- Ông cụ, nhìn thấy không, mới tí mà chúng nó đã như vậy rồi.
- Ha ha, Khuynh Thành nhà chúng ta trưởng thành rồi, có ý kiến của riêng mình. Tôi tin con bé sẽ có lựa chọn thích hợp. Nhưng cậu nhóc kia phải quan sát vài năm nói sau.
Phượng lão thản nhiên cười nói, đương nhiên câu cuối cùng cũng là biểu lộ thái độ, chính là không vội, Diệp Phàm còn phải chờ thực tế.
- Cháu chưa cùng hắn nói bạn bè, mọi người vội cái gì? Hoàng đế không vội thái giám vội cái gì?
Phượng Khuynh Thàn không vừa lòng cắn môi, mặt ửng hồng.
- Ha ha ha…
Phượng lão cùng Phượng Cương đều mỉm cười thần bí, Phượng Khuynh Thành không nán lại nữa chạy vào nhà vệ sinh.
- Ông nội, thằng nhóc đó không thích hợp với nhà họ Phượng chúng ta
Phượng Cương vẻ mặt lạnh lùng nói.
- Thích hợp hay không cũng phải cần một thời gian, cháu đừng cả ngày nghĩ méo mó, có phải bị người khác đánh không phục. Điểm này cậu nhóc đó mạnh hơn cháu nhiều.
Thấy không, người ta so với cháu nhỏ tuổi hơn, năng lực lại lớn hơn cháu.Bạn bè đều có chút lai lịch, cháu thì không nhờ nhà họ thì không ai nhìn đến cháu.
Phượng lão nói như nói chuyện phiếm, lại giống như có vẻ trách cứ.
Vừa cảm giác tỉnh lại, phát hiện Cố Toàn không ngờ đang ngồi đầu giường bệnh.
- Thế nào, không sao chứ?
Cố Toàn vẻ mặt ân cần, cười nói.
- Toàn bộ đều tốt, cho ra viện, nằm ở đây phiền chết, bên kia còn nhiều việc đang chờ.
Diệp Phàm vẻ mặt cay đắng.
- Không thể nào mọi thứ tốt lên như vậy, không đến một tháng, thầy thuốc nói ít nhất ba tháng.
Cố Toàn cười nói.
- Đó là vì cơ thể của tôi tốt.
Diệp Phàm để chứng minh mình đã khỏe lại, ngồi dậy trên giường định xuống đất làm vài động tác, làm Cố Toàn hoảng sợ bảo hắn cẩn thận đừng bị thương.
- Thế này có phải toàn bộ tốt rôi.
Diệp Phàm đắc ý tươi cười.
- Toàn bộ tốt lắm rồi,
Cố Toàn gật gật đầu quay người nhíu nhíu mày nói:
- Diệp Phàm, nhà họ Đỗ ở Phổ Hải thật sự còn phải phiền cậu một chuyến.
- Bên đó không phải kết thúc rồi sao, sao còn muốn đi một chuyến?
Trong lòng Diệp Phàm chợt giật mình, có vẻ phiền.
- Kết thì kết, nhưng nhà họ Đỗ nhiều cao thủ như vậy, ý tướng quân Trấn là Tổ đặc nhiệm A chúng ta thiếu người.
Cố Toàn vừa nói đến đây Diệp Phàm liền hiểu, chính là bảo mình đi chiêu binh. Đây căn bản không gọi là chiêu binh, người ta không muốn tới hẳn là kêu bắt lính.
Cậu ta lập tức từ chối:
- Tướng quân Cố, việc này các anh trực tiếp làm là được, bảo một người ngoài như tôi đi làm, người ta không mắng tôi mới là lạ.
- Ha ha, tướng quân Trấn tôi và tướng quân Lý ba người đã bàn bàn qua một chút, cảm thấy việc này cậu đi là thích hợp nhất.
Cố Toàn không buông ta, ép Diệp Phàm.
- Việc này có vẻ không được, các anh ra ngoài đều có thể đánh ngã một mảnh. Tôi xem ra không bằng củ hành, huống chi thân phận của tôi lại không thể tiết lộ ra ngoài.Thay nhà nước đi bắt lính không có lý.
Diệp Phàm cố gắng đánh giá thấp mình.
- Cái đó có gì không được, cậu đi là tốt nhất, vì sao chuyện hôn nhân cha mẹ đều tìm người mai mối, cậu chính là người như vậy, cho nên, việc này cậu ra mặt là thích hợp nhất. Vả lại, chúng tôi ra mặt, người ta chưa chắc đã nể mặt mũi, Chung A Cô nghe nói cũng không rời khỏi nhà họ Đỗ, người này thật sự không tốt nói chuyện, ý tướng quân Trấn là bàn bạc giải quyết, nếu mạnh mẽ quá không được.
Vẻ mặt Cố Toàn nghiêm trọng nói.
- Đỗ Phong không phải đã vào đội, còn muốn chiêu ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Bốn người nhà họ Đỗ thân thủ đều không tồi, hơn nữa, tuổi đều còn trẻ, còn có thể phục vụ quốc gia vài chục năm. Còn Chung A Cô rất già rồi. Vả lại ông lão này tính tình kỳ quái, vào đội cũng phiền toái, huống chi chắc chắn ông ta sẽ không tới.
Cố Toàn cười gượng một tiếng.
Diệp Phàm thiếu chút nữa đổ mồ hôi trán.
Đương nhiên, nếu có thể mời cả bốn người thì tốt, nếu thật sự không được, ý của Trấn tướng quân là ít nhất được hai, hai người Vương Triều Mã Hán kia hình như cũng thân thủ ngũ đẳng, tuyệt không thể buông tha.
Cố Toàn nói như ra lệnh.
Nhìn vẻ mặt khó coi của Diệp Phàm một cái cười nói:
-Tướng quân Trấn có nói qua, lần này có thể mời được người đến, tổng bộ sẽ thưởng, Cục công an thành phố Ngư Đồng các cậu không phải đang cần tiền sao? Tướng quân Trấn nói, nếu mời được một người thì mười triệu sẽ rút ra cho cục các cậu. Bốn người sẽ bốn mươi triệu. Đương nhiên cậu không có dù sao cậu cũng không thiếu tiền, vừa mới lấy hơn hai mươi triệu có phải không?
- Các anh tính tính toán toán, tiền kia không phải là Đỗ Tử Nguyệt quyên một phần tàn sản sao? Người ta rủi ro chưa hết, các anh lại đòi nhân tài, hơn nữa chính mình không ra mặt bảo tôi đi. Thủ trưởng Trấn, việc này thật tinh quái.
Diệp Phàm có chút bất mãn nói.
- Cậu nói gì vậy, đều là vì đất nước. Cậu là thanh niên, làm việc nhiều một chút có gì không tố. Đối với cậu mà nói, chỉ là giơ tay, huống chi, con người sống được làm việc cho đất nước cũng là vinh quang. Việc này cũng vì chuyện để bạt cậu trong quân đội. Tuy nói cậu không muốn lăn lộn trong quân đội, nhưng cậu nghĩ lại, quan mũ quân đội có phải là quan mũ không, có thể lót một chút chẳng lẽ cậu không muốn?
Cố Toàn nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Giơ tay làm việc, các anh thử xem.
Đỗ Cử Văn và Chung A Cô của nhà họ Đỗ không phải là định nuốt sống tôi, hừ
Diệp Phàm lạnh lùng nói có chút tức giận.
- Lần này là ý của tướng quân Lý, ý là căn cứ Ngư Đồng có hai nhân viên mới của Tổ đặc nhiệm A nên ưu tiên. Tiểu Diệp, làm người ngàn vạn lần phải phúc hậu.
Diệp Phàm vừa nói xong, Diệp Phàm liền hiểu, ông lão này muốn báo ân. Lý Khiếu Phong cấp cho mình chức Bí thư Đảng ủy công anh thành phố Ngư Đồng, đây là ân tình lớn đối với mình.
- Tôi đi!
Diệp Phàm hung hăng trừng mắt nhìn Cố Toàn, lạnh lùng hừ nói:
- Về sau yêu cầu tôi làm gì, không có thù lao thì tôi sẽ không làm.
- Đó là nên thế.
Cố Toàn đột nhiên mỉm cười, Diệp Phàm cảm thấy lão già này vô liêm sỉ thật sự, không nói được gì. Biết mình lần này gặp hạn, trở thành quân cờ đáng thương trong tay người ta.
- Tôi không phải quân cờ, tôi phải là người đánh cờ, hừ
Diệp Phàm đứng trong nhà vệ sinh điên cuống hét lên một tiếng.
Một lúc sau có chút buồn bực, cảm giác lúc này kinh mạch nội kình hoạt động không giống trước kia, lưu loát nhiều lắm.
- Sẽ không phải đột phá bát đẳng chứ, chẳng lẽ bát đẳng là thế nào, hình như không có gì lạ, đáng tiếc sư bá không biết ở đâu nếu không hỏi một chút.
Diệp Phàm thì thào.
Vừa nghĩ đến Phí Thanh Sơn, Diệp Phàm cuối cùng cũng hiểu rõ ý của Trấn Đông Hải. Người ta bảo hắn đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ là Phí Thanh Sơn hổ da kéo ở đại kỳ. Nhà họ Đỗ mặc dù là có bất mãn, nhưng, Phí Thanh Sơn kia là một trong sáu người nổi tiếng cùa Trung Quốc.
Nói vậy nhà họ Đỗ biết Phí Thanh Sơn lợi hại, chính mình đi bắt lính, nhà họ Đỗ giận nhưng không dám nói gì. Chính Chung A Cô cũng phải suy nghĩ đến hậu quả.
Thứ nhất đắc tội với Phí Thanh Sơn không đáng giá, thứ hai đắc tội với quốc gia. Mà chính mình ra mặt, thì đắc tội với người khác là mình, Tổ đặc nhiệm A không liên quan gì.
Trấn Đông Hải đương nhiên tính toán rất giỏi, nhà họ Đỗ có ba vị cao thủ thất đẳng, hai vị ngũ đẳng bị Đỗ Phong mời đi rồi. Nhà họ Đỗ vẫn có vẻ mạnh trong mắt mọi người, hơn nữa, Chung A Cô càng phiền toái.
Với Tổ đặc nhiệm A mà nói, lực lượng nhà họ Đỗ đã vượt qua hẳn Tổ đặc nhiệm A, đây là một giới hạn không an toàn.
Đối với nhân tố này,
Tổ đắc nhiệm A chắc chắn muốn bóp chết khi nó còn trong nôi. Sao có thể nhìn thấy nhà họ Đỗ lớn mạnh, trở thành siêu cường của Trung Quốc. Giống như Mỹ, nhìn quốc gia khác phát triển cũng phải gây khó dễ một phen, đương nhiên là sợ bị tranh mất chức bá chủ rồi.
Cho nên, nếu đem mấy người Vương Triều Mã Hán, Trương Long Triệu Hổ tách ra, có thể gia tăng sức mạnh cho Tổ đặc nhiệm A, thứ hai cũng gián tiếp giải quyết sự dần phát triển của nhà họ Đỗ trong vùng an toàn.
- Hắn đồng ý?
Trấn Đông Hải không ngò ngồi ở phòng lớn bên ngoài và trách Cố Toàn, Cố Toàn làm xong việc Diệp Phàm. Nếu thật sự không xong, xem ra ép cũng phải ép Diệp Phàm lên ngựa.
- Được rồi.
Cố Toàn cười cười, có chút mất tự nhiên, thậm chí hơi có vẻ chua xót.
- Thế nào có phải cậu nhóc đó làm khó dễ cậu?
Trấn Đông Hải trên mặt hiện lên một chút vui vì người khác gặp họa.
Hai ông lão này, vì lợi ích quốc gia thì cùng chiến đấu nhưng cũng là đối thủ ngoài đời. Có nhiều việc, hai người còn xảy ra mâu thuẫn. Cho nên, nhìn vẻ mặt Cố Toàn khó coi một chút, Trấn Đông Hải không ngờ vui vẻ.
- Không làm khó dễ nhưng nhổ một bãi nước miếng. Ý là chúng ta lợi dụng hắn…
Cố Toàn nói nhìn Trấn Đông Hải một cái, rít một hơi thuốc thở dài nói :
- Ôi, chúng ta làm được thì đã không nói, lần này, mang chuyện lão Lý cho hắn chức quan ra ép buộc, chuyện báo ân. Lão Trấn, lần sau chuyện mất mặt như vậy tôi không nghĩ lại làm tiếp.
- Đã làm rồi, không có gì hối hận, đều là vì đất nước chúng ta cũng không phải vì cá nhân. Vì việc lớn của đất nước, chuyện gì đều có thể làm.
Trấn Đông Hải nói lời này vẻ mặt rất kiên quyết, quay người còn nói thêm:
- Tuy nhiên, việc này ngàn vạn lần đừng cho lão Lý biết, nếu không chúng ta trở về phải đổi bàn làm việc.
Trấn Đông Hải lại vội vàng dặn dò một tiếng.
- Cái gì?
Cố Toàn trợn mắt, trừng mắt nhìn Trấn Đông Hải, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, hừ nói:
- Việc này chẳng nhẽ không phải là ý của lão Lý? Anh không phải nói là ý của ông ta? Tôi lúc đó cũng hơi buồn, nghĩ việc này hình như không giống tác phong của lão Lý, báo đáp ân tình, này là chuyện gì. Lão Trấn, ông lợi hại thật. Đến tôi cũng lừa, Diệp Phàm cảm thấy mình thành quân cờ trong tay chúng ta, hiện giờ, tôi cảm thấy, tôi cũng là quân cờ trong tay anh,hừ. Lão Trấn, anh cũng quá lắm.
