Quan Thuật

Phó Giám Sát Trưởng Diệp


trước sau

Vừa mới giải quyết xong chuyện này, điện thoại lại vang lên, đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút lo lắng của Tư lệnh Tiền Sâm căn cứ Hùng Sơn Ngư Đồng, nói:

- Tướng quân, tôi là Tiền Sâm. Mấy hôm trước có một chiếc xe của căn cứ bị rơi xuống vách núi, hiện nay toàn bộ quân nhân trong xe đã trọng thương hôn mê rồi.

Khi chúng tôi đuổi đến mới phát hiện một phần bản vẽ vòng ngoài của căn cứ trong túi công văn đã bị mất. Mấy ngày gần đây, căn cứ đã phái người đi điều tra bản vẽ ở phạm vi lớn, các thôn dân phụ cận đều đã điều tra vài lần rồi, nhưng vẫn chưa phát hiện được manh mối gì.

Chỉ sợ bản vẽ rơi vào tay nhân viên tình báo nước ngoài, hoặc là vốn chuyện này do họ làm. Nhưng, hôm trước đã có chút mạnh mối, nghe nói có người biết chuyện đã đem bán bản vẽ.

Tôi đã cho người tới Việt Châu, hiện tại đang ở khách sạn Shangri La. Nghe nói tổng bộ đã sắp xếp hai người ở chỗ anh, tôi nghĩ, có thể nhờ họ đến đây trước, hiệp trợ tôi tìm kiếm bản vẽ không?

- Chuyện này anh đã báo cáo về tổng bộ chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Báo cáo , Thủ trưởng Trấn chỉ thị toàn lực điều tra, cần phải tìm bản vẽ trở về. Nếu để rơi vào tay tình báo nước ngoài, có lẽ chúng sẽ điều tra được chuyện gì đó thì phiền phức lớn.

Tiền Sâm vô cùng lo lắng.

- Bộ an Ninh quốc gia có đánh tiếng chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Tạm thời vẫn chưa, đây là chuyện của Tổ đặc nhiệm A chúng ta, không tiện nói với họ. Hơn nữa, chuyện này tôi cũng không muốn cho họ biết, căn cứ Đại Hùng Sơn, chỉ trong nội bộ Tổ đặc nhiệm A chúng ta biết, dù là Cục tình báo của Bộ tổng tham mưu chắc hẳn cũng chỉ mò được những văn kiện bề ngoài thôi. Đương nhiên, lãnh đạo cao cấp của Bộ tổng tham mưu thì chắc biết thần long số M2.

Tiền Sâm nói.

- Được, ăn cơm xong tôi sẽ qua chỗ anh ngay.

Diệp Phàm nói, âm thầm nhíu nhíu mày, lại có chuyện phiền phức, xem ra, muốn hoàn toàn thoát khỏi mớ bòng bong bên quân đội là chuyện không thể rồi.

Hơn nữa, bản thân mình khi được Chủ tịch đích thân đeo quân hàm thiếu tướng cũng đã đồng ý nhất định sẽ bảo vệ tốt căn cứ Đại Hùng sơn. Nếu thực sự lộ ra chuyện gì, thì mình có lỗi với Chủ tịch mất.

Không lâu sau, Giám đốc sở tỉnh Trần Bố Hòa và Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Kim tới, hơi muộn vài phút, dưới sự đón tiếp của Kiều Báo Quốc, cha vợ tương lai của anh ta Tô Thanh Vân cũng đưa Tô Hương Linh đến, bên cạnh còn có một thanh niên dáng mạo tương đối giống ông ta, bốn người cùng nhau bước vào phòng bao riêng.

Hai bên khách sáo chào hỏi giới thiệu qua lại, coi như là bước đầu quen biết rồi. Dĩ nhiên, đối với Diệp Phàm trẻ tuổi, ông Tô cũng có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức khôi phục lại bình tĩnh.

Diệp Phàm mịt mờ liếc nhìn Tô Hương Linh mấy lần, thấy cô nàng này tướng mạo khó lắm mới đạt được mức thượng thừa, không thể coi là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng, khí chất thì cũng tương đối đặc biệt. Có lẽ, Kiều Báo Quốc đã bị khí chất của cô nàng làm cho mê muội rồi.

