Quan Thuật

Đã Chết.


trước sau

- Sao lại có chuyện đó, Quản Nhất Minh đường đường là Phó bí thư Tỉnh ủy, sao lại thông dâm với em dâu kia chứ?

Vẻ mặt Diệp Phàm có vẻ không tin, hắn liền thăm dò. Thật ra trong lòng hắn cũng khá ngạc nhiên, mẹ nó chứ, sao lại quá đáng như vậy.

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng động khẽ, mặt Lô An Cương tối lại, y quát:

- Diệp Phàm, lập tức bảo bọn chúng cút ngay, không được đứng gần trong vòng 100 mét.

Nếu không đừng trách tôi lòng lang dạ sói, ngay cả cảnh sát hình sự cũng dám bắn chết. Có thấy không, đây là cái điều khiển từ xa, chỉ cần tôi nhấn nút một cái, trong bán kính một dặm sẽ tan tành cả.

Không cần nghi ngờ khả năng của Lô An Cương này, đã tức giận thì Tư lệnh phân khu đối với tôi chả là cái thá gì cả. Không cần nói nữa, ngay cả bom tấn tôi cũng có thể sử dụng đến chứ nói gì cái đồ chó này? Còn về chuyện trang bị, các anh sẽ không nghi ngờ năng lực của một tư lệnh xuất thân công binh như Lô An Cương này chứ?

Toàn bộ rời khỏi đây cách xa một cây số, đây là mệnh lệnh, bên trong có gài sẵn mìn, người nào vi phạm lập tức giết chết. Nếu không tất cả mọi người cùng chết.

Diệp Phàm vọt tới bên cửa, cầm lấy micro chĩa về bốn phía, nói.

Có mấy tiếng di chuyển nhẹ nhàng, mười mấy đội viên cảnh sát hình sự rút lui hơn cách hơn một cây số. Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng quan sát thì phát hiện thực sự không còn có động tĩnh gì.

- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Lô An Cương lạnh lùng hừ lên một tiếng.

- Anh muốn điều kiện gì có thể đề xuất đi.

Diệp Phàm nói, nhìn cái điều khiển từ xa trong tay Lô An Cương.

- Hơn nữa, anh có cái này trong tay thì có gì phải lo lắng chứ.

- Giúp tôi đưa Quản Nhất Minh vào nhà lao. Tôi muốn lão phải ở trong nhà lao cả đời, hối hận đau khổ cả đời, lương tâm bị cắn rứt, cả đời bất an, cả đời…

Lô An Cương hừ nói.

- Đưa ông ta vào đại lao ư, Lô An Cương, anh không cho tôi là thiên thần giáng thế không có gì là không làm được đấy chứ. Người ta là Phó bí thư Tỉnh ủy, không phải là Bí thư chi bộ của một thôn, anh muốn đưa lão vào đại lao thì phải có chứng cớ xác đáng, nếu không, tôi dựa vào cái gì mà bắt lão vào đại lao được?

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Ha ha, chỉ cần anh chịu điều tra cũng không có vấn đề gì. Anh có thân phận Phó trưởng ban Quân vụ- bộ Tổng tham mưu, chắc cũng không sợ gì Quản Nhất Minh. Mấu chốt là ở chỗ anh có tận tâm không? Không phải anh vẫn quảng cáo rùm beng là mình luôn vì nước vì dân sao?

Không ngờ Lô An Cương mỉm cười.

- Ý anh nói là anh cũng không có chứng cớ ư?

Diệp Phàm nhíu mày.

- Có chứng cớ thì tôi đã sớm đưa lão ta vào đại lao rồi, cần gì phiền tới anh.

Lô An Cương hừ nói.

- Thảm án 88 là do tay anh bày ra phải không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đúng vậy, là tôi làm, bao gồm cả ba người Thanh Lang, Ôn Hòa, Nhất Phàm, đều do tôi làm cả. Xin hãy suy ngẫm lại vì sao tôi làm như vậy.

Lô An Cương vừa mới nói đến đây thì Diệp Phàm đột nhiên hét lớn:

- Lô An Cương, mày hại người vô tội, có phải là người nữa hay không, bắt.

Tiếng nói đó vừa vang lên thì toàn lực trong người hắn phát ra.

Lô An Cương giật mình một chút, đang muốn hồi hoãn thì con dao trong tay Diệp Phàm vung lên, bịch một tiếng, chiếc điều khiển từ xa rơi xuống.

Lô An Cương phản ứng lại, y duỗi chân đá, tuy nhiên đã bị chậm mất. Diệp Pham đá Lô An Cương một phát khiến y ngã xuống đất cách hơn ba mét.

Rầm một tiếng, Lô An Cương cũng rất kiên quyết, tay cầm súng của y giơ lên, y không nhằm hướng Diệp Phàm mà chĩa vào Tào Dục, thằng nhãi này tỉnh lại kêu thét lên một tiếng, lập tức mông gã dính đầy máu. Chuyện này không thành vấn đề, đó không phải là chuyện mà bây giờ Diệp Phàm quan tâm.

Ánh dao lóe lên một cái, Lô An Cương khó tin được rằng súng lục trên tay y bị rơi xuống, cổ tay y đầy máu.

Tuy nhiên vào lúc súng lục trên tay Lô An Cương rơi xuống thì viên đạn sợt qua cánh tay Diệp Phàm, lập tức tay hắn chảy máu. Diệp Phàm một tay đau, cố gắng ra đòn. Lô An Cương lập tức bị khống chế, không mơ tưởng gì đến chuyện nhúc nhích được.

- Vào đi.

Diệp Phàm quay ra ngoài hét to một tiếng.

Trần Bố Hòa rất anh dũng, dẫn đầu nhóm cảnh sát hình sự tiến vào, lập tức ra tay bắt tội phạm.

- Lập tức thẩm vấn ngay tại chỗ.

Trần Bố Hòa hừ một tiếng, nói.

Diệp Phàm ngồi trên mặt cỏ, hai quân y chạy tới băng bó cho hắn.

Lô An Cương bị Trần Bố Hòa và Phó bí thư Trương gọi người đưa tới một tòa nhà khác. Đi ngang qua Diệp Phàm, thằng nhãi này liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói:

- Lô An Cương tôi đời này bất hạnh lớn nhất là gặp anh, tuy nhiên, đời này hạnh phúc nhất cũng là gặp được anh. Ha ha, nói cho anh một bí mật nữa.

Nói xong y trừng mắt liếc nhìn xung quanh một cái rồi nói:

- Tôi có một bí mật muốn báo cáo với Bí thư Diệp, các người cho tôi lại gần anh ta.

- Đưa hắn lại đây.

Diệp Phàm ra lệnh.

Lô An Cương bị người giám sát xoay tới trước mặt Diệp Phàm, y ghé tai Diệp Phàm nói:

- Phía dưới của Quản Phi có đặt ngòi nổ, anh cứ tự mình tìm đi. Anh nếu tự xưng là vì nghĩa, vì nước, vì dân, Lô An Cương tôi cũng là công dân đất nước Trung Hoa này, chuyện của cha tôi phải dựa vào anh. Anh có nghĩa vụ phải rửa sạch oan khuất, trả lại sự trong sạch cho nhà họ Lô tôi. Ở xung quanh chỗ ở của tôi có bí mật, tôi không nói cho anh biết, tự anh đi tìm đi, ha ha…

Lô An Cương bước đi với vẻ mặt tươi cười, có vẻ rất quật cường không hề có chút khiếp đảm.

- Anh cũng ra đi bình yên.

Diệp Phàm gật đầu, nhìn theo bóng dáng Lô An Cương, miệng lẩm bẩm:

- An Cương, thật tiếc là anh đã dùng sự thông minh của mình sai chỗ rồi. Ôi…

Viên quân y đang khâu vết thương cho Diệp Phàm thì đột nhiên có một viên cảnh sát hình sự chạy bổ tới, đứng nghiêm chào rồi nói:

- Báo cáo Bí thư Diệp, Lô An Cương đã tự sát.

- Tự sát ư, các cậu sao bất tài vậy, nhiều người như vậy sao có thể để cho hắn tự sát được chứ. Thật là ngu ngốc.

Diệp Phàm giận giữ, đẩy viên cảnh sát hình sự sang một bên, nhằm phía tòa biệt thự chạy tới.

Hắn vọt vào trong phòng khách thì thấy Lô An Cương đang bị trói trên ghế không ngờ khuôn mặt đang hiện lên một nụ cười quỷ dị, khóe miệng y có chút máu, nước dãi xen lẫn máu chảy ra ri rỉ, đầu y buông thỏng xuống. Hình như y đang quay sang cười với Diệp Phàm. Lô An Cương mặc dù đã chết nhưng cũng chết rất hiên ngang.

Diệp Phàm có cảm giác mình bị y cho vào bẫy. Nếu không điều tra được vụ cha của Lô An Cương thì lương tâm hắn khó mà bình an được…

Chuyện này có lẽ trước khi chết Lô An Cương cũng đã
nghĩ đến. Diệp Phàm không ngờ trước khi chết y đã tung ra một quân cờ công kích. Người này tâm cơ sâu khiến cho Diệp Phàm cảm thấy thật khổ não trong lòng.

- Sao lại thế chứ?

Diệp Phàm tức giận, quay sang hỏi Lôi Ngư và Trần Bố Hòa và Cung Thanh Dân ở Quân khu tỉnh.

- Hắn tự sát. Rất xin lỗi Bí thư Diệp, chúng tôi phát hiện quá muộn. Hắn đã nuốt độc từ sớm, tính đúng thời gian thì phát tác. Chúng tôi chỉ hỏi hắn có phải thảm án 88 là do hắn làm không, hắn cũng thừa nhận là do tay hắn bày ra. Mới nói có vài câu, nói là ba người Thanh Lang, Ôn Hòa, Nhất Phàm đều do hắn hãm hại. Bọn họ không giết người đâu…Một lúc sau thì chất độc phát tác, chúng tôi không cứu được nữa, ôi…

Vẻ mặt Trần Bố Hòa khó mà chịu nổi, gã tức giận đá một phát, tiếng rầm vang lên, chiếc ghế bên cạnh bay lên tận trên tường.

- Bắt đầu tiến hành thẩm vấn, chúng tôi đã kiểm tra ngay cả hàm răng của hắn, chính vì sợ hắn tự sát. Không thể ngờ là hắn đã nuốt vào rồi, hơn nữa phỏng chừng loại thuốc độc này chắc là phát tác nhanh.

Phó Bí thư cũng thể hiện vẻ mặt đáng tiếc, thở dài nói.

- Mang lên sở kiểm nghiệm.

Diệp Phàm lạnh lùng nói, ngẩn ngơ nhìn người vào khiêng thi thể Lô An Cương đi. Trong lòng hắn không hề có chút sung sướng vì phá được án tử mà ngược lại càng cảm thấy nặng nề hơn.

- Bí thư Diệp, trên đời này có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Có lẽ chuyện này đối với Lô An Cương cũng như một sự giải thoát. Không tự sát cũng không thoát được chế tài pháp luật, so với việc phải lên đoạn đầu đài thì không bằng tự mình kết thúc. Tuy nhiên, trước khi chết, hắn có nói một câu, hy vọng chúng ta cứu kịp những người còn lại trong nhà.

Trần Bố Hòa thở dài.

- Cũng phải điều tra xem, không có việc gì thì thôi, bây giờ lại không muốn trừng phạt gia tộc kia. Người này thật ra thân thể rất cường tráng, ôi…

Phó Bí thư Trương mặt tối sầm lại, hừ một tiếng rồi nói.

- Điều tra cũng có thể được, tuy nhiên, cứ âm thầm điều tra chứ đừng nên gây nên động tĩnh lớn, gây khó xử cho người nhà họ Lô. Bọ họ cũng không phải sai lầm, nếu để chuyện chết vì tai nạn xảy ra ở Ngư Đồng này cho người nhà họ Lô biết thì phỏng chừng nhà họ Lô khó có thể an bình được, ôi…

Diệp Phàm khoát tay áo, mặt đăm chiêu rồi bước ra ngoài.

- Mọi người lập tức tổ chức khám xét biệt thự của Quản Phi. Đặc biệt là ở phía dưới có khả năng có bí mật. Còn nữa, Lô An Cương có khả năng cài mìn sẵn, bảo chuyên gia đến xử lý đi.

Diệp Phàm ra lệnh.

Mọi người tổ chức thi hành mệnh lệnh.

Vì bên trong có chôn mìn nên việc kiểm tra được tiến hành hết sức thong thả. Hơn nữa, để rửa sạch được chất thải công nghiệp trong căn phòng bị nổ thì mất nửa ngày cũng chưa xong.

9 giờ sáng ngày hôm sau.

Diệp Phàm vừa mới trở lại Ngư Đồng, hắn vội vàng tắm rửa rồi chuẩn bị đến thẳng văn phòng. Vừa mới xuống lầu hắn liền thấy một chiếc xe tải thương vụ đứng ở dưới lầu.

Diệp Phàm cũng không để ý, hắn đi về phía xe mình. Tự nhiên từ phía sau vang lên một giọng nói ngọt ngào:

- Tôi chờ anh một ngày một đêm rồi.

- Hóa ra là cô, có chuyện gì không?

Diệp Phàm xoay người lại thì thấy đó phải chăng là cô gái nhà họ Phí vốn đã từng tỷ thí tiếng đàn với hắn, tên là Điệp Vũ thì phải? Hôm nay cô diện bộ váy liền áo trắng muốt, chỉ có điều phần váy bên dưới có hình con bướm như đang bay lên, khiến cho cô có vẻ như đoan trang thùy mị hơn khiến người ta vô cùng thèm muốn.

Trong xe còn có một người đàn ông với ánh mắt sắc bén đang ngồi. Diệp Phàm nhìn mấy lần thì phát hiện ra đó chính là đồng chí đã đến báo tin cho mình, phỏng chừng đó là vệ sĩ.

- Tôi tên là Phí Điệp Vũ, có một số việc muốn hỏi anh một chút. Liệu tôi có thể vào nhà anh ngồi một lát không?

Phí Điệp Vũ hỏi.

- Bây giờ tôi không rảnh, có nhiều chuyện đang chờ tôi xử lý, tôi đi vắng đã mấy ngày rồi.

Diệp Phàm nhíu nhíu mày, nói.

- Tôi chỉ xin anh cho tôi thời gian 30 phút thôi, ngay cả 30 phút cũng không được sao?

Phí Điệp Vũ nói với vẻ hơi oán trách, nhìn Diệp Phàm hừ một tiếng.

- Thực sự tôi không rảnh. Thảm án 88 ở Ngư Đồng cô chắc cô cũng đã nghe nói tới. Tôi nào có thời gian nói chuyện phiếm với cô, rất xin lỗi, để vài ngày nữa nhé.

Diệp Phàm không muốn để ý gì đến cô gái nữa, hắn bước nhanh về phía xe mình.

- Hừ.

Từ trong xe thương vụ, hai người thanh niên bước ra chặn trước mặt Diệp Phàm, họ bắt chéo tay trước bụng, lạnh lùng chăm chú nhìn Diệp Phàm với tư thế không nể nang gì hắn.

- Phí Bát Độ, sự nhẫn nại của tôi là có hạn, đừng có chọc tức tôi.

Diệp Phàm hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Phí Bát Độ nói.

- Hừ, tôi cũng muốn nói tương tự như vậy với anh, tôi là Phí Nhất Độ của nhà họ Phí. Nếu không vì chị Điệp Vũ chiếu cố đến anh thì tôi đã sớm đánh cho anh gãy hết răng rồi.

Phí Nhất Độ ngày đó không có mặt, chưa hề thấy Diệp Phàm, y là một trong những cao thủ người nhà họ Phí, tuổi chỉ hơn 30 một chút, nghe nói có thân thủ lục đẳng, cùng thời kì với Thiết Chiêm Hùng.

- Nhất Độ, anh, đừng…

Phí Điệp Vũ la lên, cô vừa mới hé miệng thì thấy một tiếng thình thịch, bên cạnh nghe tiếng răng rắc như có gì bị chặt đứt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện