Quan Thuật

Cái Ngu Của Anh Chính Là Chiếu Theo Quy Củ


trước sau

Tướng quân Triệu Quát là Phó tư lệnh thứ nhất của Quân khu Bắc Kinh, phó chính ủy Khang đương nhiên là báo cáo tình hình an ninh quốc gia lên thẳng ông ta rồi. Trịnh Thiên Đào trong lòng cũng nghĩ đến chuyện gì, cho nên, sắc mặt tự nhiên có chút khó coi.

- Phó tư lệnh Triệu, anh cho tìm tôi?

Trịnh Thiên Đào coi như là bình tĩnh, đi vào văn phòng lên tiếng chào hỏi Triệu Quát, tuy nói cả hai đều là Phó tư lệnh.

Nhưng, Triệu Quát người ta đã nhanh chóng thăng lên cấp bậc Thượng tướng rồi, còn chính y thì hy vọng thăng một cấp từ thiếu tướng lên trung tướng mà cũng không chừng bởi vì sự can dự quấy nhiễu của Trương Hùng.

Mắt nhìn một trăng khuyết hai sao trên quân hàm của Triệu Quát biến thành ba sao, Trịnh Thiên Đào đột nhiên thấy trong lòng kích động đến mức có thể vung quyền.

Huống chi, thực lực Triệu gia làm sao Trịnh gia có khả năng bằng được. So sánh với Triệu gia, Trịnh gia chính là đang làm việc “gân gà” (việc làm vô bổ). Chắc rằng, nguyện vọng của Triệu gia hẳn là mong đẩy Triệu Quát lên để tái hiện ánh hào quang của Triệu Bảo Cương.

Tuy nhiên, việc này cũng là tương đối khó khăn.

Triệu Quát lên chức đã là chuyện ván đã đóng thuyền, sớm hay muộn sẽ xảy ra thôi.

Hơn nữa, ngồi lên ngai vàng Tư lệnh của quân khu lớn nào đó cũng là điều chắc chắn. Tuy nhiên, muốn tái hiện ánh hào quang của Triệu Bảo Cương khi đó thì khó khăn vẫn còn quá lớn.

Tuy nhiên, Triệu gia còn có một tính toán nữa. Nếu Triệu Quát không thể đi lên thì liền đem toàn bộ tài nguyên gia tộc dồn lên người Triệu Xương Sơn, đương nhiệm Ủy viên Trung ương bộ Chính trị, ủy nhân vật số một tỉnh uỷ Việt Đông.

Nếu Triệu Xương Sơn có thể tiến thêm một bước, xoải bước tiến vào hàng ghế ở tầng cao nhất, thì hào quang của Triệu gia so với khi Triệu Bảo Cương tại vị lại còn ngoạn mục hơn. Tuy nhiên, cơ hội cho chuyện này so với đỡ Triệu Quát ngồi lên ghế Phó chủ tịch uỷ ban quân giới thì càng khó.

Chỉ có điều, bất kể nhìn nhận thế nào thì thực lực Triệu gia đều là không thể khinh thường. Ít nhất, Triệu gia vẫn nằm trong hàng ngũ các gia tộc ở tầng thứ cao nhất Trung Quốc, là một trong những gia tộc có thực lực hàng đầu trong thể chế. Ngay cả Kiều gia đại viện so với bọn họ vẫn là kém một bậc.

- Ngồi đi Thiên Đào.

Triệu Quát ra hiệu cho Trịnh Thiên Đào an vị trên chiếc ghế đối diện bàn làm việc. Trịnh Thiên Đào quan sát Triệu Quát nhưng từ trên mặt vẫn nhìn không ra bất luận xu hướng thái độ nào. Người ta vẻ mặt nghiêm túc mà bình tĩnh, Triệu Quát bình thường vẫn luôn như thế này.

- Dùng chén Long Tỉnh nhé?

Triệu Quát giọng điệu hòa hoãn mà hỏi.

- Có ... loại trà Tín dương mao tiêm không, tôi thích uống loại này?

Trịnh Thiên Đào hỏi.

- Vậy thì Tín dương mao tiêm đi, tôi cũng dùng luôn một chén.

Triệu Quát nói đoạn bảo anh lính cần vụ bên cạnh lập tức rót trà, sau đó anh ta nhẹ nhàng lui ra phía ngoài khép cửa phòng làm việc lại.

- Hút điếu thuốc chứ?

Triệu Quát chưa trực tiếp mở miệng mà trước tiên phân tán sự chú ý của Trịnh Thiên Đào, cho nên mới duỗi ngón tay nhẹ nhàng búng lên gói thuốc lá đặc biệt được cấp.

- Dùng của tôi vậy.

Trịnh Thiên Đào móc từ trong túi quần ra hai điếu.

- Vậy được, hôm nay hút của anh vậy.

Triệu Quát thuận tay nhận lấy rồi cầm cái bật lửa màu bạc, có khắc hình vĩ nhân trên bàn ra mồi lửa nghe tách một tiếng.

Hai người bắt đầu hút lấy hút để, xong điếu này lại tiếp đến điếu kia.

Cây thứ hai mới hút hết một nửa thì Triệu Quát nhẹ nhàng dập đi rồi liếc mắt nhìn Trịnh Thiên Đào một cái • bảo:

- Gọi anh tới đây, chắc rằng anh cũng đoán được là vì việc gì rồi phải không?

- Hẳn là chính uỷ Khang thông báo lên anh báo cáo điều tra có liên quan đến bộ An ninh Quốc gia của Cục trưởng Trương Hùng.

Trịnh Thiên Đào gật gật đầu đáp.

- Ừ.

Triệu Quát lên tiếng, bảo:

- Thiên Đào à, anh xem chuyện này thế nào đây?

- Cái này, vẫn chưa điều tra ra kết quả, tôi không dám võ đoán lung tung.

Trịnh Thiên Đào cũng không biết thái độ của Triệu Quát đối với chuyện này, cho nên, vẫn áp dụng ngôn từ rất mơ hồ.

- Anh cứ theo tình hình thực tế mà nói là được.

- Việc này rất kỳ lạ, thậm chí, tôi hoài nghi, chuyện này chính là do chủ nhân Hồng Diệp bảo(Biệt thự lá đỏ), cũng chính là sở trưởng sở Khoa học Quân sự, người tên Diệp Phàm kia làm ra. Bằng không làm sao lại trùng hợp như vậy.

Đinh Đại Thắng vừa mang người đi, vừa mới đi điều tra một chút, người ta liền đã đánh mất cái bản vẽ số 204 số gì đó.

Vả lại, bản vẽ này rốt cuộc là cái quái gì, bọn họ lại không có nói rõ cho chúng ta. Trời mới biết đó là cái bản vẽ gì.

Hơn nữa, tôi tin tưởng vào nguyên tắc mang tính giai cấp của Đinh Đại Thắng, anh ta tuyệt đối không có khả năng là kẻ trộm lấy bản vẽ dính đến chuyện quốc gia cơ mật.

Đinh Đại Thắng ở trong quân đội cũng đã gần 20 năm, từ một binh sĩ đến quân hàm thượng tá hiện tại • cũng là từng bước đi lên.

Tố chất chính trị đã vượt qua thử thách, năng lực cũng là rõ như ban ngày. Huống chi, anh ta còn là một Đảng viên lão thành rồi. Có mười lăm năm tuổi Đảng.

Cho tới nay trong mọi công tác đều rất cần cù chăm chỉ. Nói anh ta lấy trộm bản vẽ, tôi dám dùng tư cách Đảng viên và cả quân hàm thiếu tướng trên vai này ra bảo đảm, đó là điều tuyệt đối không thể. Huống chi • việc này là hành động tập thể, lại không phải là riêng một người đi điều tra.

Trịnh Thiên Đào bắt đầu oán thán.

- Việc này là có chút kỳ lạ • cũng quá là trùng hợp đi. Nếu như nói Đinh Đại Thắng thực sự động tâm, theo lý mà nói cũng sẽ không lựa chọn lúc này để ra tay, như vậy cũng là quá lộ liễu. Tuy nhiên, khả năng không vì thế mà ít đi.

Có lẽ anh ta cho là lúc này xuống tay mới không có khả năng bị phát hiện. Cho nên, hết thảy cũng đều có thể.

Thiên Đào à, tôi hiểu được Đinh Đại Thắng là trợ thủ đắc lực của anh, nhưng cũng không thể vì thế mà khẳng định y không làm chuyện này. Có một số việc, lòng người khó đoán.

Có người, mặt ngoài cười mê mẩn với anh đấy, trên thực tế sau lưng lại hoạt động mờ ám với anh. Đương nhiên, tôi nói thế cũng không phải khẳng định Đinh Đại Thắng đã làm ra chuyện này.

Hơn nữa, tôi vẫn có khuynh hướng rất lớn đi theo quan điểm anh đã nói. Tuy nhiên, tôi muốn hỏi. Sở trưởng Diệp sao lại làm như thế, mục đích của hắn là gì?

Triệu Quát dông dài một hồi lâu rồi chợt hỏi vặn lại.

Khiến cho Trịnh Thiên Đào thiếu chút nữa là vào tròng, bởi vì, y không nhận ra thái độ của Triệu Quát đối với chuyện này ra sao.

Điểm này rất là trọng yếu, nhìn không ra thái độ của lãnh đạo, làm cấp dưới cũng có chút lo sợ không yên rồi. Hơn nữa, việc này ngay cả bên an ninh quốc gia cũng đã ra tay, đã có tính nghiêm trọng nhất định. Làm không tốt thì chính mình sẽ bị lôi xuống nước, tuy nói không phải vấn đề lớn, nhưng một khi bị đối thủ nắm lấy nhược điểm, thì cũng là chí mạng đấy.

- Ôi ••••••

Trịnh Thiên Đào sắc mặt có chút khó coi, âm trầm xuống. Suy nghĩ thật lâu sau đó cắn răng một cái, bảo:

- Phó tư lệnh Triệu, anh cứ phê bình tôi đi. Trong chuyện này, tôi đúng là có lòng riêng.

- Lòng riêng ư, việc này hình như cũng không có quan hệ gì với anh cả mà? Anh có tư lợi gì ở
đây, nếu xét bên ngoài chỉ có thể nói là Đinh Đại Thắng làm chuyện không đúng, làm ra chuyện có hại cho nước cho dân.

Hơn nữa, y cũng phụ kỳ vọng của anh đối với y. Người như thế, nếu kiểm chứng là thật, Triệu Quát tôi sẽ cho bắn chết hắn.

Khốn kiếp, cái gì vậy chứ, sao lại dám làm những chuyện thế này!

Nét kinh ngạc trên mặt Triệu Quát chợt lóe lên rồi lại biến mất, sau đó chỉ còn lại vẻ bực tức.

Trịnh Thiên Đào trong lòng chấn động • “Triệu Quát nói những lời này là có chút làm người ta khó có thể cân nhắc thấu đáo rồi. Mặt ngoài giống như đang mắng quân bán nước, trên thực tế lại như đang có ý cảnh cáo mình”. Trịnh Thiên Đào tâm tư thay đổi thật nhanh • nhất thời thật không có lý gì mà lộ ra cả.

Trên mặt cũng là biểu hiện được vẻ hổ thẹn, miệng bảo:

- Phó tư lệnh Triệu, ở trong chuyện này, tôi thật là có lòng riêng đấy. Không giấu gì Phó tư lệnh Triệu, việc này, cũng là do thằng cháu họ Trịnh Thanh của tôi gây ra đấy, ôi. . . •••

Trịnh Thiên Đào vẻ mặt chua xót, tự nhiên cũng không loại trừ khả năng chơi bài khổ nhục kế. Dù sao, Triệu Quát cũng là người bên quân đội, cán cân lý luận hẳn là có khuynh hướng nghiêng về phía y.

Hơn nữa, Trịnh Thiên Đào cũng tự nhận là xử lý mối quan hệ với Triệu Quát coi như tạm được. Tuy nói không phải bạn bè chí thiết, nhưng cũng coi như là bằng hữu bình thường, lại là đồng sự.

- Trịnh Thanh • rốt cuộc là chuyện gì, anh kể lại tỉ mỉ cho tôi một chút. Chúng ta cũng dễ bề tổng hợp tình hình, việc này, dù sao cũng là chuyện của quân khu chúng ta, nếu làm to quá sẽ gây ảnh hưởng không tốt.

Tuy nhiên, nếu bên an ninh quốc gia nhúng tay mà ta mặc kệ thì cũng không xong. Tốt nhất là khẩn trương tìm được manh mối tháo gỡ vấn đề nan giải, tiêu trừ ảnh hưởng càng sớm càng tốt.

Bằng không, nếu tư lệnh Tiền hỏi đến, việc này sẽ không dễ sắp xếp đâu. Việc này, tốt nhất chính là dập luôn ở chỗ tôi.

Triệu Quát khôi phục lại bình tĩnh, vẻ mặt quan tâm thân thiết.

Vừa nghe Triệu Quát nhắc tới nhân vật số một quân khu, tư lệnh viên Tiền Thành Đông, Trịnh Thiên Đào mặt càng ảm đạm đi nhiều. Việc này nếu quả thật nếu để đồn đến chỗ ông ta, chắc rằng chuyện đề bạt lên trung tướng của y sẽ tan như bong bóng xà phòng.

- Là như vậy, Trịnh Thanh hiện đang theo học tại đại học Bắc Kinh. Mấy hôm trước, cũng chính là ngày 30 tháng 12 đã xảy ra một sự việc.

Có một du học sinh Hàn Quốc tên là Phác Muội Châu(Park Min Chu gì đó -DG) đến tìm Trịnh Thanh, còn có hai quan quân của quân khu chúng ta, quan hệ của bọn họ với Trịnh Thanh không tệ • bình thường đều là bằng hữu.

Mấy người đang chuẩn bị đi ra ngoài trường ăn một bữa. Vừa đi đến. . . •••

Trịnh Thiên Đào đương nhiên trình bày chuyện Trịnh Thanh đánh nhau với Tuyết Hồng theo cách của mình, toàn bộ quy kết là vì tình cờ gặp mặt • về sau Tuyết Hồng ra tay đánh Phác Muội Châu, còn Trịnh Thanh là anh hùng cứu mỹ nhân vân vân và vân vân.

- Không phải anh nói Tuyết Hồng là một cô gái ở quê lên, tại sao lại có quan hệ với Chủ nhân Hồng Diệp bảo(Biệt thự lá đỏ), cũng chính là sở trưởng sở Khoa học Quân sự, người tên Diệp Phàm kia?

Triệu Quát vội hỏi.

- Anh trai cô nàng kia với Diệp Phàm quan hệ rất thân, cho nên liền sống nhờ ở Hồng Diệp bảo(Biệt thự lá đỏ). Mà Diệp Phàm còn người giám hộ chuyện học tập của Tuyết Hồng.

Bình thường hình như bọn họ là quan hệ anh trai em gái nuôi.

Cái này tôi cũng không rõ, ai biết bọn họ là quan hệ nam nữ như thế nào.

Thời buổi này, cái gì mà anh trai em gái nuôi, hết sảy đều là nhắm đến chuyện giường chiếu cả.

Trịnh Thiên Đào giận dữ bảo. Tự nhiên đem Diệp Phàm ra bôi xấu.

- Ồ, hóa ra là như vậy. Tôi đã nói mà, một cô gái quê như Tuyết Hồng làm sao lại có quan hệ với sở Khoa học Quân sự.

Triệu Quát vừa nghe, miệng đã nói, trong lòng sớm hiểu ra phân nửa. Chỉ có điều đang cố ý giả ngu thôi. Thằng nhãi này trong lòng cũng thầm lấy làm buồn cười, bàn tới bàn lui không ngờ lại bàn đến cái tên Diệp Phàm.

Hơn nữa, chuyện an ninh quốc gia Triệu Quát cũng hiểu rõ. Có thể khẳng định đến mười phần là Diệp Phàm làm ra. Trương Hùng còn không phải là do Diệp Phàm điều khiển hay sao.

Về chi tiết Diệp Phàm thế nào, Trịnh Thiên Đào hoàn toàn không hay biếy, còn đối với Triệu Quát mà nói, Diệp Phàm có mấy cọng tóc y đều rõ.

Đương nhiên, loại sự tình này Triệu Quát tuyệt đối sẽ không nói cho Trịnh Thiên Đào biết. Mặc y muốn xui xẻo thì với Triệu Quát cũng chẳng liên quan, chỉ có thể xét ở quan hệ đồng sự mà nhắc nhở một chút cho phải lẽ.

- Anh ta vừa thấy con mình bị đánh cho tàn phế, đó là tương đối tức giận. Hơn nữa, Tuyết Hồng làm như vậy cũng là phạm pháp.

Án này đã giao do cục Công an thành phố Bắc Kinh đến thụ lí rồi, hơn nữa đã có căn cứ xác minh. Cho nên, Tuyết Hồng đã bị đuổi khỏi trường rồi.

Tuy nhiên, cô vẫn lánh mặt ở Hồng Diệp bảo(Biệt thự lá đỏ) không ra ngoài. Ngoài cửa còn có cảnh sát có vũ trang đứng đó, ngay cả đội Cảnh sát Hình sự cục Công an thành phố cũng không có cách bắt cô.

Đành phải xin chúng ta giúp đỡ, cho nên, hôm đó tôi mới cho gọi Đinh Đại Thắng dẫn theo vài người đi hiệp trợ bên thành phố bắt giữ phạm nhân quy án.

Việc này, tôi toàn bộ đều chiếu theo quy củ mà làm, cũng không có chút biểu hiện nào khác thường phải không?

Trịnh Thiên Đào bảo.

Triệu Quát âm thầm cười lạnh, trong lòng tự nhủ “cái ngu của anh chính là chiếu theo quy củ. Không ra mặt mới là cao nhân, chuyện cảnh sát người ta liên quan chó gì đến mình, đây rõ ràng là muốn đem Tuyết Hồng quơ đến bên quân đội, đến lúc đó dễ bề đánh cho tàn phế mới thôi”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện