- Tôi đã đồng ý với Đỗ Phong giúp y giải quyết việc này, không thể thất hứa, sao tôi có thể bỏ y, nếu đi cùng đi. Thứ hai, nói thật tôi thật sự muốn thử thân thủ của lão tiền bối, hừ
Diệp Phàm cũng lạnh lùng nói. Trên người khí thế mãnh liệt, hắn nghĩ, nếu lấy lý đao Lạc Bảo Tiên đột nhiên tập kích, có lẽ có thể tạo được thế thắng vì đánh bất ngờ.
- Lập tức về không được cãi lại mệnh lệnh.
Thiết bị truyền âm lại vang lên tiếng Trấn Đông Hải, giọng đã quát to.
Diệp Phàm không nói gì chỉ nhẹ nhàng gõ hai cái, ý là an tâm đừng lo. Không lâu sau truyền đến giọng của Lý Khiếu Phong:
- Diệp Phàm trở về đi, việc của nhà họ Đỗ cứ để nhà họ tự giả quyết.
Diệp Phàm lại gõ hai cái, Lý Khiếu Phong không nhịn được hừ nói:
- Thằng nhóc, có phải đủ lông đủ cánh rồi, muốn bay có phải không?
- Thế nào, ông nói có phải cũng không được không? Ha ha…
Trấn Đông Hải đột nhiên châm chọc Lý Khiếu Phong nói.
- Vừa nãy ai nói, nơi này mình là lãnh đạo?
Lý Khiếu Phong cũng châm chọc lại.
Trấn Đông Hải tức giận đến mức nghẹn lời, quát vào microphone:
- Nếu không trở về tôi đưa cậu lên tòa án quân sự.
Diệp Phàm cũng không nói, ngón tay vừa giơ lên ngắt luôn lời Trấn Đông Hải, thành ra bên này chỉ nghe chứ không thể ra lệnh.
- Khốn khiếp.
Trấn Đông Hải lại nổi trận lôi đình, quăng cả chén trà trên bàn.
- Tòa án quân sự cũng dùng, chẳng lẽ muốn đưa dũng sĩ lên cho thẩm phán. Tôi nói anh tướng Trấn, anh bị con lừa đá có phải không? Hừ Diệp Phàm nếu không chịu trở về, ông chú ý bảo vệ sức khỏe của mình là quan trọng.
Lý Khiếu Phong nói.
- Ừ, bảo vệ tốt chính mình, thật sự người không ra được, chúng ta…
Trấn Đông Hải không nói nên câu hủy diệt sơn trang.
Diệp Phàm lại mở lại thiết bị lấy tay gõ:
- Đừng nói lằng nhằng nữa, nếu không thì ngắt lời, hai lão gia này phiền hay không, hừ.
- Không thể tưởng tượng, hắn thật cứng rắn.
Trấn Đông Hải nhìn Lý Khiếu Phong buông tay làm động tác như không có cách nào.
Lý Khiếu Phong cũng đồng thời giơ hai tay giống như tên lửa thấy mục tiêu giơ hai ngón tay cái, ý là:
- Liên quan gì đến tôi, anh là thủ trưởng của Tổ đặc nhiệm A, tôi đã về hưu.
Mặt Trấn Đông Hải tất nhiên rất khó coi. Đương nhiên, cũng không dám nói gì, chỉ sợ Diệp Phàm lại ngắt thiết bị một lần nữa, nếu không nghe thấy âm thanh ở hiện trường thì không lo chết người sao. Hai ông lão ở sở chỉ huy Tổ đặc nhiệm A dùng ký hiệu của người câm.
- Ha ha ha tôi Chung A Cô vài thập niên nay không hỏi đến thế sự, mọi việc đều đã quên.
A Tông đột nhiên cười rung trời đất, âm thanh này làm cỏ cây cũng lung lay.
Có thể thấy được khí lực dũng mãnh, tiếng cười này có thể làm người bình thường bị thương. Chính mấy người Vương Triều công lực yếu cảm thấy tai ong ong, dường như muốn nổ tung, vội vàng bịt kín tai lại.
- Chung A Cô…
Lý Khiếu Phong nhắc lại, đột nhiên mắt nháy vài cái, khóe miệng giật giật, Trần Đông Hải nghe thấy giọng có chút run rẩy hỏi:
- Sao thế, có phải là … Rất có lai lịch?
- Chung A Cô thường gọi mới là Chung A Cô, tên thật là Âm Đông Ly, sư thúc của cậu nhóc ở Bắc Sơn Âm Vô Đao. Khi tôi mới đạt cảnh giới lục đẳng y đã bát đằng Khai nguyên. Hiện tại ít nhất cũng có thân thủ bát đẳng đỉnh bậc tu vi. Nói không chừng đã đột phá đến cửu đẳng cũng khó nói.
Lý Khiếu Phong thở dài, vẻ mặt rất âm trầm.
- Sư thúc của Âm Vô Đao, lão này sợ rằng không dưới 100 tuổi.
Cố Toàn lẩm bẩm nói, vẻ mặt khó coi.
- Không nhất định, Chung A Cô thật ra gần tuổi với Âm Vô Đao. Âm Vô Đao tuổi sấp xỉ tôi, nhiều nhất là lớn hơn vài tuổi. Thật sự là đủ phiền toái, lão già này không ngờ còn chưa chết. Năm đó sư phụ của ta từng đại chiến với y vài lần, tuy nhiên đều không khác nhau lắm, hơn nữa, sư phụ tôi còn hơi yếu hơn một chút, thua mấy chiêu, bắp chân còn bị y đánh gãy một hồi, sau đương nhiên lại hồi phục.
Lý Khiếu Phong có vẻ có chút căm tức.
- Bảo Lang Phá Thiên lập tức lên máy bay đến Phổ Hải nếu Âm Vô Đao là sư phụ của Lang Phá Thiên, Chung A Cô là sư thúc của Âm Vô Đao dù sao cũng sẽ nể mặt Lang Phá Thiên, nếu tính thứ tự thì Lang Phá Thiên giống như các con cháu.
Trấn Đông Hải lập tức ra lệnh.
- Không thể,
Lý Khiếu Phong vẻ mặt nghiêm trọng khoát tay áo nói.
- Chẳng lẽ trong này còn có chuyện xưa?
Trấn Đông Hải luôn điềm tính, hôm nay việc liên quan đến mạng nhỏ của Diệp Phàm, ông ta có chút nóng nảy.
- Ôi, Chung A Cô tuy nói là sư thúc của Âm Vô Đao, coi như là đồng lứa với sư thúc tổ của Lang Phá Thiên nhưng Chung A Cô tính tình cổ quái, hơn nữa, vui giận thất thường.
Nếu làm cho y tức giận, kể cả Âm Vô Đao y cũng ra tay đánh cho tàn phế. Ngoài ra nghe nói năm đó Chung A Cô và sư phụ của Âm Vô Đao đã đoạn tuyệt tình thân.
Hai người họ đều thích Lý Trinh, vì thế, hai người đã quyết đấu vài lần, kết quả ra sao không rõ ràng lắm, xem ra sư phụ của Phá Thiên hơn một ít.
Hiện tại Chung A Cô ở nhà họ Đỗ giả vờ câm điếc vài chục năm, khả năng có liên quan đến Lý Trinh.
Lý Khiếu Phong giận dữ nói.
- Lý Trinh là ai?
Cố Toàn hỏi.
- Bà của Đỗ Tử Nguyệt.
Trấn Đông Hải thuận miệng nói, nhìn mọi người một cái nói:
- Khó trách Chung A Cô sẽ giữ cửa nhà họ Đỗ vài chục năm như vậy.
Việc này chắc chắn không thể không liên quan đến Lý Trinh. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Ông xã của Lý Trinh đã mất sớm Lý Trinh không tái giá mà ở nhà họ Đỗ làm quả phụ.
Buộc lòng phải vụng trộm lui tới với Chung A Cô. Chung A Cô vì một người phụ nữ mà mấy chục năm ngày ngày trông cửa nhà họ Đỗ, xem ra, thực sự chung tình.
- Ừ, hiện nay đội trẻ coi tình cảm như đồ ăn được bày bán, thay đổi thất thường, không giống chúng ta trước kia. Việc này chúng ta chỉ có thể chờ đợi.
Có một số việc, chỉ sợ không thể dùng súng ống để giải quyết. Trong đó rất nhiều quan hệ
khá phức tạp chỉ sợ rút dây động rừng.
Mà từ nhà họ Đỗ ở Phổ Hải liên lụy đến bao nhiêu người. Đông Hải, chỉ đạo máy bay rút lui, tuy nói sư phụ của Âm Vô Đao và Chung A Cô chứa chắc hợp nhau nhưng Lưu Ly đã chiết.
Chung A Cô dù sao cũng là sư thúc của Âm Vô Đao, tình cảm đồng môn vẫn có. Nếu cậu giết Chung A Cô, Âm Vô Đao nhất định tức giận.
Đến lúc đó liên lụy đến Lang Phá Thiên thì càng phiền toái. Hơn nữa, đạn đạo nhỏ của cậu có nổ chết Chung A Cô hay không cũng khó nói.
Người này nếu là cao thủ bát đẳng đỉnh vị thì thân thủ chắc chắn rất cao trong nháy mắt có thể chạy đến một dặm, có lẽ đạn đạo của cậu mới phát ra, y cảm giác được tránh đi, trọng thương là chắc chắn nhưng người này nếu chưa chết, cậu cũng sẽ đau đầu.
Còn có một nguyên nhân khác, nhà họ Đỗ không thể bị huỷ. Cậu có thể chưa biết, nhà họ Đỗ chẳng những liên quan đến Chung A Cô mà còn liên quan đến một trong sáu tôn của Trung Quốc “Đại mông hảo hán Quân Nhược Ly”.
Lý Khiếu Phong vừa nói đến đây Trấn Đông Hải nén lại hỏi:
- Sao có thể có khả năng?
- Việc đời khó liệu, mọi việc đều có thể có khả năng. Vừa rồi tôi có gọi điện cho vài người bạn hỏi qua, trong đó có một tin tức quan trọng.
Nói mẹ của Đỗ Tử Nguyệt Quân Thu Dao chính là con gái của Quân Nhược Ly. Câu xem xe, nhà họ Đỗ nói tính ra thì vẫn là thông gia của nhà họ Quân.
Đỗ Tử Nguyệt là cháu ngoại của Quân Nhược Ly. Nghĩ lại thì hậu quả nghiêm trọng, trừ phi cậu diệt nhà họ Đỗ sau đó diệt nhà họ Quân, còn phải lo Âm Vô Đao và Lang Phá Thiên.
Quan hệ gia đình ở Trung Quốc phức tạp, diệt nhà họ Quân lại liên quan đến không ít dòng họ, sợ là toàn bộ các dòng họ ở Trung Quốc đều liên quan một nửa. Ngoài ra, vị cấp trên trong nhà họ Quân có biết không? Ôi…
Lý Khiếu Phong khoát tay áo, rất bất đắc dĩ.
- Vị ấy?
Trấn Đông Hải thực tại không biết bí mật này hỏi.
- Cậu đã nghe nói về Quân Nguyệt Linh chưa?
Lý Khiếu Phong tức giận hừ nói.
- Không phải là Phó thủ tướng Quân chứ?
Khóe miệng Cố Toàn không khỏi giật giật vài cái.
- Cậu đoán đúng rồi, Phó thủ tướng Quân Nguyệt Linh thật ra là cháu gái của Quân Nhược Ly. Nếu tính ra thì Đỗ Tử Nguyệt còn phải gọi cô ta là cô. Tuy nói rất ít lui tới nhưng dù sao cũng là tình máu mủ ruột rà, bình thường không có việc gì thì không đến nếu cậu thật sự làm gì nhà họ Đỗ, Phó thủ tướng Quân không có ý kiến gì sao? Đến lúc đó tôi xem cậu xử lý như thế nào.
Lý Khiếu Phong nói.
- Rút máy bay về
Trấn Đông Hải khoát tay áo, mọi người lập tức ngồi im trên ghế, như già dặn đi rất nhiều, ngơ ngác nhìn bản đồ trên màn hình lớn.
- Tiểu Trấn, muốn nói một chút, Tổ đặc nhiệm A chỉ là một cơ cấu đặc thù của nhà nước mà tôi. Nếu nói về an ninh quốc gia thì uy phong một chút, thực ra ở những tầng quan hệ, Tổ đặc nhiệm A cũng chỉ là một ngăn tủ sắt mà thôi.
Lý Khiếu Phong nói rất thực tế, Cố Toàn chu mồm thè lưỡi, cũng không nói được gì.
Lý Khiếu Phong nói chính là tình hình hiện nay của Tổ đặc nhiệm A, chẳng nhẽ thật sự có thể thiết diện vô tư ai cũng có thể bắt, đó là không thể có khả năng.
Không cần nói đến cán bộ cấp phó nhà nước, chính một lãnh đạo lớn câp tỉnh như là Chủ tịch tỉnh hoặc Bí Thư tỉnh ủy, Tổ đặc nhiệm A muốn động tới cũng phải báo Trung ương phê chuẩn. Không có cách nào, Tổ đặc nhiệm A cũng là do trung ương lãnh đạo, không thể đứng ngoài cuộc.
Đương nhiên, chuyên môn của Tổ đặc nhiệm A chính là an toàn của đất nước, bình thường không có xuất hiện nhiều với các lãnh đạo cấp cao.
- Có người địa phương thì có giang hồ, có giang hồ địa phương còn có tranh giành. Có tranh giành còn có người chết.
- Tiểu Diệp, tôi là Trấn Đông Hải, hôm nay tôi thật sự không có cách nào. Tôi chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như hôm nay, hôm nay tôi biết trọng trách người lãnh đạo trên vai tôi nặng thế nào.
Một đất nước, phải cân bằng quan hệ khắp nơi, đó là một trí tuệ lớn lao. Nhưng với vài dòng họ, Trấn Đông Hải tôi không thể giữ cân bằng, đây là Tổ đặc nhiệm A không có cách nào khác.
Nếu Tổ đặc nhiệm A có cao thủ bát đẳng, ít nhất ôi… Tiểu Diệp cậu tự bảo vệ mình đi. Đời này Trấn Đông Hải tôi nợ cậu.
Trấn Đông Hải ngồi trên ghế thì thào, đột nhiên đập bàn quát:
- Mang bình rượu đến.
- Tôi cũng muốn một lọ
Lý Khiếu Phong nói.
- Tôi cũng muốn một lọ
Cố Toàn cũng lên tiếng.
- Tôi cũng muốn…
- Tôi cũng muốn.
- Chung A Cô, không nghe nói qua.
Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu. Tất nhiên mọi người ở đây đều ngơ ngác xem ra cũng chưa nghe nói qua.
Chung A Cô vừa thấy thế tự nhiên hiểu, cạc cạc cười vang một tiếng, có chút xấu hổ, hừ nói:
- Xem ra, thực sự đã quên tôi, đã quên cũng tốt, hôm nay, Chung A Cô tôi sẽ cho mọi người nhớ kỹ.