- Bình tĩnh một chút, lão Cố,anh nói các anh đều là quân cờ của tôi, chẳng lẽ tôi không phải là quân cờ của người khác. Các anh có lẽ sẽ nói, tôi là quân cờ của Chủ tịch, tôi muốn nói, Trấn Đông Hải tôi không phải quân cờ của ai, mà là quân cờ của nhân dân. Nước cộng hòa hơn một tỷ dân đều đang đùa giỡn tôi. An toàn của đất nước cũng không phải là vì an toàn đất được. An toàn không giữ được, làm sao dân có cuộc sống hạnh phúc an bình.
Trấn Đông Hải đột nhiên nói lời chính nghĩa, đôi mắt trong suốt, không có một chút gợn bẩn nào.
- Ôi, không nói, vì tôi hơi kích động. Nghĩ thì ai cũng thoát khỏi làm quân cờ mệnh lệnh.
Xã hội là bàn cờ lớn, đất nước làm sao lại không là một bàn cờ lớn, chúng ta đều là người trong đó. Chủ tịch Trấn cũng không tránh được quân cờ vận mệnh.
Chỉ có điều, ông ta là soái, chúng ta là xe, Diệp Phàm chính là một con pháo.
Lang Phá Thiên là cái gì, một con sĩ mà thôi. Lãnh đạo trung ương đều là tượng, các lãnh đạo cấp dưới đều là mã, càng nhỏ, như thị trấn hay thôn thì là tốt.
Dân chúng bình thường đều cảm thấy chúng ta là người người cao lớn, mong muốn không thể thành, hình như rất thoải mái, nhưng là bọn họ không biết, chúng ta hàng ngày chỉ đọc công văn, đều có thể xếp thành những tác phẩm nổi tiếng.
Bọn họ cho rằng chúng ta quản lý bọn họ, là lãnh đạo cấp cao. Nhưng bọn họ làm sao không ở bàn lục, thậm chí dùng roi quật chúng ta. Đất nước có chuyện gì quan trọng, dân chúng có thể làm gì, tất cả chỉ nhổ nước miếng, cuối cùng bị thương đều là chúng ta.
Cố Toàn bày ra ván cờ, đáng tiếc Diệp Phàm không ở đây, không nghe thấy nếu không chắc chắn sẽ vỗ tay tán thưởng.
Cuối tuần ngày 4 tháng 3. Diệp Phàm cùng Trần Quân, Cố Toàn đến thành phố Phổ Hải. nhà họ Đỗ.
Trần Khiếu Thiên vì tuổi tác lớn hơn Diệp Phàm nên hồi phục cũng chậm hơn. Có lẽ phải ba bốn tháng sau mới hoàn toàn hồi phục, hiện tại đương nhiên cũng có thể dậy đi lại.
- Anh Diệp, chúng ta nói thẳng, anh tới đây là gì?
Đỗ Tử Nguyệt nhăn mặt, vẻ rất chán ghét, thậm chí phẫn nộ nói. Chuyện lần trước y cho rằng đều là do Diệp Phàm.
Còn Đỗ Cử Văn càng không ưa Diệp Phàm. Chung A Cô ngồi trên ghế lấy ra một bao thuốc lá, mắt nheo nheo, thở ra một hơi khói dài giống như Kỷ Hiểu Lam. Trước mặt đương nhiên là khói, nhìn Diệp Phàm hư hư ảo ảo.
- Lần này tôi đến đây có sự ủy thác của tổ chức bị mật nhà nước, đến để chiêu người.
Diệp Phàm nói rõ ràng ngay, muốn làm cho xong việc, xem ra trong lòng Đỗ Tử Nguyệt cũng không thích, nhìn Chung A Cô nhìn mình như món ăn, Diệp Phàm trong lòng cũng khó chịu.
Hắn biết, nắm tay chính là đạo lý cứng rắn. Cậu ta luôn khuyến khích mình, khi nào có thể đánh cho Chung A Cô rơi răng mới thích thủ.
- Ai?
Đỗ Cử Văn trầm giọng nói, y có dự cảm, còn Đỗ Tử Nguyệt không hé răng.
- Vương Triều Mã Hán, Trương Long Triệu Hổ
Diệp Phàm vừa mới nói ra tên mấy người này, Đỗ Cử Văn cuối cùng khó chịu, đập bàn làm bàn rung lên bần bật quát:
- Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào. Các người dựa vào cái gì muốn cưỡng ép tuyển người, trong này còn có pháp luật, nhà nước cũng không thể làm cướp được.