Quan Thuật

Khổng Đoan Thê Thảm


trước sau

- Cứ về trước đã.

Diệp Phàm cũng đề nghị. Phong Thanh Lục gật gật đầu, đoàn người bước nhanh xuống dưới chân núi.

Tuy nhiên, đúng lúc này. Một người cảnh sát vội vã chạy tới, chào nghiêm với Diệp Phàm rồi nói:

- Bí thư Diệp, dưới đó đã xảy ra chuyện?

- Chuyện gì vậy?

Diệp Phàm khẽ rùng mình, hỏi.

- Đã đánh nhau, bên huyện Hồng Lĩnh đã tới đến vài trăm người chặn toàn bộ dưới đó. Hơn nữa còn muốn phá hoại, con đường nhỏ cũng bị đào hỏng rồi.

Bọn họ cảm thấy rất kích động, người của thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) vừa thấy bị chọc tức thì toàn bộ đều đỏ cả hai con mắt. Cũng không biết ai đó bỗng hét lên một câu “con cháu họ rùa muốn giành bát cơm của chúng ta đây mà”.

Kết quả hai bên liền lập tức đánh nhau. Dưới đó chỉ có mấy cảnh sát, đã khống chế không nổi rồi.

Viên cảnh sát sốt ruột nói.

- Bao Nghị, lập tức sai một số cảnh sát xuống đó. Còn nữa, yêu cầu phòng Công an huyện Lão Ma Khanh và Hồng Lĩnh điều động thêm nhân sự lập tức tới đó ngay.

Diệp Phàm hạ lệnh đoạn trực tiếp bảo Mễ Nguyệt:

- Gọi Cổ Lương và Khúc Tân Bạch đến đây cho tôi, đồng thời lập tức thông tri cho các lãnh đạo liên quan của huyện Hồng Lĩnh và đồng chí phụ trách công tác dân tộc Hồi lại đây, thật là không ra thể thống gì!

Cổ Lương là Bí thư huyện ủy huyện Hồng Lĩnh, Khúc Tân Bạch là Chủ tịch huyện.

- Bí thư Diệp, bên này có chừng ba trăm người, rút bớt đi có ổn không ạ?

Bao Nghị nói. Chủ yếu là lo đám người Thứ trưởng Phong và Chủ tịch Điền bị tấn công.

- Hạ lệnh đi, ở đây có tôi rồi, tôi phải xem xem quần chúng Đồng Lĩnh chúng ta có dám táng vào mặt Diệp Phàm này hay không. Còn nữa, khuếch đại âm thanh lên, tôi muốn nói chuyện với bọn họ.

Diệp Phàm quyết đoán ra lệnh.

Bao Nghị cũng không nói thêm, hắn hiểu vị Bí thư Diệp này thân thủ thật không đơn giản. Một người đối phó hơn mười hay hai mươi người thường hẳn là không thành vấn đề.

Cho nên, Bao Nghị lập tức dẫn theo mười mấy cảnh sát xuống dưới. Còn bên này vẫn là để lại ba mươi mấy người. Dù sao, lãnh đạo vẫn ở đây mà.

- Chủ tịch thành phố Khổng, anh giả trang vào trong thôn làm công tác tư tưởng. Chú ý không cần khiến mâu thuẫn kích phát. Đặc biệt là nhóm người Hồi này, phải làm tốt công tác dân tộc.

Diệp Phàm vẻ mặt thận trọng sắp đặt, Khổng Đoan nhìn nhìn lại bên này lưỡng lự không muốn đi.

Nhưng Bí thư Diệp giáp mặt hạ lệnh, lúc này mà không đi thì trong mắt lãnh đạo y sẽ là kẻ đớn hèn và không biết nghe lời, cho nên y đành phải đáp lời đi theo Bao Nghị bước nhanh xuống dưới chân núi.

- Thưa bà con người Hồi, tôi là Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh, Diệp Phàm. Có lời gì mọi người cứ tìm ra người có uy tín dẫn đầu đến cùng chúng tôi nói chuyện. Mọi người có yêu cầu gì nếu hợp lý, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi sẽ xem xét xử lý.

Diệp Phàm cầm lấy thiết bị khuếch đại âm thanh bán dẫn bắt đầu kêu gọi bên kia đầu hàng.

