- Bộp!
Một tiếng bộp vang lên, Diệp Phàm đã đập tấm ngân phiếu lên trên bàn, hừ nói:
- Nhìn xem, đã đủ chưa?
- Diệp Phàm, anh lấy đâu ra lắm tiền như vậy?
Kiều Viên Viên nhìn thoáng qua, thấy hai mươi triệu, liền kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, sắc mặt có chút thay đổi, cô lo Diệp Phàm tham ô hay nhận hối lộ gì đó.
- Đừng có lo Viên Viên, chuyện của em anh cũng biết một chút. Số tiền này, là tiền lần trước đi Thái Lân đánh cược quyền kiếm được, là tiền trong sạch.
Diệp Phàm thản nhiên nhấp ngụm trà, nói.
Kiều Viên Viên gật gật đầu, với thân phận ngầm của Diệp Phàm cô cũng biết chút xíu, cho nên không chút hoài nghi. Chỉ có điều Kiều Báo Quốc cũng có chút không ngờ, gã mịt mờ liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Số tiền này là của cậu thật sao?
Kiều Báo Quốc vẫn có chút nghi ngờ, bởi vì khoản tiền này quá lớn.
- Anh, anh ấy nói đây là tiền của anh ấy kiếm được thì là anh ấy kiếm được, sẽ không nói dối đâu. Anh ấy có bản lĩnh lớn, đánh cược quyền được tiền ở Thái Lan cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Còn anh, anh cần nhiều tiền như vậy để làm gì?
Kiều Viên Viên có chút lo lắng, nói.
- Haiz, mẹ của Hương Linh là Diệp Tuệ, sau khi sinh cô ấy xong thì bị bệnh, trị mãi không khỏi, từ đó trở đi, sức khỏe rất không tốt.
Mà ba cô ấy Tô Thanh Vân thì lại bận rộn suốt ngày…Haiz, cái này cũng là nỗi khổ của người làm quan.
Làm một cán bộ, đương nhiên ông ấy luôn theo đuổi một vị trí cao hơn và như vậy thì đương nhiên cũng chẳng có thời gian chắm sóc vợ.
Vì vậy Hương Linh từ nhỏ đều là do cô mình là Liễu Muội Hoa nuôi lớn. Tình cảm của hai người, thậm chí nói Liễu Muội Hoa là mẹ thứ hai của Hương Linh cũng chưa đủ, có khi còn hơn cả mẹ đẻ là Diệp Tuệ.
Thực ra, Liễu Muội Hoa cũng chỉ là một người bà con xa của Hương Linh mà thôi. Con trai của Liễu Muội Hoa tên là Thường Nhất Quân, mấy năm trước gặp vận may lớn, là quen một ông chủ Đài Loan tên là Khương Hoành Vận. Người này nghe nói rất giàu có, tài sản lên đến vài tỷ.
Ở Đài Loan có một tập đoàn tên là Hải Xương Nhất Cảnh, nói là muốn phát triển ở đại lục. Mà Việt Châu cách Hongkong không xa, vị trí địa lý cũng thuận lợi.
Cho nên…Thường Nhất Quân đã bỏ ra 20 triệu mà mình kiếm được để hùn vốn, trong khi Khương Hoành Vận khoản đầu tiên đã bỏ ra 200 triệu rồi.
Tuy nhiên, khi đăng kí, Khương Hoành Vận nói là phía Đài Loan ngại thủ tục trong đại lục, cho nên đưa ra chủ ý là để Thường Nhất Quân đứng tên hết.
Thường Nhất Quân đương nhiên vui vẻ rồi. Cái này, chính mình mới bỏ ra 20 triệu, người ta bỏ ra 200 triệu, mà người đứng tên đăng ký của công ty này vẫn là mình.
Lúc ấy Thường Nhất Quân cũng có chút nghi ngờ, Khương Hoành Nhất thật sự bỏ ra 200 triệu, không phải trò đùa.
Hơn nữa, Thường Nhất Quân là một người kinh doanh nhỏ, ý nghĩ cũng khá linh hoạt, cũng âm thầm cử người điều tra Tập đoàn Hải Xương Nhất Cảnh, quả thật là có tập đoàn này thật, hơn nữa danh tiếng ở Đài Loan cũng không nhỏ.
Cho nên, đương nhiên hai người đã thảo luận xong. Đồng ý hợp tác mở công ty, tên là ‘Công ty Hải Thiết’, lúc mới đầu tình hình kinh doanh cũng không tồi, Thường Nhất Quân đương nhiên là cao hứng rồi.
Mua rất nhiều quà tặng xa xỉ để tặng gia đình Hương Linh, dù sao thì hai nhà cũng là thân thích, gia đình Hương Linh cũng nhận một cách rất vui vẻ.
