Cái này, chắc cô Phí chưa dùng đâu. Nhưng Điệp Vũ với Hòa Hòa đã dùng rồi. Cái này gọi là Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn, cũng là do cháu chế từ nhiều loại thảo dược, không có tác dụng phụ đâu ạ. Thuốc này, cứ để sư bá Thanh Sơn giúp cô bôi. Còn về hiệu quả cô cứ hỏi các cô ấy thì sẽ biết.
Diệp Phàm lấy ra hai bình ngọc nhỏ, Ninh Hòa Hòa hai mắt nhìn chằm chằm vào cái lọ.
- Đứa nhỏ này, vừa đến đã tặng này tặng nọ, vậy cô nhận nhé.
Phí Hương Ngọc giơ tay nhận bình ngọc.
- Mẹ, cái này, con nhận giúp mẹ được không?
An Hòa Hòa từ trên salon bật dậy, căn bản là không đợi mẹ đồng ý đã đưa tay nhận. Hơn nữa, còn thuận tay nhét vào túi quần mình.
- Đứa nhỏ này!
Phí Hương Ngọc cười cười cũng không để ý, vì, cô chưa từng sử dụng, nên cũng không biết được hiệu quả như thế nào.
- Hương Ngọc, em đừng cho nó lấy, nó là cáo chúc tết gà đấy, hai viên thuốc của em sẽ không còn nữa đâu.
Lúc này, Ninh Chí Hòa thản nhiên cười nói.
- Ồ, đứa nhỏ này, con muốn cứ nói thẳng ra là được.
Phí Hương Ngọc thương yêu sờ sờ mặt con gái.
- Mẹ, thuốc này mẹ tặng cho con rồi. Vậy thì mẹ không có à?
Ninh Hòa Hòa vừa nói vừa nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Thằng nhãi này trong nháy mắt đã hiểu, chắc chắn tiểu thư Ninh Hòa Hòa đang ép mình. Hơn nữa, Ninh Hòa Hòa còn ghé sát tai mẹ nói về công hiệu của viên thuốc, quả nhiên, mí mắt Phí Hương Ngọc khẽ giật, chắc là cũng có chút động lòng rồi.
Ánh mắt dừng lại trên chiếc túi đặt bên hông Diệp Phàm. Tuy nhiên, người ta đã tặng hai viên rồi, hỏi xin thêm Phí Hương Ngọc không làm được. Cho nên, ánh mắt lại trượt qua túi quần của cô con gái bảo bối.
- Mẹ, mẹ đừng nhìn chỗ này của con, muốn thì hỏi hắn ấy. Chỗ hắn còn nhiều lắm, nhưng mà, tên này keo kiệt lắm.
Ninh Hòa Hòa quay đầu chỉ vào Diệp Phàm hừ nói.
- Làm gì có nhiều như vậy, thuốc này khó điều chế lắm. Chủ yếu là mấy vị thuốc có tiền cũng không mua được, chẳng hạn như hà thủ ô trăm năm...
Diệp Phàm vội vàng giải thích.
- Haha, hai mẹ con này, tham lam quá vậy. Tiểu Diệp đã tặng hai viên là được lắm rồi.
Ninh Chí Hòa nói.
- Cô Phí, chỗ của cháu còn lại hai viên. Vốn là muốn tặng cho Điệp Vũ, nhưng, giờ để cô dùng thử trước đã. Điệp Vũ để sau này nghĩ cách cũng được.
Diệp Phàm lại lấy từ trong cặp ra hai bình ngọc nhỏ.
- Như vậy sao được. Điệp Vũ sẽ trách cô mất.
Phí Hương Ngọc miệng nói nhưng mắt không rời khỏi hai viên thuốc, bởi, cô ta rất hứng thú với nó.
Hơn nữa, phụ nữ ở độ tuổi như cô, vài năm nữa là 50 rồi. Hoa tàn ít bướm, có viên thuốc này bảo dưỡng cũng có thể trì hoàn lão hóa một chút.
- Mẹ, không có gì đâu. Con thay mẹ nhận. Chị Điệp Vũ hắn tự nghĩ cách.
Ninh Hòa Hòa không khách khí giành hai bình ngọc nhỏ đưa cho mẹ.
- Cái đứa nhỏ này, cái này...
Phí Hương Ngọc ngại ngùng nhìn Diệp Phàm.
- Thật sự không sao mà mẹ, việc này con sẽ nói với chị Điệp Vũ một tiếng. Nói là đồng chí Diệp Phàm chuẩn bị đưa hậu cung hoàn cho chị ấy, đến lúc đó không đưa ra được. Hahaha...
Ninh Hòa Hòa dường như đã tìm được nhược điểm để trị Diệp Phàm, nhất thời cười vui như hoa nở.
- Ngại quá, ở nhà còn hai viên, hôm khác sẽ đưa đến.
Diệp Phàm ưỡn ngực.
- Anh... đúng là keo kiệt.
Ninh Hòa Hòa trừng mắt, tức giận kéo mẹ lên lầu.
