- Tiền bối, sao lại thế, bây giờ chúng tôi không những không hút được nội công,
mà nội công của chúng tôi dường như đều bị hút ngược lại vào cơ thể của Sửu tiền
bối?
Lúc này Thiên Thông không chịu được nữa hét lên. Hai mắt của y trợn lên, vẻ mặt
rất sợ hãi.
- Không sai, tôi cũng có cảm giác giống như thế. Lúc đầu còn cảm thấy có phải là
để Sửu tiền bối hút một chút nội công rồi mình hút lại thì sẽ tinh khiết hơn không, tuy
nhiên tôi cảm thấy rất lạ.
Vương Nhân Bàng cũng nói.
- Làm sao có thể, người chết còn có thể hút nội công của các cậu, trên đời này
thực sự có ma quỷ hay sao?
Xa Nhất Đao không tin.
- Đúng là thế, thật sự bị ông ấy hút lại.
Lúc này Lam Tồn Quan cũng kinh hãi kêu lên, không lâu sau, Tài Nhạ cũng hét lên
như vậy.
- Mọi người nhanh chóng buông tay ra, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, tôi thấy
trong này rất kỳ dị. Nhanh lên! rời khỏi đây!
Diệp Phàm không dám do dự nữa, hét lên.
- Không thể buông được, lực hút trên thi thể quá lớn.
Thiên Thông nghẹn tím mặt, hai tay run lên lập cập, miệng hét lên. Vừa rồi là hưng
phấn, bây giờ lại trở nên hoảng sợ.
Diệp Phàm vội vàng bay đến, hai tay đánh về phía thi thể của Sửu Vô Đoan, muốn
cắt đứt mối liên hệ giữa mọi người với ông ta.
- Đừng hành động bừa!
Xa Nhất Đao vội vàng hét lên muốn giơ tay ngăn Diệp Phàm lại.
Đột nhiên, trong vách động vang lên tiếng cười rất lớn, làm cho mọi người ong tai.
Sửu Vô Đoan không ngờ vẫn còn sống thật, ông ta mở to hai mắt, miệng mỉm
cười nói:
- Rất tốt, rất tốt, 1 thập nhị đẳng, 3 thập đẳng, 1 cửu đẳng, bên dưới lục, thất đẳng
còn có mấy người, ha ha ha...
- Tiền...tiền bối, người thực sự vẫn sống, người vẫn chưa chết sao? Lẽ nào...
Xa Nhất Đao hai mắt lồi ra tròn xoe, môi run lên kích động.
- Chết rồi còn có thể sống lại sao, ta đây dễ chết vậy sao? Nói thật với ngươi, ta
đang luyện một loại Quy tức để cho hôm nay, cuối cùng ta cũng chờ được các ngươi
đến rồi, tốt, tốt, tốt!
Sửu Vô Đoan ngoác miệng cười.
Tuy nhiên, tay của người này lại hướng về mọi người. Đám người Vương Nhân
Bàng vẫn không có cách nào rút được tay kia ra dưới sự khống chế của nội công, nội
công trong cơ thể vẫn không ngừng bị Sửu Vô Đoan hút ra.
- Tiền bối nói như vậy là ý gì, vãn bối không hiểu?
Xa Nhất Đao vẻ mặt cứng đơ, cũng cảm thấy được điều gì đó.
- Ha ha ha, rất đơn giản. Ta cứu ngươi là vì hôm nay, hôm nay cũng là lúc ta đột
phá đến Tiên Thiên đại năng giả.
Còn các ngươi, các người chính là những nô bộc cung cấp đủ nội công cho ta. Xa
Nhất Đao, bây giờ ngươi hiểu rồi chứ?
Các ngươi không nên giãy giụa, càng giãy giụa thì càng thê thảm. Chỉ cần để ta
thuận lợi đột phá đến “Tiên Thiên đại năng giả” trong truyền thuyết, thì ta sẽ giữ lại
nguyên vẹn thi thể của các ngươi.
