Quan Thuật

Lô An Cương Điên Cuồng


trước sau

- Chuyện của tôi không cần anh tới thuyết giáo, đây là tôi làm theo nguyên tắc. Mặc kệ bọn họ đối với tôi thế nào, tôi quyết trung thành với đất nước Trung Quốc. Quản Phi sao rồi, anh không giết hắn chứ?

Diệp Phàm hừ nói.

- Giết hắn ư, không, không! Tôi sẽ không để hắn sung sướng như vậy đâu, tôi muốn hắn phải sống dở chết dở, quân chó chết, tôi nhổ vào, giết hắn chỉ tổ bẩn tay tôi thôi.

Lô An Cương thốt ra những âm thanh nặng nề.

- Lô An Cương, tôi ở…Trần Bố Hòa ở tỉnh, có chuyện gì thì tốt nhất là cứ trao đổi với nhau, không nhất thiết phải gây nên tổn thất như vậy. Anh làm Tư lệnh phân khu Ngư Đồng, nhà nước đối đãi với anh không tệ, có nhà ở, có xe cộ, có lương, nhà nước cho anh vinh dự cao như vậy, anh còn cảm thấy chưa đủ ư? Anh ra đây đi.

Trần Bố Hòa kêu gọi đầu hàng, gã đưa ra điều kiện.

- Giám đốc sở Trần, ha ha, thật đúng là quan to có khác. Quản Phi này không có chuyện ác nào không dám làm, các anh quản lý được sao? Sở…Tỉnh, đó còn không phải là những kẻ có quyền có tiền sao. Quản lý cái chó gì, cút ngay đi, nói chuyện với anh còn không bằng nói hai câu với Diệp Phàm. Mẹ nó chứ, tất cả đều là một đống trứng thối như nhau.

Lô An Cương gần như điên cuồng, nói mấy câu lung tung, thiếu chút nữa khiến cho Trần Bố Hòa tức điên lên, gã liền đưa micro cho Diệp Phàm.

- Nếu anh muốn nói chuyện với tôi thì ra đây nói đi, tôi đảm bảo sự an toàn cho anh.

Diệp Phàm dịu giọng, nói với vẻ khuyên nhủ.

- Không phải anh nguyện trung thành với tổ quốc sao? Ha ha, nếu không sợ chết như lời anh nói thì vào đây. Lô An Cương tôi muốn nhìn xem anh vì tổ quốc như thế nào. Nếu không thì tất cả chỉ là đồ thối.

Lô An Cương hét to.

- Không thể vào được, rất nguy hiểm. Bây giờ Lô An Cương đang trong tình trạng bị bao vây nên điên cuồng như lên cơn tâm thần, không chuyện gì là không dám làm. Vừa rồi anh cũng nghe mấy lời của hắn đấy, rất nguy hiểm!

Phó Bí thư Trương lập tiếng lên tiếng can ngăn, Giám đốc sở Trần Bố Hòa cũng gật đầu, cho rằng không nên vào, thực sự rất nguy hiểm.

- Không đi không được, Quản Phi và Tào Dục đang ở trong tay hắn.

Diệp Phàm lắc đầu, sửa sang lại quần áo. Để giữ lời với Lô An Cương, hắn cởi bỏ toàn bộ súng và vũ khí ra rồi cởi áo, toàn bộ áo quần ấm hắn cũng cởi ra, bây giờ hắn chỉ ăn bận áo quần bình thường. May mắn là trời không lạnh lắm, nếu không thì thật thảm.

Đương nhiên Diệp Phàm tự tin như vậy thì chắc chắn là do hắn tự tin vào năng lực của mình. Trần Bố Hòa và Phó Bí thư Trương không biết, tất nhiên là bị chấn động, ngay cả đồng chí Đại tá Cung từ quân khu tỉnh xuống cũng ra vẻ khâm phục.

Hiển nhiên là họ bị thuyết phục bởi hành động anh hùng vĩ đại không sợ chết của đồng chí Diệp Phàm, trong lòng họ đã sớm bái phục. Thật ra đồng chí Diệp Phàm đã nghĩ tới biện pháp công kích và trốn tránh cả rồi.

Hơn nữa, hắn cũng phỏng đoán một chút về tâm tư của Lô An Cương. Nếu Lô An Cương có thái độ không đến nỗi tệ lắm với hắn mà hai người còn có thể nói chuyện được thì hẳn là y không thể mạo muội xuống tay được.

Đương nhiên đồng chí Diệp Phàm cũng có chút mạo hiểm, Lô An Cương đang điên cuồng như vậy thì không có gì là không dám làm. Tuy nhiên Diệp Phàm cũng đã cân nhắc, cảm thấy khả năng mình bị giết là không lớn. Mặc dù là ở trong tình huống này, chỉ cần Lô An Cương không xuống tay trước, chính hắn có Phi Đao trong người thì hẳn là còn vớt vát được.

Hơn nữa, lần này nếu có thể không chết thì hành động hết sức anh hùng của hắn từ nay về sau sẽ giúp hắn có được một trang công trạng rạng rỡ trong lý lịch. Cho nên đồng chí Diệp Phàm hết sức bình tĩnh xử lý tình hình.

Ba phút sau, Diệp Phàm đi tới cửa phòng khách.

- Đứng lại.

Từ bên trong vang lên giọng nói lạnh như băng của Lô An Cương.

- Tôi vào trong bộ dạng này thì anh sợ gì chứ, trong tay anh có súng, nắm đấm của tôi có thể nhanh hơn đạn của anh sao? Lô An Cương, sao anh không nghĩ tới chuyện đó chứ? Ha ha.

Diệp Phàm không ngờ thể hiện vẻ khinh miệt lên gương mặt.

- Đừng có giở trò trước mặt tôi. Đừng cho là Lô An Cương tôi ngu ngốc, anh có năng lực đặc biệt, chuyện này tôi biết, bằng không, ngày đó Thanh Lang đã không khốn khổ đến cực điểm như vậy.

Trói hai tay lại rồi hãy vào, nếu không tôi lập tức giết chết Quản Phi và Tào Dục. Đúng rồi, bên cạnh còn có hai cô gái xinh tươi này, anh muốn biến họ thành xác chết thì ra tay đi, tất cả họ đều muốn trở thành người cùng xuống mồ với anh. Không tồi đúng không, có con gái đẹp làm bạn, hai người hầu hạ hai bên, ha ha…

Cùng với giọng nói của Lô An Cương là tiếng loảng xoảng của chiếc xích chân và cái còng tay.

Diệp Phàm do dự một lúc, vẫn quyết định chụp lấy. Chuyện này đương nhiên không thể là biểu hiện rất quyết đoán được, có vẻ như là không hề sợ hãi, cho nên phải làm sao hợp với tâm trạng người bình thường mới được. Vì vậy, hắn giả vờ do dự một lát, cho Lô An Cương xem rồi mới đi vào.

Hắn phát hiện ra phòng khách bị sập một nửa, phần còn lại vẫn khá rộng rãi. Lô An Cương đang ngồi trên một chiếc ghế bị chặt đứt lưng ghế, chiếc ghế dựa vào một phần của chiếc bàn.

Bên cạnh phía dưới chân y là hai cô gái, đứng trước mặt y là Tào Dục, người này lúc này mặt trắng bệch như tờ giấy. Tuy nhiên, khuôn mặt gã nhũn xuống như cái đầu heo ngâm lâu trong nước, máu mũi dính ở bên má y còn không thèm lau, cả thân hình y đang run như cầy sấy. Nhưng Lô An Cương đang chĩa súng vào sau lưng y nên y cũng không dám động đậy gì, chỉ có chân tay run lẩy bẩy.

Về phần Quản Phi, trên người có nhiều vết máu. Gã đang nằm cuộn mình ngơ ngác như con rắn bị rút hết gân, giờ phút này thần phách như bay lên mây, mưu trí đi đâu hết cả. Thằng nhãi này há miệng mấy cái, máu từ trong miệng gã chảy ra. Hơn nữa, dường như máu từ trong miệng chảy ra là máu tươi, liệu có phải gã đang bị thương hay không, Diệp Phàm có chút nghi ngờ điều đó.

- Lô An Cương,
trước tiên để băng bó cho Quản Phi cái đã, nếu anh ta chết thì thật phiền toái.

Diệp Phàm nhíu nhíu mày, thương lượng.

- Băng bó cái chó gì chứ, loại cặn bã đó, chết sớm đi càng tốt, trừ họa cho xã hội.

Lô An Cương quay sang Quản Phí nhổ nước bọt, một cục đờm lập tức dính lên mặt Quản Phi. Gã cảm thấy còn chưa hết giận.

Gã lại tiếp tục tát mấy cái lên mặt Quản Phi, lập tức Quản Phi kêu lên khàn khàn, khuôn mặt nhăn nhó, khuôn mặt anh tuấn lập tức biến thành sợ hãi, nhìn rất thảm. Ngay cả Diệp Phàm nhìn thấy cũng muốn nôn mửa.

Tào Dục ở bên cạnh Diệp Phàm lập tức sợ run lên tè cả ra quần không cách gì chống lại được.

- Cái đồ chó mày khá lắm. Cho mày giống Quản Phi luôn, thành thái giám đại nội, đồ chó Nhật.

Lô An Cương duỗi chân đá cho Tào Dục một cái, súng y đang cầm trong tay chạm vào mông Quản Phi. Dường như nòng súng đâm trúng Quản Phi khiến Quản Phi sợ run, khép chân lại, sợ không chừng Lô An Cương cho mình một phát súng thì nguy.

Vừa rồi Lô An Cương dùng con dao nhíp thiến Quản Phi chỉ bằng một tay. Thủ pháp này tuyệt đối không thua gì các chuyên gia bệnh viện.

Lúc này, cậu nhỏ của Quản Phi nhuyễn như bún, hơn nửa, phần phía trước còn bị Lô An Cương dùng châm giẫm tơi bời rồi.

