Hơn nữa, Diệp Phàm tin ở tỉnh Tấn Lĩnh có Tề Chấn Đào, có nền móng đầu tiên rồi. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng nghĩ, sau khi sự nghiệp của hắn trải qua bước ngoặt ở văn phòng trung ương, hắn phải một lần nữa bắt đầu châm ngòi cho trận hỏa chiến.
- Tôi đi đây!
Diệp Phàm rất tự nhiên, phóng khoáng, chui vào xe, giẫm lên bộ ly hợp, vào số, buông thắng, đạp chân ga, chiếc xe phóng đi. Từ thủ đô đi đường cao tốc đến tỉnh Tấn Lĩnh mất mười mấy tiếng là tới.
Trên đường chạy như bay, Diệp Phàm cảm thấy thích thú. Vừa mới tiến vào trong tỉnh Tấn Lĩnh, lúc này, phía sau có mấy chiếc xe xịn phóng lên, đi đầu là một chiếc Ferrari, phía sau là chiếc Mercedes-Benz thể thao, phía sau nữa là một chiếc BMW.
Một đám thanh niên lái những chiếc xe hoành tráng, ép sát Diệp Phàm ấn còi điên cuồng. Tên kia quả thật vô cùng ngông nghênh, trên xe không ngờ trang thiết bị khuếch âm, sau khi bấm còi còn truyền đến giọng nói ngông cuồng:
- Cái loại kia đừng để ông đây đuổi theo, cái thứ hèn nhát! Chó ngoan đừng cản đường nào!
Diệp Phàm hừng hực lửa giận, nhấn mạnh ga. Đừng nhìn bề ngoài là chiếc Cherokee lớn xác, thực ra nó đã được cao thủ của đội Khoa học Năng lượng Tổ đặc nhiệm A chế tạo lại rồi.
Giàn máy bên trong tuyệt vời không thua gì Ferrari đâu. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, xe của Diệp Phàm đã phóng đi với tốc độ bão tố.
- Ách, trâu nhỉ, các anh em, lên!
Phía sau mấy anh bạn kia hơi sững sờ sau đó lập tức hưng phấn phóng lên.
Âm thanh từ ống khuếch âm truyền đến giống như tiếng con vịt già gọi xuân, ba chiếc xe xịn xé gió lao đi đuổi theo Diệp Phàm.
- Hôm nay ông đây được đua thỏa thích một phen, quá sướng!
Diệp Phàm đạp mạnh chân ga. Tiếng động cơ vang lên điếc tai, tốc độ ngột ngột tăng lên tới 200km/ h, chiếc xe phóng đi như bay.
Ba anh chàng phía sau cũng thực sự lợi hại, không ngờ vẫn bám sát. Bốn chiếc xe lao vun vút trên đường cao tốc.
Tuy nhiên, ngày vui ngắn chẳng tầy gang.
Chỉ sau vài phút sung sướng, chiếc xe cảnh sát kéo còi inh ỏi đã điên cuồng đuổi theo. Từ trong loa khuếch thanh vang lên:
- Ép vào lề, dừng lại!
Tuy nhiên, Diệp Phàm cười âm hiểm, không thèm để ý, cứ lao đi điên cuồng. Ba anh chàng kia cũng phóng lên, không hề có ý dừng xe lại.
Hơn nữa, mấy anh bạn phía sau còn đồng loạt mở khuếch ấm, tiếng kêu kì quái, kiêu ngạo vang lên:
- Đến đây, đến đây!
Không lâu, xe cảnh sát bị quăng lại phía sau. Chắc hẳn, các đồng chí cảnh sát giao thông trong xe cảnh sát vô cùng buồn bực.
10 phút sau, năm chiếc xe cảnh sát xếp thành một hàng chắn trước mặt, từ xa tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên cảnh cáo bốn chiếc xe của nhóm đua xe.
Muốn lái chiếc Cherokee to lớn bay qua chắc hẳn là không được, Diệp Phàm tự hỏi mình có được kỹ thuật đó không, thế là chiếc xe cũng giảm tốc độ và dừng lại.
- Xuống xe xuống xe!
Cảnh sát giao thông tức điên rồi, một viên thanh tra cảnh sát râu quai nón, cao to, hai gạch ba sao tương đối thô bạo đập đập cửa kính xe Diệp Phàm gào rú. Rồi sau đó ba anh chàng trong nhóm đua xe phía sau cũng bị các cảnh sát giao thông ép vào lề.
- Dám đẩy ông đây à, biết tao là ai không?
Lúc này, một anh chàng tương đối đẹp trai, phong độ, mặc áo đỏ, quần xanh lam cao ngạo nói với viên cảnh sát giao thông đứng cạnh.
- Tôi đéo cần biết anh là ai, quá mức kiêu ngọa. Để ông đây đem các anh về tẩy nảo lại!
Viên thanh tra cảnh sát đang thô bạo gõ cửa sổ xe Diệp Phàm tức giận nói.
Cái tính thối kia lại phát tác, rống lên một tiếng, không thèm để ý đến Diệp Phàm nữa mà tiến lên chuẩn bị đá vào anh bạn áo đỏ kia một đá.
Bốp một tiếng.
Anh bạn áo đỏ bị đá một cái lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
- Dám đánh tao, các người chờ đấy.
Anh bạn áo đỏ tức giận, xông lên phía trước đấm cho viên thanh tra cảnh sát một cái. Thân thủ cũng không tệ lắm, một quyền kia cũng có chút chính xác.
Đám cảnh sát giao thông vội dùng dùi cui đánh về phía anh bạn áo đỏ, tuy nhiên, đã bị viên thanh tra cảnh sát kia cản lại.
Y vung tay lên, cười nói:
- Đấu với ông đây một trận đi. Hôm nay ông đây sẽ giúp mày nhớ mãi. Đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể đệ nhất thiên hạ. Có Bao Nghị tao ở đây, thiên hạ này không có đệ nhất. Bắt chúng nó về khu phục vụ, để chúng ta tiếp đón một trận nào.
Không lâu sau, bốn người Diệp Phàm đều bị đưa về khu phục vụ.
- Ồ, mày tên Bao Nghị?
Người thanh niên bên cạnh anh bạn mặc áo đỏ vẻ kinh ngạc, hỏi.
- Biết sự lợi hại của đội trưởng Bao chúng tao rồi à, thằng nhãi.
Lúc này, một anh bạn cạnh sát đứng cạnh cười, vỗ vỗ vai chàng thanh niên.
- Lợi hại cái rắm... không phải chỉ là Đội phó một chi bên dưới của Tổng đội giao thông tỉnh thôi sao? Biệt hiệu là Thiết Hùng chứ gì, một đội phó nhỏ bé, ngông nghênh cái cọng lông ấy!
Chàng thanh niên áo đỏ vẻ mặt khinh thường, liếc mắt nhìn viên đội phó, chỉ vào anh bạn mặc áo hoa nói,
- Biết cha của hắn là ai không?
Xem ra, vị tên Bao Nghị biệt hiệu “Thiết Hùng” này, là một đội phó tương đối có danh tiếng trong ngành cảnh sát giao thông.
- Tao chẳng cần biết hắn là ai, Bao Nghị tao biết bọn mày vi phạm luật giao thông. Còn đánh lén cảnh sát, hôm nay rơi vào tay ông đây, bốn đứa chúng mày sẽ dễ chịu đấy.
Bao Nghị kiên quyết nói, dáng vẻ cao lớn đầy chính khí.
- Hồ Quý Thiên, có biết không? Cha hắn đó!
Tên thanh niên áo đỏ nói, vẻ mặt bình tĩnh đắc chí.
Diệp Phàm phát hiện, sau khi nghe ba chữ Hồ Quý Thiên này các cảnh sát giao thông đều hơi hơi lui về sau một bước.
Hai cảnh sát giao thông đi bên cạnh chàng thanh niên áo hoa vẻ mặt xấu hổ lùi về sau một bước.
Ngay cả đội phó Bao Nghị cũng hơi thần ra một chút.
- Thế nào, sợ rồi sao? Hôm nay các người đánh Hồ công tử, cạc cạc, đến lúc đó...
Người thanh niên áo đỏ chỉ vào anh chàng áo hoa, lại đắc chí.
- Công tử của Giám đốc sở Hồ cũng không thể xằng
bậy, Bao Nghị tôi không hề bắt lầm.
Lúc này, Bao Nghị khôi phục bình tĩnh, lớn tiếng hô. Người này, khí thế tương đối điên cuồng.
- Anh Mãn, nói với hắn làm gì, dùng quả đấm của anh để dạy dỗ hắn đi. Cái thứ Thiết Hùng chó má gì chứ, hôm nay cho hắn thành gấu chó đi.
Anh bạn mặc áo hoa hừ nói.
- Nói bậy, Thẩm Quát, hai đứa bay nhìn cho rõ này. Hôm nay tôi Trần Tiểu Mãn muốn đánh đồng chí tiểu Bao răng rụng đầy đất.
Anh bạn áo đỏ Trần Tiểu Mãn thật đúng là kiêu ngạo, chỉ vào Bao Nghị, trong sự vây quanh của mười mấy cảnh sát nói câu này.
- Đến đây!
Bao Nghị nổi giận, giá giá quả đấm.
- Tới thì tới!
Trần Tiểu Mãn đấm sang.
Bốp- một tiếng giòn vang.
Nắm đấm của hai người hung hăng đụng vào nhau, song phương đều thối lui ba bước. Trong mắt hai người đều ánh lên tia kinh ngạc. Diệp Phàm cảm thấy, hai vị này chắc hẳn thân thủ đều khá.
Bộp, bộp, bộp...
Cứ như vậy hai bên đấm qua đấm lại bảy tám quyền, Bao Nghị đá một cước. Bộp một tiếng, lần này cú đá khá độc, Trần Tiểu Mãn không đứng vững, lùi bảy tám bước rồi ngã xuống đất.
Diệp Phàm hiểu, chắc chắn đồng chí Bao Nghị này giả heo ăn thịt hổ. Vừa rồi ẩn dấu khí lực, để Trần Tiểu Mãn khinh địch thì lập tức sẽ phải chịu thiệt.
- Đấu với ông đây à, mày còn non lắm!
Đội phó Bao bước một bước lên phía trước, đá thêm một đá lên người Trần Tiểu Mãn.
- Đừng đánh nữa, hắn là công tử của Phó Chủ tịch tỉnh trần đấy, đánh bị thương rồi mày đền nổi đâu!
Lúc này, một trong ba thanh niên sốt ruột, vừa hô lên vừa tiến lên trước ngăn cản.
Tuy nhiên, hình như là có hơi muộn một chút.
Bốp một tiếng.
Trần Tiểu Mãn vừa đứng lên đã bị đội phó Bao đá một đá ngồi xuống lại.
Đúng lúc này, điện thoại Diệp Phàm vang lên. Vừa nghe máy đã truyền đến giọng Tề Thiên, nói:
- Đại ca, sao anh còn chưa tới, em chờ lâu lắm rồi đấy.
Sư đoàn của Tề Thiên đang đòng ở địa phương cách Thành phố Đồng Lĩnh không xa, tiểu tử này vừa nghe nói Diệp Phàm muốn tới Thành phố Đồng Lĩnh nhậm chức, vô cùng mừng rõ. Đã sớm ở Long Giang chờ rồi.
Không thể tưởng tượng được Diệp Phàm lại ở đây xem náo nhiệt.
- Phiền cái gì, đang coi náo nhiệt.
Diệp Phàm cười nói.
- Ồ, có gì náo nhiệt, hay để em tới coi chung với!
Tề Thiên lập tức hưng phấn.
- Coi cái rắm, tôi tới ngay đấy. Tiểu tử cậu chuẩn bị một ít đặc sản là được.
Diệp Phàm tức giận mắng một câu, nhìn đồng hồ, đã thấy sắp ba giờ chiều rồi.
- Bắt tất cả về đồn đi!
Bao Nghị hừ lạnh một tiếng, vung tay lên muốn bắt người đi.
- Anh tới đây một chút.
Diệp Phàm chỉ vào Bao Nghị nói.
- Lôi thôi cái gì, không nghe lời cứ còng lại cho tôi.
Bao Nghị vẻ mặt chính khí, chỉ vào Diệp Phàm hừ nói.
- Gọi anh tới đây anh có nghe thấy không hả?
Diệp Phàm lông mày dựng lên, chỉ vào Bao Nghị hừ nói. Cái này, khí thế cửu đẳng phát ra, hơn nữa Diệp Phàm lại mài dũa trong chốn quan trường gần 10 quan uy lập tức ép xuống, cũng tương đối uy hiếp người khác.
Đội phó Bao hơi sững sờ bước qua, thấy người thanh niên này quá kiêu ngạo. Tuy nhiên, cảm thấy Diệp Phàm có chút đặc biệt. Đội phó Bao cũng đi tới, hừ nói:
- Có rắm mau thả đi! Ông đây không có thời gian để lôi thôi với mày.
- Tôi đang thi hành nhiệm vụ đặc biệt, có việc gấp đi trước một bước. Đây là giấy chứng nhận của tôi, anh xem một đi. Tuy nhiên, phải giữ bí mật. Bằng không, trách nhiệm này anh không gánh nổi đâu!
Diệp Phàm móc ra kia bản giấy chứng nhận Phó giám sát trưởng ra, Bao Nghị vừa nhận lấy, lập tức, sắc mặt thay đổi, khóe miệng cũng co giật vài cái.
Y len lén liếc mắt nhìn kỹ Diệp Phàm một cái, hai chân tự nhiên khép lại đoán chừng là muốn thực hiện nghi lễ cảnh sát. Tuy nhiên, Diệp Phàm có dặn không được tiết lộ bí mật của hắn. Cho nên, Bao Nghị kịp thời tản hai châ ra, hai tay cầm giấy chứng nhận trả lại cho Diệp Phàm.
- Ha hả, các anh cứ thẩm tra đi nhé!
Diệp Phàm vẻ mặt thân thiết cười cười còn vỗ vỗ vai Bao Nghị, cố ý liếc mắt nhìn Trần đại công tử, Hồ đại công tử ba người một cái, tiến vào trong xe nhấn ga đi mất.
Những cảnh sát khác không ngăn cản đội phó Bao, đương nhiên chả thằng ngốc nào đi kiếm chuyện phiền phức cả. Đương nhiên, cả đám trong lòng đều nghi hoặc khó hiểu. Hôm nay sao Đội phó Bao nghe lời thế.
- Vì sao hắn chẳng việc gì, ông đây phải tố cáo mày tình cảm riêng tư.
Trần Tiểu Mãn giãy dụa, chỉ vào xe Diệp Phàm hô lên.
- Bắt hết cho ông đây, còn dài dòng nữa thì còng lại hết!
Bao Nghị một cước đá sang, đồng chí Trần Tiểu Mãn thiếu chút nữa bị đá vào trong xe.