Quan Thuật

Người Nhà Ở Hải Đông.


trước sau

Không được cũng phải được.

Tống Trinh Dao lao lên, túm lấy váy của Diệp Khả Khả, tốc hẳn lên trên lưng của cô, vì cô bị Triệu Tứ và Lan Điền Trúc đã bị cô áp xuống giường.

Mông của Diệp Khả Khả giật giật. Tống Trinh Dao không khách khí kéo xuống. Diệp Khả Khả thảm thiết kêu lên một tiếng, mông đã bị lộ ra rồi. Đương nhiên, chỉ lộ ra một phần lớn, từ đằng sau vẫn có thể nhìn thấy ‘cái rãnh sâu hút chết người’ kia.

- Khả Khả, cứ coi như là bị tiêm vào mông một cái thôi mà.

Tống Trinh Dao vỗ vỗ mông của cô cười nói.

- Chị chờ đấy, tí nữa thì đừng có mà kêu.

Dù sao cũng đã bị Diệp Phàm nhìn thấy mông rồi, cho nên Diệp Khả Khả lại trở nên bình tĩnh, đợi Diệp Phàm bôi thuốc cho.

- Chị không làm cái gì cả.

Tống Trinh Dao có chút chột dạ, Diệp Phàm cảm thấy rất sảng khoái.

Bôi thuốc cho người ta ở chỗ đó một lúc, nếu tay không cẩn thận mà trượt xuống phía dưới thì…

Bôi đến phía sau, Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng phát hiện, phía dưới càng lúc càng ẩm ướt. Bởi vì thuốc đều bị làm loãng ra rồi.

Hắn đâu có cho thêm nước vào thuốc đâu. Cái này, chắc chắn đó là biểu hiện của việc phụ nữ bị kích động quá mà thôi.

Sau khi bôi xong, Diệp Khả Khả mặt đỏ bừng, bất chấp bẩn nhưng vẫn ‘bổ nhào’ về phía Tống Trinh Dao, nói:

- Các chị em, động thủ thôi.

- Được, động thủ.

Lan Điền Trúc và Triệu Tứ cùng đáp, Tống Trinh Dao muốn tránh nhưng cũng không tránh được, sau đó bị bế ngửa đặt trên giường.

- Để em cởi.

Diệp Khả Khả bị ‘kích động’ rồi động tác cũng trở nên ‘thô lỗ’. Tống Trinh Dao kêu gào thảm thiết, nhưng áo của Tống Trinh Dao vẫn bị tốc lên đến cổ, lộ ra “đỉnh núi” cao ngất. Diệp Khả Khả vẫn chưa dừng lại, cô kéo mạnh cái nữa, bộ ngực trắng ngần bị lộ hẳn ra.

Diệp Phàm cảm thấy tay mình trở nên run bần bật, tuy nhiên lúc này ba cô gái đều đang nhìn chằm chằm, tự nhiên vô cùng bị kích thích.

Tống Trinh Dao xấu hổ đến nhắm nghiền mắt lại, giống như nhiệm vụ lần này khó khăn lắm vậy. Diệp Phàm đã thoa mất hẳn một giờ.

Đến phía sau, Lan Điền Trúc đã buông tay ra, tuy nhiên dù sao cũng đã để cho Diệp Phàm sờ qua rồi, cho nên Tống Trinh Dao nằm trên giường không hé răng. Cứ để cho đồng chí Diệp tha hồ “sờ mó”.

Đi ra phân khu quân đội, Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, cảnh tượng kiều diễm vừa rồi giống như một giấc mơ vậy.

- Tôi thấy lão Thiết cứ đi hỏi xem, để ông ấy ra tay thì sẽ tốt hơn.

Thái Quyền Quý nhìn Bí thư Đảng uỷ Công an thành phố Thiết Đinh Sơn một cái, nói.

- Ừ, lão Thiết đi có cách nói.

Cao Hoa gật gật đầu.

- Nghe nói Diệp Phàm đã đi thăm hỏi rồi, không biết tình hình thế nào.

Phạm Viễn thản nhiên hừ nói.

- Người là do cậu ta mời, ân cần hỏi thăm một chút cũng là chuyện nên làm mà. Tuy nhiên cậu ra rất nhiều chuyện, nếu như không mời các cô ấy đến thì đã không xảy ra chuyện này.

Thái Quyền Quý cằn nhằn, đem trách nhiệm đổ lên đầu Diệp Phàm.

- Được rồi, đều là vì công việc mà. Chỉ trách tên súc sinh kia không biết điều thôi.

Phạm Viễn khoát tay, nói.

Đồng chí Thiết Đinh Sơn tới phân khu quân đội thành phố, khéo léo biểu đạt ý chuyển người đến cơ quan công an xử lý.

- Lão Thiết, chúng ta đồng điện vi thần, tôi cũng không làm khó ông nữa. Việc này, mấu chốt là mấy cô gái kia. Nếu như bọn họ đồng ý, tôi sẽ lập tức đưa người đến để các anh xử lý.

Nguyễn Tiến vẻ mặt thật thà nói.

- Vậy, tôi đi hỏi một chút.

Thiết Đinh Sơn đành phải muối mặt đi đến vào căn hộ. Vừa mới nói với các cô ý này, thì bộp một tiếng, Thiết Đinh Sơn còn chưa kịp phản ứng, đã bị cốc trà trên tay Triệu Tứ hắt vào mặt. Cũng may mà nước trà đã nguội, nếu không ‘dung nhan’ của Thiết Đinh Sơn không bị hủy hoại mới là chuyện lạ.

- Cô, cô muốn làm gì?

Thiết Đinh Sơn tức giận, chỉ tay vào mặt Triệu Tứ nói.

- Mẹ ông bị đùa giỡn như vậy mà lúc này ông còn ra sức bao che cho tội phạm à?

Triệu Tứ hung hăng mắng.

- Này, này, cái này liên quan gì đến mẹ tôi. Này cô gái, cô đừng có mà bậy bạ nhé.

Thiết Đinh Sơn cảm thấy chuyện này trở nên bất lợi rồi.

- Mẹ ông không phải đàn bà sao?

Tống Trinh Dao lạnh lùng nói.

- Lão Thiết, đi thôi.

Thiết Đinh Sơn bị Nguyễn Tiến kéo tay ra ngoài. Cứ tiếp tục như vậy, thì càng hỏng việc, cho nên Nguyễn Tiến quyết định lôi Thiết Đinh Sơn ra.

- Thật là quá đáng, tôi đến là để giải quyết vấn đề. Các cô này lại ngang nhiên công kích người thi hành công vụ, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn này. Thật là làm càn! Lão Nguyễn, ông nói xem, tôi đến để điều tra một chút cũng không được, quá hống hách rồi. Còn có coi một Bí thư như tôi ra cái gì nữa không.

Thiết Đinh Sơn được phục tùng quen rồi, là Bí thư Đảng uỷ công an thành phố, oai phong như vậy, đâu phải chịu nhục như vậy. Chi nên ông ta mới bức xúc như vậy.

- Lão Thiết, ông tỉnh lại đi được không.

Nguyễn Tiến khẩn trương nói.

- Tôi đang tỉnh táo đây, nhất định phải truy cứu, nhất định.

Thiết Đinh Sơn nổi giận đùng đùng quát lớn.

- Vậy được, ông đi truy cứu đi. Lúc nào đem một đại đội đến thì cùng quân khu chúng tôi bố trí. Đến lúc đó thi xem súng của công an mạnh hơn hay của quân đội chúng tôi mạnh hơn.

Nguyễn Tiến liếc mắt nhìn Thiết Đinh Sơn một cái, lạnh lùng nói.

- Lão Nguyễn, ông…

Thiết Đinh Sơn cuối cùng cũng tỉnh lại, mới nghĩ tới thế lực của nhà họ Triệu, cộng với thân phận của Tống Trinh Dao, người này liền cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.

Trở về, Thiết Đinh Sơn giấu chuyện mình bị hất nước chè vào mặt, mà chỉ nói Nguyễn Tiến không chịu thả người.

- Vẫn phải tìm Diệp Phàm, quan hệ của cậu ta rất tốt.

Thiết Đinh Sơn chỉ chiêu nói.

- Lão Thiết, đừng có giấu chúng tôi nữa. Có phải ông đã bị hất ướt hết người không? Là mấy cô nàng đó à, quá càn rỡ rồi.

Lúc này, Thái Quý Quyền hừ nói.

- Hừ!

Thiết Đinh Sơn nổi giận, liếc mắt nhìn Thái Quý Quyền một cái, cảm thấy người này lại nói ra “nỗi đau” của mình, thật là chẳng ra gì.

- Lão Thiết, chúng tôi cũng không có ý gì. Nhìn là phát hiện ông bị tạt nước rồi. Diệp Phàm đi chẳng được việc gì. Ở đó ông có nhìn ra cái gì không?

Cao Hoa nói.

- Ừ, hình như là như vậy. Chẳng lẽ tay họ Diệp đó có quen biết với mấy cô nàng này sao?

Đồng chí Thiết Đinh Sơn như tỉnh lại, thiếu chút nữa thì kêu lên thành tiếng.

- Cái này thì đúng rồi, người là do Diệp Phàm mời đến, đương nhiên là quen biết rồi. Tôi vừa rồi cũng hỏi dò qua, nghe nói tay họ Diệp rất thân
mật với mấy cô gái này. Không phải có chân trong chứ. Mời tình nhân đến để giương oai, thật đúng là chẳng ra cái gì cả.

Cao Hoa nói.

- Có một chân thì càng tốt, nếu tay họ Diệp đồng ý ra mặt, tám mươi phần trăm việc này có thể giải quyết êm đẹp. Chỉ cần cô nàng Triệu Tứ và cô Tống không gây rối thì việc này dễ giải quyết thôi.

Thái Quyền Quý nói.

- Cũng khó đấy. Việc này tám mươi phần trăm là lão Triệu ở thủ đô đã biết việc này rồi. Nghe nói chính ông ta gọi điện thoại, chỉ đang giả vờ thôi, Nhất Nam cũng phải bị xử lý nghiêm khắc mới được.

Còn có Chủ tịch tỉnh Tống, người ta không nói. Thiên hạ này làm gì có bức tường nào mà gió không lùa qua được chứ. Việc này nhất định phải nghiêm túc xử lý. Thứ súc sinh này, cứ nhốt nó chục ngày đã.

Phạm Viễn đập bàn hừ nói.

Sau đó, Phạm Viễn sang phòng bên cạnh gọi điện cho Diệp Phàm. Yêu cầu hắn ra mặt nói việc này, cứ đưa được người về đây cái đã.

- Việc này, tôi thấy để đồng chí An Kỳ đi là tốt nhất. Cậu ta là Cục trưởng cục Công an, đến hỏi Nguyễn Tiến thì cũng hoàn toàn hợp lý. Còn giải quyết như thế nào thì tính sau. Đương nhiêm , lão Triệu, Chủ tịch Tống đều chú ý rồi. Hơn nữa, Lan Điền Trúc là phóng viên báo tỉnh, Tống Trinh Dao là phóng viên đài truyền hình tỉnh. Nếu không xử lý nghiêm thì e rằng các cô ấy không phục. Đến lúc đó đưa lên báo, đài thì phiền to.

Diệp Phàm thở dài nói.

- Thiết Đinh Sơn đi cũng vô dụng, An Kỳ đi thì có tác dụng sao?

Phạm Viễn hỏi ngược lại. Cảm giác như Diệp Phàm đang đùn đẩy, cho nên ông ta có chút tức giận.

- Tôi biết An Kỳ đi cũng vô dụng, nhưng nếu là tối đi thì danh không chính mà ngôn cũng chẳng thuận, không phù hợp với trình tự pháp luật, cho nên tôi nhất định phải đưa đồng chí An Kỳ đi cùng. Cậu ấy lấy danh nghĩa là cục Công an đến gặp, tôi chỉ đóng vai trò thuyết khách thôi. Bảo tôi trực tiếp đòi người, cái này có lý do gì chứ?

Diệp Phàm giải thích nói.

- Cậu quyết định, chỉ cần có thể đưa được người về đây là được. Còn về việc xử lý, không nghiêm khắc thì cũng không được.

Phạm Viễn nói.

Diệp Phàm biết, Phạm Viễn là làm để cho Triệu Bảo Cương và Tống Sơ Kiệt xem. Cũng không ngoại trừ việc Phạm Viễn từ bỏ cậu em vợ Lý Nhất Nam này.

Giữa chiếc mũ quan và quan hệ thân thích, Phạm Viễn sẽ lựa chọn giữ vững chiếc mũ đã . Nếu không có mũ quan thì cái gì cũng mất hết. Thân thích thì có tác dụng gì chứ. Không chừng đồng chí Phạm Viễn đang xây dựng điển hình vì đại nghĩa diệt thân.

- Việc này, tôi sẽ đi. Chỉ là đồng chí An Kỳ, tôi e rằng cậu ta sẽ không thực tâm đi làm. Đến lúc đó nói câu gì không phải, làm cho mấy cô kia tức giận thì phiền toái lớn.

Diệp Phàm ra bộ khó xử, nói trong điện thoại.

- An Kỳ không thực tâm, có ý gì vậy. Chẳng lẽ có ý kiến với Bí thư là tôi sao? Đồng chí Diệp Phàm, cậu có thể bảo cậu ta đề ra mà.

Phạm Viễn vừa nghe thấy đã hiểu ra vấn đề, thiếu chút nữa thì chửi thành tiếng…

- Thực ra, nói ra việc này đồng chí An Kỳ có chút oán thán thì cũng là chuyện thường. Lần trước, tôi giải thích cậu ấy phải chỉnh đốn trị an của Thanh Ngưu. An Kỳ nói mình làm Cục trưởng cục Công an, nhưng đến chức Phó bí thư Đảng ủy Công an cũng không được kiêm. Những đồng chí cấp dưới căn bản là chẳng coi ra gì, cái này là sự thật…

Diệp Phàm nói.

- Cái này, tôi nghĩ nhất thời không nghĩ đến vấn đề mấu chốt. Cậu nói với đồng chí An Kỳ một tiếng, ở thành phố đã sớm suy xét đến vấn đề này rồi. Vài ngày nữa Hội nghị thường vụ sẽ thảo luận. Một Phó bí thư, dù thế nào thì cũng là cán bộ cấp cục trưởng, không nhắc đến cấp bậc, chỉ là một chức nhàn hạ mà thôi. Nếu giải quyết tốt, gọi ban tổ chức xuống tuyên truyền một chút, giới thiệu Đảng ủy Công an tỉnh đề cử một chút là được rồi.

Phạm Viễn đành nghiến răng đồng ý.

- Còn một việc nữa, có thể bố trí một đồng chí đến Cục Công an Thanh Ngưu tạm giữ chức không?

Diệp Phàm hỏi.

- Cậu định tiếp tục giằng co Phó cục trưởng Công an Thanh Ngưu hay sao?

Phạm Viễn lạnh lùng nói.

- Không phải giằng co, là trách nhiệm với Đảng với Nước.

Diệp Phàm lời lẽ chính nghĩa nói.

- Chức vụ gì?

Phạm Viễn hỏi.

- Phó cục trưởng.

Diệp Phàm nói.

- Được.

Phạm Viễn không nhiều lời, trực tiếp cúp máy luôn. Một lúc lâu sau, Phạm Viễn nhìn gương mặt mình rất lâu trong gương, lẩm bẩm:

Một thằng nhọc, có phải cảm thấy mình đủ lông đủ cánh rồi không, mới mấy tháng đã muốn bay rồi. Phạm Viễn này sẽ cho mày biết, người đứng đầu ở Hải Đông này là tao chứ không phải là mày.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện