- Ya! Chết đi!
Dưới sự cắn xé của bầy rắn Diệp Phàm dường như rơi vào trạng thái điên loạn.
Hắn mở rộng miệng cắn những con rắn độc này. Có vẻ còn hung tợn hơn những
con rắn độc này. Những con rắn này cắn hắn một miếng thì hắn cũng cắn lại một miếng,
miếng cắn của hắn khiến những con rắn này chết chắc.
Hơn nữa, tất cả máu, thịt, da của rắn độc đều bị hắn nuốt vào bụng. Quay trở lại
thời nguyên thủy, trở thành một người hoang dã ăn thịt rắn sống.
Lúc này Diệp Phàm cũng không còn cảm thấy được cái mùi vị khó ngửi gì nữa,
chỉ còn biết hung hãn cắn, ăn và tay chân thì giẫy đạp loạn xạ, làm cho những con rắn
bị hắn đạp chết trong phạm vi quanh người hắn chừng 10 mét trở thành một vòng tròn
máu thịt.
Những con rắn bên cạnh liền lao vào tranh cướp xác đồng bọn, cho nên Diệp
Phàm có thể tạm thời thở một hơi.
Lúc này, đột nhiên “Bùm” một tiếng, đàn rắn chạy tản ra ra còn nhanh hơn cả thỏ.
Xung quanh Diệp Phàm hình thành một vòng tròn trống phạm vi chừng 30 mét.
Ngoài những con rắn đã chết ra, tất cả những con rắn sống đều ở bên ngoài phạm
vi 30 mét, chúng trườn lên nhau. Diệp Phàm nhìn thấy chi chít là đầu rắn, chồng chất
lên nhau, cảnh tượng rất là hùng tráng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy hơi kỳ quái. Những con rắn này vây quanh mình
con nào cũng dường như đều rất sợ hãi, thân thể chúng như run lên vì sợ. Còn mồm
cũng ngậm lại, rất ngoan ngoãn.
Quái lạ, sao lại cứ như tướng quân xuống kiểm tra đơn vị bộ đội thế. Diệp Phàm
lẩm bẩm trong lòng, đang muốn bay lên chạy trốn thì lúc này “bốp” một tiếng nữa.
Cuối cùng cũng nhìn thấy chủ nhân rồi.
Một con rắn da toàn thân như vẩy cá chép, nhỏ như ngón tay cái, trên đầu sùi lên
như mào gà, nó dương cao lên, ngực ưỡn về phía trước.
Nó này rất có dáng vương tử, đi theo sau còn có hơn chục con rắn to bằng miệng
cái bát, những con rắn to này giống như những người hầu cúi thấp đầu cẩn thận đi phía
sau.
Con rắn đó nhìn thấy Diệp Phàm, tiến đến cách Diệp Phàm 10 mét rồi mới dừng
bước.
Tại sao lại nói là “dừng bước”, bởi vì con rắn nhỏ màu đỏ này lại có bốn cái chân
nhỏ giống như con thằn lằn.
Cái gì thế này. Lại có cả chân, lẽ nào là rắn lai thằn lằn giống như một loài rồng?
Diệp Phàm trong lòng sợ hãi, lập tức nhìn chằm chằm vào con rắn này toàn thân đề
phòng.
Độc tính và swjhung hãn của loại rắn lai tạp o Tông Vô Thu tạo ra rất mãnh liệt.
Nếu không thì ai lại muốn phí công để tạo ra những loại lai tạp đó làm gì.
Con rắn đỏ lắc lư cái đầu, thấy Diệp Phàm nhìn mình không ra gì. Nó liền nổi giận,
chiếc đuôi vừa cử động. Hơn chục con rắn phía sau cũng há miệng bổ tới Diệp Phàm
khắp nơi.
Nọc độc của con rắn đỏ phun ra dài tới hơn một mét. Gần vọt đến mặt Diệp Phàm.
Bốp, bốp, bốp...
Diệp Phàm tức điên lên, mấy cái tát bay ra, tuy nhiên, chỉ có thể đánh trúng làm
cho những con rắn to này bay sang một bên.
Hơn nữa, lại kích thích tính hung hãn của chúng, cũng có thể là muốn bộc lộ tài
năng trước mặt Hồng Xà vương. Vì thế con nào cũng hung hăng nhảy lên hướng về phía
Diệp Phàm cắn.
Mùi vị thối từ miệng nó thiếu chút nữa làm cho một cao thủ thập đẳng như Diệp
Phàm chết.
Hắn đột nhiên cảm thấy bụng đau lên một trận, thầm nghĩ chắc là độc rắn bắt đầu
phát tác muốn lấy mạng mình. Hung tính của hắn phát ra, cảm thấy rất khó chịu, đan
điền chấn động. Miệng phun ra một ngụm máu đen hướng vào Hồng Xà vương.
Bá một tiếng
Hồng Xà vương há miệng thị uy nuốt lấy cục đờm đen của Diệp Phàm, nó còn
chép miệng, tỏ ý cái này của ngươi chẳng ra gì cả, mùi vị cũng chẳng ra làm sao.
Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, con Hồng Xà vương kia bỗng nhiên lăn lộn dưới đất,
dường như là đã ăn quá nhiều nên bụng đau quặn lên như thế. Miệng nó kêu lên lung
tung, dường như đang rất đau.
Bọn tùy tùng của nó nhìn thấy tất cả đều nổi giận, hơn chục cái miệng đều há ra
cắn về phía Diệp Phàm.
Két...
Một luồng âm thanh kỳ lạ truyền đến, tất cả đám rắn liền ngậm miệng lại.
Diệp Phàm phát hiện ra điều kinh ngạc, con Hồng Xà vương kia cúi đầu bò đến
trước mặt mình, dáng vẻ rất dịu dàng.
Làm gì thế, mẹ mày, lẽ nào muốn bái tao làm Vua? Diệp Phàm trong lòng hơi mơ
hồ, nhưng vẫn không dám thả lỏng sự cảnh giác. Hắn thử đưa tay ra, phát hiện Hồng Xà
vương lại thè đầu lưỡi ra dịu dàng liếm vào bàn tay của mình.
Ya, thật sự muốn bái ta sao. Trong lòng Diệp Phàm rất là vui sướng. Đột nhiên,
hắn nghĩ đến những anh em đang chiến đấu ở trong động.
Hắn dựng bắn người lên. hướng lên vách đá truyền lời tới Chu Phương Tinh, bảo
ông thả mấy sợi dây thừng xuống. Chu Phương Tinh lập tức thả dây thừng xuống.
Diệp Phàm đột nhiên đưa tay ra, con Hồng Xà Vương kia liền quấn quanh tay của
Diệp Phàm mà không hề có bất cứ hành động nào khác.
- Giết, giết, giết!
Diệp Phàm dùng tay ra hiệu, tuy nhiên bọn súc sinh này không hiểu được. Diệp
Phàm vội vàng nhấc chân bỏ chạy, đàn rắn liền tản ra tạo thành một con đường.
Diệp Phàm đưa ngón tay gõ nhẹ nhẹ lên đầu con Hồng Xà Vương, chỉ về phía
trong động. Hồng Xà Vương dường như hiểu ra, há miệng gật gật, Diệp Phàm cũng
nghe không hiểu tín hiệu của nó.
Chỉ nhìn thấy đàn rắn theo nó trườn vào trong động.
“Ầm” một tiếng, cánh cửa của căn phòng bí mật đã bị Diệp Phàm đánh sập. Diệp
Phàm lại gõ lên đầu hồng xà, chỉ vào trung tâm nơi Sửu Vô Đoan đang ra sức hút nội
công của mọi người, Diệp Phàm hung hãn bổ về phía Sửu Vô Đoan.
Hồng xà thật là thông minh, chiếc đầu nhỏ của nó đung đưa chỉ huy toàn bộ đàn
rắn hướng vào Sửu Vô Đoan tấn công. Sửu Vô Đoan nhìn thấy, cười nhạt một tiếng, rút
một cánh tay ra đánh về phía đàn rắn, lập tức quét sạch hơn chục con rắn. Máu, thịt rắn
bắn tung tóe khắp phòng.
Con Hồng xà phẫn nộ, há cái miệng nhỏ kêu lên khè khè, đàn rắn dũng mãnh
không sợ chết đều trườn bổ đến Sửu Vô Đoan.
Sửu Vô Đoan tuy là một chưởng đánh chết hơn chục con rắn, nhưng đàn rắn quá
nhiều. Con trước chết lại có con sau lên.
- Chạy nhanh!
Diệp Phàm thử dùng đan điền phát ra lời nói, dùng thuật hóa âm ép tất cả nội công
về phía miệng, một ngụm đờm đen phun ra mấy chục mét về phía Sửu Vô Đoan.
Còn Can Tương trên cổ tay cũng bay ra không có tiếng động.
- Một chút độc cũng đem ra khoe khoang sao.
Sửu Vô Đoan hừ một tiếng, một chưởng liền bổ về phía cục đờm đen của Diệp
Phàm.
Một tiếng nổ phát ra, Sửu Vô Đoan kêu lên một tiếng thảm thiết, sắc mặt bỗng trở
nên
tím tái.
- Thằng nhãi, đem mạng qua đây!
Sửu Vô Đoan tức điên lên, thả mọi người ra rồi bắn người lao về phía Diệp Phàm.
Bởi vì vừa rồi Diệp Phàm rất mưu mô, miếng đờm đen chỉ là đánh lừa, Sửu Vô
Đoan đã một chưởng đánh tan miếng đờm mang kịch độc, còn nước độc do không cẩn
thận dính một chút lên mặt. Khi nước độc phun ra Can Tương của Diệp Phàm cũng
chém vào mặt của Sửu Vô Đoan một nhát.
Đúng lúc này nước độc bắn ra rơi vào vết thương, vì thế Sửu Vô Đoan dù là sắp
đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết rồi nhưng cũng không chịu nổi những cách tấn
công này, mặt lập tức sưng to lên như cái đầu lợn. Tóc của lão rất dài, rũ ra giống như
con quỷ hung ác.
- Chạy nhanh!
Diệp Phàm hét to, không tiếc mạng sống một lần nữa khống chế Can Tương Phi
Kiếm tấn công Sửu Vô Đoan. Còn Xa Nhất Đao cũng không tiếc mạng sống dồn lực vào
hai tay đánh về phía Sửu Vô Đoan.
- Chạy, đừng cản chân đại ca.
Nhìn thấy mọi người không muốn rời khỏi, Lam Tồn Quân phản ứng, hét to một
tiếng dẫn đầu phi ra ngoài. Đàn rắn lúc này đều tấn công Sửu Vô Đoan, cũng không có
ai gây khó khăn gì cho đám người Lam Tồn Quân.
Mấy giây sau, người trong mật phòng đã chạy hết.
Xa Nhất Đao hướng lên trên đẩy một cái, Xa Thiên đập “Hoan Hỉ Phật Điệp Khiêu”
của mình, loáng cái đã bay lên trên không bên ngoài động rắn.
Còn Xa Nhất Đao chém xuống dưới. Dây thừng trên vách đá quấn lấy Diệp Phàm
kéo mạnh lên trên. Diệp Phàm cũng theo đó bay lên trên.
Tuy nhiên, phía sau truyền đến một luồng lực rất lớn, đôi giày chống mìn của Diệp
Phàm bị một chưởng của Sửu Vô Đoan đánh rách nát. Hắn cũng không để ý đến máu
tươi đang chảy ở chân, kéo dây thừng nhảy lên trên vách đá.
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn phát ra, nơi con đường vào động bị sập đổ đã bị
Tông Vô Thu đập thông.
Trong nháy mắt, hơn chục cái bóng dài nhảy vọt lên vách đá từ phía đối diện. Trên
vách đá vẫn còn rất rộng, một mặt phẳng rộng chừng hơn 100 mét.
- Thằng nhãi, sao lại bắt Hồng Sát của ta đi?
Tông Vô Thu vừa nhìn thấy Xà Vương quấn quanh tay Diệp Phàm, liền tức giận hét
lên.
Diệp Phàm đưa ánh mắt nhìn thì phát hiện phía dưới có một bóng người bay lên,
thế là vội vàng nói với Tống Vô Thu:
- Sư phụ, mau nổ súng, bắn chết tên tạp mao ở phía dưới đi!
Diệp Phàm hét lên như vậy, đám người Vương Nhân Bàng chút nữa thì tròn mắt
nghẹn họng.
- Thằng nhãi có phải ngươi đã hồ đồ, ai là sư phụ của ngươi?
Tông Vô Thu sau khi bất ngờ liền hỏi.
- Các người đều phải chết! Đúng lúc lắm. Sư phụ của ngươi võ công thập nhị
đẳng, đúng là thích hợp với ta, ha ha...
Sửu Vô Đoan với cái mặt sưng tấy chỉ Tông Vô Thu nói.
- Ta không phải là sư phụ của nó, lão nhầm rồi.
Tông Vô Thu tức giận chỉ Diệp Phàm nói. Bởi vì Tông Vô Thu cũng cảm thấy được
nhân vật đáng sợ Sửu Vô Đoan.
- Còn muốn lừa ta, để ta hút lấy hết! Đúng rồi, tạp mao Tông Sở Đường ở đâu?
Bảo lão ta ra đi!
Sửu Vô Đoan không nghe. Bàn tay mở ra, một luồng gió xoáy rất mạnh có thể
nhuốt bay người xoay chuyển chụp xuống mọi người.
- Ông ấy là Tổ gia của ta, tạp mao, sao ngươi chửi tổ gia của ta?
Tông Hà con trai của Tông Vô Thu không chịu được liền chửi.
- Bốp...
Mọi người vẫn chưa có phản ứng gì, cũng chưa hiểu chuyện gì. Sửu Vô Đoan chỉ
phất tay nhẹ lên một chưởng. Đột nhiên từ miệng Tông Hà bay ra 5 cái răng. Cả thân
người bị ném đập mạnh vào vách đá nôn ra máu.
Lập tức sắc mặt Tông Vô Thu rất khó nhìn. Còn những tên trong Tam Độc giáo
trong lòng bắt đầu cảm thấy lạnh gáy. Dù gì Tông Hà cũng là một cao thủ cửu đẳng,
trước mặt lão bộ dạng như ma quỷ lại không chịu nổi một đòn. Một cái tát liền vỡ mồm.
Đây là cảnh giới gì?
- Lão tên là Sửu Vô Đoan, là người bị lão tổ tông của Tam Độc giáo các người bắt
giam. Chúng ta cùng nhau giết lão, nổ súng đi, nếu không mọi người đều phải chết!
Diệp Phàm hét lên.
Tông Vô Thu không lên tiếng, tuy nhiên, trận gió xoáy kia cuối cùng cũng đã chụp
lên mọi người. Những tên võ công thấp kém của Tam Độc giáo không cầm nổi súng đều
chạy theo cơn gió quái dị kia.
- Bắn, bắn! Giết chết lão ta!
Tông Vô Thu hiểu được sự lợi hại, hét to lên một tiếng, những viên đạn liền
“đoàng, đoàng” vang lên, còn Diệp Phàm, Tông Vô Thu và mọi người đều xuất chưởng
tấn công về phía Sửu Vô Đoan.
Bốp, bốp...
Sửu Vô Đoan quá mạnh, súng đạn đều bị trận gió kỳ lạ kia quét sạch.
- Rút!
Diệp Phàm hét, Vương Nhân Bàng và mọi người chạy thục mạng còn nhanh hơn
cả thỏ, thoáng cái đã lao qua đám người Tông Vô Thu chạy ra bên ngoài.