Củ cải rau xanh, cứ thích rồi thì sẽ thấy nói gì cũng có lý.

- Cô Kiều, tôi mời cô một ly.

Em trai của Tô Hương Linh tên Tô Quốc Hưng,, nghe nói là thư ký chuyên trách của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lâm Phong, có vẻ trẻ tuổi, chắc hẳn lớn hơn Diệp Phàm hai, ba tuổi. Cho nên, trên mặt, lờ mờ lộ vẻ kiêu ngạo.

Thậm chí, ánh mắt nhìn Diệp Phàm có ý thù địch khó hiểu, Kiều Viên Viên chỉ rót rượu cho Diệp Phàm, Tô Quốc Hưng ngồi cạnh Kiều Viên Viên, nhưng cô cũng chẳng rót được cho y một ly rượu. Kỳ thật, Tô Quốc Hưng cũng có chút tình cảm đặc biệt với Kiều Viên Viên.

Kiều Viên Viên xinh đẹp, khí chất cùng với dáng người, khuôn mặt đều là cực phẩm giai nhân, đã là đàn ông thì dĩ nhiên đều có chút tình cảm.

Mà Tô Quốc Hưng cho rằng chị mình kết đôi với Kiều Báo Quốc, nếu như mình có thể lấy Kiều Viên Viên, đó quả là đã thân càng thêm thân. Hơn nữa, chuyện này chắc chắn Tô Thanh Vân cũng biết một chút.

- Xin lỗi, tôi không uống được rượu, chỉ nhận tấm lòng thôi được không?

Kiều Viên Viên tương đối khéo léo từ chối.

Dĩ nhiên là Kiều Viên Viên nói dối, mấy loại rượu vang này cô uống nửa chai cũng chẳng thành vấn đề. Chỉ có điều, cô cảm nhận được chút khác thường của Tô Quốc Hưng, sợ sẽ làm Diệp Phàm không vui, cho nên biểu hiện rất cẩn thận.

- Cô Kiều, thế này, hình như là cô hơi thiên vị.

Tô Quốc Hưng giả bộ mất mát, cố ý nói.

- Tôi không rõ anh muốn nói gì?

Kiều Viên Viên thản nhiên cười nói.

- Hình như cô mới cùng vị họ Diệp này cạn một ly đúng không? Lúc nãy vị họ Diệp uống trước, cô là người kết thúc, mấy giây trước còn cụng ly loảng xoảng. Mà, cái ly đó còn được rót rất đầy, nhưng cô đã tự uống hết, lại còn uống cạn một hơi nữa chứ.

Tô Quốc Hưng giống như bắt được nhược điểm gì đó, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, lại hướng về Kiều Viên Viên.

- Xin lỗi, tôi chỉ uống được một ly, ly thứ hai thì không uống nổi nữa.

Kiều Viên Viên hơi nhíu mày, anh trai Kiều Báo Quốc và chị dâu tương lai Tô Hương Linh đều nhìn chằm chằm, cũng không tiện nói gì quá.

- Nếu như cô Kiều không thể uống được rượu thực, lẽ nào uống nhiều thêm một ly thì sẽ ngã ngay sao?

Tô Quốc Hưng hỏi lại một câu, thản nhiên liếc nhìn Diệp Phàm, nói một câu hàm ý.

- Tôi… thực sự hơi say rồi, chỉ uống một ngụm nhỏ thôi được không?

Kiều Viên Viên cố gắng kiềm chế.

- Được rồi, Quốc Hưng, Viên Viên có lẽ không uống được rượu thật, không uông được thì đừng ép người ta.

Lúc này, Tô Thanh Vân đột nhiên nhoẻn miệng cười nói, khi thu lại nụ cười còn nhìn Diệp Phàm có chút không vui.

- Hừ! Cô Kiều xem thường Tô Quốc Hưng tôi thì đành thôi vậy!

Tô Quốc Hưng cảm thấy sượng mặt, bình thường đi theo bên cạnh Phó chủ tịch tỉnh Lâm, làm gì có ai dám bất kính với một thư ký như y?