Nếu không, các ngươi sẽ sống không bằng chết, lại đây, Xa Nhất Đao, đưa hết nội
công của ngươi ra đây.
Đừng mong chống cự. trong mắt của ta các ngươi chỉ giống như những con kiến
nhỏ bé, yếu đuối.
Có lẽ ngươi sẽ nói ta mới đạt đến thập nhị đẳng thôi. Nhưng ta muốn nói cho
ngươi biết, ta đã đạt đến cảnh giới nửa Tiên Thiên rồi, thiếu chút nữa là thành công
hoàn toàn thôi.
Vì thế, đừng có mong chống cự, chỉ cần chống cự một chút thì các ngươi sẽ phải
chịu đựng đau khổ.
Sửu Vô Đoan lạnh lùng nói.
- Vậy tại sao lúc trước ông lại đồng ý mất đi công lực để giúp bọn họ đột phá?
Xa Nhất Đao sắc mặt trầm xuống hỏi.
- Rất đơn giản, sau khi bọn họ đột phá công lực càng cao thì độ tinh khiết của nội
công cũng càng cao, càng dễ giúp ta đột phát, ngươi hiểu chưa?
Sửu Vô Đoan cười lên điên cuồng.
- Hóa ra tất cả đều là ông lừa tôi. Những gì ông cho tôi cũng đều là giả, cái gì mà
thuốc giải, tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ, 30 năm không thấy ông ăn thứ gì, làm sao ông có thể
sống được. Lẽ nào trên đời vẫn còn có loại kỹ thuật võ công thần bí như thế? Gọi là
Quy tức cái khỉ gì đó?
Xa Nhất Đao tức giận hỏi.
- Ngươi nhầm rồi. Ta đưa cho ngươi đều là thật. Tuy nhiên, đó cũng là để ngươi
nhanh chóng đạt được thập nhị đẳng để ta hút nội công mà thôi.
Còn về việc ăn cơm, đương là phải ăn, nếu không ta đã chết lâu rồi. Tuy là có
công pháp Quy Tức sau khi bế công thì sẽ không để ngươi phát hiện ra ta vẫn còn
sống, nhưng ta 3, 4 ngày phải ăn uống no đủ. Ngươi không cảm thấy cách một khoảng
thời gian ngươi đều không hiểu tại sao mình lại ngủ như thế. Ha ha.
Sửu Vô Đoan cười tỏ ra đắc chí.
- Tôi vẫn cho rằng nguyên nhân là do luyện công quá mệt nên như thế. Hóa ra đều
là do ông giở trò có phải không? Là ông làm cho tôi mê đi.
Xa Nhất Đao thiếu chút nữa phát điên lên, không ngờ lại bị một người mà mình rất
là cung kính như thế lừa đảo. Hơn nữa lại lừa đến thê thảm như thế, không phát điên
cũng không được.
- Tấn công!
Diệp Phàm hét, phi đao lập tức phi ra hơn mười cái, xé không khí bay về phía Sửu
Vô Đoan. Diệp Phàm không muốn nói tiếp, nếu nói tiếp thì mấy người Thiên Thông sẽ
không chống đỡ nổi nữa.
Xa Nhất Đao và Xa Thiên cũng không chậm trễ.
- Xa Thiên, con cõng ta làm chân cho ta, chúng ta hợp lực tấn công.
Xa Nhất Đao hét lên, nhảy lên lưng của Xa Thiên. Xa Thiên cõng ông ấy, Xa Thiên
đạp chân một cái hai chân đều bay lên.
Xa Nhất Đao hai chưởng tung ra, một luồng chưởng lực lạnh như băng hướng vào
đầu của Sửu Vo Đoan tấn công.
Tuy nhiên, trong nháy mắt, Xa Nhất Đao khiếp sợ đến mức hai con ngươi thiếu
chút nữa thì rơi xuống đất. Chưởng lực của mình chẳng những giống như viên đá ném
xuống đại dương.
Mà một luồng lực hút vô cùng mãnh liệt từ tay của Sửu Vô Đoan phát ra, làm cho
nội công từ cơ thể của mình đều bị cuốn vào cơ thể của lão ta.
Xa Nhất Đao muốn liều mình lấy lực áp chế lực để thoát ra, tuy nhiên, tất cả đều là
phí công. Bởi vì, lực hút từ chưởng lực của đối phương quá mạnh, dù là thập nhị đẳng
như Xa Nhất Đao cũng không thể ngăn cản nổi.
Về phần mấy người Vương Nhân Bàng, căn bản chỉ là đang giẫy giụa lung tung,
hoàn toàn không có tác dụng. Diệp Phàm nhìn thấy phi đao cũng không có tác dụng gì,
khi đến cách Sửu Vô Đoan một mét thì bị những luống nội công rất mạnh ở trong phòng
tác động làm cho bay vào trong vách đá. Sửu Vô Đoan vẫn chẳng hề hấn gì.
- Nào nào nào, tiểu tử, thân thủ ngươi cũng ở
cấp 2, 3 của thập đẳng rồi, không
lấy thì thật đáng tiếc.
Sửu Vô Đoan dùng một đầu ngón tay hướng vào Diệp Phàm xuất chiêu.
Diệp Phàm lập tức cảm thấy cơ thể chấn động, cảm thấy như một luồng khí nóng
như lửa truyền đến từ ngón tay của Sửu Vô Đoan, giống như một sợi dây thừng vô hình
buộc chặt lấy mình, còn nội công trong cơ thể thì không tự chủ được chạy về phía cơ
thể của Sửu Vô Đoan.
Diệp Phàm liều mình thử, phát hiện lực hút của đối phương quá mạnh.
- Mọi người chú ý nghe cho rõ, bây giờ tôi sẽ truyền cho mọi người “Điệp gia chi
thuật của Đại bàn nhược chuyển tức pháp”
Diệp Phàm hét lên, đem bí thuật của Bảo Chí Thiền Sư truyền ra.
- Chúng ta hợp lực tấn công!
Diệp Phàm hét.
- Ha ha, pháp môn này của ngươi không tồi, tuy nhiên, bây giờ bọn họ đã phân tán
hết rồi, không thể hợp lực được nữa. Hơn nữa, trình độ cũng quá thấp, vô dụng thôi!
Sửu Vô Đoan cười khan, vẻ mặt lão càng dữ tợn. Bàn tay hướng về bốn phía
xung quanh, phân tán chưởng lực của mọi người xong rồi tiếp tục thu nạp.
- Diệp công tử, ta giúp cậu thoát ra trước!
Xa Nhất Đao đột nhiên hét to, Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu ra, là Xa Nhất Đao ám
chỉ mình có thể dùng Can Tương rồi.
Chỉ thấy Xa Nhất Đao đột nhiên hét to một tiếng, miệng mở to, một luồng tên máu
phun ra, huyết ảnh lóe lên bay về phía Sửu Vô Đoan.
- Một chút huyết khí cũng muốn phá nội công của ta sao, nực cười.
Sửu Vô Đoan cũng chụp tay về phía Xa Nhất Đao, bốp một tiếng, bất ngờ trên mặt
Xa Nhất Đao hiện lên rất rõ dấu một bàn tay, mặt của Xa Nhất Đao bất ngờ căng trướng
lên rất nhanh, thoáng chốc đã giống như chiếc đầu lợn. Đầu đã to hơn bình thường mấy
lần.
- Đây là một bài học nhỏ cho ngươi, hãy ngoan ngoãn với ta một chút.
Sửu Vô Đoan lạnh lùng, tuy nhiên sau đó đồng tử của lão liền thu lại hét lên:
- Tiểu tử, ngươi đã làm cái gì thế?
Đó đương nhiên là Diệp Phàm lợi dụng sự yểm trợ của Xa Nhất Đao đã dùng Can
Tương đánh một đao vào bên sườn Sửu Vô Đoan. Sửu Vô Đoan quay đầu nhìn xuống
phía dưới, bất chợt sắc mặt trở nên rất khó nhìn.
- Tiểu tử, ta phải hút cạn của ngươi. Đến khi đó, ngươi chỉ còn là một cái xác
ướp, hơn nữa lại không chết.
Sửu Vô Đoan giận dữ, một luồng khí rất mạnh từ tay trực tiếp tấn công Diệp
Phàm.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng rất tinh ranh, hai tay lại quăng loạn xạ, Sửu Vô Đoan
cho rằng lại là Can Tương, chưởng lực vừa chậm chạp, Diệp Phàm đã nhân cơ hội phá
cửa xông ra ngoài.
- Ngươi chạy lên trời cũng không thoát đâu.
Sửu Vô Đoan cười nhạt, luồng nội công kỳ dị đó đuổi theo Diệp Phàm, giống như
một quả tên lửa tìm mục tiêu.
- Mẹ kiếp, chẳng lẽ đây chính là cảnh giới trong truyền thuyết thủ đoạn tấn công
của các đại sư, nội công này cũng biết quanh co, còn biết chạy theo tấn công ngươi,
đây chẳng phải là tên lửa nội công hay sao?
Diệp Phàm thầm nghĩ, dồn sức lao ra bên ngoài, tuy nhiên, luồng nội công kia
giống như hình bóng đuổi theo gần đến nơi, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn tốc độ khinh
công của Diệp Phàm.
- Mẹ nó, ta chết cũng không để cho lão bắt được.
Diệp Phàm đỏ mắt nhảy vào trong động rắn, lập tức hàng nghìn con rắn bao phủ
lên người. Đàn rắn lồng lộn lên. Há miệng cắn lung tung.
Còn Sửu Vô Đoan khống chế luồng nội công dừng lại phía trên đầu rắn, cảm thấy
việc này cũng rất phí sức, dù sao trong mật phòng vẫn còn 7, 8 người đang chiến đấu
với mình, tên tiểu tử gian xảo này sớm muộn gì cũng chui vào bụng rắn mà thôi, kết cục
còn thảm hơn.
Sửu Vô Đoan liền thu luồng nội công này lại, đương nhiên đuổi theo tấn công
khoảng cách xa như vậy cũng rất phí sức.
Bởi vì dù sao khi lòng vòng đuổi theo thì ánh mắt không thể theo được, cho nên
chỉ có thể dựa hoàn toàn vào cảm giác.
Vừa rồi để tấn công Diệp Phàm, Sửu Vô Đoan ít nhất cũng phải bỏ ra một nửa nội
công của mình để tấn công.
Một nửa còn lại đang đối phó với những người trong mật phòng, đương nhiên
cũng cảm thấy mất sức. Dù sao, Sửu Vô Đoan bây giờ mới chỉ là giai đoạn Bán Tiên
thiên, đang hướng tới cảnh giới “Tiên Thiên Đại Năng Giả”, đấy là thời khắc quan trọng
nhất.
Sửu Vô Đoan vội vàng cần mượn sự giúp đỡ bởi nội công của mọi người làm
bước đệm để lão vượt qua cửa ải. Diệp Phàm bị chết bởi rắn cắn, Sửu Vô Đoan lại
phải hút thêm nội công của mọi người.
Tuy nhiên, nội công ở trong kinh mạch toàn thân và đan điền của mọi người, hơn
nữa mọi người đều dựa vào Đại Bàn Nhược Chuyển Tức Kinh của Diệp Phàm truyền
cho chống cự lại. Bởi vì công pháp này của Bảo Chí Thiền Sư là thuộc về phật pháp.
Cho nên, công pháp này rất nhu hòa. Nhưng Sửu Vô Đoan cũng không dễ gì mà
hút hết được nội công của mọi người. Tiến hành không hề thuận lợi.