Diệp Phàm vừa nghe, đều hết sức chú ý đến người ngày.
Qủa nhiên, Chung A Cô vừa nói xong, một chân đá về hướng Diệp Phàm. Chân đó nhìn như đá rất chậm nhưng thực ra nhanh như điện, nháy mắt đã đến trước mặt.
Diệp Phàm hết sức tăng tốc, khó khăn lắm để tránh, tuy nhiên, sau lưng vẫn dính một chút cảm giác phía sau lập tức nỏng bóng rất khó chịu.
- Ừ,
Chung A Cô hình như có gì không như ý ừ một tiếng, nhìn Diệp Phàm vài lần hừ nói:
- Thằng nhóc kia, thật sự có tài, Đại hoành chân của lão ít người tránh được.
- Đại hoành chân, ông già này đối với một người trẻ không ngờ vô sỉ như vậy. Đại hoành chân của ông cơ bản là đánh lén, nhìn như chậm thực ra rất nhanh, không có mấy người có thể né tránh, khốn khiếp!
Lý Khiếu Phong hừ một tiếng, cảm giác bực mình càu nhàu một tiếng, không ngờ uống hết bình rượu, đương nhiên là bình nhỏ, khả năng có hai lượng. Tay ông ta vừa nhấc, quát:
- Mang đến một lọ nữa.
- Của tôi cũng hết rồi, lại đến một lọ.
Trấn Đông Hải uể oải giơ tay nói, một đại tá im lặng đảm đương nhiệm vụ mở rượu phục vụ mấy vị tướng quân trong phòng. Phòng chỉ huy nồng nặc mùi rượu. Trên bàn đầy các chai rượu đã cạn.
- Rượu Bắc Kinh chính hiệu, không tồi, Tiểu Trấn, uống uống uống nửa bình.
Lý Khiếu Phong kéo dài giọng nói.
- Phải uống hết cả bình, nửa bình là xấu xa.
Trấn Đông Hải hừ nói.
- Dũng cảm có phải hay không, mẹ nó, làm bất tử người này là cháu trai Chung A Cô.
Lý Khiếu Phong thô thiển mắng hai tiếng, hai người cụng chai uống hết.
- Hai bình, mang đến.
Trấn Đông Hải quát.
- Tướng… Tướng quân không thể uống nữa.
Người đại tá có chút khó xử khuyên nhủ.
- Vớ vẩn, cậu cũng muốn quản lý tôi phải ko?
Trấn Đông Hải đập bàn, hét lên, mắt đỏ lên.
- Cho anh ta, chết thì xong hết mọi chuyện.
Cố Toàn hừ nói.
Trong phòng vang lên giọng hát khàn khàn của các lão tướng quân, bài hát “Mãn giang hồng”. Tiếng hát ngày càng tô, càng lúc càng hùng hồn, càng lúc càng làm phấn chấn lòng người.
Sau đó toàn thể quan tướng đều dùng những chai rượu đã hết đập bàn xướng nhịp. Trong phòng vang lên tiếng đập, Trấn Đông Hải đập vang nhất, Lý Khiếu Phong đập mãnh mẽ nhất Cố Toàn đập cảm xúc mãnh liệt nhất, hình như lệ rơi đầy mặt, còn có…
- Thật sự có tài, ông lão này, lại đến.
Diệp Phàm tức giận hét lớn một tiếng, Khai Bi Thủ nhà họ Lô mãnh liệt xuất ra, quyền chưởng bùng nổ giống như ảo ảnh như công hướng về phía Chung A Cô.
- Khai Bi Thủ, cậu là người nhà họ Lô?
Chung A Cô hừ lạnh một tiếng, một chưởng đánh sang.
- Binh….
Một chưởng chống chọi, Chung A Cô không chút sứt mẻ, Diệp Phàm lùi ba bước dài, vẻ mặt hoảng sợ, nhưng còn có chút không phục.
- Không tồi, không tồi, còn có thể đứng được.
Chung A Cô liếc mắt một cái, nhưng thật ra khích lệ Diệp Phàm đến.
- Không tồi cái rắm! Lại đến!
Diệp Phàm gầm lên, tiểu lý đao xoay tròn đưa ra, quyền cước hướng lên người lão già này.
- Ừ, phi đao…
Chung A Cô càu nhàu kêu lên một câu, đồng tử co rút mạnh vài cái, không dám sơ suất, thân mình hướng lên trên tránh giống như con chim lớn, duỗi thẳng chân mà bay lên.
- Bụp, bụp…
Vài tiếng, phi đao của Diệp Phàm không ngờ bị lão già này dùng bàn chân đá cho trật phương hướng. Tuy nhiên chân Diệp Phàm cũng tới rồi.
Chung A Cô vội vàng xuống phía dưới mạnh mẽ đè, thình thịch một tiếng , vẻ mặt ông lão nay thật khó nhìn, không ngờ bị Diệp Phàm dùng chân làm cho trên không trung giống như bị bổ nhào rơi xuống đất.
Mà Diệp Phàm, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Chung A Cô. Thật ra trong lồng ngực cậu ta máu tươi đã vọt lên đến yết hầu.
Đột nhiên một quả thạch tử đột nhiên đập vào ngực Diệp Phàm. Bụp một tiếng, cơ thể Diệp Phàm đổ ập về phía trước, ngực lập tức xưng lên như cái bánh mỳ lớn.
Đồng thời, cuối cùng không nhịn được, máu tươi trong cổ họng phun ra xa đến mấy mét, lập tức toàn thân đều tung tóe máu tươi, buổi tối dưới ánh đèn trong biệt thự trông thật sự hoa mắt.
- Dám dùng thủ đoạn với tôi, đây là bài học nho nhỏ cho người không biết gì như cậu, hừ.
Giọng Chung A Cô truyền đến lạnh lùng.
- Lão già chết tiệt này, đến một tảng đá cũng chơi được lợi hại như vậy.
Chai rượu rỗng trong tay Lý Khiếu Phong bỗng giơ mạnh lên.
- Chủ công!
Đột nhiên một bóng người từ bụi hoa đi ra, liều chết đá về phía Chung A Cô.
- Ông nên sớm đi ra, trốn trong đất thoải mái có phải không, hừ!
Chung A Cô mặt không thay đổi, chân liền đạp qua một cái.
Không ngờ bị bóng đen hai tay nắm chặt không rút lại được.
- Thái cực nhà họ Trần thật sự có tài, lấy nhu khắc cương, chơi rất thành thạo, hừ, cút ngay.
Chung A Cô hừ lạnh một tiếng, chân đột nhiên phát lực, thân mình chấn động, bóng đen trực tiếp bị đá về phía Diệp Phàm. Diệp Phàm vội vàng đón, duỗi hai tay ôm lấy bóng đen, hai người lăn thành vòng tròn, cậu ta hét lớn:
- Ông đến đây làm gì?
- Cậu đi mau, để tôi cuốn lấy y.
Trần Khiếu Thiên kêu to, giãy dua đứng lên đánh về phía Chung A Cô.
- Phải chết cùng chếc, Chung A Cô, bố với ông bỏ.
Diệp Phàm rống lên một tiếng, tiểu lý đao và Lạc Bảo Tiền hợp phách bắn ra ngoài, người cũng cùng theo Trần Khiếu Thiên đánh hướng về phía Chung A Cô.
- Hừ!
Ba ba ba….
Thình thịch thình thịch….
Quyền ảnh bay lên, như ảo anh, hai bên nhanh chóng ra mấy chục quyền chân.
Két một tiếng, phía sau lưng Chung A Cô quần áo không ngờ bị xé rách, da thịt cũng lộ ra.
Hơn nữa, giống như là chảy máu. Tất nhiên là bị Diệp Phàm tung ra Lạc Bảo Tiền đánh lén làm vỡ ra. Ông ta vẻ mặt khó coi gầm rú nói:
- Đồ khốn, dám đánh lén bố.
Ông lão này nổi giận, một trận quyền cước đi ra, không chút lưu tình. Hai bên lại quyết đấu mấy chục quyền cước, Diệp Phàm và Trần Khiếu thiên bước chân không thật cùng đánh nhưng vẫn bị vây hãm.
Đỗ Phong thấy thế, đánh
tiếp, Tuy nhiên Đỗ Tử Nguyệt cũng khôi phục lại, ra quyền về phía Đỗ Phong đánh lại.
Còn Đỗ Cử Văn và bốn người Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ cũng hướng toàn bộ ánh mắt về phía Diệp Phàm cùng Trần Khiếu Thiên, hơn nữa Chung A Cô cũng lập tức tiếp tục ra quyền.
- Trần lão, ông đi nhanh đi,
Giọng Diệp Phàm khàn khàn, vì toàn bộ sức lực đã dùng để sử dụng Phi đao và Lạc Bảo Tiền.
Binh binh binh…
Mấy người Vương Triều Mã Hán toàn bộ ngã xuống, trên chân trên người toàn là máu tươi.
- Đồ chó!
Trấn Đông Hải đập tay lên bàn, quát:
- Thông báo xuống dưới, tiến gần sơn trang, nếu Diệp Phàm gặp nạn, bắn hết cho tôi, bắn hết!
- Tướng quân Trấn, anh phải bình tĩnh,
Lúc này, Lý Khiếu Phong kêu lên, Cố Toàn cũng khuyên nhủ.
- Bình tĩnh cái rắm, bố đây phải lên đoạn đầu đài cũng phải giết đồ khốn này.
Trấn Đông Hải gầm lên giận dữ, vẻ mặt tức giận truyền lệnh.
Tĩnh vườn.
Mấy chục bóng đen cầm súng trường bắn tỉa hiện đại nhất thế giới tiến nhanh đến, một đám người giống như con báo, toàn bộ nhắm ngay vào Tĩnh vườn, đợi mệnh lệnh. Hai bóng đen trong tay còn có ống phóng rốc-két đề phòng ở xa, vẻ mặt trầm tĩnh.
Đêm rất yên tĩnh, trong Tĩnh vườn đánh nhau kịch liệt. Toàn thân Diệp Phàm toàn là máu, dù sao cũng không biết là máu ai, Trần Khiếu Thiên cũng không khác gì lắm, liều chết điên cuồng che trở phía trước Diệp Phàm.
Mà trên người Chung A Cô đương nhiên cũng là máu, tuy nhiên, hẳn là máu của chính mình thì ít, tất cả đều là máu của người khác, người khác đương nhiên chính là Diệp Phàm và Trần Khiếu Thiên. Đỗ Cử Văn cũng khá dũng mãnh phi thường, cùng Chung A Cô đánh hai người Diệp Trần đó là thuận buồm xuôi gió.
Bên kia, Đỗ Phong và Đỗ Tử Nguyệt đấu cũng đã phân thắng bại, trên người hai người cũng đầy máu tươi.
- Đồ chó Chung A Cô!
Diệp Phàm rống lên một tiếng, đá một cước làm Trần Khiếu Thiên bay lên đến hơn mấy mét, hét:
- Đi nhanh, tôi phải liều mạng!
Thằng nhóc này hét to, xuất ra khí lực cuối cùng đem toàn bộ Phi đao và Lạc Bảo Tiền bắn ra ngoài. Thân mình vừa chuyển, như bão tiến về phía Chung A Cô.
Thình thịch một tiếng, Chung A Cô một cước vào giữ người Diệp Phàm, Diệp Phàm cảm gác một tiếng động vang lên, nội kình khí cơ thể đột nhiên thông suốt, nội khí như thủy triểu chảy xuôi trong cơ thể, hình như lập tức tăng lên không ít.
“Chẳng lẽ đột phá đến bát đẳng…”
Trong lòng Diệp Phàm run lên, tuy nhiên, trước mắt đang choáng, phải nằm xuống đất.
Bởi vì hắn hao tổn hết toàn bộ tinh lực, mà chảy máu cũng quá nhiều. Tuy nhiên, hắn cố gắng để cơ thể nghiêng về một bên ngã xuống, hai mắt căm tức nhìn Chung A Cô.
Hắn là dũng sĩ không ngã.
- Chủ công!
Trần Khiếu thiên chạy đến, liều chết phi thân đánh về phái Chung A Cô.
- Tốt lắm, tới đây, hai người hôm nay đều ở lại.
Chung A Cô cười nham hiểm, đạn sắt trong tay bắn ra.
- Chuẩn bị bắn!
Trấn Đông Hải giọng lạnh như băng truyền đến tai mấy chục bóng áo đen.
- Giết đi!
Lý Khiếu Phong ngồi trên sàn nhà, nhắm mắt ngửa đầu, dốc một chai rượu vào miệng. Cố Toàn và Trấn Đông Hải cũng không khác gì, trên mặt không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
- Bởi vì bắn tức là kíp nổ của Đỗ Tử Nguyệt sẽ nổ, toàn bộ sơn trang đều nổ tung. Không ai có thể sống sót, dù sao, người là thân xác máu thịt, nếu là Chung A Cô
Cũng không thể chống lại sức mạnh của thuốc nổ. Phạm vi bùng nổ của Đỗ Tử Nguyệt là trong một dặm, chắc chắn dưới nền biệt thự đã chôn nhiều thuốc nổ. Vì để giết Đỗ Phong, Đỗ Tử Nguyệt cũng có chút lo lắng.
- Thật là uy phong, với một hậu bối ông cũng dám ra tay, Chung A Cô ông có phải càng sống càng thụt lùi không? Hừ.
Đột nhiên trên mái biệt thự một bóng dáng nhẹ nhàng xuống như lá rụng.
- Bác cả…
Diệp Phàm choáng kêu lên một tiếng, ngã xuống.
Tuy nhiên, bị Phí Thanh Sơn ôm lấy, Phí Thanh Sơn không quan tâm việc gì, lập tức kiểm tra thương thế của Diệp Phàm, dùng mấy chỉ đóng kín cáo kinh mạch huyết mạch, thuần thục, lấy trong bao ra băng gạc và băng bó.