- Ấy đừng, nhiệm vụ của cậu tôi không kham nổi. Đến lúc làm hỏng thì lại bị la mắng sao? Tôi không những không có thành tích mà còn mất luôn cả
danh tiếng. Con người mà, ai cũng có bản lĩnh riêng đúng không? Cậu –
tiểu Phàm.
Điền Sơ Nhất cười nói.
Sau đó lại cười nói :
- Khoản tiền của Bộ tài chính đã đến Sở tài chính Tỉnh rồi. Đó là một khoản không nhỏ, lần này trên rót xuống 100 triệu đồng.
Nghe nói họ quyết định cho dự án Hồng Cốc Trại. Đây đúng là một tin tốt
lành, tin là có thần thánh phù hộ, mấy nghìn cư dân của Hồng Cốc Trại
sắp được những ngày tốt đẹp rồi.
Nhưng, nếu như những việc lớn
như vậy thường đều phải làm cái nghi thức, treo cái biển. Các cậu đã
chuẩn bị ổn cả chưa, còn nữa, đã ấn định ngày giờ chưa?
- Xác
định rồi ạ. Tôi đã hỏi qua Bộ trưởng Phong về việc này. Ông ấy nói là
ngày mùng 1 tháng 3. Đến lúc đó Bộ trưởng Phong sẽ dẫn người của Bộ tài
chính đến Hồng Cốc Trại để treo biển.
Việc này, không biết là mời được mấy vị lãnh đạo trên tỉnh tham gia cho đông đảo hay không. Nhưng,
cho dù thế nào thì Điền chủ tịch nhất định phải đến ạ.
Về tình
hình của Hồng Cốc Trại khi trước, chủ tịch Điền chắc chắn cũng biết. Tôi cũng có quyết tâm lớn dẫn dắt nhân dân tại đây bước lên con đường làm
giàu.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, về việc này cậu không cần
mời tôi cũng tự thân đến. Còn về các lãnh đạo khác thì phải chờ xem
thiệp mời của Bí thư Diệp đáng giá tới đâu.
Điền Sơ Nhất cười, tâm trạng rất vui vẻ.
- Đến lúc đó tôi sẽ làm thiệp mời bằng vàng như vậy được không?
Diệp Phàm cười đùa.
- Như vậy thì lại thua rồi, càng không mời được ai cả.
Điền Sơ Nhất cười rồi xoay người nói :
- Nhưng còn có một việc tôi phải nói với cậu.
- Xin Chủ tịch cứ nói.
Diệp Phàm thẳng thắn nói.
- Nói thật, việc này tôi rất khó nói. Nhưng nhất định phải nói với cậu.
Điền Sơ Nhất nói.
Diệp Phàm không nói gì, nhìn Điền Sơ Nhất.
- Là thế này, Bộ tài chính không phải bỏ ra 100 triệu. Cậu thấy đấy, tình hình kinh tế thành phố Đồng Lĩnh của cậu phát triển không tồi. mặc dù
không thể so sánh với thành phố lớn Duyên Hải nhưng nếu so với trong
tỉnh Tấn Lĩnh thì cũng xếp thứ 6.
Chủ tịch Điền vừa nói vừa nhìn Diệp Phàm :
- Còn về địa khu Phong Châu thì không thế, đến nay vẫn chưa lên thành phố.
Bởi vì kinh tế chưa theo kịp thời đại, về các mặt khác đều không phát triển được, nói ngay đến vấn đề dân sinh cơ bản nhất cũng còn gặp khó khăn.
Mấy trăm nghìn người nơi đây vẫn còn gặp khó khăn trong việc uống nước,
dùng nước. Lần này sau khi thông qua quy hoạch, Tỉnh đã quyết định tu
sửa toàn bộ kênh Thiên Phong.
Bởi vì con kênh đó ban ơn cho mấy
trăm nghìn người nơi đây, nhưng kênh Thiên Phong đã quá lâu đời, lại bị
tàn phá nhiều nên cần một khoản vốn cực lớn, và quỹ vốn cũng thiếu không ít.
Diệp Phàm như phát hiện ra được thông tin không hay. Cảm nhận được Bộ tài chính muốn rút khoản vốn dành cho Đồng Lĩnh ra.
Nhưng hắn vẫn gật đầu nói:
- Vâng, kênh Thiên Phong đã lâu đời rồi. con kênh dài hàng mấy chục mét phải tu sửa toàn diện để khôi phục lại hình dáng cũ.
Phong thái phơi phới của ngày xưa. Nên số tiền cần để tu sửa cũng phải khiến
người ta kinh ngạc. Thời đại này của chúng ta bây giờ không giống như
những năm 50 – 60.
Ngày đó chỉ hô một tiếng không cần có tiền
cũng lập ngay ra được con kênh. Còn bây giờ thì không thế, tiền là điều
đầu tiên, có làm được gì mà không cần tiền không?
Nhưng vấn đề
nảy sinh của kênh Thiên Phong cũng gần giống như tình trạng của Hồng Cốc Trại chúng tôi. Cho đến bây giờ nhân dân vẫn chưa tìm ra cách để giải
quyết vấn đề nước ăn và nước dùng, lại còn vấn đề giao thông nữa.
Hai vấn đề lớn này đã trở thành vật cản trên con đường làm giàu của người
dân Hồng Cốc Trại. Vì vậy, mà chính quyền Thành phố lần này cũng quyết
tâm phải tận dụng cơ hội có Bộ tài chính giúp đỡ.
Đầu tiên giúp
cho Hồng Cốc Trại thông đường, thông nước sau đó tiến hành cải tạo ruộng đồng. Sẽ giúp người dân Hồng Cốc Trại làm giàu bằng các mô hình nông
nghiệp đa dạng.
- Không giống nhau.
Chủ tịch Điền lắc đầu. Nói :
- Vấn đề của các cậu còn nhỏ lắm, vì vậy tiền vốn cần cũng sẽ nhỏ hơn nhiều.
Mà nếu so sánh trên quy mô thì cũng nhỏ hơn rất nhiều. Ở Hồng Cốc Trại
cùng lắm có nhiều nhất là hơn 6000 người. Còn con kênh Thiên Phong lại
liên quan đến vấn đề nước non của hàng trăm nghìn người.
Hơn nữa, lần này không những tu sửa toàn bộ kênh mà còn sửa cả đồng ruộng ở một
vài nơi cùng với hệ thống đường. Như vậy cũng bằng sửa thêm một con kênh nữa.
- Ha ha. Cũng chỉ là hai vấn đề mà thôi. Vốn mà chúng tôi cần chắc không ít hơn vốn phải cấp cho kênh Thiên Phong.
Một nửa ruộng đồng của Hồng Cốc Trại là loại đất nhiễm phèn. Chẳng cần phải nói đâu xa, chỉ nói tới dự án thông đường cũng đã tới 1500000 rồi.
Lại còn vấn đề nước chưa được giải quyết. Trạm điện Hồng Cốc lại rao giá
trên trời, món tiền ít ỏi của chúng ra còn chưa đủ để lọt qua kẽ răng
của họ.
Nếu như Bộ tài chính cho 100 triệu thì vẫn còn thiếu một
khoản tương đối lớn. Nhưng chúng tôi cũng đã suy xét đến tình hình khó
khăn của Tỉnh.
Vì vậy quyết định không giơ tay ra xin tiền của
Tỉnh nữa. Chúng tôi đang tìm cách xoay vốn, chia thành giai đoạn để giải quyết vấn đề này.
Diệp Phàm cười nói.
- Đồng chí Diệp
Phàm, nói chính xác cho đồng chí hiểu. Là thế này, lần này Bộ tài chính
rót về 100 triệu, chúng tôi chỉ có thể cho thành phố Đồng Lĩnh 60 triệu
thôi.
Điền Sơ Nhất nhìn Diệp Phàm nói.
- Ít vậy sao, 40 triệu còn lại thì sao?
Diệp Phàm nóng lòng hỏi. Và trong lòng cũng chấn động, trong giây lát sau đã hiểu.
Vừa rồi chủ tịch Điền nói khách sáo với mình, nói về chuyện của kênh Thiên
Phong, hình như là lấy số tiền của Đồng Lĩnh chuyển sang Phong Châu rồi. Nếu không thì ông ấy nói những lời vô ích làm gì?
- Chắc chắn cậu cũng đoán ra chút, đúng vậy, trên Tỉnh quyết định cho Phong Châu 40 triệu đồng để sửa lại kênh Thiên Phong.
Điền Sơ Nhất nghiêm túc nói.
- Chủ tịch Điền, nhưng đây là khoản tiền mà Bộ tài chính giúp đỡ Hồng Cốc Trại của thành phố Đồng Lĩnh thực hiện dự án mà. Tuyệt đối không thể
dùng vào việc khác được. Đến khi đó Bộ trưởng Phong có hỏi thì chúng tôi biết ăn nói sao?
Nếu chọc giận lãnh đạo Bộ tài chính, sau này
người ta không rót tiền
nữa thì phải làm sao? Hồng Cốc Trại chúng tôi
vẫn còn hy vọng Bộ tài chính sẽ còn rót vốn giúp chúng tôi nữa.
Cơ hội này thật không dễ dàng gì. Nói thế nào đây, vốn căn bản là tranh
giành được, huống chi chúng tôi còn thiếu một khoản không nhỏ, chỉ có 60 triệu thì làm được gì?
Không chừng thông đường xong thì chẳng
còn nữa rồi. Như vậy làm sao nói đến việc cải tạo ruộng đất đây? Xin
Tỉnh hãy suy xét đến khó khăn thực tế của chúng tôi, để khoản tiền này
dành hết cho chúng tôi.
Diệp Phàm tranh cãi.
- Không phải
tôi đang nói chuyện với cậu về vấn đề này sao? Khó khăn của các cậu có
khó hơn khu Phong Châu không? Cậu nên thông cảm cho cái khó của Tỉnh.
Phong Châu cũng là thành phố anh em, Đồng Lĩnh làm anh thì cũng phải
giúp đỡ họ chứ.
Hơn nữa, ban đầu người của Bộ tài chính xuống
trước tiên là tới Phong Châu. Các cậu coi như có hiềm nghi cướp thịt
trong miệng hổ. Tỉnh không so đo gì với các cậu. Chính là vì đã suy xét
đến việc Bộ tài chính giúp đỡ Hồng Cốc Trại, nếu không thì đã không rót
cho các cậu 60 triệu. Phần lớn các cậu cầm rồi, còn lại để lại cho người anh em chứ. Cậu phải hiểu chứ.
Tỉnh cũng đã suy xét đến tình huống các cậu nhất thời sẽ không đồng ý nên đã ủy thác cho tôi nói với cậu vấn đề này.
Tỉnh cũng tin rằng các cậu có thể vượt qua khó khăn này bởi vì có đồng chí Diệp Phàm mà.
Có thể khiến một huyện nghèo Ma Xuyên thành Thành Phố, mà lại còn là đầu
mối giao thông của ba tỉnh, điều khiển để phát triển kinh tế của thành
phố Đức Bình.
Hy vọng đồng chí Diệp Phàm cũng tạo ra thành tích tại Đồng Lĩnh. Lẽ nào thiếu đi 40 triệu lại làm khó được Diệp Phàm sao?
Năng lực của đồng chí, lãnh đạo trên Tỉnh đều thấy rõ.
Chủ tịch Điền vừa nói vừa giơ tay ra vỗ lên vai Diệp Phàm như an ủi.
Và cũng tâng bốc lên.
- Chủ tịch Điền, ngày đó không giống như bây giờ. Hiện nay hoàn cảnh thực địa đều có liên quan với điều kiện.
Kỳ tích không phải lúc nào cũng lặp lại. Tôi chỉ cố gắng hết sức chứ không dám cam đoan gì.
Nhưng, khó khăn của Hồng Cốc Trại hiện ra trước mắt. Tôi muốn triệt để giúp
dân trong trại thoát khỏi cảnh nghèo khó. Phần ủng hộ này chắc chắn
không thể thiếu.
Diệp Phàm cũng cố nói, và biết có nói cũng là thừa.
- Cho các cậu 60 triệu đã là khoản chi viện khá lớn. Đây cũng là do Tỉnh
đã suy xét đến tình hình thực tế của Hồng Cốc Trại. Về đi, làm cho tốt
vào. Còn một chuyện tôi muốn nói với đồng chí. Việc này, chúng tôi có
thể thay kênh rút vốn đấy.
Điền Sơ Nhất nghiêm giọng nói.
- Thay kênh, thay thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Nếu như trực tiếp chuyển cho Phong Châu thì sợ các đồng chí Bộ tài chính sẽ không thoải mái.
Dù gì họ cũng đã nói giúp Hồng Cốc Trại. Đương nhiên cũng hy vọng sẽ tận
lực giải quyết vấn đề của trại. Hơn nữa các đồng chí ấy viện trợ lần này cũng mong thấy được hiệu quả và lợi ích của việc làm đó.
Nếu
khoản vốn bị đẩy đi thì kết quả chắc chắn cũng kém đi không ít. Và cũng
không thể lộ ra hiệu quả mà Bộ tài chính giúp đỡ. Và như vậy thì lãnh
đạo trên Tỉnh cũng không thoải mái gì. Vì không muốn lưu lại ấn tượng
xấu này
Nên vẫn viện trợ cho các đồng chí 100 triệu, tỉnh không
giữ lại đồng nào. Nhưng chúng tôi hy vọng Đồng Lĩnh có thể cùng giúp đỡ
cho Phong Châu.
Điền Sơ Nhất nói.
- Bản thân chúng tôi còn không giúp được huống chi đi giúp người khác?
Diệp Phàm không kìm nổi, nói thầm.
- Đồng chí Tiểu Diệp, vấn đề của đồng chí là nhận thức. Không thể nói các đồng chí có khó khăn ở phương diện nào đó mà không quan tâm đến khó
khăn của vùng khó khăn hơn các đồng chí.
Ví dụ như nói về đất
nước chúng ta. Mười mấy năm trước chúng ta cũng không giàu có gì, nhưng
tại sao hàng năm chúng ta vẫn bỏ ra hơn tỷ thậm chí mấy tỷ để giúp đỡ
các quốc gia ở Châu Phi?
Giúp cho họ xây dựng cơ sở vật chất,
phát triển kinh tế. Có thể đồng chí vẫn còn nghĩ, nhiều vùng của chúng
ta nước cũng không có mà uống, tại sao không dành tiền để giúp đỡ những
địa phương ấy?
Điều này không giống nhau, đây là viện trợ quốc
tế, cũng có thể nói là “kết giao bằng hữu”. Đây cũng chính là trách
nhiệm của một quốc gia lớn phải làm.
Khi đó tuy chúng ta còn khó khăn nhưng họ còn khó khăn hơn chúng ta. Chúng ta giúp họ rồi, họ cũng sẽ ghi nhớ chúng ta.
Bạn bè mà, càng có nhiều bạn càng tốt. Những năm gần đây danh vọng quốc tế
của chúng ta càng ngày càng cao, địa vị trên trường quốc tế cũng cao,
tốc độ phát triển kinh tế là một phần nhưng những mối duyên mà những năm sau chúng ta có được cũng không phải không can hệ gì.
Các đồng
chí giúp đỡ Phong Châu thì nhân dân nơi đó cũng sẽ ghi nhớ nhân dân Đồng Lĩnh, không cần phải nói gì khác bí thư Thái của Phong Châu sẽ ghi nhớ
đồng chí.
Điền Sơ Nhất nói rất trôi chảy.