- Nghe nói cháu chuẩn bị đi Thành phố Đồng Lĩnh?
Ninh Chí Hòa hỏi.
- Vâng, bên kia đã chuẩn bị cả rồi. Mấy ngày nữa bàn giao ổn thỏa sẽ xuất phát.
Diệp Phàm nói.
- Có thể xuống là tốt rồi!
Ninh Chí Hòa không ngờ thở dài, trong mắt lóe lên một tia hâm mộ.
Chẳng lẽ tin đồn Ninh Chí Hòa chuẩn bị xuống dưới đảm nhiệm một chức quan to ở địa phương là sự thật. Diệp Phàm trong lòng chấn động, nói thầm một câu
- Phía dưới có chỗ cho cháu phát triển, văn phòng trung ương có nhiều quy củ quá. Cháu không thích hợp với chỗ đó.
Hơn nữa, ở dưới được tiếp xúc với dân, đó là cuộc sống cháu ưa thích. Ở thủ đô, ngày nào cũng tiếp xúc với cán bộ, hơi chán.
Hơn nữa, ai nấy cấp bậc chức vị đều cao hơn cháu. Ngày nào cũng khom lưng cúi đầu đến nỗi sắp gãy lưng rồi.
Diệp Phàm khi nói chuyện với Ninh Chí Hòa khá thoải mái.
- Hahaha...
Ninh Chí Hòa cười đến nỗi suýt chút nữa phì cả nước trà ra, chỉ vào Diệp Phàm nói:
- Tiểu Diệp à, bảo chú phải nói sao bây giờ. Người ta thì muốn trèo lên cao, cháu ngược lại, lại muốn bò xuống thấp.
Tuy nhiên, có thể nhậm chức ở Thành phố Đồng Lĩnh cũng không tệ. Có thể tích lũy được kinh nghiệm, sau này có thể phát triển, so với hiện tại thì đi làm chủ quản một phương vẫn tốt hơn.
Một đồng chí không có kinh nghiệm công tác ở địa phương đi chủ quản một thành phố, một tỉnh, không phải là chỉ huy mù sao? Hơn nữa, lãnh đạo cũng sẽ không yên tâm, đúng không nào?
- Vâng!
Diệp Phàm gật đầu, liếc mắt nhìn Ninh Chí Hòa, nói:
- Nhưng, tuổi tác của cháu cũng là một khuyết điểm. Xuống dưới quản lý toàn cục một địa phương chắc chắn cũng khó. Nghe nói gần đây Hoạt động giao lưu cán bộ đất khách đã bắt đầu rồi?
- Ờ, đã ban hành văn kiện rồi. Đối tượng giao lưu lần này là cán bộ cấp sở.
Ninh Chí Hòa gật gật đầu.
- Ồ...
Diệp Phàm gật gật đầu.
Nói vòng vo một hồi, bèn đi thẳng vào chuyện của Vương Long Đông.
- Haha, Tiểu Diệp à. Người còn chưa đi đã nghĩ cách đặt nền móng trước rồi, nhìn xa quá nhỉ!
Ninh Chí Hòa sang sảng mỉm cười.
- Chủ yếu là do đồng chí Vương Long Đông có năng lực, nếu như cậu ấy là A Đẩu, cháu sẽ không dìu dắt cậu ấy. Hơn nữa, cháu chũng không giấu gì chú Ninh. Dù sao xuống dưới cháu cũng phải đặt nền móng cho mình, bằng không, sao mà gánh vác được. Đặc biệt là như cháu đây, luôn làm cho người khác có cảm giác miệng còn hôi sữa thì khó chủ trì một phương lắm.
Diệp Phàm nói, thằng này còn tương đối khiêm tốn.
- Hahaha...
Ninh Chí Hòa mỉn cười, chỉ chỉ Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa về đến nhà thì thấy Hồng Diệp Bảo đã ầm ĩ.
Trong đại sảnh.
Tuyết Hồng cùng Kiều
đại tiểu thư như hai con gà chọi nhìn chằm chằm nhau. Hai người ngồi trên một cái ghế, chính là chiếc ghế giả giường rồng của Diệp Phàm.
- Hai người làm sao vậy?
Diệp Phàm ân cần hỏi thăm.
- Hừ!
Không ngờ hai người đồng thanh hừ một tiếng.
- Diệp Phàm, rốt cuộc là anh có quản hay không?
Kiều Đại tiểu thư mở miệng.
- Quản gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh đến đây mà xem, nhà chúng ta biến thành nhà của người khác rồi hả?
Kiều Viên Viên hừ nói.
- Làm sao có thể?
Diệp Phàm hỏi.
- Có gì mà không thể, cái ghế này ở giữa. Em là vợ anh, đương nhiên là phải ngồi bên trái đúng không nào? Nhưng anh xem Tuyết Hồng kìa, dám chuyển ghê của em sang bên phải. Diệp Phàm. Anh nói cho em nghe, có phải anh muốn Kiều Viên Viên em làm nhỏ không. Trong lòng anh có suy nghĩ này thì nói sớm đi, cần gì phải bảo một đứa nhỏ không hiểu chuyện đến gây sức ép chứ?
Kiều Viên Viên nả súng về phía Diệp Phàm.
- Cái này, bên trái với bên phải có gì khác nhau?
Diệp Phàm bị làm cho rối mất rồi. Hai người phụ nữ này vì chuyện ngồi bên trái, bên phải mà cũng cãi nhau, đúng là buồn cười.
- Hừ, tiếc cho anh vẫn tự xưng là nhân tài đại học Hải Giang, ngay cả chuyện này cũng không hiểu.
Kiều Đại tiểu thư bất mãn chu mỏ nói.
- Anh thực sự không hiểu, chẳng phải chỉ là vị trí ghế thôi sao?
Diệp Phàm hơi tức giận.
- Em chỉ muốn ngồi bên trái thôi. Anh hỏi cô ta xem là cô ta không chịu đấy chứ, vừa thấy em ngồi ở đây mặt đã thối ra, có phải muốn đánh nhau với bản cô nương không? Tôi đây không sợ đâu.
Tuyết Hồng thị uy, cố ý nhìn hai vệ sĩ sau lưng
- Nắm đấm có hữu dụng không? Hai đời Minh Thanh nước ta đều là quan văn bên trái, quan võ bên phải.
Trong lịch sử, từ triều Tống về sau, đều văn tôn võ ti, quan lại đồng cấp, quan văn ít nhất phải lớn hơn quan võ một cấp. Không phải sao?
Kiều đại tiểu thư bắt đầu đem lịch sử từ cổ chí kim ra làm dẫn chứng.
- Bản cô nương hôm nay thay họ lật lại sử sách, được không?
Tuyết Hồng bĩu môi nói với Kiều Viên Viên.
- Lật lại sử sách? Người ta sớm xương cốt mục nát rồi, em lật lại cái gì nữa? Hơn nữa, khi đó hoàn cảnh khác biệt. Nghe nói nguyên nhân chủ yếu là do võ quan trình độ văn hóa không cao, hơn nữa sau khi có quyền hành thì dễ dàng mưu phản.
Hai đời Minh Thanh, sở dĩ như vậy nên quan chỉ huy cao nhất đều do quan văn đảm nhiệm. Huống chi Trung Quốc cổ đại tôn ti tả hữu vẫn chưa định
Thời đại khác nhau, hoàn cnahr khác nhau thì sẽ khác nhau. Chẳng hạn theo thuyết pháp “Lễ kí”, hẳn là hữu tôn tả ti, quan lại Xuân Thu Chiến quốc và Tần triều phần lớn đều lấy hữu làm tôn.
Cho nên, như thế này xem ra, cũng chẳng có gì phân biệt trái phải cả. Chuyện này, hai người các em đừng cãi nhau nữa. Anh thấy, vốn Viên Viên ngồi bên trái thì cứ ngồi bên trái đi.
Tuyết Hồng sau này ngồi bên phải, thế nào?
Diệp Phàm tức giận hừ một tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế.
- Không được, em ngồi bên trái. Bên trái để cô ta ngồi lâu rồi, em ngồi một thời gian ngắn không được à?
Tuyết Hồng ngang bướng, không chịu đổi ghế.
- Không nghe lời đúng không? Không nghe lời sau này đừng đến hàn đàm luyện công với anh nữa.
Diệp Phàm tức giận, nghiêm mặt, trừng mắt nói.
- Hừ, không đi thì không đi, em chả thích ngồi bên trái nữa.
Tuyết Hồng mạnh miệng, tuy nhiên, đối diện với vẻ nghiêm nghị của Diệp Phàm, ngoài mặt cứng rắn nhưng trong lòng cô cũng hơi sợ.
Miệng tuy nói cứng, nhưng, cũng tự động chuyển qua ghế bên phải. Kiều đại tiểu thư có vẻ hơi đắc ý trở về ghế bên trái. Vẻ đoan trang giống như là phu nhân của Hồng Diệp Bảo.
Ngày 5 tháng 10 năm 2004.
Tóc húi cua, áo sơ mi trắng, quần tây đen, thắt lưng cá sấu. Trên lưng đeo túi du lịch, đây là toàn bộ gia sản của Diệp Phàm, ném túi du lịch vào cốp xe Cherokee, Diệp Phàm chuẩn bị lên đường.
Kiều Viên Viên đứng trước cửa Hồng Diệp Bảo, bên cạnh còn có Thiết Chiêm Hùng, Vương Triều, Trương Cường, Trương Hùng, Tuyết Hồng.
Vốn Ninh Chí Hòa có đánh tiếng, nói nếu cần, ông ấy có thể đi cùng một chuyến. Tuy nhiên, Diệp Phàm đã từ chối.
Cái này, làm phiền người ta phải xuống thì cũng hơi quá. Diệp Phàm muốn tự mình đi xuống, không cần bất cứ ai đi cùng. Nghe nói Ninh Chí Hòa cũng sắp xuống đảm nhận chức Chủ tịch tỉnh hoặc Bí thư một tỉnh nào đó rồi.