Trịnh Thiên Đào liếc mắt nhìn hai nhân viên ghi chép, khóe miệng không khỏi khẽ nhăn một cái. Xem điệu bộ này, làm sao có thể gọi là thẩm tra đối chiếu cái gì, căn bản giống như đang hỏi cung, ngay cả nhân viên ghi chép cũng trang bị đầy đủ cả.
- Sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo, cái này có nghĩa là gì?
Trịnh Thiên Đào vẫn tương đối đanh đá chua ngoa, lập tức giả bộ kinh ngạc hỏi.
- Anh không biết Hồng Diệp Bảo là một Sở nghiên cứu khoa học quân sự bí mật trực thuộc Bộ phòng ngự sao?
Trương Hùng biết lão này giả bộ, cho nên cố ý nhấn mạnh hỏi.
Thấy khó trốn tránh được, Trịnh Thiên Đào đành phải gật đầu nói:
- Tôi có bảo đồng chí Đinh Đại Thắng đem theo vài binh lính đến Hồng Diệp Bảo xem thử.
Tuy nhiên, lúc ấy tôi cũng không biết Hồng Diệp Bảo là Sở Khoa học Quân sự bí mật thuộc Bộ phòng ngự.
Chắc hẳn là do bí mật, nên Đinh Đại Thắng, thuộc hạ của tôi cũng không biết điều này.
Hơn nữa, trước đó, chúng tôi cũng không cách nào điều tra được tình hình liên quan đến Hồng Diệp Bảo. Cho nên, mới xảy ra hiện trạng này.
- Điều này, có lẽ là anh sai rồi. Sau khi Đinh Đại Thắng đến hiện trường chắc chắn đã biết Hồng Diệp Bảo là Sở Khoa học Quân sự bí mật thuộc Bộ phòng ngự.
Trương Hùng phủ nhận cách nói của Trịnh Thiên Đào.
- Đây thật là kỳ quái, nếu là sở Khoa học Quân sự, sao Đinh Đại Thắng có thể biết được?
Huống hồ, Hồng Diệp Bảo là Sở Khoa học Quân sự bí mật thuộc Bộ phòng ngự, dù sao cũng không thuộc phạm vi quản hạt của quân khu Bắc Kinh chúng tôi.
Chúng tôi không phải ngành quốc an, cũng không thể nào tra được chuyện này đúng không nào?
Giọng điệu Trịnh Thiên Đào bắt đầu trở nên sắt bén. Lão muốn dùng khí thế để ép Trương Hùng, để rồi sau đó còn phản kích.
Hơn nữa, thằng nhãi này đang muốn “hái” mình. Nhấ định phải cắn chặt lấy việc không biết tình hình sở Khoa học Quân sự này để phản kích Trương Hùng.
Cứ vậy, tội danh đến nhà dân lục soát vẫn nhẹ hơn nhiều. Chỉ cần không dính đến an toàn quốc gia, Trịnh Thiên Đào tin dù Trương Hùng muốn dựng chuyện cũng không thể tạo nổi sóng gió.
- Haha, điều này Tư lệnh Trịnh sai lầm rồi. Tuy nói Hồng Diệp Bảo là sở Khoa học Quân sự bí mật. Nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn bí mật.
Chỉ có điều là không công khai thôi, còn trước cổng Hồng Diệp Bảo vẫn có treo biển sở Khoa học Quân sự đấy chứ.
Trên đó viết rõ ràng là Hồng Diệp Bảo Sở khoa học quân sự trực thuộc Bộ phòng ngự quốc gia. Huống chi, sau khi điều tra không phải hôm tết Nguyên đán Đinh Đại Thắng đã đưa binh lính tới mà hôm 30 tháng 12 họ đã đến rồi.
Nhưng bởi vì cảnh sát vũ trang trực ngoài cổng sở Khoa học Quân sự không cho vào. Đồng chí Đinh Đại Thắng còn tiến vào Hồng Diệp Bảo nói chuyện với đồng chí Lý Thành của sở Khoa học Quân sự.
Từ đó có thể thấy, Đinh Đại Thắng chắc chắn biết được thân phận sở Khoa học Quân sự của Hồng Diệp Bảo mà vẫn mạo hiểm tiến vào.
Trương Hùng cười cười nói.
- Cục trưởng Trương, tôi muốn nhắc nhở anh, những gì anh điều tra được không đúng sự thực.
Trịnh Thiên Đào dường như đã nắm được nhược điểm của Trương Hùng, lập tức phản kích.
- Ồ, kính xin Tư lệnh Trịnh chỉ rõ một chút, có chỗ nào Trương mỗ đây đã hồ đồ?
Trương Hùng điềm tĩnh hỏi.
- Rất xin lỗi, ngày 30 tháng 12 không phải tôi phái Đinh Đại Thắng đi. Mà là thiếu tá Lâm Võ của bộ phận Quân vụ. Cục trưởng Trương, các anh điều tra thế nào mà mơ hồ cả thể này?
Trịnh Thiên Đào phê bình Trương Hùng.
- Là thiếu tá Lâm Võ sao?
Trương Hùng quay đầu hỏi thanh niên mặc đồ đen ngồi bên cạnh.
- Đúng, là thiếu tá Lâm Võ can thiệp trước. Hôm sau, tết nguyên đán mới đổi thành Thượng tá Đinh Đại Thắng. Theo điều tra vì ngày đầu tiên can thiệp không có kết quả. Cho nên, hôm sau cấp bậc chức vị của sĩ quan đã tăng lên. Chứng tỏ Tư lệnh Trịnh Thiên Đào tăng cường độ chú trọng đến việc này. Hơn nữa do cũng biết được sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo không phải nơi dễ ào, dĩ nhiên, phải nâng cấp bậc quan quân để tiến vào rồi.
Thanh niên áo đen giải thích.
Trịnh Thiên Đào vừa nghe, cảm giác như bị rơi vào bẫy. Lúc nãy còn muốn phủ nhận mình không biết Hồng Diệp Bảo là sở Khoa học Quân sự, giờ coi như những lời đó là lời nói dối rồi. Lúc này, lão Trịnh hối hận đến mức muốn tự tát mặt mình một cái.
- Xin lỗi Tư lệnh Trịnh, vừa nãy tôi nhầm lẫn giữa hai người. Là Lâm Võ và Đinh Đại Thắng, tôi xin lỗi anh nhé. Tuy nhiên, như Trần Tùng đã nói. Ngày hôm sau chức vị sĩ quan phái đến Hồng Diệp Bảo đã tăng lên, không biết có thể giải thích là vì Tư lệnh Trịnh tăng độ chú ý không? Hơn nữa, có phải là vì đã biết được thân phận sở Khoa học Quân sự của Hồng Diệp Bảo không?
Trương Hùng dựa vào đó để bức xuống.
Nhầm cái đầu mày, việc này mày đường đường là Cục trưởng mà nhần được sao? Căn bản chính là tạo “bẫy” đẩy ông đây vào tròng. Trịnh Thiên Đào trong lòng thầm mắng, miệng nói:
- Việc này không giống như Cục trưởng Trương tưởng tượng.
Lúc đó Lâm Võ trở về báo với tôi Hồng Diệp Bảo có người gác cửa. Tôi tưởng đó là nhà giàu nào đó mời vệ sĩ, cái này cũng bình thường mà đúng không?
Ở thủ đô có vài nhà giàu đều có mời cao thủ làm vệ sĩ mà. Còn chuyện hôm sau đổi thành thượng tá Đinh Đại Thắng là do Thiếu tá Lâm Võ lúc đó xin nghỉ phép.
Cho nên mới đổi người đấy. Còn chuyện tăng mức độ chú ý, nâng cao cấp bậc của sĩ quan đến can thiệp, cái này chỉ do các anh đoán vậy thôi.
Huống chi, không có chứng cứ điều tra thì dù là quân nhân chúng tôi cũng không thể làm bừa đúng không nào? Là quân nhân thì càng phải tuân thủ luật pháp.
- Có đúng hay không chỉ cần gọi thiếu tá Lâm Võ đến đây là biết ngay. Hôm nay chúng tôi tới đây chủ yếu là thẩm tra đối chiếu chứng thực một chút. Cho nên, không biết có thể gọi thiếu tá Lâm Võ đến đây thẩm tra đối chiếu một chút được không? Chúng tôi đang phá án vì an toàn quốc gia, vô cùng quan trọng,
Trương Hùng vẻ mặt đứng đắn nói.
- Tôi không phải đã nói sao, Thiếu tá Lâm Võ xin nghỉ phép về quê rồi. Chắc hơn 10 ngày nữa mới về.
Trịnh Thiên Đào nhíu mày nói.
- Được rồi, thiếu tá Lâm Võ đặt sang một bên.
Trương Hùng nói, liếc mắt nhìn Trịnh Thiên
Đào, nói tiếp:
- Nếu tư lệnh Trịnh không biết Hồng Diệp Bảo là sở Khoa học Quân sự, vậy sau khi Đinh Đại Thắng đên chắc hẳn đã biết.
Dựa theo những gì đồng chí Đinh Đại Thắng nói anh ta bị cảnh sát vũ trang của Hồng Diệp Bảo ngăn cản trong hai giờ, tình hình này, anh ấy đã báo cáo với anh.
Và cũng đề cập đến sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo. Điều này, Tư lệnh Trịnh còn nhớ rõ chứ? Hay là Thượng tá Đinh Đại Thắng đã nói dối?
- Anh ấy có báo cáo, chỉ có điều nói không rõ ràng. Có lẽ lúc đó tôi còn có vài việc khác, cho nên, ngôn từ có chút hồ đồ.
Trịnh Thiên Đào thoái thác chuyện này, tuyệt đối không thể thừa nhận biết nơi đó là sở Khoa học Quân sự được.
Cái đó sẽ thành biết luật mà còn phạm luật. Dù là Trịnh Thiên Đào cũng không thoát khỏi liên quan. Hơn nữa, người này cảm thấy hình như Trương Hùng muốn lấy sở Khoa học Quân sự để chỉnh mình. Cho nên, tuyệt đối không thể trúng bẫy lần nữa.
- Haha, tôi không rõ. Nếu Hồng Diệp Bảo chỉ là một nhà dân bình thường.
Tư lệnh Trịnh phái Đinh Đại Thắng đến làm gì? Hơn nữa, còn lục soát Hồng Diệp Bảo. Và, lúc ấy ngay cả giấy khám nhà cũng không có?
Trương Hùng thản nhiên cười cười, hỏi.
- Kể ra thì dài dòng lắm, Đinh Đại Thắng lúc ấy nhận được lời mời của Thái Cường bên Cảnh sát hình sự của Cục công an thành phố, nói là có một tội phạm cực đoan trốn trong Hồng Diệp Bảo, Cục công an thành phố hy vọng quân khu chúng tôi có thể phái người hiệp trợ họ thi hành nhiệm vụ bắt giữ.
Huống chi, lúc ấy chuyện xảy ra trong quân khu Bắc Kinh chúng tôi cũng có hai quân nhân bị đánh tàn phế, việc này không thể nào không can thiệp được, đã dính vào khối quân đội rồi.
Cho nên, tôi bèn phái người hiệp trợ Đội trưởng Thái hoàn thành nhiệm vụ. Tuy nói chúng tôi không có lệnh khám xét nhưng bên Đội trưởng Thái hẳn là có.
Đinh Đại Thắng chỉ là hiệp trợ chấp hành nhiệm vụ, chỉ cần phối hợp tốt với Cục công an thành phố là được.
Trịnh Thiên Đào hạ thấp chính mình.
- Điều này Tư lệnh Trịnh sai rồi, theo chúng tôi điều tra thì lúc đó Sở trưởng Diệp Phàm đã tiết lộ Hồng Diệp Bảo là sở Khoa học Quân sự thuộc Bộ phòng ngự. Khi đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Thái nghe thấy thì cảm thấy chuyện này khó giải quyết.
Cho nên, tạm thời hủy bỏ quyết định lục soát Hồng Diệp Bảo. Tuy nhiên, Đinh Đại Thắng khư khư cố chấp, không có lệnh lục soát vẫn cố ý cưỡng ép tiến hành lục soát.
Và, không nghe lời khuyên can của Sở trưởng Diệp, rồi còn uy hiếp người khác nữa. Kết quả, sở trưởng Diệp không còn cách nào khác.
Đành trơ mắt đứng nhìn Đinh Đại Thắng đem lính lục soát khắp Hồng Diệp Bảo. Tuy nhiên, Đinh Đại Thắng không lục được gì cả, bèn ép hỏi Sở trưởng Diệp.
Lúc này, cấp dưới của Sở trưởng Diệp, thiếu tá Điền Phi đến báo cáo, nói là mất bản vẽ tuyệt mật số 204. Cái này, vừa mới bị Đinh Đại Thắng lục soát, sở Khoa học Quân sự người ta đã mất bản vẽ tuyệt mật, đám Đinh Đại Thắng bèn trở thành đối tượng khả nghi nhất rồi.
Sở trưởng Diệp đã báo án lên Bộ an ninh quốc gia. Còn đệ trình việc này lên lãnh đạo trực tiếp là đồng chí Cố vấn Cung Khai Hà.
Cho nên, vừa được báo án chúng tôi đã lập tức xuất phát. Đinh Đại Thắng rất khả nghi, nên chúng tôi đem về Bộ để thẩm vấn.
Cho đến giờ, bọn họ nói năng lộn xộn. Vụ án vẫn đang trong giai đoạn thẩm tra xử lý. Hôm nay tạm thời đến đây thẩm tra đối chiếu, đợi khi thiếu tá Lâm Võ về, mời anh ấy lập tức đến Bộ an ninh quốc gia một chuyến để chúng tôi xác minh một chút.
Chính tủy Khang, hy vọng hôm nay anh đem nội dung cuộc xác minh này báo lên lãnh đạo quân khu một chút. Chúng tôi không quấy rầy nữa, ngại quá.
Chúng tôi đi trước.
Trương Hùng thấy Trịnh Thiên Đào cũng bị sỉ nhục rồi, nên bèn cáo từ bỏ đi.
Hôm nay buông tha Trịnh Thiên Đào, mục đích chỉnh lão già này đã gần như đạt được.
- Tư lệnh Trịnh, cái này, tôi chỉ có thể báo lên Tư lệnh TRiệu việc điều tra của Cục trưởng Trương,
Chính ủy Khang bộ dạng thông cảm và lực bất tòng tâm. Trịnh Thiên Đào thực sự muốn bay lên đạp cho lão này một đạp.
Trong lòng tự nhủ mày đừng có mèo khóc chuột, bề ngoài thì bình tĩnh nói:
- Không sao, đây là công việc của anh. Làm thế nào tốt thì làm đi, cái đó tôi hiểu.
Mày hiểu cái rắm, Chính ủy Khang khẽ gật đầu rồi bước đi. Nhìn bóng Chính ủy Khang đi xa, nắm tay của Trịnh Thiên Đào phát ra tiếng răng rắc, miệng lẩm bẩm:
- Rốt cuộc là sao, chẳng lẽ thực sự do tên họ Diệp của Hồng Diệp Bảo giở trò. Xem ra, người này năng lượng thật đúng là không nhỏ, không ngờ dám đánh vào Trịnh gia chúng ta. Một bí thư địa phương, sao có thể hô mưa gọi gió chốn Bắc Kinh như vậy...
Trương Hùng vừa đi, nửa tiếng sau, Trịnh Thiên Đào vẻ mặt nghiêm túc bước vào văn phòng Tướng quân Triệu Quát.