Khổng Nhan là đứa con đầu tiên của Khổng Mặc, lại là đôi phu thê trẻ cùng nhau nuôi dưỡng, vốn đã dồn hết tâm huyết để làm một người cha, sau lại hắn tang vợ, Khổng Nhan mất đi mẫu thân, cha con hai người có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau.
Lúc này thấy Khổng Nhan khóc như một đứa bé, không khỏi nhớ đến Khổng Nhan khi còn bé cũng thường khóc rống như vậy, khi đó ông không có cách nào đành phải ôm Khổng Nhan nói hết mọi lời tốt để dỗ dành, lúc này bất giác trở về trước kia, nói mấy lời dỗ dành con nít.
Nhưng lời vừa nói ra, lại không khỏi lắc đầu nói lại: "Ai, cũng là đại cô nương có thể lấy chồng rồi, làm sao sinh bệnh một trận, lại sống ngược trở về hồi bé rồi.
"Câu nói cuối cùng của Khổng Mặc, không biết là nói Khổng Nhan hay là nói chính ông, nhưng Khổng Nhan nghe xong lại dần tỉnh táo lại, có chút khó chịu.
Thời gian không đợi người, không nói đến việc nàng đã đến tuổi gả, lúc này thế nhưng là cơ hội cuối cùng để thuyết phục phụ thân ngày mai cùng nhau lên đường.
Nhưng vừa mới gặp được phụ thân là quên hết thảy, mấy lời đã chuẩn bị đều không dùng tới.
Bất quá nhìn phụ thân thái độ chiều theo, thiết nghĩ việc thuyết phục cũng sẽ không khó.
Quyết định trong lòng, Khổng Nhan dứt khoát liền nương theo cảm xúc lúc nãy đem việc cùng nhau lên đường nói ra.
Nàng dựa vào đầu giường, nắm tay áo Khổng Mặc, khóc đến đau hông mà nói: "Cha, đừng lưu lại một mình con.
"Khổng Nhan nói đến đáng thương, Khổng Mặc lại nghe được lại buồn cười, hóa ra một phen vừa rồi là vì điều này, nhưng nhìn thấy Khổng Nhan vẻ mặt ốm yếu, lại thêm đã nhiều năm không nghe được Khổng Nhan mềm mại gọi "Cha", trong lòng không khỏi càng thêm áy náy.
Hắn luôn bận rộn ở Quốc Tử Giám viết sách, không có nghĩa là hắn cái gì cũng không biết.
Hà Tây tiết độ sứ Ngụy Quang Hùng xuất thân giặc cỏ, làm người tàn nhẫn lớn mật, triều đình sợ hắn lại nổi giận chém giết quan viên, lúc đó vì triều đình mặt mũi, liền không thể không dụng binh Hà Tây.
Mà ông là hậu duệ Khổng Tử, nếu do ông đảm nhiệm Hà Tây giám quân, Ngụy Quang Hùng tuy không kiêng nể gì kia, cũng không khỏi bận tâm vài phần, như thế liền có thể thuận lợi theo chính sách trấn an của triều đình.
Nếu như ông mà bất hạnh gặp nạn, văn sĩ thiên hạ nhất định sẽ miệng tru thảo phạt, nói không chừng bách tính cũng đều sẽ kêu oan vì ông, đến lúc đó triều đình dùng danh nghĩa này trấn áp, những phiên trấn khác cũng