Tốc độ thoát y của Tuyết Hồng có thể nói là nhất quả đất, nhanh gọn đến mức chỉ còn chừa một chiếc quần lót phía trước thêu hình hồ ly tuyết.
Đôi gò bồng đảo không quá lớn, nhưng lại rất căng tròn. Hơn nữa còn rung lên đầy mời gọi, độ chắc chắn và tính đàn hồi tuyệt đối tốt không còn gì để nói.
Diệp Phàm cảm thấy hạ thân nóng lên, có cái gì đó nhỏm dậy rồi. Hoảng đến nỗi tên này vội vàng quay người đi loạt xoạt vài cái cởi chỉ còn lại quần đùi, khẩn trương nhảy xuống nước. Miệng kêu lên:
- Tuyết Hồng, đừng cởi nữa, cứ như vậy đi.
Hắn quả thực rất sợ Tuyết Hồng cởi hết xuống nước.
- Được thôi.
Tuyết Hồng vui vẻ đáp, thùm một tiếng cũng nhảy xuống nước.
- Lạnh quá!
Tuyết Hồng hét lên một tiếng.
- Không phải đã nói với cô là rất lạnh rồi sao, âm 3, 4 độ. Dưới đáy đầm có dòng nước tác động, nên nước không đóng băng. Tốt hơn là cô đi lên đi, đừng để bị cảm lạnh.
Diệp Phàm thò đầu ra, thuận thế nói.
- Vậy anh ôm em một chút cho ấm đi, sẽ không lạnh nữa.
Tuyết Hồng thân thể quẫy một cái liền bơi đến gần, lập tức liền va vào ngực Diệp Phàm.
Hơn nữa còn vươn hai tay ra giống như bạch tuộc, hai chân quấn quanh eo Diệp Phàm, hai tay ôm chặt lấy hắn. Đôi gò bồng đảo ép chặt lên ngực Diệp Phàm..
- Đừng… đừng như vậy…
Diệp Phàm sợ đến mức vội vàng nói, muốn đẩy cô ta ra.
- Anh đẩy nữa em gọi bà ấy ra đấy.
Không ngờ Tuyết Hồng nói ra lời này.
- Bà ấy là ai, ở đâu?
Diệp Phàm khẩn trương nhìn quanh bốn phía, nhận ra tuy có chút ánh trăng, nhưng đôi mắt chim ưng lại không hề phát hiện được gì.
Tên này trong lòng chấn động, tự nhủ thật kỳ lạ. Chẳng lẽ vừa rồi mình cảm thấy có người theo dõi là thật. Tuy nhiên, bên ngoài viện tử này còn có Trần lão trông coi. Chẳng lẽ người đàn bà kia còn lợi hại hơn cả Trần lão, người ta theo dõi ở nơi nào mà Trần lão cũng không phát hiện ra.
Nghĩ đến đây, Diệp Phàm thầm sợ hãi trong lòng.
Có điều, nhìn lại, dưới sự đè ép từ hai ngọn đồi của Tuyết Hồng, tên này cảm thấy thân thể càng lúc càng nóng. Hơn nữa, Tuyết Hồng còn rất ranh ma, ôm mình mà còn ngúng nguẩy mông trong nước. Diệp Phàm có cảm giác sắp nổ tung rồi.
Ngay lúc Diệp Phàm quyết định mặc kệ đẩy cô ta ra thì có một chuyện quỷ dị xảy đến. Những đường nét vừa nghiên cứu trong Sinh tức thuật liền hiện ra trước mắt.
Dẫn dắt nội tức của Diệp lão đại lưu chuyển theo nó như một đường nét sống. Trong Hàn Đàm này, nội tức dường như lưu chuyển nhanh hơn.
Hơn nữa, dưới sự đong đưa kích thích không ngừng của Tuyết Hồng, huyết mạch toàn thân Diệp Phàm mở rộng, Tiểu Diệp Phàm ở hạ thân phồng lớn. Dưới tình hình như thế, thuật nội tức không ngờ vận hành nhanh hơn không dưới n lần so với vừa rồi.
Trước mắt Diệp Phàm hiện lên yếu lĩnh của thuật nội tức: Chỉ âm không lâu dài, chỉ dương tất vỡ ra.
“Chẳng lẽ đây là nói luyện thuật nội tức này phải âm dương kết hợp mới có thể gia tăng tốc độ đồng thời làm ít hưởng nhiều…” Diệp Phàm trong lòng thầm suy nghĩ, dường như đã phát hiện ra chỗ tinh xảo của thuật nội tức. Tên này tim vừa dao động, đưa tay ôm chặt lấy Tuyết Hồng.
Hai tay bóp chặt lấy mông cô, quả nhiên dưới sự kích thích tình dục, tốc độ lại gia tăng. Diệp Phàm cảm thấy nội tức như Ferrari được đổ đầy xăng phóng như bay trên đường cao tốc, lưu chuyển theo vòng tuần hoàn trong cơ thể.
Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện, dường như Tuyết Hồng cũng có cảm giác rồi. Hai mắt cô có chút mê ly, thân thể bắt đầu cọ lên người hắn.
Hai người ôm nhau thật chặt nhưng không hề làm chuyện gì khác quá mức. Hai người dần dần rơi vào mộng đẹp trong Hàn Đàm.
Ôm ấp lẫn nhau như hai con cá dưới nước lăn qua lăn lại. Thời gian lâu dần, dường như hai người cũng tìm được điểm phối hợp, cùng nhau cử động…
Sau suốt ba giờ, hai người lên bờ, Tuyết Hồng cũng mặc quần áo vào.
- Em cảm thấy luyện công như vậy tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần so với bình thường. Chẳng lẽ ôm đàn ông có thể khiến tốc độ luyện công gia tăng. Thật là tốt quá, về sau, mỗi ngày chúng ta đều đến nơi này ôm nhau luyện công nhé.
Tuyết Hồng đầy vẻ vui mừng.
Diệp Phàm cũng nói:
- Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, Sinh tức thuật của nhà cô chẳng lẽ là thuật cho nam nữ hợp luyện?
Trong lòng thì mắng khốn kiếp, chẳng lẽ thứ này lại là thuật âm dương thái bổ trong truyền thuyết.
Không thể nào?
- Em cũng không biết, có điều, mẹ em nói thân thể em rất đặc biệt. Người không có thể chất đặc biệt thì không thể luyện tập cùng em, sẽ chết người đó.
Tuyết Hồng nói.
- Sẽ chết người sao?
Diệp lão đại cảm thấy lưng toát mồ hôi lạnh.
- Vừa rồi em thử một chút với anh, nhận thấy anh không sao cả. Cho nên, anh chính là người mà mẹ em nói tới rồi.
Tuyết Hồng nói.
- Thân thể hàn âm gặp phải dương khí của tên này, đặc biệt là thân thể cương liệt lại thành ra một đôi cực kỳ phù hợp để luyện công, từ nay về sau tốc độ luyện công tăng lên không dưới 10 lần.
Tuy nhiên, hiển nhiên bọn chúng vẫn chưa tìm được biện pháp tốt nhất, có điều, hiện tại cũng đã nhanh gấp 3, 4 lần bình thường rồi.
Nhưng cũng kỳ lạ, nhìn võ công con bé này luyện chẳng lẽ là bí thuật âm dương song luyện? Giữa nam và nữ mượn khí âm khí dương của đối phương, bổ sung cho khí quá âm quá dương của mình để đạt đến bước cầm sắt hòa hợp.
Công phu này dường như rất ít người sở hữu. Năm đó, Tuyết gia đã từng thể hiện, chẳng lẽ con bé này là hậu nhân của Tuyết Nha Nha?
Đúng rồi, năm đó “Phi Linh Đang” Tuyết Nha Nha một trong mười đại cao thủ thế gian trong lời đồn. Ha ha, có lẽ là thế rồi. Ừm… trên núi đối diện có người đang bảo vệ con bé này.
Bản lĩnh của người đàn bà này, thập đẳng. Có lẽ là hậu nhân của Tuyết gia rồi. Hậu bối của Tuyết Nha Nha, người bảo vệ không ngờ đến thập đẳng, ở thời đại ngày nay cũng được tính là một khoản kinh phí lớn rồi.
Ha ha ha, tên đồ nhi dự bị của ta cũng thật may mắn. Có điều, Tuyết Nha Nha phỏng chừng cũng nhắm trúng đồ nhi của ta rồi.
Chỉ có điều, Tuyết Nha Nha bà vẫn chưa đủ tư cách để thu nhận đồ đệ của ta đâu, làm con rể ngầm của bà còn được.
Tuyết Nha Nha nếu còn sống chắc đã đạt đến thập nhị đẳng rồi. Tiến thêm một bước nữa, có thể đột phá khí vận chi đạo, đạt đến cảnh giới “Tiên Thiên Đại Năng Giả”cũng không phải không có khả năng.
Tuy nhiên, thế gian có mấy người có thể đạt đến cảnh giới này. Trong mắt của lão phu, Thập nhị đoạn, chỉ là trò trẻ con thôi…
Vẫn là bóng người mờ ảo theo dõi Diệp Phàm suốt, một giọng nói nhỏ giọng lẩm bẩm, lão nhìn đối diện, lại nhìn Diệp Phàm một chút, cười nói:
- Tiểu tử cố lên, lúc có thể đột phá thập đẳng chính là lức lão phu thu nhận ngươi.
Có thể trở thành đệ tử của lão phu chính là vinh hạnh của
cậu đấy! Thiên hạ tuy lớn, nhưng người ngang ngửa lão phu chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi.
Tuy nhiên, tiểu tử này vẫn yêu cô vợ Kiều Viên Viên của hắn, chắc chắn sẽ không xuống tay với hậu nhân của Tuyết gia. Thuật âm dương song luyện này cần nam nữ hoàn toàn dung hợp, hơn nữa, loại Cực Hàn Chi Thể này trên thế gian rất hiếm.
Phải tìm cơ hội tác hợp chúng nó mới được.
Một khi đột phá âm dương, âm dương hợp thể, luyện công trong Hàm Đàm, tốc độ đó, không chỉ gấp 10 lần bình thường đâu.
Con nhóc, cô có thể gặp được Bức Vương Nam Lăng Hầu cũng là vinh hạnh của ngươi đó, thôi, đợi qua một thời gian thì giúp các ngươi vậy.
Ôi, thủ đô tuy là phồn hoa, nhưng đạo hữu Tiểu Trương của Võ Đang cứ hối thúc mãi, mời ta đi đến nơi cực Bắc một chuyến rồi.
Đạo hữu Tiểu Trương đột phá cảnh giới “Tiên Thiên Đại Năng Giả” cũng chỉ mấy năm mà thôi, nhưng vẫn luôn rất cung kính trước lão phu, thôi vậy, ta cũng không có thời gian lưu lại nơi phồn hoa này quá lâu. Vẫn nên thúc đẩy hai đứa nó một chút vậy…
- Luyện công cùng con bé Tuyết Hồng đó có sướng không?
Diệp Phàm vừa về đến biệt thự Hồng Diệp Bảo, đang định chui vào chăn thì Kiều đại tiểu thư mở mắt ra, thản nhiên nói một câu.
- Cái này, em biết rồi sao?
Diệp Phàm thân thể rụt lại, ngẩn ra trước giường.
- Ôm cũng đã ôm rồi, còn giấu giếm cái gì?
Kiều Viên Viên hừ nói.
- Lúc đó anh, … cái này, sợ em..
Diệp Phàm gãi gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ.
- Sợ cái gì, anh ôm một con nhóc vị thành niên, em lại ghen với nó, chẳng phải là mất mặt lắm sao?
Kiều Viên Viên bất ngờ cười nói.
- Anh chỉ ôm một chút thôi, cô ta làm ầm lên muốn luyện công cùng anh, anh thực sự không làm gì cả, em phải tin anh.
Diệp Phàm nói, đầy vẻ đứng đắn.
- Em không tin anh thì đã bỏ đi từ lâu rồi, còn chờ anh về hay sao. Được rồi, đừng nói nữa, để em pha nước tắm cho anh, Hàn Đàm lạnh quá mà.
Kiều Viên Viên đứng dậy chuẩn bị nước.
- Ôi, vẫn là bà xã tốt …
Diệp Phàm không khỏi thở dài.
- Bây giờ anh mới biết sao…
Đầu Kiều Viên Viên cũng không quay đầu, tức giận hừ một tiếng xem như đáp lại.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ.
Muốn để cho Tuyết Hồng vào học Đại học Bắc Kinh thật đúng là chuyện phiền toái, bởi vì, điểm thiếu nhiều quá. Bây giờ thi vào trường đại học còn có bao nhiêu cặp mắt đang theo dõi sát sao.
Cùng với sự phát triển của thời đại, tính công khai khi thi vào trường đại học càng ngày càng rõ. Những thứ như trúng tuyển chiêu sinh vân vân đều phải công bố trên bảng. Đến lúc đó, chẳng phải thư cáo trạng sẽ chất đầy hộp thư của phòng Kiểm tra- Văn phòng Trung ương hay sao?
Tuy nhiên, việc này lại không thể không làm.
Đường Lâm em trai của Đường Chủ tịch làm ở bộ phận Giáo dục, có điều, Diệp Phàm tự cảm thấy quan hệ với gã không ra làm sao cả. Người ta chưa chắc đã đồng ý hỗ trợ. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng không muốn đi cầu cạnh gã.
Tên này ngẫm nghĩ một lát, dứt khoát nhấc điện thoại gọi cho Thiết Chiêm Hùng, nói một lượt chuyện của em gái Thiên Thông.
- Đường Lâm nhất định có cách, Thứ trưởng Bộ Giáo dục, cho một người vào Đại học Bắc Kinh chỉ là việc cỏn con. Tuy nhiên, cậu đã không muốn cầu cạnh gã, vậy không bằng trực tiếp tìm gặp lãnh đạo có liên quan của Đại học Bắc Kinh nói chuyện, thế nào?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Chỉ với thân phận của tôi chưa chắc người ta đã nể mặt, ngoài miệng đồng ý trong lòng nhất định còn lăn tăn. Phó hiệu trưởng thường trực Đại học Bắc Kinh dầu gì cũng là quan chức cấp cao.
Diệp Phàm nói.
- Cái này, cần phải làm vừa lòng ông ta ông ta mới an tâm giải quyết việc này cho cậu. Lộ ra chức vị của cậu, buộc ông ta làm, trong lòng người ta nhất định không phục.
Hơn nữa, Võ Quang Trung người này nghe nói là một học giả chuẩn mực. Cho dù cậu có nói ra thân phận Phó chánh văn phòng Minh Đường, người ta cũng chưa chắc đã nể mặt.
Lão già đó, tính tình rất bướng bỉnh. Lần trước không phải còn điểm danh phê bình một vị Thứ trưởng Bộ Giáo dục trên báo hay sao? Hai người còn lý luận một phen trên báo, thiếu chút nữa không dứt ra được.
Thiết Chiêm Hùng nói, Võ Quang Trung chính là Phó hiệu trưởng thường trực Đại học Bắc Kinh.
- Anh Thiết biết ông ta sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Lần trước trong bộ có việc phải điều tra qua Đại học Bắc Kinh, hơn nữa là do tôi phụ trách. Cho nên, có biết Phó hiệu trưởng Võ. Người này chính trực, căm ghét nhất là những chuyện đi cửa sau.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Thế còn không phải phiền toái sao.
Diệp Phàm đau hết cả đầu, gặp phải người như thế, thì làm gì còn đường nữa.
- Cũng không phải không có cách, bất kể ông ta chính trực đến đâu, vẫn luôn có nhược điểm có thể nắm được.
Thiết Chiêm Hùng bất ngờ cười nói.
- Anh Thiết xem ra có cách rồi phải không, bằng không, anh cũng sẽ không nói như thế. Còn tự tin đến vậy, người anh em tôi rửa tay lắng nghe đây. Đến lúc việc này thành công, tôi sẽ bảo Thiên Thông mời anh uống rượu.
Diệp Phàm cười nói, trong lòng cũng được thả lỏng.