vSau đó lão Tề lại nói :
- Lẽ nào lại nói Bí thư của Đồng Lĩnh là
người của Tề Chấn Đào tôi đây nên tôi phải chuyên tâm giúp anh ta mà
không lo đến sự sống chết của Phong Châu hay sao. Nhưng theo tình hình
chung thì như vậy cũng không thỏa đáng.
Giúp người của mình tại một mức độ nhất định là điều nên làm. Nhưng xét theo tình hình chung thì nên giúp Phong Châu trước đã.
Đồng Lĩnh của các cậu chỉ có tác dụng dẫn dắt mà thôi. Cho nên từ bây giờ trở đi, cậu nên luyện cho mình cái nhìn tầm cao hơn.
Theo quan sát sĩ đồ và mạng lưới quan hệ của cậu chứng tỏ cậu có thể thăng
tiến đến chức vụ cao hơn ví như như vị trí cấp Phó trên Tỉnh.
Khi ở vị trí đó đương nhiên sẽ khác với vị trí tại Đồng Lĩnh. Cậu cần phải chuẩn bị tốt, cứ thử đặt mình vào vị trí đó xem sao?
Để sau này nếu thật sự ngồi vào vị trí đó sẽ không cảm thấy không phù hợp. Đương nhiên cậu có thể nói tôi đứng nói thì sẽ không đau lưng, không ở
vị trí đó thì không làm được điều đó.
Nói thật, chính là như
vậy. Bản thân chúng ta không thể nói lời của hai con người được, coi như nhờ cậu chút chuyện vặt trong nhà vậy.
- Cháu cũng đồng ý với
những gì chú Tề nói, không ở vị trí đó thì không hiểu được. Hiện cháu
còn chưa suy nghĩ được vấn đề của Đồng Lĩnh thì sao mà có thể xem xét
tình hình chung của toàn tỉnh?
Hơn nữa, con người cháu suy nghĩ
còn hẹp. Đều chỉ nghĩ được việc của Đồng Lĩnh còn chưa làm được thì sao
có thể đi giúp cho Phong Châu?
Cháu không làm được việc này. Cháu chỉ muốn đẩy kinh tế của Đồng Lĩnh lên cao, và danh tiếng cũng tăng thêm một bậc.
Đợi đến khi cháu có cơ hội ngồi lên vị trí cao hơn thì cháu sẽ làm như vậy. Ví dụ như nếu cháu là Chủ tịch Tỉnh chẳng hạn. Một tỉnh được coi như
một bộ phận của quốc gia,
Một quốc gia như một bộ phận của trái đất này. Và trái đất cũng như một bộ phận trong hệ mặt trời.
Quan sát hiện tại, suy nghĩ cho tương lai. Vì vậy cháu tự thấy không thể
đánh mất tư tưởng cục bộ này được. Cục bộ phận còn không làm được thì
sao có thể nói tới làm tốtcả tập thể được.
Nhưng, nếu việc này được cả ba vị gồm Bí thư La, chú và cả chủ tịch Điền là người dẫn đầu thì tất nhiên là cháu hưởng ứng.
Tuy nhiên nếu cháu bỏ ra cả 100 triệu, chẳng phải là càng hưởng ứng lời kêu gọi của UBND tỉnh sao?
Diệp Phàm nói.
Trước mắt cũng là một luồng sáng. Có lẽ bí thư La cũng muốn lấy việc đẩy mạnh phát triển kinh tế của Phong Châu trở thành một tấm gương sáng chói.
Nếu như bản thân thể hiện ra một chút, và nếu như theo lời Tề Chấn Đào nói
thì cũng có thể là một cơ hội. Dù gì cũng là làm, nếu khiến các lãnh đạo không vui thì việc này làm đến thời điểm đẹp nhất lại có thể hoàn toàn
ngược lại.
- 100 triệu, đừng có lừa tôi chứ? Mới 40 triệu thôi mà cậu đã mắng chửi người ta lắm rồi. Cậu lại có tấm lòng tốt như vậy sao, dành 100 triệu cho Phong Châu sao? Tề Chấn Đào tôi đây phải rửa mắt mà
nhìn thôi. Sao định lấy 100 triệu ra để dọa tôi sao?
