Võ Quang Trung tuy nói là Phó hiệu trưởng thường trực của Đại học Bắc Kinh, cán bộ cấp Thứ trưởng. Tại Đại học Bắc Kinh, ông ta là quyền uy, có điều, sau khi ra khỏi Đại học Bắc Kinh, thế lực của ông ta trên thực tế còn không bằng Chủ tịch một thành phố cấp 3.
Hơn nữa ông ta là một lão cổ hủ, thuộc loại lãnh đạo học giả chuẩn mực. Một lòng nghiên cứu học thuật, trên phương diện học thuật ông ta thật ra rất có sức ảnh hưởng, nhưng năng lực về các phương diện như xã giao đều rất kém.
Hơn nữa, không biết thay đổi, mấy năm nay, cũng đắc tội không ít người. Cái này, ông ta dạo gần đây đang đau đầu vì chuyện của con trai.
Thiết Chiêm Hùng gượng cười một tiếng.
- Con trai ông ta làm gì à?
Diệp Phàm hỏi, không khỏi vui vẻ trong lòng. Có khi chuyện của con trai ông Võ mình có thể giải quyết giúp.
- Con trai của ông ta là Võ Bảo Quốc, ăn lương nhà nước. Võ Quang Trung kết hôn sớm, tuổi tác như vậy hình như mười mấytuổi đã kết hôn rồi.
Cho nên, con trai Võ Bảo Quốc khoảng 32, 33 rồi. Tiểu tử này cũng rất xui xẻo, đi làm đã mười mấy năm mà đến tận giờ vẫn chỉ là một Phó cục trưởng.
Mà Võ Quang Trung vốn cổ hủ, sao có thể chạy chọt gì cho con trai mình. Nhiều lúc người ta tìm đến ông ta muốn lấy điều kiện nhập học đổi lấy việc giúp đỡ con trai ông.
Tuy nhiên lại bị Võ Quang Trung cự tuyệt.
Thiết Chiêm Hùng vừa nói đến đây, Diệp Phàm không nhịn được cướp lời, nói:
- Cự tuyệt rồi, vậy còn diễn trò gì được nữa. Chúng ta nhiều nhất có thể làm là giúp đỡ con trai ông ta đổi lại việc để Tuyết Hồng nhập học. Võ Quang Trung trước kia đã có thể cự tuyệt việc này, phỏng chừng lần này chúng ta cũng không có gì để diễn rồi.
- Không hẳn, trước khác nay khác.
Thiết Chiêm Hùng cười vài tiếng, nói:
- Lần này khác, Võ Quang Trung lửa cháy đến mông rồi. Ông ta không làm, vợ ông ta phải ép ông ta làm.
- Xem ra, ông ta cũng là một người sợ vợ.
Diệp Phàm không khỏi cười nói.
- Cũng không phải là sợ vợ.
Chỉ có điều chuyện lần này có chút đặc biệt.
Con trai ông ta không phải làm việc ở Bộ Y tế sao, hiện giờ cậu ta là Phó cục trưởng Cục Tài vụ quy hoạch, Bộ Y tế.
Phó cục trưởng 32 tuổi cũng không quá khó coi. Tất nhiên, so với loại biến thái như cậu thì quá khó coi rồi.
Nếu Võ Quang Trung có thể chạy chọt sớm, tuy nói thế lực của ông ta không lớn lắm, nhưng cũng có một chút. Bằng không, với tầm tuổi này của Võ Bảo Quốc cũng đã làm Cục trưởng từ lâu, chứ sao có thể là một Phó cục trưởng nhỏ nhoi không được việc?
Mà chuyện lần này nguyên do bắt nguồn từ vị hôn thê của con trai ông ta. Võ Bảo Quốc có một người bạn gái, tên là Trương Anh Anh.
Cũng làm việc ở Bộ Y tế, là một nhân viên bình thường. Nhà Trương Anh Anh ở Bắc Kinh. Bố hình như là Phó Chủ tịch một huyện thuộc thành phố. Tại thủ đô, cái nơi đâu đâu cũng là cấp Sở, một Phó Chủ tịch huyện nhỏ bé đúng là rất vô dụng.
Bố Trương Anh Anh cũng đã ngoài năm mươi rồi mà vẫn chỉ là một Phó chủ tịch nhỏ nhoi. Bình thường mẹ của Trương Anh Anh vẫn luôn lải nhải mãi về điều này.
Kỳ thực chính là chê chồng mình Trương Đình Mãn quá thật thà. Một chức Phó chủ tịch huyện ngồi suốt mười mấy năm vẫn chỉ là Phó chủ tịch huyện. Mấy người vốn là cấp dưới của ông ta cũng đều đã lên Phó giám đốc sở. Đúng là có chút khó coi.
Mà Trương gia đương nhiên hy vọng có thể trèo lên cây đại thụ Võ gia để bước lên một bậc thang cao hơn. Tuy nhiên, kết quả là Võ Quang Trung không thể mang lại cho Trương gia chút lợi nào.
Năm trước Trương Đình Mãn muốn tranh cử chức vị Chủ tịch huyện, kết quả, biểu hiện của Võ gia khiến Trương gia bất mãn, không ngờ không thu được gì.
Mà hiện giờ cũng là lúc bàn đến chuyện hôn nhân rồi. Võ Bảo Quốc muốn kết hôn, nhưng Trương gia không muốn con gái mình giống bố cả đời không có tiền đồ.
Cho nên đề xuất, muốn kết hôn cũng được, nhưng, trước tiên phải điều chỉnh chức vị của Võ Bảo Quốc, lên Cục trưởng.
Hơn nữa, tốt nhất là làm việc ở Bộ phận nhân sự của khu trên huyện Trương Đình Mãn đang công tác. Qua hai ba năm Võ Bảo Quốc cũng có thể trèo lên vị trí Trưởng bộ phận nhân sự khu, vậy là có thể trực tiếp giúp đỡ Trương Đình Mãn bước lên vị trí Chủ tịch huyện rồi.
Trương Đình Mãn đời này tất nhiên cũng có dã tâm, ông ta không cam lòng cả đời chỉ là một Phó chủ tịch huyện vô tích sự. Ông ta năm nay 50 tuổi, đợi hai ba năm nữa vẫn có cơ hội ngồi lên ngai vàng Chủ tịch huyện.
Cho nên, gần đây Võ gia luôn phải lo lắng vì chuyện này. Nói đến, chuyện này còn có chút khó giải quyết, anh một Phó cục trưởng nhỏ bé được điều đến Bộ phận nhân sự một khu nào đó thuộc Bắc Kinh làm một Phó trưởng ban thường trực, đề bạt đến chức Trưởng ban.
Bộ phận nhân sự này cũng là một bộ phận đặc biệt, cái này, không dễ chạy chọt đâu.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Yêu cầu cũng khá cao đấy, nếu trực tiếp lên chức Cục trưởng trong bộ Y tế, thật ra tôi cũng có cách. Có một bạn học ở trường Đảng đang là Thứ trưởng Bộ Y tế. Có điều còn muốn điều đến Bộ phận nhân sự Quận ủy đảm nhiệm Phó trưởng ban thường trực, thế thì khó quá.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, đối với người khác mà nói thì khó thật, nhưng đối với cậu không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Thiết Chiêm Hùng cười khan hai tiếng.
- Ôi, lại phải đi cầu cạnh người ta, sao toàn là mấy chuyện này vậy?
Diệp Phàm thở dài, thực sự không muốn đi cầu cạnh nhạc phụ. Tên này ngẫm nghĩ một hồi, hai mắt đột nhiên sáng lên, nghĩ ra rồi.
Buổi chiều, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Trương Oánh Nguyệt. Cô chính là bạn học ở trường Đảng Trung ương của Diệp Phàm, hiện đang là Thứ trưởng Bộ Y tế.
Nói:
- Bạn học cũ, đã lâu không gặp.
- Ừ, lâu rồi nhỉ, anh hiện giờ bận lắm mà, hôm nào rảnh đi gặp lại mấy bạn học cũ chúng tôi nhé, chắc đã sớm quên chúng tôi rồi ấy nhỉ?
Trương Oánh Nguyệt cười nói.
- Nào dám! Tôi quên ai cũng không dám quên chị Trương đâu, phải không nào?
Diệp Phàm cười nói, chuyển chủ đề nói:
- Có chuyện muốn nhờ chị Trương giúp đỡ một chút.
- Ô, còn có chuyện mà Diệp đại chủ nhiệm anh không giải quyết được sao, lạ thật đó nha.
Trương Oánh Nguyệt trêu ghẹo cười nói, nhưng cũng có chút tò mò Diệp đại chủ nhiệm có chuyện gì cần làm đây?
- Tôi có một người bạn, tên là Võ Bảo Quốc…
Diệp Phàm giới thiệu qua về Võ Bảo Quốc.
- Diệp đại chủ nhiệm, anh không phải là may mắn bình thường đâu. Bộ phận nhân sự trong Bộ đang trống vị trí Trưởng ban. Chốc nữa sẽ thảo luận về chuyện này.
Trương Oánh Nguyệt cười nói.
- Thật khéo quá.
Diệp Phàm nhất thời mừng rỡ.
- Vâng, đúng là rất khéo, điều này cho thấy anh cực kỳ may mắn. Được rồi, không nói nữa, tôi đi sắp xếp một chút. Bằng không, bất ngờ nhảy ra một đồng chí cũng không tốt lắm.
Trương Oánh Nguyệt nói rồi làm luôn, sau khi gác điện thoại xuống liền đi xử lý.
Có một số chuyện, đối với một số người là khó hơn lên trời. Nhưng đối với một số người có quyền có thế chỉ cần vài cuộc điện thoại là chuyện đã có thể giải quyết ổn thỏa.
Buổi tối, lòng Võ Bảo Quốc vẫn chưa bình tĩnh được lại. Anh vui mừng vội vàng chạy thẳng vào trong nhà.
- Xem anh mừng rỡ chưa kìa.
Bạn gái Trương Anh Anh vừa đưa khăn mặt
lên vừa oán trách nói.
- Bà xã ơi, anh thăng chức rồi!
Võ Bảo Quốc một tay ôm lấy vơ, cũng không kịp để ý là bố mẹ già đều đang ngồi trên sô pha, anh ta hôn môi luôn.
- Có chuyện gì vậy Bảo Quốc?
Võ Quang Trung nhẹ nhàng đặt tờ báo trong tay xuống, liếc nhìn con mình một cái, hỏi.
- Đúng đấy, cái đứa nhỏ này.
Vợ Võ Quang Trung cũng cười hỏi.
- Cha, mẹ, con lên chức Cục trưởng rồi.
Võ Bảo Quốc cười híp cả mắt nói, giọng nói rất vang dội.
- Lạ thật, sao lúc trước một chút dấu hiệu cũng không có.
Võ Quang Trung nhíu mày, tuy rằng ông ta khá cổ hủ, nhưng cũng có chút kinh nghiệm, cũng từng gặp nhiều việc, trên đời này không thể nào có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống như vậy được.
- Thật đấy ạ, lúc hơn 5 giờ chiều, Thứ trưởng Trương bên quản lý vàn phân công nhân sự trong Bộ tìm con nói chuyện. Nói là chuyển con đến đảm nhiệm chức Trưởng bộ phận nhân sự.
Còn nói chuyện này sẽ làm rất nhanh, bảo con phải chuẩn bị tâm lý. Có lẽ nay mai sẽ có tin tức thôi.
Yêu cầu con tiếp tục làm tốt công việc trong vị trí mới…
Võ Bảo Quốc nói xong, nhìn vị hôn thê một cái lại nói:
- Anh Anh, em cũng làm việc trong Bộ. Bộ phận nhân sự là chỗ như thế nào em rõ nhất.
- Biết rõ, không phải chỉ là Bộ phận tổ chức trong nội bộ Bộ Y tế sao? Xem anh đắc ý thành cái bộ dáng gì kìa?
Trương Anh Anh tức giận đưa cho ông xã một cái “long não”.
- Ha ha, ông xã em cũng có ngày thành đạt rồi. Xem xem mấy tên trong Bộ kia còn khoe khoang trước mặt anh được nữa hay không?
Võ Bảo Quốc ngưỡn ngực, vẻ mặt hớn hở.
Bộ phận nhân sự trong Bộ Y tế nằm trong top 3 những cơ quan tốt. Dạo này, những nơi có tiếng tất nhiên là chỗ tốt rồi. So với vị trí ban đầu của Võ Bảo Quốc, đúng là khác nhau một trời một vực.
- Thứ trưởng Trương không nói gì nữa sao?
Võ Quang Trung không lạc quan một cách mù quáng như vậy, thản nhiên hỏi.
- Lạ một cái là, vốn việc này chỉ cần Thôi Thắng Bảo Vụ trưởng Vụ nhân sự nói với con một tiếng là được rồi. Kết quả con vừa vào văn phòng đã giật cả mình.
Ngồi trong phòng làm việc của Vụ trưởng Thôi lại là Thứ trưởng Trương Oánh Nguyệt. Cô ấy thay mặt cho tổ chức nói chuyện với con, sau khi nói xong còn hàn huyên một chuyện. Nói là Chủ nhiệm Diệp Phàm Văn phòng Đốc tra trung ương là bạn học cũ của cô ấy ở trường Đảng gì gì đó…
- Ôi…
Võ Quang Trung đột nhiên thở dài, ngẩn người nhìn chén trà một lát rồi lại uống một ngụm lớn, không lên tiếng.
- Ông à, con trai thăng chức ông lên vui mừng mới đúng chứ. Ông xem đi, yêu cầu của cha Anh Anh chúng ta đã đạt được một nửa rồi. Hơn nữa, ông tốn bao nhiêu sức lực như vậy mà không làm được việc gì, nó tự nhiên đã được thăng chức rồi. Ông còn than thở cái gì nữa?
- Bà thì biết cái gì? Trên đời này có bữa cơm miễn phí sao? Mấy người cứ chờ mà xem, không lâu nữa Diệp Phàm sẽ đến nhà chúng ta thôi.
Đến lúc đó, chuyện hắn ta đưa ra không phải chuyện nhỏ đâu. Hơn nữa, tôi nghĩ, hiện giờ cũng đã là tháng tám, công tác tuyển sinh của trường cũng đã đến giai đoạn kết thúc rồi.
Có lẽ có liên quan đến việc này, hơn nữa, có thể học sinh này điểm quá thấp căn bản là không thể vào được Đại học Bắc Kinh. Mấy người cứ nghĩ mà xem, đến lúc đó Chủ nhiệm Diệp yêu cầu cho một người vào trường thì biết làm thế nào? Mấy người chẳng lẽ không biết, cái chức Phó hiệu trưởng thường trực này của tôi cũng rất khó làm hay sao?
Hàng năm mỗi khi bắt đầu chiêu sinh, có biết bao nhiêu cặp mắt theo dõi sát sao. Tôi đời này cũng không muốn để cho người ta đâm một nhát sau lưng mình, chẳng lẽ đến lúc gần già rồi còn phải để cho người ta lo lắng về chuyện này sao?
Võ Quang Trung sắc mặt có chút khó coi, nói.
- Có lẽ không phải chuyện này đâu, Thứ trưởng Trương cũng không nói đích danh Chủ nhiệm Diệp giúp con chuyện này mà. Mà Thứ trưởng Trương cũng không nói Chủ nhiệm Diệp yêu cầu điều gì mà. Chỉ nói là người bạn học của cô ở trường Đảng này rất có tài, bảo con học tập theo hắn, lấy hắn làm gương vân vân.
Võ Bảo Quốc nhất thời cũng nói chuyển đi, có lẽ, anh ta cũng cảm nhận được gì đó, chỉ có điều không muốn tin mà thôi.
- Hừ!
Võ Quang Trung cũng rất nóng tính, đập mạnh chén trà xuống bàn, hừ nói với đứa con:
- Nếu Diệp Phàm không đề xuất yêu cầu gì quá khó khăn thì họ Võ của Võ Quang Trung tôi sẽ viết ngược!
- Cái ông này, ông giận con cái gì chứ. Chính ông không có bản lĩnh còn đi trách mắng con trai, cho dù Chủ nhiệm Diệp có nói ra yêu cầu gì quá đáng, trước kia tôi cũng mặc kệ chuyện của ông.
Nhưng lần này tuyệt đối tôi phải xen vào. Chuyện của con mình ông phải giải quyết chứ, ai bảo ông là cha nó làm chi? Chủ nhiệm Diệp có đề xuất yêu cầu gì chúng ta cũng phải giúp hắn hoàn thành.
Ông à, cả đời ông không muốn nợ người ta chút ân tình gì, chẳng lẽ đến gần lúc già rồi còn muốn nợ ân tình của Chủ nhiệm Diệp?
Huống chi, ông cũng đã năm mươi mấy tuổi rồi. Thật muốn chờ đến khi ông về hưu rồi, nhìn con trai chúng ta vẫn còn lần chần mãi trên chức Phó cục trưởng đấy hay sao?
Có người nói, có quyền là phải dùng, bằng không, quá hạn liền trở thành đồ bỏ. Ông cũng đã lãng phí mười mấy năm rồi, sắp già đến nơi rồi cũng phải làm gì đó cho con trai mình đi chứ.
Ông chỉ biết cả ngày trình ình cái mặt thối của ông, kết quả thế nào hả, con của ông cả một chức Cục trưởng cũng không lên được.
Tối nay vui vẻ như vậy, tôi làm một bàn ăn gọi họ hàng đến, chúng ta làm một bữa chúc mừng Võ Bảo Quốc linh đình một chút.
Tống Mai, bà xã Võ Quang Trung tức giận hừ nói.