Cố ý tiết lộ một chút, việc này, phải để Nguyễn Tiến biết được thân thế của mấy người Tống Trinh Dao mới được. Mà ở trước mặt Phạm Viễn, phải thể hiện được tin này cũng là do mình biết được từ chỗ Nguyễn Tiến là tốt nhất.
- Phó chủ tịch tỉnh Tống, hiệu trưởng Lan, ở địa phương nào vậy?
Nguyễn Tiến hứng thú hỏi Diệp Phàm.
- Tư lệnh Nguyễn, có thể anh không biết. Tống Trinh Dao không những là phóng viên của đài truyền hình tỉnh, cô ấy còn là con gái của Phó chủ tịch thường trực tỉnh chúng ta. Mà Lan Điền Trúc là phóng viên báo tỉnh, ba của cô ấy là Phó hiệu trưởng của Đại học Hải Giang.
Diệp Phàm nói.
- Haiz, việc này, càng điều chỉnh càng phiền toái.
Nguyễn Tiến sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Diệp Phàm hỏi rõ nơi ở tạm thời của mấy người Tống Trinh Dao, liền đi thẳng tới đó. Nguyễn Tiến sắp xếp cho các cô một căn hộ, phỏng chừng là nơi nghỉ dưỡng cao cấp của quân đội.
Vừa mới bước vào nhà, phát hiện hai cô gái đang đứng trong sảnh. Vừa thấy Diệp Phàm đến, vẻ mặt cung kính nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp đã đến!
- Các cô đi dạo phố cùng các cô ấy à?
Diệp Phàm nói.
- Vâng. Tôi tên là Lý Trân, cô ấy tên là Đỗ Tú, là chủ nhiệm Kiều cử chúng tôi đến, chủ yếu là để đi dạo phố cùng phóng viên đài truyền hình tỉnh và báo tỉnh. Xem Hải Đông chúng ta có gì đặc biệt không.
Hai đồng chí nữ gật đầu nói.
- Ừ! Cảm ơn các cô. Các cô rất dũng cảm, không bị thương chứ?
Diệp Phàm vươn tay thân thiết bắt.
- Đâu có, chúng tôi cũng sợ chết khiếp. Người đó hung hãn lắm, nghe nói là công an, sao lại có thể như vậy chứ? Đúng là đại lưu manh. Chủ tịch thành phố, nhất định phải nghiêm túc xử lý hắn.
Đỗ Tú nói.
- Chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý, cứ yên tâm. Các cô ấy giờ đang ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Đang ở trên lầu nghỉ ngơi.
Đỗ Tú nói, Diệp Phàm sau đó liền đi lên lầu.
Trên lầu cũng có một đại sảnh, nhưng đại sảnh không có ai cả. Nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng mắng chửi của Diệp Khả Khả, Diệp Phàm nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
- Anh còn có mặt mũi đến nữa à, làm chủ tịch thành phố cái gì chứ. Nơi này đúng là hang ổ của lưu manh. Em quyết định rồi, không có quay với chụp gì nữa, mà sẽ thu xếp hành lý về ngay. Ở đây mấy ngày, thật khủng khiếp.
Tống Trinh Dao đừng trước mặt Diệp Phàm tuôn ra một tràng. Cảm thấy chưa hết giận còn lôi cả gối trên giường ném vào người hắn.
- Haha, muốn ném tú cầu thì cứ ném thôi. Đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy, anh ngại bắt lắm.
Diệp Phàm tươi cười, một tay bắt lấy chiếc gối.
- Ném tú cầu, anh cũng xứng sao?
Tống Trinh Dao mặt hơi đỏ lên hừ nói. Ngồi trên giường tức giận quay đầu đi.
- Trai tài gái sắc ném tú cầu cũng hay mà.
Lúc này, Diệp Khả Khả vỗ tay cười nói.
- Triệu Tứ, mặt của em.
Diệp Phàm nhìn nhìn Triệu tứ tiểu thư, phát hiện khuôn mặt cô có vẻ như sưng lên.
- Anh còn hỏi nữa à, chị Triệu bị huỷ hoại dung nhan rồi.
Lan Điền Trúc hừ nói, sau đó sờ sờ xuống cổ mình mắng:
- Cái tên lưu manh chết tiệt, chút nữa thì chặt đứt cổ em. Chắc chắn sẽ để lại sẹo rôi, làm thế nào bây giờ, không tiêu hết được, nếu để lại thật thì khó coi lắm.
- Trinh Dao còn bị bóp mạnh hơn, đều bị sưng lên rồi. Về sau nếu để lại vết gì thì xấu lắm. Đàn ông rất để ý đến cái này, đếu như để họ nhìn thấy thì xong rồi.
Lúc này Diệp Khả Khả vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Của em không phải cũng như vậy hay sao, còn ở chỗ đó nữa chứ. Tuy nhiên may mà thịt nhiều.
Tống Trinh Dao có chút quái dị kêu lên.
- Cái này, anh đưa các em đi bệnh viện kiểm tra một chút nhé. Nên điều trị kịp thời, nếu không để lại vết gì thì không hay.
Diệp Phàm khẩn trương nói.
- Anh đền đi.
Đột nhiên, Lan Điền Trúc chỉ vào Diệp Phàm nói.
- Cái này, anh đền thế nào đây? Mau đi bệnh viện đi đã.
Diệp Phàm có chút xấu hổ.
- Bệnh viện có tác dụng sao? Đến lúc này anh còn không đưa cái thứ kia ra ra đi. Đúng là nhỏ mọn, thật uổng công bọn em đến vì việc của anh. Trinh Dao, chúng ta dọn đồ để về thôi. Ở đây có kẻ nhỏ mọn lắm.
Lan Điền Trúc hừ nói.
- Sói mắt trắng.
Triệu Tứ nhìn Diệp Phàm một cái nói.
- Các em nói cái gì vậy, anh không hiểu.
Diệp Phàm thực sự có chút mơ hồ nói.
- Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn không phải tốt lắm sao.
Lúc này, Lan Điền Trúc mới nói thẳng ra.
- Cái này, cái này…
Diệp Phàm có chút khó xử, bởi vì hắn chỉ còn hai viên, bốn cô gái, phải chia thế nào đây.
- Này cái gì, anh Diệp, nói đi.
Diệp Khả Khả cũng đã từng nói qua, cho nên mắt sớm đã sáng lên rồi.
- Anh chỉ còn hai viên thôi.
Diệp Phàm gãi đầu, ngượng ngùng nói.
- Nói dối, từ trước đến giờ anh nói một viên nhưng giấu một viên. Bọn em dễ bị lừa lắm sao?
Lan Điền Trúc hừ nói.
- Đúng, đúng. Lần nào cũng như vậy. Nói còn hai viên thì nhất định sẽ còn hai viên nữa. Anh Diệp, đến giờ anh vẫn còn lừa bọn em sao, muốn đuổi bọn em đi có phải không.
Tống Trinh Dao hừ nói.
- Đúng là chỉ còn hai viên thôi mà. Những dược liệu để điều chế thuốc này rất hiếm. Các em cũng biết, loại thuốc này rất đặc biệt, chỉ cần thiếu một loại thảo dược thôi cũng không được. Nếu không anh đã phối chế để tặng mỗi em một viên rồi. Hơn nữa, các em là khách của anh, anh lại có thể keo kiệt như vậy được sao? Diệp Phàm anh là người như thế nào chẳng lẽ các em không rõ hay sao?
Diệp Phàm nói.
- Diệp Phàm anh là ai, về cái này chắc cũng hẹp hòi thôi.
Tống Trinh Dao vẫn chưa buông tha cho Diệp Phàm.
- Em không cần biết, anh phải chữa khỏi cho chúng em mới được. Nếu không em không để yên cho anh đâu.
Triệu Tứ không ngờ lại nói đùa. Điều này rất hiếm gặp ở cô.
- Thật sự không được, mỗi người nửa viên. Anh sẽ điều chế để các em thoa. Có lẽ, hiệu quả cũng không thua một viên hoàn chỉnh là bao đâu.
Diệp Phàm kiên trì nói.
- Anh không lừa chúng em chứ?
Triệu Tứ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, ánh mắt này có chút phức tạp.
- Yên tâm đi, anh không lừa đâu.
- Thôi được, chữa cho
em Tống trước đi.
Triệu Tứ nói, quay sang nhìn Tống Trinh Dao.
- Được, tuy nhiên, các em kiểm tra vết thương chưa? Cái này, chúng ta phải có chứng cứ mới được. Muốn trừng trị hắn thì phải có chứng cứ, có phải không nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Tư lệnh Nguyễn sắp xếp chu đáo, đã gọi đồng chí ở cục Công an thành phố đến kiểm tra rồi. Còn chụp chiếu hẳn hoi, anh yên tâm đi.
Lan Điền Trúc nhìn Diệp Phàm nói.
- Bắt đầu từ chị Triệu trước, chị ấy cũng không thể để bị huỷ hoại dung nhan vậy.
Tống Trinh Dao nói.
- Bắt đầu đi, chúng ta phải tranh thủ thời gian.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Chúng ta sang phòng bên cạnh đi.
Triệu Tứ gật gật đầu, đứng dậy muốn đi nhưng bị Diệp Khả Khả nắm tay lại:
- Không được đi sang phòng bên, ở lại đi. Chúng ta phải ở lại để xem tài nghệ của Chủ tịch thành phố Diệp đã tiến bộ hay chưa.
Diệp Khả Khả vừa nói, vừa đập nhẹ vào chiếc giường lớn kia, vẻ mặt trông rất hưng phân.
- Khả Khả, đừng ầm ĩ nữa, chỗ này…
Triệu Tứ mặt hơi đỏ, nhìn chiếc giường lớn kia, ở trước mặt mọi người nên vẫn còn ngượng.
- Chị Triệu cũng biết mặt đỏ sao? Ha ha.
Lan Điền Trúc quỷ dị cười nói.
- Chị Triệu, chúng ta là chị em, còn đề phòng cái gì chứ. Chị và anh ấy sang phòng bên, em có chút không yên tâm về một số đồng chí đấy.
- Em có ý gì vậy? Diệp Phàm anh là chính nhân quân tử.
Diệp Phàm vỗ ngực nói.
- Cái đó thì cũng chưa chắc. Đứng trước mỹ nhân thì có khi chính nhân quân tử cũng biến thành yêu râu xanh ấy chứ. Vẫn nên tại đây thì hơn.
Diệp Khả Khả cũng trợ uy nói.
- Vậy được, đều ở đây.
Triệu Tứ gật gật đầu, nhìn Tống Trinh Dao và Diệp Khả Khả một cái, nhẹ nhàng nằm trên giường. Tuy nhiên, cô vơ lấy cái chăn đắp lên người, chỉ để lộ ra khuôn mặt mà thôi.
Diệp Phàm bình tĩnh xoa thuốc lên mặt Triệu Tứ, hiện tại công lực đang tăng. Làm việc này căn bản không cần sờ vào mặt cô, mà cách không cũng có thể làm được.
Tuy nhiên Diệp Phàm lại không “hảo tâm” như vậy. Hắn ra sức xoa mặt, xoa cằm của Triệu Tứ, sau đó là xoa đến cổ.
Đương nhiên, với nội công của cao thủ cửu đẳng thì dược liệu sẽ phát huy tác dụng nhanh hơn.
Sau khi thoa xong rửa mặt sẽ thấy được hiệu quả ngay lập tức. Ngoài có một chút sưng nhẹ ra thì tất cả đều trắng mịn cả.
- Dược liệu thật tốt.
Diệp Khả Khả vẻ mặt hưng phấn, đẩy Triệu Tứ ra trước gương.
- Về sau anh phải điều chế nhiều nhiều một chút, chị em chúng em chắc mỗi người phải cần một tá.
Triệu Tứ ngắm khuôn mặt mình trong gương, đưa tay lên sờ sờ rồi quay ra nói với Diệp Phàm.
- Một tá, với loại thuốc này thì chẳng đào đâu ra được cả, bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Diệp Phàm cũng thật sự có chút đau đầu. Cô Triệu Tứ này cũng thật tham lam, nói cần một tá, khiến cho người ta phải sợ hãi.
Kế tiếp, Diệp Phàm tiến hành thoa cho Lan Điền Trúc, không có thời gian nên chỉ vài phút đã làm xong rồi. Đương nhiên, hắn cũng chẳng hảo tâm mà ‘tha’ cho khuôn mặt của Lan Điền Trúc.
- Khả Khả, đến lượt em rồi đấy.
Lan Điền Trúc cười nói, khuôn mặt có chút ửng đỏ. Vừa rồi Diệp Phàm thoa thực sự là rất thoải mái.
- Em không sao, không cần đâu. Nếu như thoa thì phải thoa lên mặt.
Diệp Khả Khả mặt đỏ bừng nói.
- Kỳ lạ, rõ ràng là em bị thương chỗ đó mà, sao lại thoa lên mặt chứ. Cái này không được, nếu vết thương mà nặng thì làm thế nào? Vừa nãy có người nói rồi, đàn ông là hay để ý những vết sẹo đó lắm đấy.
Lan Điền Trúc cười nói.
- Đúng vậy, Khả Khả, mau nằm lên đi.
Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu ra, phỏng chừng không phải chỗ bị thương của Diệp Khả Khả cho nên hắn cố ý nói.
- Em không.
Diệp Khả Khả lắc lắc đầu.
- Được cũng phải làm mà không được cũng phải làm. Chị em mình không thể đứng nhìn Khả Khả bị thương có phải không?
Triệu Tứ cười nói.
- Đúng vậy, đúng vậy! Động thủ!
Lan Điền Trúc cười một tiếng quái dị, hai người liền bổ nhào vào Diệp Khả Khả, nói:
- Trinh Dao, mau động thủ thôi.
- Không được, không được, em không trị đâu.
Diệp Khả Khả mặt đỏ bừng nói.