- Thưa lãnh... lãnh đạo, tôi là Trưởng đồn công an thị trấn Thủy Vân
Tống trụ, lãnh đạo muốn hỏi điều gì xin cứ hỏi, tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp. Vừa rồi là do tôi quá kích động, thành thật xin lỗi, vô cùng
xin lỗi!
Phản ứng của Tống Trụ coi như là khá nhanh, vừa nhìn
theo không chớp mắt Diệp Cường rút điện thoại ra vừa vội vàng lắp bắp
nói với Diệp Phàm.
- Tại sao Thanh Liên sư thái của am Ngọc Diệp trại Hồng Cốc lại bị bắt? Bây giờ ra sao rồi?
Diệp Phàm cũng không thèm so đo với gã, lập tức hỏi.
- Việc này...
Tống Trụ như sợ sệt không dám nói ra, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, ấp a ấp úng nói.
- Xem ra anh chưa nhìn thấy quan tài thì vẫn chưa đổ lệ. Với thái độ ngạo mạn của anh vừa rồi, tôi thấy anh không muốn làm cái chức Trưởng đồn
này nữa rồi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, giọng điệu nặng nề lên rất nhiều.
Tống Trụ giật mình thon thót, vội nói:
- Thưa lãnh đạo, chuyện là như thế này. Hôm qua có một phụ nữ có vẻ bị điên khùng đi theo Thanh Liên sư thái.
Người đàn bà kia hình như không phải ni cô, nghe nói thần kinh có chút vấn
đề. Pháp sự đang làm rất mệt mỏi rồi, người đàn bà làm ầm ĩ lên đòi ăn
gì đó.
Nên sư thái đã dẫn bà ấy ra phố mua đồ. Nào ngờ người đàn
bà kia nhìn thấy trong một chiêc xe Audi đỗ ven đường có một con búp bê
vải màu đỏ, liền lập tức lao tới.
Vì bên trong chiếc xe đó chỉ có một người, cửa kính xe cũng đang mở nên sau khi cướp lấy con búp bê
vải, người đàn bà điên kia liền bỏ chạy.
Đứa nhỏ choai choai ngồi trong xe sợ hãi tới mức khóc thét lên. Đúng lúc đó thì chủ xe trở về,
lập tức tóm lấy người đàn bà kia. Nhưng bà ấy còn không chịu trả, hai
người liền giằng co với nhau.
Thanh Liên sư thái vừa thấy liền
bước lên tức thì, muốn ngăn cản và tách hai người đó ra. Nhưng kết quả
là càng ngăn thì hai người đánh nhau càng loạn. Cuối cùng cả hai người
đều bị bắt đến đồn Công an khu Đồng Lĩnh.
- Sư thái là do Tống
gia các người mời tới. Lẽ nào các anh trơ mắt ếch ra nhìn hai người bọn
họ bị bắt đi sao, huống chi đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh chẳng phải là Trưởng đồn công an, sao ngay cả một người tu hành mà
cũng không bảo vệ được thế? Còn nói Tống gia gì chứ, Tống cái rắm!
Diệp Cường chửi.
- Việc này... việc này...
Trưởng đồn Tống vẻ mặt khổ sở, chắc là có lời khó nói.
- Anh nói xem chủ xe kia đánh người có lai lịch gì đó đúng không? Nếu anh thật sự không dám nói ra thì sẽ gọi Bao Nghị đến đấy để hỏi anh.
Diệp Phàm nổi điên lên rồi, không biết người đàn bà điên kia đã chịu bao nhiêu khổ sở rồi.
- Hắn ta tên Đường Sở, là người của Đường gia thành phố Chương Hà.
Tống Trụ cuối cùng cũng không đỡ nổi, phải phun ra.
- Có phải là thuộc gia tộc của đồng chí Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Chương Nhiễm Đường Vân phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng, chuyện này, tôi cũng không có cách nào. Đường Sở nói bị người ta
đánh bị thương, yêu cầu đồn Công an quận nghiêm túc xử lý.
Tống Trụ nói.
- E rằng chính Đường Sở đánh người ta trước ấy chứ. Một người tu hành như sư thái sao có thể dám đánh người được? Huống hồ một người phụ nữ chân
yếu tay mềm thì đánh được ai chứ? Tuổi của sư thái cũng không còn ít nữa rồi.
Lúc này, Diệp Cường hỏi.
- Dạ, thực ra ban
đầu người đàn bà điên kia vừa cướp con búp bê vải thì đúng lúc Đường Sở
quay về, hắn đã lập tức tiến lên giáng ngay cho người đàn bà kia một
đạp.
Khi sư thái vừa nhìn thấy đã tiến lên ngay lập tức, muốn giữ chặt người không cho đánh nhau rồi, nhưng kết quả cũng bị Đường Sở tặng cho một bạt tai.
Người đàn bà kia cứ giữ chặt con búp bê vải
không chịu buông tay nên đã bị Đường Sở đá cho một cú ngã nhào xuống
đất, lại còn bồi thêm cho mấy đạp nữa.
Mà ngay cả sư thái cũng bị đá ngã xuống đất, kết quả đều bị bắt đến Cục Công an rồi.
Tống Trụ thuật lại toàn bộ sự tình.
- Không còn chuyện của anh nữa, chúng ta đi thôi!
Diệp Phàm vung tay lên, mọi người đều lao nhanh vào xe phi thẳng đến Cục Công an quận Đồng Lĩnh.
Diệp Tử Kỳ bẻ đốt tay kêu răng rắc, hai mắt tóe lửa.
Hơn 10 phút sau xe đã đến Cục Công an quận Đồng Lĩnh.
Nhóm người của Diệp Phàm đi thẳng vào trụ sở làm việc.
- Tôi là Thành ủy Đồng Lĩnh Diệp Phàm, mau gọi các lãnh đạo trực bạn của các anh ra đây ngay.
Diệp Phàm vừa xô cửa xông đã nghiêm mặt ra lệnh.
- Là Bí thư Diệp!
Một cảnh sát bật dậy đứng nghiêm đưa tay lên chào, không dám hỏi nhiều, lập tức lấy điện thoại cầm tay ra bấm máy.
Ngay sau đó, một gã cảnh sát bụng bia từ trên lầu lao xuống, trên mũ có gắn hai vạch. Y đứng nghiêm chào Diệp Phàm một cái, nói:
- Cục phó Công an khu Đồng Lĩnh Thôi Vân xin kính chào Bí thư Diệp!
- Hôm qua các anh có bắt một người là Thanh Liên sư thái cùng với một người đàn bà điên phải không?
Diệp Phàm trực tiếp hỏi.
- Điều này tôi cũng không rõ lắm.
Cục phó Thôi nét mặt sửng sốt, vội hỏi hai viên cảnh sát đứng bên cạnh:
- Trịnh Đào, anh đi kiểm tra ngay tức khắc.
Trịnh Đào vừa gọi điện thoại ừ a một hồi rồi nói:
- Đúng là có một người là Thanh Liên sư thái và một người đàn bà điên.
Bây giờ hai người đang tạm thời bị nhốt tại Phòng thẩm vấn. Đám người
của Đội phó Trần đang thẩm tra hai người bọn họ.
- Dẫn chúng tôi đi!
Diệp Phàm giận sôi lên, có chút chuyện nhỏ mà từ hôm qua đến giờ vẫn chưa
thẩm vấn xong, nói cách khác là vẫn đang tra tấn hai người đáng thương
đó. Những chuyện mờ ám bên trong Cục Công an như thế này, Diệp lão đại
đã được nếm mùi từ lâu rồi, đương nhiên là thừa hiểu.
Đoàn người vội vàng tới phòng thẩm vấn.
Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ và tiếng quát hỏi vọng lại.
- Dám làm em gái tôi sợ, ông đây phải làm cho hai đứa chúng mày mở mắt
ra. Mẹ nó chứ, đồ rác rưởi! Nêu không vì nhìn hai đứa mày là ni cô,
trông lại xấu xí như vậy thì ông đã làm thịt hai đứa mày rồi!
Một gã đàn ông quát lên nghe rất chướng tai, tiếp đó lại bốp một tiếng vang lên, chắc là lại đánh người nữa rồi.
Đi đến mới phát hiện ngay cả cửa cũng chưa đóng, Thanh Liên sư thái và
người đàn bà điên đang bị một người thanh niên đá cho lăn lộn, quằn quại dưới đất, chân đi ủng da giẫm đạp tàn nhẫn lên cơ thể hai người phụ nữ
không thương tiếc.
Còn người đàn bà điên đầu tóc rối bời trông
như quỷ, trong miệng không còn nhìn thấy răng lợi gì nữa. Nhưng điều kì
lạ là người đàn bà điên này dù chết cũng không buông con búp bê vải màu
đỏ rời khỏi tay, trong khi con búp bê này sớm đã bị xé rách toạc trông
còn tan nát hơn cả rác rưởi.
- Mẹ chúng mày! Sao dám tùy tiện đánh người!
Diệp Cường giận điên lên, sải bước
đi tới chiếu thẳng gã thanh niên kia đá cho một cước.
Rơi bịch một tiếng, Diệp Cường có thân thủ tứ đẳng, khi tức giận ra tay
động thủ cũng chẳng suy xét nặng nhẹ gì. Mấy người cùng dần cho gã thanh niên kia dán cả mặt vào tường.
- Chúng mày dám đánh tao, người của Đội phó Trịnh đâu, thẳng tay đánh cho mấy tên này cho ông, tội vạ đâu Đường Sở tôi chịu hết!
Đường Sở quay mặt lại, máu mũi ứa ra, mặt mũi đã sưng húp lên, trán cũng u một cục to như cái bánh bao.
- Cục phó Thôi, sao lại thế này? Đường Sở là cảnh sát ở trong Cục cảnh sát của các anh phải không?
Diệp Phàm đưa một tay cản em trai Diệp Tử Kỳ đang muốn xông lên liều mạng với Đường Sở lại, một tay chỉ tay vào Đường Sở hỏi.
- Không phải!
Cục phó Thôi trả lời ngay tức thì, không dám chậm trễ. Bởi vì Diệp Phàm đã
giận đến mức tím tái mặt mày lại, biết là Bí thư Diệp đã sắp đến lúc
bùng phát rồi. Lúc này trả lời không kịp thời là ăn đòn ngay.
Chợt Cục phó Thôi nghĩ ra điều gì, vẻ mặt nghiêm túc nói với Trịnh Đào:
- Sao lại thế này? Các cậu để cho một kẻ không phải là cảnh sát vào đây
làm gì, lại còn ngang nhiên đánh người? Các cậu làm cái gì để mà ăn
không biết nữa?
- Cục phó Thôi, đây là việc của đội Cảnh sát Hình sự chúng tôi.
Trịnh Đào thật ngang ngược vì nghĩ rằng lão Thôi không có trách nhiệm quản lý mảng hình sự.
- Chuyện của đội hình sự các cậu tôi không quản lý, nhưng các cậu để cho
người lạ ngang nhiên vào phòng thẩm vấn đánh người thì hoàn toàn sai.
Hơn nữa tôi có trách nhiệm trực ban ở Cục hôm nay, tôi sẽ hỏi Cục trưởng Lan xem điều khoản nào cho phép cấp dưới của anh ta có thể cho phép
người không phận sự vào đây đánh người?
Cục phó Thôi lớn tiếng chất vấn.
Diệp Phàm vừa nghe liền phân tích một chút. Có thể vị Cục phó Lôi này được
phân công quản lý điều tra hình sự, còn Cục trưởng Lan quản lý mảng
khác. Trong Cục căn bản chia làm hai phe cánh. Vì thế mà ngay cả cấp
dưới của đối phương cũng không xem lãnh đạo ra gì.
- Thôi Vân,
ông là cái thá gì, không bằng một cái đinh gỉ! Một Cục phó nhỏ nhoi thì
giương oai cái rắm! Có tin ông đây chỉ cần một cú điện thoại là ông đã
bị mất chức ngay không? Còn ra oai trước mặt ông đây nữa, oai cái cứt
gì!
Lúc này, Đường Sở vừa mới lau sạch máu mũi, đã ngạo mạn chỉ tay vào mặt Thôi Vân lớn tiếng chửi.
- Đường Sở, là một người không phải cảnh sát, anh lại dám chạy đến phòng
thẩm vấn của Cục Công an Đồng Lĩnh đánh người. Đây là loại hành vi gì
hả? Chính là công nhiên coi thường pháp luật, công nhiên hành hung đánh
người ở phòng thẩm vấn.
Trịnh Đào, tôi ra lệnh cho cậu lập tức bắt kẻ hành hung đánh người Đường Sở này lại.
Thôi Vân cũng nổi giận quát. Diệp Phàm cũng hiểu được, có lẽ Thôi Vân đang là muốn mượn tay mình để giúp gã loại bỏ đối thủ.
- Rất xin lỗi, Cục phó Thôi. Đây là chuyện của đội hình sự chúng tôi. Tôi phải xin chỉ thị của Cục trưởng Lan.
Không ngờ Trịnh Đào không nể mặt, lạnh lùng đáp.
- Đội trưởng Trịnh, việc anh tự ý để một kẻ người ngoài như Đường Sở vào
hành hung đánh người thì chưa cần nói đến, đây rõ ràng là anh coi thường lãnh đạo cấp trên.
Hành vi này của anh là gì? Biết luật mà phạm luật, giật giây người ngoài làm xằng làm bậy, đây là cơ quan công an sao?
Xét thấy đồng chí Trịnh Đào có hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, Cục
phó Thôi, anh là người trực tiếp có trách nhiệm ở Cục hôm nay, tôi ra
lệnh cho anh lập tức áp dụng các biện pháp cần thiết để xử lý Đội trưởng Trịnh theo quy định của Cục.
Nghiêm túc xử lý việc này, có gì lập tức báo cáo ngay cho tôi bất cứ lúc nào.
Diệp Phàm nói.
- Người đâu, bắt Đường Sở và Trịnh Đào lại để thẩm vấn.
Sau khi Thôi Vân nghiêm chào liền ra lệnh cho các cảnh sát bên ngoài.
- Kẻ nào dám?
Tiếng Trịnh Đào gào lên vang dội.
- Rốt cuộc là chuyện gì? Cục phó Thôi, sao lại muốn bắt Trịnh Đào?
Lúc này, từ hành lang vang lên một giọng nói sang sảng. Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là một người trung niên mặt mày sáng sủa.
- Cục trưởng Lan, vừa rồi, Trịnh Đào....
Thôi Vân kể lại sự tình tỉ mỉ một lượt.
- Cục phó Thôi, việc này chắc chỉ là hiểu lầm thôi. Vừa nãy có thể là Đường Sở đến chỗ của nhóm Trịnh Đào chơi.
Quan hệ của hai người họ rất thân thiết, là bạn bè mà. Còn về chuyện đánh
người, chắc là không có chuyện như vậy. Cảnh sát của Cục chúng ta đều có tư cách rất tốt, không thể nào có chuyện dùng hình bức cung được.
Còn chuyện Đường Sở đánh người lại càng không thể xảy ra.
Cục trưởng Lan rõ ràng đang bao che cho cấp dưới.
- Đồng chí Lan Đông, Diệp Phàm tôi tận mắt chứng kiến còn là giả sao?
Đúng lúc này, Diệp Phàm xoay người lại, nhìn vào đồng chí Lan Đông hỏi.
- Á.. Diệp... Bí thư Diệp...
Lan Đông chợt trợn tròn mắt lên, vô cùng kinh hãi. Thằng cha này lập tức
phản ứng lại được, bước nhanh đến đứng nghiêm trang chào Diệp Phàm.
Tiếp đó, gã lập tức trở mặt, nghiêm mặt lại, quát Trịnh Đào:
- Cậu làm cái gì thế hả? Sao có thể để cho Đường Sở vào được?
Hơn nửa còn để cho hắn hành hung đánh người. Ai cho phép anh hồ đồ như thế
hả? Hàng ngày họp sáng, tôi đều nhắc nhở các cậu thẩm vấn có chừng có
mực.
Nhưng các cậu lại xem lời nói của tôi như gió thổi qua tai.
Bây giờ tôi trịnh trọng tuyên bố: Trịnh Đào, cậu đã bị đình chỉ công tác và chịu sự điều tra của Cục.