Quan Thuật

Chịu Phục.


trước sau

“Dạ dày cũng không nhỏ mà.”

Lúc này Chung A Cô giường như nói thầm với chính mình một câu, còn Đỗ Tử Nguyệt, cũng kinh ngạc, một tia vui vẻ vì người khác gặp nạn thoáng qua.

Trước kia Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ đi theo mình, qua buổi tối hôm đó mới biết bốn người này đền là đồ đệ của nghĩa phụ Lạc Hồng Trần của Đỗ Cử Văn.

Đi theo mình đều là kế hoạch của Đỗ Cử Văn. Buổi tối đó lập tức phản kích. Thậm chí có thể nói Đỗ Tử Nguyệt hận bốn người này.

Chỉ có điều Chung A Cô không tỏ thái độ, mà Đỗ Cử Văn công lực so với mình còn cao hơn, hơn nữa đây là thời kỳ nhạy cảm, nhà nước đang theo dõi, Đỗ Tử Nguyệt cũng tạm thời buông tha.

Tuy nhiên, Đỗ Tử Nguyệt chắc chắn sẽ không như vậy mãi, y đã bí mật liên hệ bên nhà mẹ, cũng chính là một trong sáu Đại mông hảo hán Quân Nhược Ly, nhà họ Quân để có thể dựa vào thế lực nhà họ Quân áp chế Chung A Cô. Trước mặt thái độ Chung A Cô không rõ, chỉ có điều làm vì đại nghĩa, bình thường không tính đến chuyện gì.

- Tôi muốn hỏi một chút, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ bọn họ có bán mình cho nhà họ Đỗ không?

Diệp Phàm thản nhiên hỏi, cũng không dọa ai.

- Đương nhiên là không, bọn họ không phải là nô lệ, mà là đồ đệ của cha nuôi tôi.

Đỗ Cử Văn nhìn bốn người một cái nói.

- Ý của anh là bốn người này tự do, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi nhà họ Đỗ?

Diệp Phàm thâm ý sâu sắc, tiếp tục hỏi.

Tuy nhiên, mấy người Đỗ Cử Văn cũng cảm thấy được cái gì, tuy nhiên y vẫn gật đầu nói:

- Đó là đương nhiên, chỉ cần bọn họ đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đi, hơn nữa, tôi có thể tặng mỗi người 10 triệu, để họ chi phí cho gia đình.

Đỗ Cử Văn tràn đầy tin tưởng, nói rất hùng dũng.

- Còn ý của Chung lão và Đỗ Tử Nguyệt?

Diệp Phàm nhìn hai người hỏi.

- Đây là việc riêng của nhà họ Đỗ đừng hỏi tôi, nếu không phải là các cậu tấn công nhà họ Đỗ, những cái khác tôi mặc kệ.

Chung A Cô hít một hơi thuốc nói.

- Tôi không có ý kiến gì bọn họ có chân, bất cứ lúc nào cũng có thể đi. Và tôi cũng tặng thêm cho mỗi người 10 triệu để làm phí vì nhiều năm như vậy họ làm việc cho nhà họ Đỗ.

Đỗ Tử Nguyệt thản nhiên nói còn khá rộng rãi, Đỗ Cử Văn khóe miệng hơi giật giật vài cái.

- Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ, chẳng lẽ các anh đồng ý cả đời ở nhà họ Đỗ làm tay đấm. Vì đất nước làm việc là công việc chính đáng, có thể đường đường chính chính đi ra ngoài làm người, thế nào suy nghĩ một chút.

Diệp Phàm nói.

- Chúng tôi sẵn lòng làm việc cho đất nước.

Ngoài dự đoán của mọi người, bốn người không ngờ đồng thời chắp tay nói. Đỗ Cử Văn tất nhiên mặt tối sầm quát:

- Vì sao, những năm gần đây tôi đối đãi với các cậu không tệ, gái xinh xe đẹp biệt thự quyền lực không cái gì không có, chẳng lẽ còn chưa đủ?

Còn Đỗ Tử Nguyệt trên mặt có một chút kinh ngạc qua nhanh, rõ ràng vui vẻ vì người khác gặp họa. Chính Chung A Cô đang nắt nhắm mắt mở cùng liếc nhìn một cái, cảm thấy không thể tin nổi, sao có thể như thế được.

- Đỗ thiếu gia, tuy nói nhiều năm như vậy anh đối với chúng ta không tệ. Tuy nhiên chúng tôi vì nhà họ Đỗ trả giá càng nhiều, người tôi đầy vết sẹo, đều là vì nhà họ Đỗ.Nhưng đây không phải là nguyên nhân chính.

Vương Triều nói đưa mắt nhìn mọi người một cái, nói thêm:

- Ban đầu ông nói sư phụ chúng tôi bị hội trưởng Đỗ Tiếu Trạch giết hạ, chúng tôi nghe xong thì để cho ông giật giây, toàn nghĩ đến báo thù.

Tuy nhiên, hiện tại chúng tôi đã điều tra rõ, căn bản là không phải thế. Hơn nữa, ông bảo chúng tôi làm việc này việc kia, cũng không phải vì báo thù cho sư phụ, ông hoàn toàn là vì chính bản thân ông.

Bởi vì, ông muốn toàn bộ gia sản nhà họ Đỗ, đây mới là mục đích cuối cùng của ông. Mà chúng tôi chỉ là bốn quân cờ đáng thương trong tay để ông tính kế.

Nếu một ngày nào đó chúng tôi gây trở ngại với lợi ích của ông, xem ra ông sẽ không chút do dự ra tay với chúng tôi.

Nếu chọc giận ông, còn không bằng chúng tôi rời khỏi nhà họ Đỗ càng sớm càng tốt. Huống chi nếu sư phụ không phải Đỗ Tiếu Trạch hại chết, chúng tôi không có lý do gì ở lại nhà họ Đỗ nữa.

Còn làm trợ lý cho ông, ông xem ông có đáng để chúng tôi làm không.

Vương Triều khá thẳng thắn nói hết ra.

- Mẹ kiếp, Lạc Hồng Trần chính là bị Đỗ Tiếu Trạch hại chết.

Đỗ Cử Văn có chút kích động quát.

- Tôi cũng thấy lạ, chú hai, sao chú có thể nói thế về ba cháu? Ba cháu trước kia rất thân với chú Lạc, bọn họ thân như anh em, sao có thể hại nhau? Hơn nữa, chú là con cháu nhà họ Đỗ, sao có thể đổi trắng thành đen, nếu thật sự muốn toàn bộ gia sản nhà họ Đỗ, có thể nói thẳng, bốn phần của cháu có thể cho chú.

Đỗ Tử Nguyệt thản nhiên nói, những lời này giống như nhát dao đâm vào ngực Đỗ Cử Văn.

Ông ta hừ nói:

- Cậu biết cái gì, Lạc Hồng Trần là …

Vừa nói đến đây, Đỗ Cử Văn cảm thấy có gì không đúng, nhìn Chung A Cô một cái, nói tiếp,

- Cha nuôi của ta.

Ông ta có hành vi rất khó coi, có gì muốn nói lại không thể nói, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu nói:

- Bốn người các anh đi thôi, về sau không liên quan gì đến nhà họ Đỗ.

- Cảm ơn thiếu gia.

Vương Triều chắp hai tay, bốn người đi đến trước mặt Diệp Phàm.

- Khoan đã,

Lúc này Chung A Cô đột nhiên lên tiếng.

- Tiền bối, ông có chuyện gì cần nói sao?

Diệp Phàm hơi có vẻ cung kính hỏi.

- Bọn họ là từ nhà họ Đỗ đi ra, cậu là đến vì bọn họ. Tuy
nói tôi không lo chuyện nhà họ Đỗ nhưng các người cũng quá hống hách, tôi xem không ưa.

Nếu cậu là đại biểu quan trọng của nhà nước, cũng phải thể hiện bản lĩnh của mình mời được. Ngày xưa hòa thượng Thiếu Lâm phải đánh xong mười tám La Hán mới được xuống núi.

Hôm nay tôi không gây khó dễ cho bốn người Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ, nếu là cậu, tốt lắm, chỉ cần cậu tiếp được bốn chưởng của tôi, cậu có thể mang người đi, về sau, nhà họ Đỗ sẽ không tìm bốn cậu làm phiền nữa.

Bao gồm cả cậu, hai người không thể làm chu, các cậu đều đi cùng.

Chung A Cô vừa nói, Cố Toàn khóe miệng run run, Trần Quân vẻ mặt cũng khó coi, bảo Diệp Phàm tiếp Chung A Cô bát đẳng không biết mấy tầng cao thủ bốn chưởng, đó không phải là làm khó sao?

- Bốn chưởng này tôi tiếp.

Diệp Phàm thận trọng gật gật đầu, biết Chung A Cô muốn đưa bác cả Phí Thanh Sơn đến.

Hơn nữa, Diệp Phàm cảm giác hình như mình đã tiến vào bát đẳng trình tự nên cũng muốn thử xem nội kình của mình có mạnh hơn không. Mà Chung A Cô là cách thử tốt nhất.

Hắn tin tưởng, Chung A Cô không dám hạ sát thủ với mình, nhiều nhất trọng thương lần nữa. Nếu không sư bá chắc chắn không đồng ý, trừ phi Chung A Cô muốn nhà họ Đỗ bị giết hết. huống chi sau lưng mình còn có nhà nước. Việc này chỉ là vấn đề thể diện thôi, Chung A Cô cũng sẽ không thể hồ đồ.

- Đến đây đi.

Diệp Phàm bình tĩnh đứng trong nhà, đi thân khí, chuẩn bị nhận trận lôi đình của Chung A Cô.

- Chưởng thứ nhất!

Chung A Cô thản nhiên nói, xuât ra ba thành kình lực, hai chưởng cùng va Diệp Phàm lui ba bước cảm thấy chưởng của Chung A Cô như một khối sắt đẩy lại đây.

- Chưởng thứ hai!

Ngũ thành kình lực, Diệp Phàm bị đẩy lui mười bước khí huyết bắt đầu bốc lên.

- Chưởng thứ ba!

Cùng với tiếng hét của Cac, thất thành kình lực bùng nổ, gió thổi vù vù, phát ra tiếng sát sát vang xa, Cố Toàn thậm chí không dám nhìn, Trần Quân nắm chặt tay.

Thình thịch…

Một âm thanh kêu lên, Diệp Phàm bị đẩy bay đến mười bước hơn, ngã xuống đất, khéo môi có máu há mồm liền phun ra một ngụm máu tươi, cậu ta quật cường đứng dậy, lấy tay lau miệng, quát:

- Một chưởng cuối cùng đến đây Chung A Cô.

- Chưởng cuối cùng

Chung A Cô cảm thấy mất mặt quá, chưởng cuối cùng không lưu tình, toàn lực xuất ra, không khí kéo theo đó hình thành một khối không khí xoáy vô hình, cuốn theo âm thanh kêu ầm ầm.

Làm người ta khiếp sợ, đứng xa hơn hơn hai mươi mét cảm giác tức hết ngực, áo quần đều bị gió thổi tốc hết lên, cảm giác như dao cứa vào mặt.

Đỗ Tử Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc, Đỗ Cử Văn vẻ mặt mỉm cười, Cố Toàn cơ thể có chút run sợ, Trần Quân mắt đỏ lên, chuẩn bị bất cứ lúc nào cướp người đưa vào bệnh viện. Mấy người Vương Triều vẻ mặt phức tạp, bốn người nhìn nhau, vẻ mặt hoảng sợ và lo lắng.

Rất lạ chính là chưởng này đụng đến Diệp Phàm cũng không phát ra tiếng vang kinh thiên gì, chỉ phát ra một tiếng vang nặng nề, mọi người cảm giác mang tai ong ong, giống như bị trống đánh vào tai, lập tức khí huyết bốc lên.

Trái lại Diệp Phàm lui vài bước sau đó ngã xuống, chân ngập sâu nửa thước, đến đầu gối, bụi mù mịt.

- Tiên sinh… Diệp Phàm

Trần Quân và Cố Toàn khàn khàn giọng vội vàng chạy đến muốn đỡ người.

- Không cần đỡ tôi!

Diệp Phàm đột nhiên hét lớn, phù một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, bắn tung tóe mấy mét.

1..2..3..4

Chung A Cô hô lạnh như băng, nếu đếm đến 10 Diệp Phàm không đứng lên được, vậy không thể mang mấy người Vương Triều đi.

5..6…7…8

Chung A Cô không dừng lại, con số kia từ trong miệng đi ra.

- A

Diệp Phàm đột nhiên rống to một tiếng, bịch một tiếng, một ngụm máu đen phun ra xa đến hơn mười mét đến gốc cây hoa cúc, răng rắc một tiếng, cây hoa cúc lập tức gẫy. Diệp Phàm cũng đứng lên, nhìn chằm chằm Chung A Cô.

Mà Đỗ Cử Văn và Đỗ Tử Nguyệt vẻ mặt hoảng sợ, nội kình này chẳng lẽ đã tiến đến bát đẳng.

- Không thể tưởng được, cậu trẻ tuổi như vậy, không ngờ tiến vào bát đẳng, đất nước lớn như vậy có cậu là được vậy, Phí Thanh Sơn, ông so với tôi tài giỏi hpn, ha ha ha…

Chung A Cô đột nhiên giống như điên cuồng, mỉm cười, thật lâu sau mới bình thường lại hừ nói:

- Ôi… cậu có thể mang người đi.

- Tiên sinh, từ nay về sau chúng tôi đi theo cậu.

Lúc này Vương Triều đột nhiên ôm quyền, bốn người thi lễ của người luyện võ, khiến Đỗ Cử Văn giận gữ bởi vì mấy người Vương Triều cho đến bây giờ chưa tôn kính y như vậy bao giờ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện