-Hừ, con xem ai là người cuối cùng có thể cười, ai có thể lên chức Thứ trưởng trước.
Quyết tâm của Kiều Báo Quốc cũng đã trỗi dậy rồi.
-Haha...
Kiều Viễn Sơn đột nhiên cười sảng khoái, điều này rất hiếm khi thấy. Bởi tính đặc thù của công việc, Kiều Viễn Sơn cơ bản vẫn giữ nét mặt ấy.
Ông ta quay sang vỗ mạnh vào vai Kiều Bá Quốc một cái, cười nói,
-Đây mới giống con trai của Kiều Viễn Sơn, Diệp Phàm nghĩ tới chức Thứ trưởng, đường còn dài lắm. Cha thấy ưu thế của con lớn hơn nó nhiều.
-Cha, con có lòng tin. Năm năm một cấp bậc mới, cha để cho con ở Đức Bình phấn đấu năm năm, con lấy chức Thứ trưởng làm mục tiêu. Lần này, cha con ta phải vượt qua cậu ta.
Kiều Báo Quốc tràn đầy tự tin.
-Khá lắm.
Kiều Viễn Sơn cười nói, đồng chí lão Kiều tâm trạng rất tốt.
Bởi vì hôm sau là thứ hai, đồng chí Xa Quân, Bí thư Đảng quần chúng mới lên nhậm chức, yêu cầu mở Hội nghị thường vụ. Cho nên, Diệp Phàm không quản mệt nhọc. Ngay cả đêm hôm cũng gọi Trương Cường lái xe đưa mình đến Đồng Lĩnh. Hơn nữa để tiện cho công việc của Diệp Phàm.
Dù sao Diệp Phàm cũng là Bí thư Thành ủy của một thành phố lớn, không thể thường xuyên vắng mặt. Cho nên ba đồng chí Vương Thành Trạch, Tây Môn Tân Thông cùng với Thiên Thông thương lượng qua, quyết định địa điểm hợp luyện trận Thiên Lôi Tứ Tượng đổi thành một nơi hẻo lánh ở Đồng Lĩnh.
Như vậy, Diệp Phàm ban ngày có thể đi làm, buổi tối có thể tăng cường tập luyện.
-Ai, anh cả ngày chạy hết bên này đến bên kia, lúc thì thành phố Bắc Kinh, lúc thì Thủy Châu, quan trường, quân trường, Hắc Bạch hai phái anh đều muốn dính vào một chút, cơ thể anh liệu có tiêu hóa nổi không? Làm bằng sắt cũng không kham nổi. Anh Diệp, anh còn trẻ còn chống đỡ được, chỉ sợ sau này già rồi toàn thân bệnh tật. Không thể như này được.
Vừa đến nhà Lạc Tuyết, Lạc Tuyết Phiêu Mai vừa cởi áo chòang cho Diệp Phàm vừa đau lòng nói.
-Không sao, em xem anh này, nếu không thì chúng ta thử trước một chút 18 kỹ năng võ thuật.
Diệp Phàm cười khan một tiếng, duỗi ngón tay ôm lấy cằm Lạc Tuyết Phiêu Mai, bộ dạng cực kỳ ngả ngớn.
-Muốn thử thì tìm đại mĩ nữ Viên Viên của anh đi, em không phải là chuột bạch.
Lạc Tuyết Phiêu Mai mặt đỏ lên, giơ tay xóa sạch nanh vuốt của Diệp Phàm.
- Anh đi tắm trước rồi thử lại.
Diệp Phàm cười bước vào phòng tắm, một lúc sau Lạc Tuyết Phiêu Mai đi vào tự mình đấm lưng, bóp chân cho Diệp Phàm. Diệp Phàm mắt nhắm hờ trong bồn tắm, đang lúc mơ màng không ngờ lại ngủ mất.
Tỉnh lại thì mới phát hiện mình vẫn còn nằm nghiêng trong cái bồn tắm cỡ to kia, chỉ có điều nước cũng cạn rồi, mà trên người đắp chăn bông, trên lưng có lót đệm êm.
Còn Lạc Tuyết Phiêu Mai thì nhẹ nhàng rúc vào bên người, mở to hai mắt đang ngắm nghía cơ thể của mình.
- Anh ngủ đã bao lâu rồi?
Diệp Phàm có chút ngượng ngùng hỏi.
-Anh còn nói, đã ngủ bốn tiếng đồng hồ, sắp sáng rồi, còn nói là chịu được. Lúc này chắc hết sức rồi.
Lạc Tuyết cười nói.
-Ai bảo hết rồi, anh còn chưa bắt đầu, chúng mình nắm chắc!
Diệp Phàm cười khan một tiếng, phóng người lên ôm lấy Lạc Tuyết tiến thẳng đến cái giường sang trọng kia.
Ngọc nhẵn da tuyết sóng triều động, thuyền con lay đông trong gió...
- Anh Phàm, nhẹ một chút...
Người con gái nào đó thở hồng hộc.
- Thế nào, anh hùng tăng tốc hơi quá rồi đúng không, chịu không được sức ép à?
Diệp Phàm gượng cười, giật giật muốn chơi thử cái kỹ năng phật tọa đài sen vừa thấy kia, hoảng sợ Lạc Tuyết vội kêu lên
-Không được, không được, tuyệt đối không được.
-Quái, trước kia không phải là không chơi trò này, chưa lần nào em cho là dữ tợn nhất, anh còn sợ đưa Sói vào nhà?
Trong câu hỏi của Diệp Phàm có chút nghi ngờ.
- Không được, tuyệt đối không được!
Đâu ngờ tới lần này Lạc Tuyết Phiêu Mai lại kiên quyết cự tuyệt.
-Có phải em ốm rồi, anh bốc thang thuốc bổ Phó Phương cho em.
Diệp Phàm nói, nhìn thứ đồ chơi của chính mình.
Lạc Tuyết nhìn, nói,
- Thực sự không được, em sẽ gọi Mai Hương đến. Cô ấy cũng có thân thủ tam đẳng, đủ để anh làm đi làm lại mấy lần. Thế nhưng buổi tối anh nhẹ nhàng một chút, cô ấy là lần đầu.
- Lạc Tuyết, em cho Diệp Phàm này là người thế nào. Những lời này sau này đừng nhắc lại nữa, bằng không anh sẽ tức giận. Nam nữ quan hệ tình dục phải có tình cảm mới hòa hợp được, không phải là thú vật chỉ vì ham muốn tình dục mà vận động như pít-tông.
Diệp Phàm mặt sầm lại.
- Anh Phàm, em thật sự không có ý đó, chỉ là...,chỉ là...
Lạc Tuyết Phiêu Mai lo lắng ngồi dậy.
- Chỉ là cái gì, nói hết ra, thật là khiến người khác phải lo lắng.
Diệp Phàm giả bộ tức giận hơn.
-Hình như em có rồi.
Lạc Tuyết Phiêu Mai khi nói câu này âm thanh vô cùng nhỏ, không khác gì muỗi nói chuyện.
Chỉ vì là Diệp Phàm có đôi mắt ưng và lỗ tai dơi, Diệp Phàm nhất thời ngẩn ra, hai mắt nhìn đăm đăm cơ thể trần truồng của Lạc Tuyết Phiêu Mai,
-Cái gì...có rồi?
-Anh ngốc thật hay giả vờ ngốc?
Lạc Tuyết Phiêu Mai duỗi đầu ngón tay dúi cho Diệp Phàm một cái.
-Em nói...em nói cái kia là cái gì...thì ra là...em có bầu rồi?
Diệp Phàm cảm giác thở có chút dồn dập. Cái này, có thể lên chức cha rồi, hình như cũng là giấc mơ của mỗi người đàn ông. Những người mang bầu vận động mạnh rất nguy hiểm.
- Hình như là vậy, tháng này, tháng trước cũng không có, đã hơn một tháng rồi, trước kia không như vậy.
Lạc Tuyết Phiêu Mai mặt đỏ bừng nói.
- Sao không thử đi kiểm tra?
Diệp Phàm sốt ruột nói.
- Em sợ mừng hụt, nên muốn đợi thêm một thời gian nữa.
Lạc Tuyệt Phiêu Mai.
- Ngốc à, mua que thử thai về tự thử là biết ngay.
Diệp Phàm thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
- Em mua rồi, chỉ có điều là chưa dám thử,
Lạc Tuyết Phiêu Mai ngượng ngùng nói.
- Cô nàng ngốc này, que thử thai ở đâu, chúng ta thử ngay.
Diệp Phàm chưa bao giờ vui như vậy, lăn lông lốc từ trên giường xuống đất. Thân thể trần truồng đi tìm giấy thử thai.
- Tìm cái gì, ở trong cái tủ ngay đầu giường ấy.
Lạc Tuyết Phiêu Mai sẵng giọng.
Diệp Phàm hồi hộp mở ra, xem hướng dẫn, cười nói:
- Cái này rất tốt, thử khi thai ở giai đoạn đầu, haha.
Trong điều kiện bình thường, giấy thử thai nhanh cho hai kết quả : đem nước tiểu nhỏ vào lỗ bên trong giấy thử kiểm tra đo lường, nếu đối chiếu với vạch màu, xuất hiện một dải màu ( giấy thử xuất hiện màu đỏ hoặc xuất hiện màu lam)
chứng tỏ chưa có thai.
Ngược lại, nếu dải màu ở khu vực đo lường xuất hiện vạch màu rõ ràng, kết quả dương tính, chứng minh đã có thai. Cách kiểm tra này rất nhanh, thuận tiện, phản ứng nhanh, ưu điểm rất lớn.
Tuy nhiên, giấy thử thai nhanh chỉ có thể coi là bước kiểm tra ban đầu, tuyệt đối không được quá tin vào nó, bởi dùng giấy thử thai nhanh có thể cho kết quả giả âm tỉnh hoặc giả dương tính.
Chúng ta thử trước rồi nói sau, mai kêu tụi Mai Hương đi cùng em, haiz , tiếc là anh phải mở cuộc họp, bằng không anh sẽ đi cùng em.
-Anh tuyệt đối không được đi, bệnh viện rất phức tạp. Nhiều người, tai mắt cùng nhiều, anh một Bí Thư vừa xuất hiện, nếu để ai nhìn thấy thì lại phiền phức.
Lạc Tuyết Phiêu Mai vội vàng nói.
-Âý, Lạc Tuyết, em quá lương thiện rồi, anh hổ thẹn quá.
Diệp Phàm vẻ mặt hối tiếc.
-Đây là em tự nguyện, không sao đâu.
Lạc Tuyết nói xong đi vào nhà vệ sinh thử. Diệp Phàm sốt ruột cũng đi theo vào nhà vệ sinh.
-A, có rồi có rồi. Thấy không Lạc Tuyết, kết quả kiểm tra hiện rõ vạch màu, điều này có nghĩa là sao, haha...
Diệp Phàm cười đắc chí, điêị cười vô cùng thô tục.
-Em thật sự có rồi à, anh Phàm, vừa trong giấy hướng dẫn cũng nói cũng có khi xuất hiện kết quả không chính xác. Em rất sợ...
Lạc Tuyết Phiêu Mai hơi run.
-Hẳn là mang bầu rồi, Diệp Phàm này lao động cần cù cuối cùng cũng có thu hoạch rồi, ha ha ha...
Diệp Phàm vui sướng, đương nhiên , không thể tiếp tục ân ái rồi, Diệp Phàm tự động thu công rồi. Cũng từ chối Lạc Tuyết dùng tay giải quyết việc tốt cho anh ấy.
9 giờ sáng hôm sau, phòng hội nghị Thành ủy.
-Các đồng chí đều đến đông đủ rồi , chúng ta bắt đầu họp.
Diệp Phàm nhìn lướt qua phòng họp, nói:
- Bộ máy thành ủy Đồng Lĩnh chúng ta sau khi trải qua tiến trình điều chỉnh ở Tỉnh, bộ máy mới đều đến đông đủ. Hôm nay đồng chí Ứng Xa Quân kiến nghị mở cuộc họp gặp mặt. Mọi người sau này đều là đồng nghiệp rồi, đều là thành viên của bộ máy Thành ủy. Các đồng chí tự giới thiệu với nhau , làm quen, sau này sẽ dễ dàng triển khai công việc.
- Đúng vậy đúng vậy, các tân đồng chí của bộ máy Thành ủy mới chúng ta sẽ tự giới thiệu về mình trước...
Lỗ Đoan vẻ mặt cười nói.
Sau một giờ đồng hồ cuộc họp mặt náo nhiệt phòng hội nghị lại yên tĩnh trở lại.
- Nếu không có việc gì Hội nghị hôm nay dừng ở đây nhé?
Diệp Phàm nói, hẳn là hồi hộp muốn đi hỏi Lạc Tuyết chuyện chuẩn đoán của bệnh viện.
-Bí thư Diệp, tôi có một kiến nghị. Nếu tiện nhân cuộc họp lần này tôi muốn để các tân đòng chí đề xuất một vài ý kiến. Giờ vẫn còn sớm, mới có một giờ.
Đúng lúc này Xa Quân vừa lấy đồ trong cặp công văn ra vừa nói.
-Ừ, cậu nói đi.
Diệp Phàm trong lòng có chút dao động, cảm thấy Xa Quân có chút kỳ lạ.
Hơn nữa có chút không hiểu quy củ. Những người này đã biết rõ khi họp mặt không nói chuyện công. Cậu ta không ngờ lại đề xuất cái gì.
Trong phòng hội nghị rất yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn Xa Quân
- Là như này, lần trước đồng chí của phòng Đốc tra nội các chính phủ xuống. Kết quả Đồng Lĩnh của chúng ta trải khảo nghiệm, không có vấn đề gì lớn.
Chỉ có điều, vẫn có một vài đồng chí bị xử lý, điều này giải thích, một số đòng chí của chúng ta vẫn còn lơ là.
Chúng ta tập trung giải quyết vấn đề kinh tế nhưng lại không để mắt tới các khía cạnh về tố chất cán bộ cùng với việc bồi dưỡng tác phong tư tưởng, chính trị, rèn luyện, học tập...
Tôi nghĩ một bộ máy tác phong vững vàng, cán bộ chủ chốt phải có khả năng dẫn dắt một đoàn cán bộ.
Mà những cán bộ chúng ta đều là công bộc của thành phố Đồng Lĩnh, vì dân phục vụ. Nhưng, nói theo hướng khác, cán bộ của chúng ta lại là người quản lý của Đồng Lĩnh
Chất lượng cán bộ trực tiếp quyết định mức sống có thể đi lên hay không, có đi theo hướng phát triển tích cực hay không. Hai phương diện này, trong thực tế xem ra không có gì liên quan đến nhau.
Phương diện tư tưởng của các cán bộ lệch lạc, chỉ huy thiên về một hướng, dẫn đến hậu quả trực tiếp chính là một loạt công tác của phía dưới đều bị lệch quỹ đạo.
Mà công việc cũng thay đổi tính chất.
Để đề cao tố chất cán bộ, bản thân tôi cho rằng, có phải nên lấy vụ mỏ than Hải Sơn làm cơ hội.
Mở mấy lớp huấn luyện ở trường Đảng Thành ủy, trước lấy việc huấn luyện Cục phó cấp Cục trưởng là việc chính. Tiếp theo là đến lượt cán bộ cấp phòng.
Nếu hiệu quả cũng không tệ lắm thì đến lượt huấn luyện cán bộ xã, thị trấn . Lần này, nắm bắt tư tưởng là việc chính.
Xa Quân vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tuy nhiên,vừa nghe Xa Quân nói xong, tất cả ánh mắt khó hiểu của mọi người nhìn về phía Diệp Phàm. Bởi vì, đề nghị này của Xa Quân không thích hợp thích hợp cho lắm, căn bản chính là đang đánh vào mặt Diệp Phàm.
Bởi vì những người ngồi đây đều hiểu, lần này việc của mỏ than Hải Sơn, nội các Chính phủ căn bản là hướng về phía Diệp Phàm, nhân vật số một Đồng Lĩnh.