Quản Phi đời này đừng nghĩ có thể làm người được nữa. Tuy nhiên thủ pháp của Lô An Cương thật kì lạ, Quản Phi cũng không chảy máu nhiều. Hơn nữa, Lô An Cương hình như có chuẩn bị sẵn, lập tức lấy băng gạc băng bó cho Quản Phi. Nếu không thì chắc chắn Quản Phi đã chảy máu nhiều đến chết chứ dễ gì mà có thể nằm cuộn lại đau đớn trên mặt đất như vậy.

Diệp Phàm vừa thấy như vậy tất nhiên là cũng cảm thấ xót thương. Hắn liếc mắt một cái, trong lòng thầm thở dài:

‘ Quản Phi, anh chung đụng với quá nhiều phụ nữ đàng hoàng, có lẽ đây cũng là báo ứng. Nghe nói anh đam mê sắc dục, có lẽ đây là cái giá phải trả, anh phải cầu nhiều phúc vào. Không thể tưởng tượng được Lô An Cương có mối thù sâu đậm với Quản Phi như thế, rốt cục sao lại thế này, thật là không thể tưởng tượng nổi…’

Tuy nhiên, Quản Phi cũng thật là mạnh đó chứ, không phải là hàng giả mà hoạt động hết công suất như vậy.

- Lô An Cương, chuyện gì cũng phải từ từ, cần gì phải đụng tới súng ống. Nói đi, vì sao anh phải thảm sát tới 10 mạng người vô tội, khả năng còn không dừng lại ở con số 10 người, cha của Chu Bá Lâm là Thanh Lang huyện Vân Lĩnh cũng do anh giết phải không?

Diệp Phàm hừ một tiếng nói.

- Ha ha, muốn biết vì sao ư? Đơn giản thôi, anh phải đáp ứng một điều kiện cho tôi.

Lô An Cương đột nhiên cười gượng một tiếng.

- Điều kiện gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Nhìn cái gì, nằm xuống đây cho ông.

Lô An Cương đá mấy phát vào Tào Dục, y trở nên hôn mê bất tỉnh.

Về phần Quản Phi, đương nhiên là Lô An Cương cũng không tha, gã cũng đá y mấy phát. Quản Phi cũng trở nên hôn mê bất tỉnh.

- Có bản lĩnh đấy.

Diệp Phàm khen.

- Không được tốt lắm, không mạnh bằng thủ hạ của anh, anh lợi hại hơn tôi nhiều lắm. Hắn phỏng chừng chắc có thân thủ ngũ đẳng, tôi chỉ là tam đẳng. Đối phó với loại người như Quản Phi, Tào Dụcthì còn được chứ với Thanh Lang thì không được.

Lô An Cương có chút cảm thán, y lắc lắc đầu.

- Nói đi, anh nói điều kiện của anh đi.

Diệp Phàm hỏi.

- Nhà họ Quản có mối thâm thù với nhà họ Lô chúng tôi, cha tôi bị Quản Nhất Minh hãm hại mà chết, nguyên do là ông ấy hồi sống trong nhà tù bị Quản Nhất Minh sai người tra tấn đến chết.

Tôi đã điều tra biết được cha tôi bị đánh gãy hai chân, kết quả là bọn họ vẫn không buông tha cho ông ấy, cuối cùng thế nào chứ, không ngờ, không ngờ rằng bọn này là một lũ chó Nhật.

Không ngờ lại tra tấn nhúng cha tôi trong nước đến chết ngạt. Đồ loại chó lai, không phải là người. Cho nên, Lô An Cương tôi không muốn trực tiếp giết chết Quản Nhất Minh. Tôi muốn khiến cho hắn phải sống trong thống khổ, cả đời phải nhớ tới chuyện đó.

Lô An Cương không dông dài mà nói thẳng. Y liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói:

- Càng tra tấn lão đau đớn tôi càng khoái.

- Rốt cục anh nghĩ gì vậy? Tuy nhiên, chuyện Quản Nhất Minh làm thì có liên quan gì đến Quản Phi chứ. Quản Phi chỉ là cháu lão ta thôi. Anh làm như vậy có phải là hại chết người vô tội không chứ.

Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng.

- Cháu ư, ha ha…

Lô An Cương đột nhiên điên cuồng ngửa mặt lên trời cười phá lên, một lúc lâu sau mới ngừng lại được, y nói tiếp:

- Mọi người chỉ biết Quản Phi là cháu của Quản Nhất Minh, mà thằng chó lai Quản Nhất Minh lại không có con trai mà chỉ có hai người con gái.

Cho nên lão ta hết sức yêu thương Quản Phi. Thật ra chỉ có Lô An Cương tôi biết được, Quản Phi thật ra chính là con của Quản Nhất Minh.

Còn chuyện tại sao thì anh có thể đi hỏi Quản Nhất Minh, hoặc là hỏi mẹ của Quản Phi, cũng chính là em dâu của Quản Nhất Minh, tại sao lại có chuyện như vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện