Người không tin chỉ cần nhìn Tống Thượng hiện tại là biết, hai mươi mấy tuổi đã là trung tá.
Phải biết rằng này là thời bình chứ không còn là những năm dân quốc chiến tranh liên miên nữa, muốn lên được cấp bậc đó rốt cuộc Tống Thượng đã cống hiến bao nhiêu chiến công cho đất nước thì có thể thấy được rồi.
Cũng từng có người thắc mắc, nếu đã như vậy sao Tống gia không cố gắng thay đổi hiện thực này.
Dù sao tiên sư có thể đoán được thì chắc cũng có bản lĩnh giải được đi.
Hồi đó người mê tín cũng nhiều, cho nên việc này không được xem là chuyện kinh hãi thế tục gì.
Thật ra không phải Tống gia chưa từng nghĩ đến, ai mà chẳng muốn con đàn cháu đống.
Nhưng tiên sư lúc đó lại nói, có những thứ là mệnh thì chỉ có thể nhận, không thể thay đổi.
Nếu cố gắng làm trái mệnh trời thì hậu quả sẽ càng khó lường hơn.
Tiên sư giống như nhìn thấu được nhân tâm, sợ sau khi ông đi Tống gia sẽ tìm cách khác để thay đổi, sợ họ sẽ lầm đường lạc lối nên đã tiên hạ thủ vi cường nói rằng chuyện này không phải chuyện xấu, nếu Tống gia vẫn đời đời làm việc nghĩa thì đến một lúc nào đó vận mệnh sẽ rộng mở với họ, đến lúc đó tự nhiên có thể khai chi tán diệp được thôi.
Những lời như vậy nghe thật sự rất mông lung, nhất là đã qua bao nhiêu đời rời nhưng Tống gia vẫn một dòng độc đinh.
Nếu Tống gia theo con đường gì bình thường thì không nói, ở đây cái nghề nghiệp của họ lại rất xui rủi, lỡ may đứa con độc đinh trước khi để lại huyết mạch đã xảy ra chuyện thì...!Chính vì vậy việc Sở gia kéo dài thời gian mới khiến cho mẹ Tống khó chịu như vậy.
May mà Tống Thượng không chịu thua kém, vì muốn an định người nhà mà từ nhỏ đã rèn luyện, năng lực hơn người, đến nay mọi chuyện vẫn bình an.
Sở Tư Di hiểu, cho nên giọng cô bất giác nhẹ đi, lại có chút lém lĩnh nói: "Vậy để con làm con gái mẹ đi.
Chỉ cần mẹ đừng chê con là được."
Lời của cô có nửa đùa nửa thật, lại không khiến người ta khó chịu, hơn nữa còn có thể kéo cảm xúc của người nghe theo hướng khác, không khiến họ cảm thấy thương cảm.
"Ầy, mẹ mừng còn không kịp."
Quả nhiên mẹ Tống vừa nghe cô nói xong đã vỗ mu bàn tay Sở Tư Di cười mừng rỡ.
Đặng bà nói: "Vậy lát nữa con cùng mẹ đi mua sắm chứ!"
Sở Tư Di có chút theo không kịp tiết tấu của bà nên có hơi ngẩn ra một chút.
Nhưng giây sau đó cô đã cười gật đầu: "Vâng ạ."
Kết quả lịch trình ngày đầu tiên của Sở Tư Di cứ như vậy được định ra.
Vốn cô cũng chẳng bài xích việc này, thế nhưng đến lúc bản thân chạm đến chiếc điện thoại đã được sạc đầy từ đêm qua cô mới chợt nhớ ra bản thân vậy mà quên mất người đàn ông kia.
Nhưng khiến cô thất vọng là bên trên không có lấy một tin nhắn nào như cô đã