Huống chi, bản thân còn được người trong vòng tỉnh thành coi là công tử thứ nhất của thành phố Việt Châu. Vừa ra ngoài là đã tùy sức gào thét, nào ai dám không nể mặt, không thể ngờ hôm nay lại bị Kiều Viên Viên đối xử thế này.

Tuy nhiên, y vừa nói ra câu này, Tô Báo Quốc cũng nhíu mày, liếc nhìn Tô Hương Linh đang ngồi cạnh, không hé răng gì.

Trưởng ban Kim Thụ Dương và Trần Bố Hòa ngồi đối diện cũng chẳng hé răng, vẻ mặt thản nhiên ngấp một ngụm rượu nhỏ, hai lão hồ ly này dĩ nhiên biết Tô Quốc Hưng đang làm khó anh chàng Đảng ủy Công an trẻ tuổi Diệp Phàm, bọn họ cũng muốn xem trận này Diệp Phàm bị chỉnh thế nào.

- Haha, anh Tô, Viên Viên không uống được rượu, ly của cô ấy tôi sẽ uống thay,
thế nào?

Diệp Phàm thản nhiên cười, giơ tay cầm lấy chén rượu của Kiều Viên Viên đưa qua đưa lại, ý là chúng ta cụng một cụng nào.

- Hừ! Anh là cái gì, mà cũng đòi uống thay cho cô Kiều?

Tô Quốc Hưng rốt cuộc cũng bạo phát, trước đó cũng ngầm bày tỏ chút ý tứ với Kiều Viên Viên.

Nhưng, toàn bị Kiều Viên Viên giả ngốc, dịu dàng từ chối. Vì chuyện của anh trai vẫn chưa giải quyết xong, Kiều Viên Viên cũng không tiện nhăn mày nhăn mặt gì đó với Tô Quốc Hưng.

Lời nói của Tô Quốc Hưng đương nhiên kinh động bốn phương, Vương Triều và Mã Hán sớm không kìm nổi muốn đứng lên, nhưng, Diệp Phàm liếc mắt nhìn họ một cái, hai người mới không đứng dậy.

Giám đốc sở Trần và Trưởng ban Kim lúc này đang rót rượu bộ dạng như đang chuyên tâm xử rượu của mình, gióng như chuyện xảy ra bên đó họ chẳng biết gì.

- Quốc Hưng, cậu nói gì vậy, Diệp Phàm người ta tốt xấu gì cũng cùng tới với Viên Viên, nói chuyện cũng nên lễ phép một chút.

Lời nói Tô Thanh Vân nghe thì như đang trách cứ con trai mình, nhưng kỳ thực, trong lời nói lại có ý, cái gì mà “tới cùng”, nói cứ như Diệp Phàm là chó săn của Kiều Viên Viên vậy, đơn giản ý nói Diệp Phàm muốn nịnh bợ Kiều gia, chỉ có thể là tay sai của Kiều gia mà thôi.

Kiều Báo Quốc muốn đứng dậy, nhưng, bị Tô Hương Linh kéo lại.

- Anh ấy không phải là cái gì, anh ấy mà bảo Kiều Viên Viên nhảy lầu thì tôi đây cũng chẳng do dự mà nhảy xuống đâu. Đời này, tôi nhất định sẽ dựa vào anh ấy, anh nói xem, anh ấy có thể uống rượu thay tôi được không?

Lời nói của Kiều Viên Viên quả mạnh bạo, thái độ kiên quyết, nói năng quỷ dị, câu nói vừa thốt ra, Tô Quốc Hưng lập tức nghẹn họng mặt tái xanh.

Còn Tô Thanh Vân khóe miệng hơi nhếch lên, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Phàm một cái.

- Uống rượu, uống rượu đi, mọi người cùng nhau cụng một ly nào? Cô Viên Viên không uống được rượu thì nhấp một ngụm coi như là một ly, hahaha…

Lúc này, Kim Thụ Dương buông một câu đúng lúc.

- Đúng, đúng, đúng, mọi người cùng nhau cụng một ly nào, chẳng dễ dàng gì tụ tập lại uống rượu với nhau.

Giám đốc sở Trần Bố Hòa cũng nói.

