- Còn Đường Sở thì sao?
Diệp Phàm thở phì ra qua mũi, hỏi vì Lan
Đông mới chỉ xử lý một gã Trịnh Đào mà không nói gì đến Đường Sở. Diệp
Phàm biết được Lan Đông muốn cho qua chuyện. Diệp Phàm sao có thể để cho gã như ý được.
- Bí thư Diệp, Đường Sở dám công nhiên đến phòng
thẩm vấn cùng đám người của Trịnh Đào hành hùng đánh người, kẻ đứng đằng sau sai khiến là ai?
Là ai cho phép bọn hắn dám to gan coi trời
bằng vung như vậy? Vì chuyện này phát sinh ở Cục Công an quận nên để
tránh thiên vị, không thể giao cho Cục Công an quận xử lý chuyện này
rồi.
Tôi xin yêu cầu Cục Công an thành phố đứng ra giải quyết vụ này.
Từ hành lang hẹp bên ngoại vọng lên một giọng nói âm vang của Bao Nghị đang vội vàng chạy đến.
- Vậy được, việc này giao cho Cục công an thành phố các anh. Tôi đi trước, đưa hai vị sư thái đi bệnh viện trước.
Diệp Phàm nói, Diệp Tử Y và mấy nữ cảnh sát đến đỡ Thanh Liên sư thái và người đàn bà điên đi ra cửa.
Sau khi kiểm tra ở bệnh viện xong mới phát hiện sư thái và người đàn bà
điên kia bị đá trọng thương nhiều chỗ. Thanh Liên sư thái bị Đường Sở
đánh gãy hai chiếc răng cửa.
Còn người đàn bà điên bị gãy hai cái xương sườn, bị thương ngoài da thì càng nhiều. Tất cả những vết thương
này, Diệp Phàm cho gọi Bao Nghị lập tức gọi nhân viên công an giám định
xuống chụp lại.
Sau khi nhân viên công an ra về, Diệp Phàm thi triển thuật dùng nội lực trị thương cho hai người đàn bà đáng thương kia một hồi.
Tất nhiên cũng không thể khiến hai người lập tức hồi phục ngay lại nhưng
cũng có thể đỡ đau và dễ chịu hơn một chút. Diệp Tử Y và mẹ ruột Lâm Tú
Chi giúp hai con người đáng thương đi tắm rửa.
Sau khi treo bình
truyền nước thì sư thái và người đàn bà điên đều ngủ thiếp đi. Nghe nói
hai người bị hành hạ cả một đêm không cho ngủ.
- Diệp Phàm! Sư
thái là người tốt. Lớn tuổi như vậy rồi, may mà có sức khỏe tốt, xương
cốt rắn chắc. Nếu không chỉ sợ bà ấy đã bị hành hạ chết rồi.
Lâm Tú Chi thở dài.
- Mẹ, mẹ nhìn xem bà ấy có giống mẹ ruột của Tử Kỳ không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đã nhiều năm như vậy rồi, hơn nữa trên mặt bà ấy lại có nhiều vết sẹo
nên tạm thời chưa nhận ra được. Tuy nhiên, bà ấy đã chịu nhiều khổ cực,
trên người toàn là những vết thương. Haiz, ... nếu thật sự là mẹ ruột
thì trong lòng Tử Kỳ không biết sẽ đau lòng đến thế nào? Đáng tiêc là
bệnh thần kinh này nhất thời không thể chữa khỏi được, nếu không thì có
thể hỏi cho rõ ràng được.
Lâm Tú Chi thở dài.
- Ngày mai sẽ chuyển tới bệnh viện trung ương để làm xét nghiệm ADN.
- Diệp Phàm, dù người đàn bà này có phải là mẹ ruột của Tử Kỳ hay không,
mẹ hi vọng con có thể bỏ tiền ra đưa bà ấy đi điều trị. Chuyện như vậy
xảy ra rất nhiều trong cuộc sống, nhưng khi đã gặp thì chúng ta sao có
thể làm ngơ được. Còn nữa, bảo Diệp Cường quyên tặng cho am Ngọc Diệp
giúp mẹ một triệu, để sư thái mua thêm chút đồ đạc.
- Mẹ, con cũng quyên góp 5 triệu.
Diệp Cường ở bên cạnh nói.
- Mẹ à, hết năm rồi, hai người dứt khoát đều không được về Hồng Diệp Bảo
nữa. Mọi người ở cùng một chỗ sẽ chăm sóc cho nhau tốt hơn. Bên này Tử
Kỳ vẫn có chuyện chưa giải quyết xong.
Diệp Phàm nói.
Từ
tối đến sáng, Diệp Phàm đã đưa hai người đến bệnh viện hàng đầu của thủ
đô. Vốn dĩ không còn giường bệnh trống nhưng Diệp Phàm gọi điện thoại
cho Phó trưởng ban Trương của Bộ Y tế. Kết quả là còn khiến hai người
được vào nằm điều trị ở hai phòng cao cấp dành cho cán bộ.
Sáng ngày thứ hai, Bao Nghị điện thoại đến nói:
- Bí thư Diệp, tối qua Đường Vân đã gọi điện thoại đến.
Hy vọng ta có thể chiếu cố một chút, chuyện lớn hóa nhỏ. Nhưng tôi không đồng ý. Sáng nay ông ta lại đến.
Tuy nhiên tôi kiên quyết không bỏ qua.Việc này, nhất định phải nghiêm túc
xử lý. Thanh Liên sư thái bị đánh gẫy hai cái răng cửa, còn người đàn bà điên kia bị gẫy hai xương sườn. Điều này đã cấu thành phạm tội rồi.
Lần này không để cho Đường Sở ngồi tù thì không được.
- Tất nhiên rồi! Chuyện lần này anh cứ làm như thế cho tôi. Ai van xin giúp cũng không được.
Diệp Phàm lạnh lùng nói tiếp:
- Chắc là hôm nay sẽ càng có nhiều người gọi điện thoại đến nữa, người cuối cùng xuất hiện chắc sẽ là Khổng gia.
- Dù là ai gọi đi chăng nữa thì tôi tuyệt đối sẽ không thả người đâu, dù
ngay cả Bí thư Tỉnh ủy La có đánh tôi thì tôi cũng không thả người. Mẹ
kiếp, nó coi trời bằng vung rồi!
Bao Nghị nói với thái độ kiên quyết.
Sau khi cúp máy, Diệp Phàm thu xếp ổn thỏa mọi việc.
Sau đó nói với mẹ ruột là phải đi thực hiện một nhiệm vụ bí mật nên chuyện bên này giao hết cho Vương Triều xử lý.
Buổi chiều, Diệp Phàm đã tới Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A.
Bước vào phòng làm việc của Cung Khai Hà, hắn đã thấy lão Lý đã ở đó từ bao giờ.
- Người của các cậu đều đã tập trung đông đủ cả chưa?
Cung Khai Hà hỏi.
- Tôi bên này không có vấn đề gì, không biết Tổ đặc nhiệm A phái người nào phối hợp với chúng tôi?
Diệp Phàm hỏi.
- Trương Cường và Triệu Thanh Ngọc, đồng chí Thanh Ngọc chủ yếu phụ trách liên lạc với bên tình báo, kịp thời thông báo tin tức cho các cậu. Còn
chuyện tấn công do các cậu phụ trách. Trương Cường sẽ phụ trách chủ yếu
việc cung cấp trang bị vũ khí của Tổ đặc nhiệm A cho các cậu.
Cung Khai Hà giải thích.
- Thủ trưởng Cung, Thiên Thông phải đi cùng với tôi, chuyện bên đó anh
cần thu xếp người đón chúng tôi, nếu không Thiên Thông sẽ không dễ đi
được.
Diệp Phàm nói.
- Đã thu xếp đâu vào đấy cả rồi. Chuyến đi này, các cậu vẫn nên lấy an toàn bản thân làm đầu.
Cung Khai Hà nét mặt u buồn dặn dò.
- Chúng tôi biết tự bảo vệ mình.
Diệp Phàm gật đầu đáp.
- Haiz, đợi khi các cậu trở về, lão già này sẽ cùng các cậu uống vài chén mới được. Đừng bao giờ để cho kẻ đầu bạc như ta phải tiễn người đầu
xanh.
Lý Khiếu Phong đứng lên nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Phàm.
Ba giờ chiều, người của Diệp Phàm đã tập trung đông đủ trong phòng hội nghị đặc biệt của sân bay.
Những người lần này đi cùng Diệp Phàm gồm có Vương Nhân Bàng, Lam Tồn Quân,
sư đệ Lâm Yếu Phong của Bao Nghị, Thiên Thông cùng với Trương Cường và
Triệu Thanh Ngọc, đương nhiên lần này xuất quân vì Chu gia nên không thể thiếu được Chu Đồng của Chu gia.Vương Triều và Bao Nghị tạm thời đang
trông coi bên Đồng Lĩnh nên không đi được.
Tối mùng 4, đoàn người của Diệp Phàm đã đến Lào. Lào cũng nước rất nghèo, dân chúng nước này đều có cuộc sống khá khó khăn.
Nó là quốc gia duy nhất nằm hoàn toàn trong lục địa, trên
bán đảo Trung
Nam, giáp với các nước châu Á như Thái Lan, Việt Lam, Cam-pu-chia và
Myanmar. Khu vực được mệnh danh là Tam giác vàng, đó bao gồm một vùng
biên giới của Lào.
Theo tin tình báo mới nhất, hang ổ của Tam độc giáo nằm ngay trong thành phố Pa-zhan-xi của tỉnh Gan-sha-la. Địa
phương này giao thông trắc trở, núi non trùng điệp.
Địa hình núi
non trập trùng tạo nên khí hậu khắc nghiệt, khi người ở chân núi nóng
bức không chịu nổi thì người ở đỉnh núi phải ngồi quanh lò sưởi mới có
thể chống chọi lại được với cái rét lạnh buốt.
Từ đó có thể thấy
điều kiện tự nhiên của khu vực có địa hình cao như thế này rất khắc
nghiệt, cuộc sống của con người nơi đây lại càng khó khăn. Mà tỉnh
Gan-sha-la lại giáp với ranh giới vùng Tam giác vàng, nên tình hình an
ninh của địa phương này cũng tương đối hỗn loạn.
Khi đêm đã về khuya, đám người mới tới nghỉ lại tại một nhà nghỉ ở thành phố Pa-zhan-xi.
- Thanh Ngọc, có tin tình báo gì mới liên quan đến Tam độc giáo không?
Diệp Phàm hỏi.
- Giáo phái này rất bí mật, chúng ta đã tốn rất nhiều sức lực cũng chưa tìm ra được dấu vết của bọn chúng.
Tuy biết được hang ổ của bọn chúng chính là ở thành phố Pa-zhan-xi nhưng phạm vi nơi đây rộng lớn đến khoảng hơn 30.000 km2.
Cũng là một thành phố cấp 3 của Lào. Vả lại càng khó khăn hơn chính vì núi
non ở đây rất cheo leo, thảm thực vật bao phủ đến hơn 50% .
Vừa
ra khỏi nội thành, chỗ nào cũng cây cối um tùm, rậm rạp. Người đi lên
núi phải vừa đi vừa phạt cây để đi thì có thể phát hiện ra cái gì được?
Triệu Thanh Ngọc mặt mày cau có nói. Xem ra sự bí mật của Tam độc giáo đã
khiến cho ngay cả Tổ trưởng tình báo của Tổ đặc nhiệm A cũng phải cảm
thấy đau đầu bó gối rồi.
- Lẽ nào không có chút manh mối nào sao? Chỉ dựa vào mấy người chúng ta mò kim đáy biển thì có tác dụng rắm gì?
Haiz, sắp sang năm mới mà còn phải đến chỗ nghèo nàn này chịu tội đời,
lại còn phải ở trong cái nhà nghỉ tồi tàn, đắp cái chăn ghẻ, phải uống
trà bẩn nữa! Đúng là xui đến tận mạng!
Thiên Thông có gì bất mãn đều phun hết ra ngoài.
- Đừng than phiền nữa! Thằng nhãi như cậu thật không biết điều!
Vương Nhân Bảng lườm Thiên Thông một cái, thằng nhãi này lập tức ngậm miệng
lại. Bởi vì cầm của Diệp lão đại 2 triệu tệ cơ mà, nên thằng nhãi này
cũng hơi chột dạ.
- Tất nhiên không có chút manh mối gì là chuyện không thể nào. Gần đây để giải quyết vấn đề Tam độc giáo, chúng tôi đã
tăng cường sục sạo tin tức tình báo.
Nắm được tin tức mới nhất là nghe nói trong Cục cảnh sát có một cảnh sát tên Four-ni-er có quan hệ mua bán với Tam độc giáo.
Khi có khách quen nhiều nơi thì có thể thông qua Fournier ra mặt liên lạc với Đường chủ phân đường của Tam độc giáo.
Nếu như số lượng lớn thì Đường chủ sẽ liên lạc với tổng giáo. Đương nhiên,
bọn họ rất có phương thức liên lạc rất đặc biệt và vô cùng bí mật.
Chính là đều sử dụng liên lạc đơn tuyến, nếu không may bị phát hiện thì người này cũng không biết người mình liên lạc là ai.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Cách làm giống như tổ chức đặc vụ vậy, xem ra Tam độc giáo thật không đơn giản.
Lam Tồn Quân thở dài.
- Nếu Tam độc giáo ở trong thành phố Pa-zhan-xi thì ở trong lòng thành
phố đó nhất định có chi nhánh của Tam độc giáo rồi. Tôi đoán rằng tên
cảnh sát Four-ni-er kia sẽ biết được chi nhánh này đấy. Nếu như có thể
tìm ra được địa điểm của nhánh phân đường kia thì việc lần ra hang ổ của tổng giáo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chu Đồng nói.
- Mặc kệ
đi! Cứ tóm được Four-ni-er trước rồi tính sau. Nhưng nhất định phải giữ
bí mật và nhanh chóng hành động. Nếu ngay cả manh mối này cũng bị cắt
đứt thì chúng ta coi như hết đường về quê rồi. Trước mắt không thể để
tuột mất manh mối này được.
Diệp Phàm phân tích cặn kẽ, nhìn Trương Cường một cái hỏi:
- Đã cử người theo dõi Four-ni-er chưa?
- Rồi ạ, và còn là một người bản địa mà chúng ta phải bỏ ra một khoản
tiền lớn để thuê. Gã này tên là Sua-na-fa, là một cao thủ lục đẳng.
Trương Cường nói.
- Người này đáng tin cậy không?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Không ai dám đảm bảo hoàn toàn tin cậy, nhưng gã này đã hợp tác với
chúng ta nhiều năm. Những chuyện bên Lào này cơ bản đều do hắn làm.
Hơn nữa, hắn có nhiều tay chân, có có mấy phần tử cốt cán, đều là những đầu sỏ các nơi ở Lào.
Tuy nhiên, khoản tiền mà chúng ta phải bỏ ra cũng không ít, tính ra chừng
không dưới 40 đến 50 triệu tệ. Vì thế khoản chi này cũng hoành tráng quá rồi.
Trương Cường có chút đau lòng nói.
- Tốt, hãy liên lạc với tên Sua-na-fa, tìm hiểu xem Four-ni-er đang làm gì ở đâu!
Diệp Phàm nói.
- Vừa mới liên hệ xong, đang chiêu đãi bạn bè ở nhà, một bàn tiệc có bẩy người, đang ăn uống thỏa thuê.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Thế thì phiền to rồi, muốn giải quyết bảy thằng này mà không gây ầm ĩ
gì thì có chút khó khăn, nếu giết hết cả lũ được thì đỡ lắm chuyện!
Thiên Thông nói.
- Không được sát hại người vô tội! Kẻ khác có thể làm được nhưng chúng ta không được phép làm như vậy, trừ phi vạn bất đắc dĩ.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói, liếc mắt nhìn mọi người một cái nói:
- Chúng ta một chọi hai, nhẹ nhàng khống chế bọn chúng. Nhưng tốt nhất là nên cải trang một chút rồi vào. Thanh Ngọc, đi tìm vài bộ trang phục
của cảnh sát bản địa đến, chúng ta sẽ tìm một lý do để đi vào.