- Nói chuyện, chuyện cái rắm, các người làm quan mặt niềm nở, lưng giắt đao.

Chuyện này ai không biết, giờ thì lừa chúng tôi nói chuyện, đến lúc đó quay người liền trở mặt ngay.

Rõ ràng là ruộng đất ở Hồng cốc trại chúng tôi là kém nhất hơn nữa còn là đất bị nhiễm phèn. Năm nay sắp được cải tạo rồi, vậy mà các người còn đem lãnh đạo đến đây che mắt gây sức ép.

Thôn Nhị Đạo Câu Tử mà nghèo sao? Bọn họ người ít ruộng nhiều, mảnh đất này không tốt cũng chẳng cần. Mảnh đất này trước kia vốn chính là vùng núi đào ra thành ruộng đấy.

Sao có thể được cho là ruộng tốt, tình hình chúng tôi nơi đó so với ở đây còn nguy ngập hơn nhiều lắm. Các người làm quan mà mắt lại mù, mù rồi!

Lúc này, một ông lão người Hồi để râu dài lớn tiếng hô hào, tuy nhìn qua trông có vẻ đã già nhưng thanh âm còn tương đối vang dội.

- Tam thúc công, chớ cùng hắn dông dài, chúng ta phải khẩn trương hành động. Bằng không, chờ cảnh sát đến sẽ trấn áp chúng ta. Chuyện bọn làm quan thường xuyên muốn làm là kéo dài thời gian. Đến lúc đó bọn họ nhân mã kéo đến thì chúng ta liền bị rơi vào thế khó rồi.

Lúc này, một thanh niên râu ngắn lại hô lớn. Hai người kia đoán chừng là dẫn đầu đám người này.

- Tiến lên, chúng tôi muốn gặp lãnh đạo cao nhất.

Người tên là Tam thúc công phất tay áo đã cũ, kêu to một tiếng rồi cùng chừng ba trăm người lại kích động đứng lên.

Một đám cầm các loại nông cụ như cuốc, gáo nước tiểu xông lên trước đẩy mạnh, ba mươi mấy cảnh sát căn bản là đỡ không nổi kế tiếp bị đẩy lùi lại.

- Không nói chuyện thì sao giải quyết được, các anh em người Hồi, xin hãy bình tĩnh lại.

Diệp Phàm khẩn trương hô lớn.

- Không nói chuyện không nói chuyện, mày tính là cái đếch gì!

Có người trong đám lại hô.

Mà lúc này Phó chủ tịch thường trực tỉnh đồng chí Điền Sơ Nhất vừa thấy, đang muốn cất bước tiến lên. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng đã phát hỏa.

Ông ta tách hai cảnh sát ra rồi trực tiếp tiến tới phía trước đám người Hồi. Diệp Phàm như một ngọn núi bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc rõ ràng lại dùng loa khuếch đại âm thanh, thi triển Hóa âm mê thuật hô:

- Lấy tay của tôi làm giới hạn, người nào dám đụng tới chính là phần tử bạo loạn, các đồng chí cảnh sát có quyền bắt hết! Nếu dám dùng vũ khí tấn công thì các đồng chí có quyền rút súng, Diệp Phàm tôi xin chịu mọi trách nhiệm!

Diệp Phàm lời nói âm vang có khí phách. Thanh âm kia vang vang lay động khắp đỉnh núi tầng không, ong ong vang dội trong tai mấy trăm người Hồi.

Nghe thanh âm Diệp Phàm ác nghiệt như vậy, đám người lập tức liền ngừng lại. Bọn họ, tạm thời có chút sợ hãi.

- Làm quan đều là hù dọa người ta đấy, hắn chẳng lẽ có gan gieets sạch vài trăm người chúng ta? Chúng ta là dân, chúng ta là quần chúng, chúng ta không cần lo cho hắn, tiến lên! Chúng ta muốn ăn cơm, chúng ta không có cơm ăn, lý do của chúng ta là đây, chúng ta nhân danh chính nghĩa!

Lúc này, thanh niên râu ngắn kia lại thét lên.

Hơn nữa, người này vừa lớn tiếng kêu to vừa cầm lấy cái cuốc đào nhằm về phía một cảnh sát trước mặt.

Vừa được anh ta cổ động, đám đông phía sau vừa mới ngưng nay lại bắt đầu chuyển động. Đặc biệt đại bộ phận người trẻ tuổi, tất cả đều giơ các loại nông cụ như cuốc xẻng lên nhằm đám cảnh sát mà đập tới.

Pằng

Một tiếng súng vang lên khiến tất cả mọi người trên hiện trường sợ ngây người.

Bởi vì, gã râu ngắn đang giơ cuốc bổ viên cảnh sát bỗng hai tay buông thõng, lập tức phun máu. Cái cuốc cạch một tiếng liền rơi xuống đất.

Điền Sơ Nhất cùng Phong Thanh Lục đều nhíu mày, bởi vì, một khẩu súng lục đang bốc khói giờ phút này nằm ở trên tay Diệp Phàm. Hắn là thuận tay đoạt lấy từ một cảnh sát bên cạnh mà ngắm chuẩn mục tiêu cổ tay gã kia.

-
Chúng mày giết tao đi, chúng ta lên nào ..., lên điii...! Người thanh niên điên cuồng kêu to, cả máu tươi cũng không kịp cầm đã lại nhào lên.

- Hắn vẫn dám xông lên, bắn chết ngay tại chỗ!

Thanh âm ác nghiệt của Diệp Phàm vẫn lay động trên từng khoảng không, Diệp Phàm liếc ai nấy một cái hô:

- Ai còn xông lên thì kết cục chính là như thế đó!

Mấy viên cảnh sát vừa nghe, tuy nói trong lòng sợ hãi, nhưng Bí thư Diệp hạ lệnh rồi. Cho nên, mấy khẩu súng toàn bộ đều ngắm chuẩn gã thanh niên râu ngắn kia.

- Tư Đồng! Trước hết băng bó sơ qua đã! Vị Tam thúc công lúc trước hô lên cũng vài người Hồi khẩn trương xé quần áo ra băng bó.

- Tam thúc công, Nạp Tư Đồng tôi hôm nay liều mạng. Tôi phải liều, bọn cẩu quan này, tôi phải liều với chúng! Các huynh đệ, chúng ta vì bát cơm chẳng có gì là sai, hôm nay phải liều rồi! Gã râu ngắn tên Nạp Tư Đồng điên cuồng kêu to, giãy dụa không cho người ta băng bó.

- Ai dám tiếp tục tấn công cảnh sát, nổ súng! Thanh âm ác nghiệt của Diệp Phàm lại truyền tới, lấn át cả những lời của Nạp Tư Đồng.

- Tư Đồng, cậu thực không muốn sống nữa sao, cứ băng bó đã! Tam thúc công gầm rú, mấy người Hồi lại nhào lên, cuối cùng cũng đem được gã Nạp Tư Đồng đang đấm đá lung tung ấn ngã xuống đất.

- Ông là Tam thúc công đi, ông dẫn vài người lại đây cùng chúng tôi nói chuyện.

Diệp Phàm chỉ vào người tên Tam thúc công nói.

- Ông thật có thể làm chủ cho người Hồi?

Tam thúc công thanh âm khàn khàn hỏi.

- Chỉ cần các người nhân danh chính nghĩa, Diệp Phàm tôi xin hứa trước tất cả lãnh đạo cùng các huynh đệ người Hồi, việc này, tôi nhất định sẽ điều tra tới cùng, sẽ cho các người một câu trả lời thỏa đáng.

Diệp Phàm nói.

Tam thúc công liếc qua, mấy người lại tụm năm tụm ba thành một đoàn dùng thổ ngữ xì xào một hồi, sau đó Tam thúc công bảo Diệp Phàm:

- Có thể nói chuyện, ngay ở đây, chúng tôi không đi đâu cả.

- Băng bó qua cho cậu ta trước.

Diệp Phàm chỉ vào Nạp Tư Đồng ra hiệu cho viên bác sĩ cùng đi theo đoàn.

- Nạp Tư Đồng tao không có thèm mấy thứ thối tha này nọ của các người! Hôm nay cái mạng này, cũng là Bí thư Diệp nhà mày giết tao! Nạp Tư Đồng hét lớn, nằm ghì lại từ chối đứng lên, không cho thầy thuốc kia băng vết thương.

- Thành thật với bố một chút.

Diệp Phàm cất hai bước qua đó, vỗ một cái lên người gã kia, người này lập tức liền mềm nhũn không nhúc nhích được, nói cũng chẳng thành lời, chỉ có thể trừng mắt cá chày hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Bên này thầy thuốc và y tá tiến lên, lập tức băng bó ngay tại chỗ.

- Tam thúc công, như vậy đi, chúng ta đến Ban quản lý thôn nói chuyện. Các người nhiều người như vậy thì nói chuyện kiểu gì, hơn nữa, các người dưới đó còn có người đang gây sức ép.

Nếu không ngừng gây sức ép thì không thể nói chuyện bàn bạc gì hết. Chẳng lẽ các người thật muốn làm xằng làm bậy sao? Ông có biết mọi người tụ tập đông người như vậy tấn công chính quyền, tấn công công an cảnh sát, đó là sự việc thuộc tính chất gì sao?

Nói các người là phần tử bạo loạn cũng chưa đủ. Tất cả hãy dừng tay, những người khác toàn bộ ở tại chỗ hoặc là trở về, các người chọn ra vài người cùng chúng tôi nói chuyện là được.

Yên tâm, Diệp Phàm tôi là Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh, không phải sát thủ! Câu nói sau cùng của Diệp Phàm đi ra, thiếu chút nữa khiến rất nhiều đồng chí có mặt phì cười.

Tam thúc công nhìn nhìn mọi người, lại thương lượng một hồi, gật gật đầu, mấy bô lão có uy tín được mười mấy tráng niên bảo vệ đi theo Diệp Phàm xuống núi.

Tuy nhiên, những người Hồi khác cũng không muốn trở về, nói là cứ đợi trên núi.

Diệp Phàm cũng mặc kệ bọn họ, dẫn người rút nhanh xuống núi.

Tuy nhiên, vừa mới đi tới dưới chân núi, thiếu chút nữa đã trợn tròn mắt. Bởi vì, cái sân rộng lớn trước kia dùng đá dày trải thành chỗ phơi nắng phía trước thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) lập tức đã hỗn loạn hết cả.

Vài trăm người giằng co với nhau, cả Bao Nghị cũng đang dẫn theo vài cảnh sát cùng nhóm người Hồi ẩu đả loạn xạ.

Diệp Phàm giương mắt quét tới, phát hiện Khổng Đoan đã hơi thê thảm, đang được một cảnh sát dìu đỡ né đông tránh tây hết sức chật vật.

Tuy nhiên, hẳn là không có tác dụng bao nhiêu, y vẫn bị người ta đá đấm như thường, mái đầu thường ngày chải chuốt bóng bẩy ra dáng ông chủ giờ phút này cũng bị xé thành tổ chim.

Mà ngay cả bộ âu phục hàng hiệu trên người cũng bị xé mất nửa ống tay áo. Ống quần sớm đã bị hư hao thành hai mảnh, quần nhỏ giữ ấm màu xanh của Khổng Đoan đều lộ ra ngoài tất. Má bên trái cũng sưng lên rõ cao, đoán chừng là bị thụi phải.

Còn tình trạng của Bí thư Đảng ủy Công an thành phố đồng chí Trì Hạo Cường cũng không khác lắm, Diệp Phàm phát hiện, trên đùi người này hình như đang chảy máu. Ô hô có khi thọt mất rồi.

- Dừng tay! Diệp Phàm cầm lấy loa khuếch đại âm thanh nhảy đến bãi đất bên cạnh hét to một tiếng.

Ai nấy ở hiện trường nhất thời sửng sốt nên ngừng lại.

- Tôi là Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh-Diệp Phàm, Tam thúc công nhà các người đã đồng ý cùng chúng tôi nói chuyện, người ở ngay đây, toàn bộ hãy dừng tay! Người nào còn dám làm xằng làm bậy, bắt hết cho tôi! Diệp Phàm ra lệnh một tiếng, năm mươi mấy cảnh sát cùng hô lên:

- Vâng!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện