Cả đám lại uy phong đứng lên.
- Tam thúc công, ông sẽ không bị bọn họ lừa chứ?
Trong đám người Hồi từ đường cái đi ra có kẻ hô.
- Không cần đánh, có đánh nữa cũng vô dụng. Bí thư Diệp đã cam đoan sẽ giải quyết vấn đề, hơn nữa là giải quyết ngay tại chỗ. Việc này, nếu không giải quyết, chúng ta sẽ không chịu đi!
Tam thúc công hô.
Bên kia vài người thoáng nhìn nhau rồi hội họp với Tam thúc công làm thành một vòng tròn tái thương lượng một hồi. Dường như đã thống nhất ý kiến.
- Ai bị thương toàn bộ băng bó ngay tại chỗ, nếu nghiêm trọng thì lập tức đưa đi bệnh viện.
Diệp Phàm hạ lệnh.
- Bí thư Diệp, đường bị họ đào hỏng hết rồi, xe không ra được.
Lúc này, Bao Nghị tiến lên nói.
- Mễ Nguyệt, lập tức thông tri sang người phụ trách Cục Y tế, lập tức cho người lại đây, ai dám chậm trễ, tôi sẽ cách chức!
Diệp Phàm ra lệnh cho Mễ Nguyệt.
Bởi vì thôn này nằm trong khe núi, sóng điện thoại di động không tốt. May mà Ban quản lý thôn có điện thoại cố định, Mễ Nguyệt được Trưởng thôn dẫn đường khẩn trương chạy đi gọi điện thoại thông tri.
Đám người cuối cùng đã tạm thời yên tĩnh trở lại, tuy nhiên, nhóm người Hồi vẫn cùng cùng thôn dân thôn Nhị Đạo Câu giằng co Tử lẫn nhau, đều tự tìm lấy chỗ mà ngồi xuống. Xem tư thế này nếu không xử lý thì nói thật đúng là có chút phiền phức rồi.
Đúng lúc này, xa xa tiếng còi cảnh sát liên hồi vang lên.
Cảnh sát có vũ trang và công an cũng vội vàng đuổi tới, bởi vì tới gần Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) thì đường sá đã bị nhóm người Hồi đào cho gồ ghề nên xe tạm thời không có cách nào tiến vào. Vì vậy đám cảnh sát có vũ trang và công an tất cả đều chạy bộ vào. Tự nhiên, ai nấy đều đổ mồ hôi như mưa, thở phì phò như trâu.
Đám người kia vừa thấy, lập tức đứng cả lên.
- Mọi người im lặng, bọn họ tới đây là để duy trì trật tự đấy, sẽ không gây bất cứ thương tổn nào cho ai cả.
Diệp Phàm lại khẩn trương kêu gọi vì lo đám người kia đến lại đã kích thích phản ứng của Hồi dân.
Bên này Bí thư Đảng ủy Công an thành phố đồng chí Trì Hạo Cường chân thấp chân cao và cùng Bao Nghị qua xử lý.
Không lâu sau, Bí thư huyện ủy huyện Hồng Lĩnh Cổ Lương và Chủ tịch huyện Khúc Tân Bạch đi theo phía sau đám cảnh sát hình sự cùng với một số ghế phó ở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đều là toát mồ hôi như tắm chạy theo tới. Vừa mới dừng lại nên thở cũng chẳng ra hơi.
- Chậm chút, nghỉ ngơi một chút.
Diệp Phàm nói.
- Bí;;;;;; Bí thư Diệp, chúng tôi ;;;;. . . đã tới chậm, xin lãnh đạo phê bình ;;;;;;
Cổ Lương không dám nghỉ ngơi, thở gấp như trâu phì phò báo cáo.
Còn Khúc Tân Bạch phỏng chừng tình trạng sức khỏe không tốt do hơi thừa cân một tí, lại mới rượu thịt đề huề nên sớm đã thở không ra hơi, miệng chép chép vài cái chẳng nói nên lời.
Thấy Bí thư Cổ đang báo cáo, y cũng muốn báo cáo lắm. Tuy nhiên, miệng há hốc vài lần, mắt trừng như cá vàng giật giật mấy cái không ngờ không phát ra được thanh âm nào cả.
Kế đó a a vài tiếng, mặt lập tức đỏ bừng.
- Bình thường cũng phải chú ý rèn luyện thân thể một chút.
Diệp Phàm nhìn cái bụng bia lớn tướng kia mà hừ một tiếng.
- Vâng...
Khúc Tân Bạch cố gắng vô ích quẩy người một cái cố rặn ra một chữ, gật lấy gật để. Tuy nhiên, thân mình nghiêng một cái không ngờ đã ngã luôn xuống đấy.
May mắn có Diệp Phàm nhanh tay nhanh mắt lanh lẹ đỡ lấy. Biết người này huyết khí dâng lên sắp hôn mê, cho nên ra tay ngầm điểm vài huyệt đạo trên người, y lập tức tỉnh lại, phát hiện mình thiếu chút nữa là nằm gọn trong lòng Diệp Phàm trong lòng thì lập tức mặt xị ra thiếu chút là xám mét như than.
Khẩn trương đứng thẳng dậy vẻ mặt ấp úng nói không ra lời. Đương nhiên, Diệp Phàm dụng ưng nhãn phát hiện trong mắt đồng chí Cổ Lương kia tuyệt đối là có một tia vui vẻ vì người khác gặp họa hiện lên. Bởi vậy hắn suy đoán, hai đồng chí này cũng không hợp cạ nhau cho lấm.
Hai bên thương lượng một hồi rồi vào trụ sở thôn.
Bên này, bởi vì trong trụ sở thôn chỉ có một cái bàn kiểu đồ tể mổ heo xẻ thịt, cũng quá mất mặt. Cho nên, Mễ Nguyệt từ sáng sớm đã sắp xếp người kê hơn mười cái bàn từ trường tiểu học thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) trong đại sảnh của trụ sở thôn.
Mà khăn trải bàn nhất thời cũng là tìm không được, tuy nhiên, Mễ Nguyệt khá là thông minh, nhất thời không ngờ lại kiếm tấm chăn đơn ra trải lên bàn học, , vậy là hội nghị lâm thời này vẫn là có không khí vui vẻ.
Cái bàn hơi thấp, nhưng cũng ra khuôn ra dáng phết đấy. Bởi vì ngày hôm qua không có ý định ngồi bao lâu, sau khi kiểm tra xong chuẩn bị trở về xã Ngưu hà quyết định việc này. Cho nên, trụ sở thôn bên này cũng không chuẩn bị. Cho dù là có chuẩn bị cũng không đâu vào đâu. Hơn nữa Hồng cốc trại hiện tại đường không thông nên không thể chuyển đồ được.
- Mễ Nguyệt, lập tức điều động mấy chiếc xe đến làm lại đường. Bằng không, mấy ngàn người tối nay phỏng chừng không được ăn cơm.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, giờ cũng đã sắp 4 giờ rồi. Phỏng chừng là phải ăn cơm trước rồi tính.
Lúc này, Vương Long Đông chợt nói.
- Nếu kêu thôn dân thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) đưa cơm cho các huynh đệ người Hồi ăn, bọn họ trong lòng khẳng định là khó chịu. Như vậy đi, vấn đề cơm nước vẫn là để các đồng chí bên xã Ngưu Hà phụ trách. Bảo bọn họ đem chút bánh mỳ, cháo với dưa muối, đơn giản là làm chút đồ ăn mang đến là được.
Diệp Phàm nói.
- Vậy, lãnh đạo cấp trên thì làm sao bây giờ?
Vương Long Đông liếc nhìn đám người Phó chủ tịch tỉnh Điền và thứ trưởng Phong ở phía xa.
- Các huynh đệ người hồi ăn gì thì tất cả mọi người ăn cái nấy, quyết định như vậy đi.
Diệp Phàm quyết đoán ra lệnh.
Vương Long Đông tự mình đi thao tác, còn Bao Nghị phải duy trì trật tự hiện trường không thể rời khỏi. Những người này tuy nói tạm thời ổn định, nhưng trời mới biết khi bị kích động có thể lại bùng nổ lần nữa hay không. Mặc dù là hiện tại có rất đông cảnh sát có vũ trang đến đây nhưng cũng là tương đối khó giải quyết.
Vào trong trụ sở thôn, Diệp Phàm mời Thứ trưởng Phong và Phó chủ tịch tỉnh Điền ra ngồi chính giữa, tuy nhiên, hai vị đồng chí kiên quyết không chịu ngồi trên.
Kết quả, Diệp Phàm ngược lại bị bọn họ ép ngồi lên vị trí chủ tọa. Còn hai vị quan lớn cũng như hai thần tử ngồi sau lưng Diệp Phàm, nghiễm nhiên làm hai chỗ dựa vững chắc.
Tuy nhiên, Diệp Phàm
lại cảm giác sau lưng có khí lạnh truyền đến. Phong Thanh Lục còn đỡ một chút, hôm nay phát sinh việc này cũng không biết Phó chủ tịch tỉnh Điền trong lòng có nghĩ gì hay không.
Khẳng định là không thoải mái rồi. Huống chi, việc này nguyên do thế nào cũng chưa được làm rõ, đến lúc đó làm thế nào lo cho xong việc cũng khó mà lạc quan nổi rồi.
Hồng Lĩnh bên kia đã tới hơn sáu trăm người, còn gài trẻ thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) cộng lại cũng đến hàng trăm cía miệng.
Hơn nữa còn có cảnh sát có vũ trang cùng với nhân viên công tác chính quyền, sơ sơ đã đến hai nghìn người, cứ đứng như vậy ở thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh).
Quy mô sự việc thật ra là rất lớn, nếu giải quyết không tốt thì ai nấy đều sẽ nhìn chằm chằm vào. Diệp Phàm nghĩ mà không khỏi thấy lạnh cả sống lưng.
Khổng Đoan bôi chút thuốc đỏ trên mặt rồi cũng tiến vào, nguyên cái tổ chim trên đầu đều không có tái xử lý một chút. Đây đoán chừng là Chủ tịch thành phố Khổng không muốn mất đi cơ hội khoe thành tích tốt với các lãnh đạo.
Huyện Hồng Lĩnh bên kia đến đây có mười người đại biểu cho thôn dân, do Tam thúc công cầm đầu, trong đó già trẻ đủ cả.
Đoàn người Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Hồng Lĩnh cũng theo chân bọn họ ngồi một bên, còn đoàn người huyện Lão Ma Khanh cùng với thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) ngồi ở phía đối diện.
Còn cán bộ từ Đồng Lĩnh tới cùng với cán bộ bên bộ Tài chính và trên tỉnh xuống tất cả đều ngồi ở phía sau, nghiễm nhiên là tư thế bồi thẩm đoàn.
- Hôm nay cho tập hợp tất cả đại biểu liên quan của huyện Hồng Lĩnh và huyện Lão Ma Khanh cùng với các đại biểu khác lại đây, vừa rồi phát sinh chuyện ngoài dự liệu này, tạm thời tôi không nói nữa. Nếu đã xảy ra, dù sao cũng phải xử lý cho xong. Trước tiên mời đại biểu bên huyện Hồng Lĩnh phát biểu.
Diệp Phàm nói.
- Tôi là Nạp Tát Đức, đến từ Hồng cốc trại của huyện Hồng Lĩnh, trong trại mọi người gọi tôi là Tam thúc công. Hồng cốc trại chúng tôi là một trại lớn, có chín phân trại, theo thứ tự là Hồng Diệp trại, Hồng Đồng trại, Hồng Dương trại, Hồng Đinh trại, Hồng Lâm trại ;;;;;;
Chín phân trại hợp lại tổng cộng có hơn năm ngàn người. Hơn nữa, trong số hơn năm ngàn người này, cứ một trăm người thì lại có 95 người đều là người dân tộc Hồi.
Những tộc khác còn có Hán, Mãn, tôi không nhớ rõ lắm. Lần này tại sao lại tới đây, vì nghe nói là trung ương có lãnh đạo lớn xuống dưới thị sát đất đai. Nói là ở trên sẽ cấp tiền để chuyển đổi ruộng xấu lấy ruộng tốt.
Cho nên, chúng tôi lập tức cũng tìm hiểu qua, nghe nói địa điểm liền định ở thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) huyện Lão Ma Khanh.
Trại dân nghe xong toàn bộ đều không phục, đó là bởi vì Hồng cốc trại chúng tôi có đất vườn ở chín trại đều rất chi là cằn cỗi.
Bởi vì trại bị vây dưới khe núi của một sườn núi lớn. Phân hai đầu gạt ra, ở giữa vốn ban đầu là có con suối nhỏ đấy. Chúng tôi gọi nó là Cốc khê.
Chẳng qua, sau lại cũng không rõ nguyên nhân gì, nước suối càng ngày càng nhỏ, đến hiện tại về cơ bản là đã khô cạn mất rồi.
Tụi trẻ cũng có thể men theo lòng khe suối đi học rồi. Đương nhiên, con suối này đã tồn tại mười mấy năm rồi. Sau lại có người nói là do ở thượng du có trạm phát điện Hồng Cốc ngăn đập mà tạo thành.
Vì thế, chúng tôi cũng có đi tìm giám đốc trạm phát điện Hồng Cốc, yêu cầu bọn họ bồi thường hợp lý cho dân chúng trong thôn, hoặc là mở chút nước cho dân chúng tôi là được.
Chỉ có điều, bọn họ vẫn không đáp ứng. Chúng tôi cũng khiếu nại đã lâu, nhưng ở huyện cho đến thành phố chẳng có ai trả lời.
Người Hồi chúng tôi đều là dân lương thiện, ai nấy đều nhẫn nhịn nhiều rồi. Nhưng đất đai mất nước , cấu tạo và tính chất của đất đai là càng ngày càng kém.
Vốn đất của chúng tôi trước đó đều là thuộc loại đất bị nhiễm phèn nhẹ. Trước kia có suối nước chảy qua thì còn đỡ.
Nay đã mười năm rồi không có nước, toàn bộ nhờ ông trời cho chút mưa mới có cơm ăn. Kết quả trong đất nghe nói là nồng độ muối càng ngày càng nghiêm trọng, cái gì mật độ càng ngày càng cao, dù sao tôi không hiểu nổi những thứ từ ngữ chuyên ngành đó, chỉ nghe các chuyên gia cục Nông nghiệp trên huyện nói thế.
Hơn nữa chất đất vốn đã kém, đá sỏi lại rất nhiều, đất mặt lại mỏng. Lại không có nước, có khi gặp một đợt gió là không cần nói đến cây nông nghiệp, ngay cả bùn trong ruộng toàn bộ đều bị cạo sạch trơ tầng đá bên dưới.
Trại dân không có biện pháp gì, đành phải đi thật xa đào lại bùn đắp lên một lần nữa. Cứ thế, năm nay lượng mưa lại ít, đất đai căn bản là không có nhiều thu hoạch.
Trại dân ngay cả kiếm cơm cũng khó. Tôi liền mang theo một số người đi khắp các nơi đòi tiền đòi gạo. Ở huyện tuy nói cũng cho một ít tiền trợ cấp, nhưng là không đủ cho trại dân chúng tôi no cái bụng.
Dù sao, trại dân thu vào rất ít. Phải dựa vào mấy đám ruộng, nay ruộng thành vô dụng thì biết lấy cái gì bán đổi chút xì dầu thịt heo đây.
Tam thúc công này nói chuyện mà khiến Diệp Phàm nghe xong cảm thấy có chút quái dị.
Lúc thao thao bất tuyệt Tam thúc công ngẫu nhiên sẽ xen kẽ một ít thổ ngữ, nhưng trong đó, nhưng lại nghe rất tự nhiên trôi chảy.
Phỏng chừng, trước đó đã có đánh bản thảo. Bằng không, không thể nói được lưu loát như thế, việc này đối với một ông lão mấy chục tuổi không đọc qua sách vở mà nói là tương đối khó khăn.