Nói đến đây Thôi Dương dừng lại nhấp một ngụm trà, rồi ngay lập tức lại chỉ vào mấy người mà ông ta đưa đến cùng, nói :
- Chủ tịch Khổng, mấy vị này đều là chuyên gia trong ngành nhiệt điện.
Do chủ tịch Điền đích thân chỉ thị chọn lựa ra cán bộ chuyên môn đến Đồng Lĩnh để giúp đỡ các anh trong công tác chuẩn bị.
Bắt đầu từ ngày mai mấy chuyên gia này sẽ tiến hành khảo sát toàn diện tình hình chuẩn bị của dự án. Hy vọng các anh sẽ phối hợp tốt với các chuyên gia để làm tốt công tác đó, thực hiện được một hạng mục nhiệt điện tốt.
Vì vậy mà Tỉnh rất coi trọng việc này. Đích thân chủ tịch Điền đã thành
lập ra tổ chỉ đạo. Nhưng hôm nay chủ tịch Điền không có thời gian nên
gọi tôi đến, có thể mấy ngày nữa chủ tịch Điền sẽ đến thăm.
Khi đã hoàn thiện thì bên này sẽ liên lạc với tập đoàn Viễn Đông, mời họ đến khảo sát.
Các đồng chí, trên Tỉnh coi trọng dự án này như vậy, chúng ta cũng hao tổn nhiều cả về nhân lực lẫn vật lực.
Cho nên chúng ta cần phải làm tốt. Nếu không chúng ta sẽ không có cách nào
giải thích cho chủ tịch Điền hiểu được, không có cách nào nói với Tỉnh
được. Hy vọng các đồng chí cũng phải quan tâm, thận trọng với dự án này.
Cuối cùng Khổng Đoan cũng đã nghe rõ. Thì ra trên Tỉnh cũng tham gia vào dự
án nhà máy nhiệt điện này. Mà lại là đồng chí Phó chủ tịch thường trực
Tỉnh đích thân chỉ đạo chứ. Và Thôi Dương chính là Phó trưởng ban thư ký giúp cho Điền Sơ Nhất triển khai công việc.
Thực ra ông ta là
người phát ngôn của Điền Sơ Nhất. Khổng Đoan mờ ám liếc mắt nhìn Diệp
Phàm. Ông ta nghiến răng nghiến lợi thiếu chút nữa muốn tiến lên cắn cho Diệp Phàm một nhát
Lúc này ông ấy cũng đã hiểu bị Diệp Phàm đùa
bỡn. Hiểu được tại sao Diệp Phàm không tự mình phụ trách dự án này mà
lại quàng vào ông. Có lẽ hắn ta đã biết được dự tính này của chủ tịch
Điền.
Cứ như vậy tiểu đội chuẩn bị của thành phố sẽ làm chút công việc cụ thể. Còn tổ chỉ đạo lại thuộc trên Tỉnh.
Và sau khi dự án đi vào hoạt động thì trên Tỉnh sẽ thắng lợi lớn, chứ thành phố chỉ được phần nhỏ như bát canh mà thôi.
Khổng Đoan đã hối hận chỉ muốn đâm đầu vào tường, vốn nghĩ muốn có kết cục
tốt nên đã nhường lại dự án Hồng Cốc Trại cho Ngọc Xuân Phong, ai ngờ
được hậu quả lại như thế này.
- Trưởng ban thư ký Thôi, thực ra
chúng tôi đã sớm biết trên Tỉnh sẽ xuống chỉ đạo chúng tôi. Chỉ có điều
mãi vẫn chưa thấy các anh xuống, chắc các anh bận lắm.
Vì vậy,
buộc lòng chúng tôi phải tự xoay sở thôi. Nếu như có điều gì còn thiếu
sót xin các chuyên gia trên Tỉnh chỉ bảo, chúng tôi sẽ sửa đổi.
Và mặc dù tôi là người chịu trách nhiệm nhưng công việc của thành phố cũng còn rất nhiều. Nên ngay từ việc đầu tư cho dự án Ngưu Gia cũng đều do
đồng chí Vương Long Đông đích thân giám sát.
Vì thế, muốn tìm
hiểu tình hình thực tế xin hãy hỏi đồng chí Vương Long Đông. Nếu như
phải sửa đổi gì xin các chuyên gia nói cho đồng chí ấy biết.
Nếu như cần Khổng Đoan tôi cùng phối hợp, tôi luôn sẵn sàng, xin đừng khách sáo.
Khổng Đoan nói câu này có vẻ không thoải mái lắm, và dường như có vẻ chỉ trích Thôi Dương đã đến hơi muộn chút.
Đồng thời đã đẩy Vương Long Đông lên. Ý của Khổng Đoan ai cũng hiểu, nếu có
xảy ra điều gì thì cứ bổ hết vào đầu Vương Long Đông. Đến lúc có được
“thành quả” thì Khổng Đoan đây cũng chỉ dính vào tý thôi.
- Ha
ha, đồng chí Khổng Đoan, có thể là đồng chí đã hiểu nhầm gì đó. Tổ chỉ
đạo của chúng tôi đến là trợ giúp cho các anh chỉ đạo công tác chuẩn bị, chứ anh đừng nghĩ chúng tôi sẽ làm chủ đạo ở đây.
Chủ tịch Điền
có dặn dò, việc gì cũng phải để thành phố Đồng Lĩnh làm chủ. Còn tổ chỉ
đạo của chúng tôi chỉ là điều mấy chuyên gia hiểu biết về các thiết bị
phần cứng trong ngành nhiệt điện đến tiến hành chỉ đạo.
Còn riêng về việc tìm đối tác thì các anh phải làm việc đó. Tóm lại một câu là
chúng tôi đến để giúp đồng chí Khổng Đoan triển khai công việc.
Và quân chủ lực vẫn là các anh. Vì vậy tôi hy vọng Chủ tịch Khổng có thể luôn luôn quan tâm chú ý đến dự án này.
Không ngờ được Thôi Dương lại đột nhiên cười nói như vậy.
- Sao có thể như vậy được chứ thưa đồng chí Trưởng ban Thư ký? Các anh là lãnh đạo trên Tỉnh, đương nhiên phải nhờ các anh làm chủ rồi. Chính
quyền thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi sẽ dốc hết sức phối hợp cùng các
chuyên gia trên Tỉnh để làm tốt công tác này.
Khổng Đoan nhanh
chóng đáp lại, Diệp Phàm trong lòng dường như đã hiểu ý tứ Khổng Đoan
“'Vừa muốn làm kỹ nữ lại muốn lập đền thờ”.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Chủ tịch Điền đích thân chỉ thị, yêu cầu các đồng chí ở Đồng Lĩnh phải nắm chặt được dự án này.
Hơn nữa Bí thư La và Chủ tịch Tề cũng đang quan tâm đến dự án này. Nếu như nắm trong tay hạng
mục này sẽ là một sự kiện trọng đại trong năm nay của tỉnh Tấn Lĩnh
chúng ta.
Nó có tác dụng rất lớn trong việc thúc đẩy nền kinh tế
của Đồng Lĩnh. Các đồng chí nhất định phải nhanh chóng, tích cực suy
nghĩ sáng tạo, tìm mọi cách để vốn của tập đoàn Viễn Đông đặt ở Đồng
Lĩnh của chúng ta.
Chủ tịch Điền còn nói dự án này là do Bí thư
Diệp phát hiện ra. Nếu như giành được dự án này thì không thể không nói
tới công lao của Bí thư Diệp.
Mà đồng chí Vương Long Đông lại phụ trách thời gian đầu này, thì tính tích cực và tầm nhìn xa là rất tốt.
Hôm nay đến đây thấy các đồng chí quan tâm đến dự án này như vậy, tôi rất
vui mừng. Tôi sẽ báo cáo cho chủ tịch Điền về tình hình tiến triển của
dự án này.
Lời nói của Thôi Dương như tẩm thuốc độc. Lại không nhắc gì đến Khổng Đoan, như có vẻ chỉ trích câu nói mà Khổng Đoan nói ra.
Trở về phòng làm việc, Khổng Đoan đập tay lên bàn rồi chửi mắng:
- Tiểu nhân.
- Chúng ta đều bị giễu cợt rồi.
Tất Vân Lý đẩy cửa vào, giận dữ nói.
- Vốn khi việc này bắt đầu tôi đã cảm thấy kỳ lạ rồi, dự án này là do
Diệp Phàm phát hiện ra. Tại sao đến lúc đó hắn ta lại mang cái tốt đó
đến tay tôi chứ?
Khi nào mà Diệp Phàm lại trở nên cao thượng như
thế? Đến bấy giờ thì tôi đã hiểu. Trên Tỉnh đã để ý, dự án này còn bao
nhiêu để lại cho Đồng Lĩnh của chúng ta đây?
Anh có nhìn ra không, Cái tên Thôi Dương kia còn nói việc này là do Diệp Phàm cái gì cái gì nữa. Tôi thèm vào.
Khổng Đoan nhổ nước bọt xuống sàn nhà. Thái độ rất tức giận.
- Đúng vậy, Thôi Dương nói thật không nghe nổi, trên Tỉnh xuống giúp,
giúp cái gì chứ. Các ông là
lãnh đạo trên Tỉnh, người bên dưới làm sao
mà dám chỉ huy các ông chứ?
Tất Vân Lý nói, nhìn Khổng Đoan một cái rồi nói :
- Dứt khoát chúng ta mặc kệ dự án đường cao tốc Kinh Ngân, dù gì cũng
không làm gì được. Ngay cả cái cô Tống Hương Quân cũng không chịu gặp.
Việc này như giỡn đùa đến 80%
- Anh Tất, anh nghĩ như vậy không được. Anh không biết chứ, tên họ Diệp kia đã ép chúng ta đến đường cùng rồi.
Lời mà Thôi Dương nói anh có hiểu không? Việc này được cả Bí thư La và chủ tịch Tề để ý tới. Còn nói là phải giành bằng được.
Bọn họ đều đã trừng mắt chú ý rồi. Chúng ta không đổ công ra thì liệu có
yên lành không? Đến lúc đó người ta có thể cho hai chúng ta cái tội danh lớn đấy chứ.
Anh xem, chỉ trong bước kêu gọi đầu tư chúng ta làm chậm một tý, Thôi Dương chẳng phải là có ý nói chúng ta không tận tâm,
như kiểu nói chúng ta không đủ năng lực đấy sao?
Vì vậy anh muốn
thoái thác thì cái ghế của anh cũng coi như bay mất rồi. Việc này, trời
ạ, chúng ta đều số khổ rồi. chịu khổ thay người ta thôi.
- Đây là cái gì với cái gì, không ngờ tên tiểu tử đó còn trẻ mà lại thâm độc như vậy. Nay Khổng Đoan tôi đã hiểu được thế nào được gọi là “chim non càng độc”.
Khổng Đoan hừm nói.
- Hừ, đúng là lão Trì rất đáng
giận rồi. Để xem xem anh ta làm thế nào mà gặp được Tống Hương Quân. Làm gì có chuyện dễ dàng được làm “anh Cường” của tôi vậy? Vớ vẩn thôi.
Tất Vân Lý nói.
- Anh Tất à, anh và anh Trì đều là đồng nghiệp, là bạn bè. Đừng vì chuyện này mà nảy sinh mâu thuẫn. Làm thế có người chê cười cho. Chúng ta đều
là một đoàn thể, tuyệt đối không được để kẻ khác làm ảnh hưởng. Một khi
các anh làm ầm ĩ lên thì lực lượng của chúng ta cũng sẽ tiêu tan. Đến
lúc đó kẻ khác sẽ thừa cơ chiếm đoạt được. Không nên để xảy ra tình
trạng đó.
Khổng Đoan khuyên nhủ.
- Anh có thấy không anh
Khổng. không phải tôi muốn thế nào với lão Trì, mà là anh ta công kích
tôi trước. Tôi hiểu anh ta vì không thể kiêm nhiệm chức Cục trưởng cục
công an nên trong lòng bực tức tôi.
Nhưng đây cũng không phải
việc chúng ta làm. Hơn nữa, lão Tất tôi đây cũng không có khả năng quyết định việc bổ nhiệm chức Cục trưởng cục công an thành phố.
Anh ta dựa vào cái gì mà đem nỗi bực tức người khác đổ lên đầu tôi? Có bản
lĩnh thì tìm Xa Quân đi. Gần đây Ninh Mãn và Xa Quân đã về cùng một phe
rồi.
Anh Khổng, tôi thấy hay là gặp Ninh Mãn. Ông ta cũng kiêu ngạo lắm.
Không phải chỉ là Cục trưởng cục công an đâu mà hình như ông ta còn giống như Bí thư thành ủy vậy.
Tất Vân Lý nói.
- Quái lạ, Ninh Mãn mới lên vài ngày. Lẽ nào ông ta đã làm gì anh sao?
Khổng Đoan có chút ngạc nhiên liếc nhìn Tất Vân Lý nói.
- Không phải làm gì tôi. Chỉ là tôi không ưa gì lão ta.
Tất Vân Lý hừ nói.
- Ha ha. Anh Tất, có nhiều chuyện không ưa lắm. Anh đã từng này tuổi rồi
mà lại còn không hiểu sao? Có những người thấy nhưng cũng coi như không
thấy. Bằng không anh lại tức giận có phải ảnh hưởng tới sức khỏe có phải không? Cứ cho qua đi,
Khổng Đoan nói.
Nhưng, lúc tối Diệp Phàm nhận điện thại của văn phòng Tỉnh, muốn ngày hôm sau hắn ta lên Tỉnh một chuyến.
Rạng sang ngày hôm sau Diệp Phàm xuất phát, hơn 10 giờ sáng đã vội vàng tới văn phòng chủ tịch Điền Sơ Nhất.
- Ngồi đi.
Thấy Diệp Phàm, Điền Sơ Nhất rất nhiệt tình chào hỏi hắn rồi tới bàn trà.
Đích thân Điền Sơ Nhất pha trà khiến Diệp Phàm thấy có chút sủng ái.
- Gần Tết mà còn bắt cậu giúp phá an, thật làm khó cậu quá. Năm nay cũng
không dễ chịu mấy, phỏng chừng đến bây giờ chắc cũng chưa có cơ hội mà
thở ra?
Điền Sơ Nhất vừa pha trà vừa cười hỏi.
- Cũng tạm
ạ, bên trên cần thì tôi cũng không còn cách nào. Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập mà. Ngày trước tôi cũng phá án ở Ngư Đồng – Việt Đồng rồi.
Nên đã được đồng chí trong Ủy ban kỷ luật biết đến. Thường thường sẽ yêu cầu tôi giúp phá án rồi bí mật mất tích.
Ngay cả bên công an có khi cũng muốn tôi tham gia giúp phá án. Mà ngày trước khi còn ở Ngư Đồng tôi có nhận chức Phó chủ nhiệm phòng đốc tra cảnh vụ đến nay vẫn làm vẫn còn đó.
Cho nên họ mới gọi tôi tới. Nói rằng tôi vẫn còn chức vụ đó thì khi nào cần là tôi phải đi.
Còn nói đây là việc trong phận sự của tôi, những việc trong phận sự của tôi còn quá nhiều, bận tới mức đến Tết mà vẫn không dừng lại được.
Diệp Phàm thở dài, giải thích.
Việc này chắc chắn là do đồng chí Cung Khai Hà sai khiến đồng chí trong Ủy
ban kỷ luật làm. Đương nhiên là mánh lới mờimình đi Tam Độc giáo mừng
năm mới mà thôi.
- Ha ha ha. Điều đó chứng tỏ trên đã tin tưởng
cậu. Thanh niên mà, làm nhiều việc một chút cũng không có hại gì, sẽ
giúp cậu tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm mà.
Có kinh nghiệm
rồi thì khi làm việc không phải là thuận buồm xuôi gió sao, làm việc
cũng sẽ dễ đạt được thành tích, có thành tích cũng đồng nghĩa là lãnh
đạo đã xem trọng rồi.
Cho nên, con đường thăng quan của cậu không phải nhanh gấp các đồng chí khác bao nhiêu sao. Tất cả đều liên quan
đến những việc cậu làm. Mà cậu xem, tôi còn chưa có cơ hội đấy?
Điền Sơ Nhất cười nói.
- Vậy sau này có nhiệm vụ gì xin nhờ Chủ tịch Điền ra tay rồi.
Diệp Phàm cũng cười nói đùa.