Bởi vì, công ty Thường Nhất Quân, thì Hương Linh cũng nhờ ba mình âm thầm giúp đỡ, vì vậy cục công thương thuế vụ đều được giải quyết đặc biệt, hơn nữa đến thuế thu nhập cũng được ưu đãi không ít.
Tuy nhiên, ngày vui ngắn chẳng tầy gang, trong thời gian gần 1 năm, công ty Hải Thiết đột nhiên xảy ra chuyện, nợ gần 200 triệu.
Bởi vì công tác cơ bản đều là do Thường Nhất Quân phụ trách, Khương Hoành Vận rất ít đến. Vì vậy, Thường Nhất Quân vội vàng gọi điện cho Khương Hoành Vận về xử lý, tuy nhiên, Khương Hoành Vận lại vênh mặt lên, nói công ty chẳng có liên quan gì đến ông ta cả, rồi cúp máy.
Thường Nhất Quân chẳng biết làm thế nào, bởi vì tất cả đều do mình đứng tên, còn các thỏa thuận giữa mình và Khương Hoành Vận đều chỉ có hai người ký mà thôi, mà kỳ lạ là những văn bản đó cũng đều không cánh mà bay.
Đến lúc đó, Thường Nhất Quân mới cảm thấy mình bị lừa. Tuy nhiên lại không tìm ra được căn cứ xác đáng, đến một bản thỏa thuận riêng có hiệu lực cũng chẳng tìm thấy.
Cuối cùng, quả đắng này đều do 1 mình anh ta gánh vác. Nhưng khoản tiền đó những 20 triệu. Cuối cùng nhũ mẫu của Hương Linh khóc đến nỗi mắt chẳng nhìn thấy rõ mọi vật nữa.
Hương Linh cũng rơi không ít nước mắt. Nhưng gia đình Hương Linh cũng không có công ty, một năm thu nhập tổng cộng cũng không quá 200 ngàn, căn bản là chẳng dư ra được bao nhiêu tiền.
Mẹ Hương Linh đem tất cả 1 triệu mà mình gom góp được cho nhũ mẫu Liễu Muội Hoa, tuy nhiên số tiền này cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Công ty bị lừa đưa ra thông điệp cuối cùng, là hạn Thường Nhất Quân trong hai năm phải trả tiền, nếu không sẽ kiện.
Nếu như bị kiện thì Thường Nhất Quân chắc chắn sẽ bị ngồi tù. Về sau Hương Linh ra mặt xin thì công ty kia lại gia hạn thêm cho một thời gian.
Tuy nhiên, năm kia công ty lại đến, giọng điệu càng cứng rắn hơn, nếu không trả tiền thì đừng có trách.
Thực sự chẳng có cách nào, Hương Linh đành lén nhờ ba đến ngân hàng vay 20 triệu cho công ty Hải Thiết trả trước khoản nợ kia.
Dù sao cha của cô cũng là nhân vật số 1 của thành phố Việt Châu này, ngân hàng cũng phải nể mặt. Khoản tiền đó vay thì dễ nhưng trả mới là khó, lương của Hương Linh chỉ có 2 ngàn, lấy đâu ra 20 triệu để trả.
Cho nên, buồn bực mãi cũng không được, Thường Nhất Quân tạm thời chẳng kiếm được đồng nào. Mẹ của gã nghe xong thiếu chút nữa thì nhảy lầu.
Hương Linh không thể buộc Thường Nhất Quân phải trả
tiền, hơn nữa người ta cũng chẳng lấy đâu ra. Tiền lãi ngân hàng cũng đủ làm cho Hương Linh thở không ra hơi rồi.
Cậu nói xem, đâu có thời gian để hẹn hò với tôi.
Kiều Báo Quốc vẻ mặt suy sụp, vò đầu bứt tai nói.
Thằng nhãi này liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói thêm:
- Tôi đã nói với ông già tôi rồi, muốn từ chức để kinh doanh. Tuy nhiên, ông không đồng ý. Nói là nếu tôi dám từ chức thì sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà. Còn mẹ thì cũng không cho phép nghĩ đến chuyện này. Cậu nói xem, một người làm công ăn lương thì đến đời nào mới có 20 triệu. Những ngày này thực sự tôi chẳng biết sống thế nào.
- Anh, anh cầm lấy tiền đi trả đi, về sau cứ yên tâm sống vui vẻ với chị dâu, số tiền này…
Kiều Viên Viên nhìn Diệp Phàm, thấy hắn gật đầu, nên liền cầm tấm ngân phiếu nhét vào tay anh mình, nhưng Kiều Báo Quốc vẫn không cầm. Kiều Viên Viên liền nghiêm mặt nói:
- Anh không quản chuyện Hương Linh nữa thì thôi, em càng rảnh nợ.
- Vậy…Tôi nhận, số tiền này coi như tôi mượn cậu, sau này sẽ trả cậu.
Kiều Báo Quốc bóp đầu thuốc lá, nhận lấy tấm ngân phiếu.
- Không cần trả.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Không được.
Kiều Viên Viên mạnh miệng nói, Kiều Báo Quốc cũng gật gật đầu.
- Ha ha, đấy đều là “sắp xếp” của anh mà, cần gì phải trả chứ.
Diệp Phàm nhìn Kiều Viên Viên thản nhiên cười nói, hai chữ “sắp xếp” kia được nhấn mạnh, Kiều Viên Viên có chút đỏ mặt, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Sắp xếp, có ý gì vậy?
Kiều Báo Quốc có chút nghi ngờ nhìn Diệp Phàm và Kiều Viên Viên một cái, hỏi.
- Anh, không liên quan gì đến anh cả, anh cứ nhận là được rồi, là do anh ấy nợ em, hừ!
Kiều Viên Viên nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc hừ nói.
- Nợ em, có phải cậu ta đưa ra điều kiện gì đó với em có đúng không? Số tiền này, anh không nhận nữa.
Kiều Báo Quốc vẫn rất kiên cường, bỗng nghĩ đến điều gì đó liền đẩy lại tấm ngân phiếu.
Thực ra, Kiều Viên Viên ở nhà rất được sủng ái, dù là ông bà, bố mẹ hay em trai đều rất thích Kiều Viên Viên.
- Bây giờ nhắc đến cái này cũng muộn rồi.
Diệp Phàm đột nhiên lạnh lùng hừ nói.
- Cậu có ý gì?
Kiều Báo Quốc bỗng đứng bật dậy, trợn mắt nhìn Diệp Phàm, tay nắm lại, giống như muốn đánh người vậy.
- Em gái của anh đều đã là người của tôi rồi, anh còn nhắc đến làm gì, tôi còn có điều kiện gì với cô ấy chứ?
Diệp Phàm cũng nảy sinh “ý định độc ác”, liền nói dối.
Bởi vì hắn đã nhìn ra, Kiều Báo Quốc cũng không phải là loại người đớn hèn. Số tiền này nếu không có lý do thì gã sẽ không nhận.
- Thằng khốn kiếp này, dám bắt nạt em gái tao, tao đá chết mày.
Kiều Báo Quốc mắt đỏ lên, giơ chân đạp về phía Diệp Phàm.
- Anh, là em tự nguyện mà.
Đột nhiên vang lên tiếng nói của Kiều Viên Viên, thoáng cái cô đã đứng ngăn trước mặt Diệp Phàm rồi.
- Em…Anh bất tài, đến em anh cũng không bảo vệ được.
Kiều Báo Quốc ngồi sụp xuống, không ngờ khóc lên thành tiếng.
- Anh…Em thật sự tình nguyện mà, thời điểm đó em đâu có biết chuyện chị dâu nợ người ta nhiều tiền như vậy. Việc này chẳng có liên quan gì đến anh cả. Em thích Diệp Phàm, em tự nguyện. Cho nên số tiền này là tiền của em, anh nhận tiền của em gái thì còn trả cái gì chứ? Anh cứ nhận đi, mau cưới chị dâu về nhà.
Kiều Viên Viên lại cầm lấy tấm ngân phiếu nhét vào tay anh trai.
- Tôi nhận, cậu Diệp, sau này cậu hãy đối tốt với em tôi một chút. Nếu em gái tôi có làm sao thì tôi thề sẽ liều với cậu đấy.
Kiều Báo Quốc đột nhiên đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm nói.
- Tôi thương cô ấy còn chưa được, làm sao bắt nạt cô ấy được chứ.
Diệp Phàm bình tĩnh nói, không ngờ kéo Kiều Viên Viên vào trong lòng, Kiều Viên Viên vì để phối hợp diễn kịch, cho nên cũng hơi ngả người vào Diệp Phàm.
Miệng có chút ngượng ngùng nói:
- Anh đang ở trước mặt mà.
- Sợ gì chứ, cũng không phải người ngoài mà.
Diệp Phàm cười gượng một cái.
- Không thèm nhìn mặt anh nữa.
Kiều Viên Viên cố ý lườm Diệp Phàm một cái, nói:
- Anh, anh không cần lo lắng đâu, anh Diệp đối với em rất tốt, anh ấy sap có thể ức hiếp em được.
- Mới đầu thì tốt, sau này ai biết thế nào.
Kiều Báo Quốc trừng mắt nhìn Diệp Phàm, hừ một tiếng.
Nếu em gái và hắn gỗ đã đóng thuyền rồi, thì cái gì cũng muộn rồi. Hơn nữa, mình và Hương Linh về sau thực sự cần tiền, số tiền này gom góp cả đời cũng chưa chắc đã đủ. Cho nên Kiều Báo Quốc đành nhận lấy.