Tề Chấn Đào châm chọc, nhưng giọng điệu càng ngày càng thân thiết.
- Hì hì, nếu như có cơ hội thật thì cháu sẽ làm. Đây là hưởng ứng lời kêu gọi của UBND Tỉnh. Hơn nữa, làm tốt việc của Phong Châu thì chú cũng có công lao một nửa còn cháu cũng có ít mà.
Diệp Phàm cười nói, trong lòng cũng không buồn bực.
- Cái “một nửa” của tôi đều dành hết cho cậu. Cậu đưa tôi 100 triệu là
được rồi. Bằng không Bộ tài chính chuyển tiền cho cậu thì cậu chuyển lại là được. Đỡ phải đến nhận xong lại trả lại, cũng vừa khít 100 triệu,
cho đỡ phiền phức.
Tề Chấn Đào cười hơi giả dối.
- Đừng
gấp chú Tề. Cháu về trước đã, bên cháu sẽ chuyển ngay 40 triệu, 60 triệu còn lại để xem xem cháu có gặp may không. Đến khi Đồng Lĩnh phát tài
thì nhất định sẽ gửi cho Phong Châu.
Diệp Phàm gượng cười nói.
- Được, được. Đợi cậu một năm, đến lúc đó không có thì đừng trách sao tôi đánh đít nhé?
Mà tôi thật tin tưởng đồng chí Diệp Phàm – quân tử nhất ngôn. Nghe Tề Thiên nói cậu là một cao thủ võ lâm.
Cao thủ võ lâm là hào kiệt trong thời cổ đại, nay cậu cũng đã cho tôi biết chí khí của cao thủ võ lâm rồi.
Tề Chấn Đào đúng thật dày mặt khiến Diệp Phàm không thể không phục. Vốn chỉ là một câu nói đùa ấy vậy mà ông ta nghĩ như thật.
- Đến lúc đó hãy nói, chú Tề, cháu có việc xin về trước.
Diệp Phàm nhanh chóng muốn thoát thân, lúc này trong lòng hắn như chỉ muốn kêu lên tiếng “khổ”.
- Đừng vội, bữa tối còn chưa ăn mà. Dì Phong đã đích thân xuống bếp nấu
canh hạt sen cho cậu đây. Cậu đúng là người có phúc, bình thường tôi
muốn ăn cũng chẳng được ăn đấy. Xem ra tôi đúng là nhờ phúc của cậu rồi.
Có vẻ như Tề Chấn Đào không dễ gì tha cho Diệp Phàm.
Nhìn Diệp Phàm rồi nói :
- Thế này đi, nếu bảo cậu đưa ngay ra 100 triệu thì đúng là khó. Nếu như
cậu có thể giúp Phong Châu kiếm được nguồn vốn đầu tư đến 100 triệu thì
cũng xem như Đồng Lĩnh đã giúp Phong Châu rồi. Tôi sẽ nói chuyện với bí
thư La, như vậy công lao sẽ là của cậu.
- Chú Tề, chú thật biết đùa.
Diệp Phàm không kìm nổi, liền lên tiếng, có chút sởn gai ốc. Hận rằng không
tự tát vào miệng mình được. Cái miệng vô dụng, sao lại nói ra được như
thế chứ.
- Tôi đùa với cậu sao? Bảo cậu đưa ra 100 triệu chắc
chắn khó. Nhưng bảo cậu lo tìm nguồn đầu tư đến 100 triệu thì chắc được. Khó thì cũng có khó nhưng tôi tin cậu có thể làm được. Cậu đang hưởng
ứng lời kêu gọi của UBND Tỉnh mà.
Tề Chấn Đào nghiêm túc nói.
- Xui xẻo…
Diệp Phàm cúi thấp đầu lẩm bẩm nói. Nhưng rồi lại nghĩ lại nói:
- Được, cháu sẽ giúp họ tìm nguồn đầu tư 100 triệu. Nhưng hiện cháu đang gặp phải một vấn đề rất nan giải muốn nhờ chú ra tay.
- Chỉ cần không phải là tiền thì cậu cứ nói.
Tề Chấn Đào quả thông minh, ngay từ đầu đã chặn ngay vấn đề tiền rồi.
- Chú xem cái này đi.
Diệp Phàm lấy trong túi ra bằng chứng mà hắn ta cùng Vương Long Đông thu thập được.
- Cậu cứ nói thẳng ra đi.
Tề Chấn Đào vừa nhìn sắc mặt đột nhiên sầm lại, ông ấy hiểu Diệp Phàm lấy
cái gì đó trong túi ra chắc chắn là chuyện không hay. Có thể lại
là
chuyện phê bình quan chức nào đó. Diệp Phàm nói một lượt về vấn đề trạm
điện Hồng Cốc.
- Xem ra có chút liên quan đến nhà họ Khổng. Mấu
chốt chính là bí thư huyện ủy huyện Đồng Lĩnh – Trịnh Mãn điều tới sở
Xây dựng tỉnh nhận chức Phó giám đốc sở, việc này rất khả nghi.
Việc này nếu đào sâu ra nhà họ Khổng thì cũng không ra sao. Nếu như vậy
chúng ta lại phải tốn không ít công sức để mà đọ với nhà họ Khổng. Mặc
dù Khổng Chính Húc là Phó ban thường trực.
Nhưng ngày trước ông
ấy cũng từ tỉnh Tấn Lĩnh đi lên. Đã nhận chức Bí thư huyện, Bí thư thành ủy thậm chí là Phó chủ tịch ban quản lý, kiến thiết Tỉnh rồi là Phó bí
thư Tỉnh ủy.
Cho nên mối quan hệ của ông ta tại Tấn Lĩnh rất rộng rãi. Ở đây có rất nhiều cán bộ đã được ông ta xin cho hoặc cất nhắc cho.
Giống như tổ ong vò vẽ lớn, có thể hại chết người. Chỉ nghĩ thôi thì chú cũng không muốn làm nữa rồi. “tổ ong” này ngày ngày gây rối với chú, liệu
chú có yên mà làm được không?
Hơn thế nữa, việc của trạm điện Hồng Cốc có lẽ Khổng Chính Húc cũng không biết rõ tình hình.
Có thể chỉ con của ông ta hoặc người nhà gây ra chuyện. Về cơ bản Khổng
Chính Húc chẳng có lý do hay tinh thần gì để mà quan tâm đến cái trạm
điện nhỏ đó.
Nếu như nói trên phương diện tiền bạc, chú cũng đã
nói, tiền kiếm được từ lầu Phong Vân của nhà họ Khổng cũng đủ để họ ăn
uống thoải mái cả đời rồi.
Mà còn cả những khoản tiền mà chúng ta không nhìn ra. Cơ bản là nhà họ Khổng không thiếu tiền, nên cũng không
nhất thiết phải can thiệp vào trạm điện Hồng Cốc.
Tề Chấn Đào trầm ngâm 1 lúc rồi nói.
- Lẽ nào việc này cứ thế thôi sao. Nói như vậy thì vấn đề dùng nước của trại Hồng Cốc muốn giải quyết triệt để là không thể sao?
Gần Tết, Liễu Tây Hà của tập đoàn Vạn Thắng đã trả lương gấp 3, 4 lần để
thuê công nhân cấp tốc sửa cống, đường, ý của ông ta vậy rõ ràng muốn
đấu lại với Diệp Phàm cháu đây.
Cho nên không giải quyết căn
nguyên của sự việc thì không thể giải quyết nổi vấn đề nước ăn, nước
dùng của người dân Hồng Cốc Trại.
Diệp Phàm nói.
- Cứ tạm như vậy đi. Phải đả kích có mức độ, cũng như là rung cây dọa khỉ đó. Bằng không…
Tề Chấn Đào nói.
- Ý của chú Tề là trước tiên hãy giơ thanh kiếm sáng loáng lên vậy, bắt
ba người Trịnh Mãn. Nếu như điều tra ra, Liễu Tây Hà mà có mờ ám thì
chắc chắn ông ta cũng sẽ hoảng hốt. Còn nếu Liễu Tây Hà mà không hoảng
hốt thì cũng có người lo sợ. Người đó sẽ ép Liễu Tây Hà phải nhường. Và
chúng ta sẽ tiến lên dần dần, chỉ cần lo xong việc của Hồng Cốc là được.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, tiểu Diệp. Cậu đúng là một đồng chí chân thật. Còn thật lòng
lo nghĩ tới lợi ích của nhân dân. Cho nên chúng ta cũng cần phải bỏ công sức ra mà lo cho dân chúng.
Chỉ cần có thể đạt được mục đích,
không cần tham gia nhiều vào các việc khác. Nếu cậu cứ chú tâm vào việc
khác thì sẽ làm nhỡ mất việc quan trọng nhất.
Và nhân dân Hồng Cốc cũng chẳng nhận được gì tốt đẹp. Hơn nữa, những việc của Ủy ban kỷ luật không thuộc phạm vi của cậu.
Cậu cứ tiếp tục theo đuổi thì cũng như bắt chó đi cày thôi. Năm nay thành
phố Đồng Lĩnh đã đưa ra mấy dự án lớn như giải quyết vấn đề làm giàu cho Hồng Cốc Trải.
Vấn đề về đường cao tốc, về trạm điện… đây toàn
là những vấn đề rất lớn, đều đang chờ đợi các thành viên thành ủy các
cậu ra sức giải quyết.
Một khi giải quyết được những vấn đề này
tức là nền kinh tế của Đồng Lĩnh cũng sẽ được cải thiện rõ rệt. Đồng
Lĩnh sẽ bước sang thời kỳ phát triển cao.
Tề Chấn Đào nói.
- Cháu cũng nghĩ như vậy, không phải là không đấu lại nổi nhà họ Khổng
hay Liễu Tây Hạ. Mục đích của cháu là lấy lại “nước”. Mà tốt nhất là giữ được trạm điện. Vì vậy nhất định phải ép. Nhưng trên Tỉnh còn có những
người như Hồ Quý Thiên không chịu ra tay. Vì vậy muốn nhờ chú hỏi thăm
viện kiểm sát một chuyến. Có đội chống tham nhũng ra mặt thì tốt hơn.
Diệp Phàm nói.
- Viện kiểm sát không dễ như Ủy ban kỷ luật. Những chứng cứ này vẫn không đủ thuyết phục để Viện Kiểm Sát ra mặt đâu.
Việc này cậu thông báo với đồng chí Lan Chính – bí thư Ủy ban lỷ luật. Tôi
cũng giữ lại một bản. Đến lúc đó kiếm cơ hội để nói bóng nói gió một
chút.
Để đẩy nhanh tốc độ và tăng niềm tin, tốt nhất là thực danh tố cáo. Vì thế, cậu nên sắp xếp đúng người.
Tề Chấn Đào nói, nhìn Diệp Phàm rồi lại nói:
- Nhất định phải chú ý về phạm vi, không cần phải đào quá rộng, cuối cùng lại đành phải bức người nhà họ Khổng ra mặt.
Đến lúc đó thì cũng thành vũng bùn. Mà những năm nay Bí thư La rất quyết
tâm giải quyết vấn đề kênh Thiên Phong của Phong Châu. Chúng ta không
nên quấy rầy.
Thực ra làm một lãnh đạo Tỉnh, chẳng có ai muốn cấp dưới của mình lại như thế. Mặc dù chẳng có chút quan hệ gì với họ nhưng vẫn luôn có ảnh hưởng.
Điều này chứng tỏ cái gì. Cấp dưới xảy ra chuyện thì chứng tỏ lãnh đạo cũng không làm gì được.
- Cháu hiểu rồi.
Diệp Phàm nói.
Buổi tối khi về khách sạn, Diệp Phàm liền gọi điện ngay cho Lam Tồn Quân, cười nói:
- Ông em đừng có vui quá mà quên trời đất luôn nhé.