Lời lúc nãy của Kiều Viên Viên là một tin quan trọng. Điều đó khẳng định Diệp Phàm là bạn trai của cô, hơn nữa, Kiều Viên Viên trừ Diệp Phàm sẽ chẳng lấy ai. Sau này Diệp Phàm kia sẽ làm con rễ Kiều gia là chuyện tám phần chắc chắn rồi.

Lúc này, Kim Thụ Dương và Trần Bố Hòa cuối cùng cũng đã hiểu vì sao Diệp Phàm còn trẻ như vậy đã ngồi ở chức Đảng ủy Công an thành phố Ngư Đồng, chắc chắn là nhờ sức của Kiều Viễn Sơn rồi.

Nếu Kiều Viễn Sơn đã ra sức thì chắc đã nhắm Diệp Phàm làm con rễ, chứng tỏ Kiều Viễn Sơn cũng rất hài lòng về Diệp Phàm, phân lượng của Diệp Phàm phải cân nhắc lại một lần nữa.

Không thể không nói, kiểu cáo già như Trưởng ban Kim, rất biết nghiền ngẫm lòng người. Nhưng, ông ta nghiền ngẫm chắc chắn cũng không thể nghiềm ngẫm được Kiều Viễn Sơn vẫn chưa gawoj Diệp Phàm, chứ chă nói gì tới hài lòng. Còn về phần đồng chí Diệp Phàm, ngay cả đại viện Kiều gia cũng chưa từng tiến vào.

Nhưng, đối với Kim Thụ Dương mà nói, có thể thể hiện thiện ý với Diệp Phàm và Kiều Viên Viên thì tại sao lại không làm. Dù nói Tô gia ở Việt Châu cũng lớn, nhưng so với Kiều gia ở Bắc Kinh thì đã là cái gì?

Cân nhắc nặng nhẹ, Kim Thụ Dương và Trần Bố Hòa dĩ nhiên sẽ nghiêng về Kiều gia. Huống chi, Kiều Viễn Sơn còn là bạn học cũ của Kim Thụ Dương.

- Cùng uống một ly được không bác Tô?

Kiều Báo Quốc cũng nói, ánh mắt nhìn Tô Thanh Vân.

- Vậy uống một ly đi.

Tô Thanh Vân thảnh nhiên gật đầu nâng chén rượu lên.

- Hừ!

Tô Quốc Hưng hừ lạnh đang muốn tạt cốc rượu, nhưng bị Tô Thanh Vân hung hăng trừng mắt nhìn, bất đắc dĩ nâng chén lên miệng rồi đặt xuống bàn bộ dạng nặng nề.

- Ừ, rượu này cũng không tệ, Brandy 1982.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, đương nhiên là để chọc giận đồng chí Tô Quốc Hưng.

Kiều Viên Viên nói cảm ởn, nhấp một ngụm nhỏ rồi lại ân cần rót rượu cho Diệp Phàm, Tô Quốc Hưng, cặp mắt kia, sắp thành mắt thỏ rồi.

- Phó giám sát trưởng Diệp, bộ đã cấp năm chục triệu đến sở tỉnh, nói là khoản tiền đó là dùng cho Thị cục Ngư Đồng các anh. Tôi đã bảo người cấp tiền xuống, đúng là một khoản lớn. Nói cậu khó nghe, muốn kiếm được từ bộ năm chục triệu, Phó giám sát trưởng Diệp, năng lượng này quả người thường không thể làm được, hahaha…

Trần Bố Hòa đột nhiên cười nói.

- Phó giám sát trưởng Diệp, Bố Hòa, Diệp Phàm kiêm chức Phó giám sát trưởng sở tỉnh từ khi nào vậy, cái này tôi vẫn chưa biết, ly này, phải kính giám sát trưởng Diệp một chút, haha.

Kim Thụ Dương cười nâng cao chén rượu.

- Trưởng ban Kim, cái này là anh nói sai rồi. Phó giám sát trưởng Diệp không phải kiêm nhiệm chức giám sát cảnh vụ sở tỉnh.

Trần Bố Hòa giả thần giả thánh cười, kỳ thực là đang tạo thế cho Diệp Phàm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện