Thế nên Sở Tư Di mới biết mẹ Tống thật ra có rất nhiều hoạt động để giết thời gian lắm.
Nhưng cô hiểu, những điều này có thể là do hoàn cảnh tạo nên bởi nhiều năm nhiều tháng.
Mẹ Tống không thể suốt ngày ôm cô đơn mà sống được, cho nên chỉ có thể tìm thứ khác để tiêu khiển.
Đều là cuộc sống ép buộc người đàn bà kia phải chịu cảnh chồng con ít khi ở bên cạnh.
Hiện tại càng không thể có lời muốn con dâu ở bên cạnh mình, bồi mình.
Điều này không phải nói đùa sao? Nếu giữ Sở Tư Di ở lại, rồi năm nào tháng nào bà mới có cháu bồng?
Ngày thứ tư sau khi cô về làm dâu Tống gia, cũng là ngày cô phải đến quân khu nơi người đàn ông đang đóng quân làm một quân tẩu.
Buổi tối hôm qua cô đã cùng mẹ Tống sắp xếp lại đồ đạc cần thiết để mang đi rồi.
Không chỉ quần áo mà còn có bánh kẹo cưới cho cấp trên cấp dưới của người đàn ông nữa.
Nhưng mà vẫn còn một chuyện cô cần phải làm trước khi đến quân khu.
"Con muốn đến Sở gia?"
Mẹ Tống lúc nghe cô nói thì có hơi kinh ngạc.
Nhưng sau đó bà nhanh chóng phản ứng lại, dù thái độ có chút hờ hững: "Nói cũng phải, đã ba ngày rồi, con cũng nên về một chuyến."
Đáng lẽ chuyến đi này Tống Thượng nên đi cùng với cô, nhưng người đàn ông không có ở đây...!Sở Tư Di cũng không thể làm như không biết.
"Con chỉ tiện đường ghé qua một chút thôi ạ, sẽ không khiến tiểu binh đến đón phải đợi lâu."
Sở Tư Di biết bà vì chuyện chị gái cô đào hôn mà có cảm tình không tốt với Sở gia.
Cô cũng không đứng ra thay họ nói tiếng nào mà chỉ bày tỏ như vậy.
Quả nhiên thái độ của mẹ Tống tốt hơn nhiều.
Tuy rằng người đàn ông vẫn chưa có liên lạc cho cô nhưng đúng ngày vẫn có tiểu binh lái xe đến đón cô vào quân khu.
Cho nên Sở Tư Di cứ như vậy xách theo hành lý lên đường làm quân tẩu của mình thôi.
Tiểu binh nhất một đường đưa cô đến Sở gia, bảo cô không cần phải gấp gáp rồi ngồi ở trong xe đợi cô đi ra.
Vốn dĩ cũng không có nhiều cảm tình khi trở về, vì thái độ của tiểu binh mà Sở Tư Di quyết định đánh nhanh rút gọn.
"Tư Di!"
Mẹ Sở thấy cô quay về thì có vẻ rất vui mừng.
Nhưng Sở Tư Di vẫn có thể từ trên khuôn mặt của bà nhìn ra bà có tâm sự.
Có lẽ những hôm này bà vẫn bận tâm tìm kiếm Sở Minh Châu đi.
Và rất rõ ràng bà vẫn chưa liên lạc được với cô con gái mình nhất mực yêu thương kia.
Nhưng khi thấy cô về một mình, sắc mặt bà trầm xuống thấy rõ: "Sao chỉ có mình con?"
Chuyện Tống Thượng đi ngay trong đêm tân hôn chỉ có mỗi Tống gia, cô và