- Anh Diệp, anh nói gì thế mà tôi không hiểu. Mấy hôm nay tôi bận tối
mắt mũi, mấy người đều đi công tác. Trước khi chưa xác định được chức
Chủ tịch thành phố thì còn bận lắm. Lần này được coi là bước ngoặt quan
trọng đối với tôi, rất khó có được cơ hội này. Tinh thần rất hăng hái,
không nắm được chức đó không được.
Lam Tồn Quân thở dài nói.
- Chớ nóng vội, tôi cũng đã nghe ngóng rồi. Không thể hoàn thành trong
thời gian ngắn được. Cậu vẫn còn chút thời gian để thay đổi sự việc đấy.
Diệp Phàm nói
- Chu Na của cậu đã về chưa?
- Sao lại thành của tôi chứ? Người ta chẳng có quan hệ gì với tôi cả.
Lam Tồn Quân vội vàng trả lời.
- Cậu lại còn định đùa với tôi sao? Đã bị cậu cho lên giường rồi còn nói
là không quan hệ gì sao? Người con gái này tuy sắc mặt luôn lạnh lùng
nhưng tôi thấy hiện cô ấy đã thay đổi quan niệm với cậu không ít đâu.
Nói không chừng còn có thể phát triển thêm nữa. Phụ nữ mà, đã trong tay
anh mà không có chút tình cảm gì thì chắc chắn là kỹ nữ rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Đừng đùa tôi nữa ông anh, tiếp tục phát triển, còn muốn nghĩ phát triển thế nào. Nếu như cứ tiếp tục thì sẽ thành người thứ ba chen vào, “con
hổ cái” nhà tôi không dễ chọc vào đâu. Tới lúc đó thì tôi cũng chẳng còn những tháng ngày tươi đẹp.
Lam Tồn Quân có chút bực tức nói.
- Ha ha, có thể nói Tô Lâm Nhi là người phụ nữ mạnh mẽ, và cậu cũng phải
biết đường mà đối xử. Nhưng từ khi nào mà cậu em lại sợ vợ như vậy chứ.
Không ngờ rằng Diệp Phàm cũng nói ra được hai chữ “sợ vợ”.
Lam Tồn Quân vội vàng nói lại
- Ai nói tôi sợ vợ chứ, tôi là ông lớn lại sợ đàn bà sao?
- Ha ha, cậu như vậy không phải là sợ vợ sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Chỉ là tôi thương vợ thôi, không muốn làm cô ấy tổn thương. Nếu như có
thể thuận cả hai thì đương nhiên tốt rồi. Nhưng tôi lại không có bản
lĩnh như anh, xung quanh toàn người theo. Lúc nào chỉ cho tôi vài chiêu
nhé, gặp may có khi còn có em hai, em ba, em tư…
Lam Tồn Quân châm chọc.
- Tôi cũng chẳng có bản lĩnh gì cả. Nếu chỉ cho cậu vài quyền thì được.
Thôi, không tán dốc nữa, hôm nay tôi có việc muốn cầu cứu cậu đây.
Diệp Phàm gượng cười nói.
- Cái gì mà cầu cứu hay không cầu cứu. Anh Diệp có chuyện gì cứ nói thẳng ra. Phàm những gì tôi có thể làm được đều không vấn đề gì. Đừng có
khách khí như vậy. Phỏng chừng việc này có chút cái đó?
Lam Tồn Quân nói.
- Cái đó gì chứ, là thế này, Chu Na của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân –
Pháp rất có thực lực, vốn không dưới 100 triệu. Tôi đã điều tra rồi, cha của Chu Na là Chu Do Tiếu hiện là người chèo lái tập đoàn này. Mà Chu
Na lại là con gái đầu của ông ta nên rất được cưng chiều. Sau khi bị bức hiếp, nhà họ Chu treo giải 100 triệu.
Diệp Phàm nói.
- Ý của anh Diệp là chúng ta đi lĩnh 100 triệu kia sao?
Lam Tồn Quân nói có chút khinh thường.
- Cậu lại định khiến anh Diệp này thành người thấp hèn vậy sao? Có thể
cậu nghĩ Diệp Phàm tôi thiếu tiền, dù số tiền 100 triệu không phải nhỏ
nhưng Chu Na là người tình của cậu, nếu tôi có thiếu tiền đi nữa cũng
không để ý đến cô ấy đâu. Như vậy còn là cái gì nữa?
Diệp Phàm lớn tiếng.
- Ngừng, thôi đừng nói đến từ tình nhân nữa. Tôi không muốn về phải quỳ
trên thảm đâu. Nếu nói về tiền thì anh Diệp sao thiếu tiền chứ, suýt thì quên mất, anh cũng là phú ông trăm triệu ấy.
Nhưng nếu ý của anh Diệp không phải là đi lĩnh 100 triệu kia thì là gì? Lẽ nào anh muốn tôi sẽ “chơi” cô Chu Na kia? Việc này đúng là có chút nguy hiểm. Đến lúc đó nếu anh Diệp lau mông cho tôi thì tôi sẽ tiếp tục “chơi”
Lam Tồn Quân cười một tiếng.
- Lắm chuyện, chuyện lau mông của cậu cậu tự lo đi, tôi không rảnh. Mông của mình còn chẳng lau sạch nữa là lo cho cậu.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ha ha, đúng thế. Thế Tài Nhạn kia của anh còn chưa biết phải sắp xếp
thế nào rồi? Nếu như để đại tiểu thư Kiều mà biết thì chắc chắn anh cũng chẳng có những tháng ngày tươi đẹp đâu.
Lam Tồn Quân đắc chí nói.
- Đúng vậy, phút hoan lạc nhất thời lại gây ra rắc rối lớn như vậy. Có lẽ chắc giờ đồng chí Nhân Bàng đang đau đầu lắm.
- Thập lục muộn cũng không phải kiểu lương thiện. Ba chúng ta phải im
chặt miệng lại. Đừng để uống rượu vào rồi lại nói ra thì chắc chắn là
rắc rối rồi.
Nhưng việc hôm nay tôi nói không phải thế. Không
phải tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân không phải nổi tiếng về đồ da sao?
Họ lại có tiền, chúng ta có thể không nhận thưởng này.
Nhưng phải lấy ra chút hàng độc có phải không? Bằng không chúng ta chẳng phải là
cứu vô ích rồi sao. Nếu như đứng trên phương diện yêu tổ quốc, chúng ta
kiếm tiền từ nước Pháp là hoàn toàn chính đáng đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, nếu sau này tôi làm Chủ tịch thành phố thật thì đây lại là
một cuộc hợp tác đầu tư. Những việc làm vô ích này đương nhiên không thể làm rồi,
Lam Tồn Quân cũng không dại, mới đấy mà đã nghĩ được luôn rồi.
- Ha ha, cậu em à, chức Chủ tịch thành phố ít cũng phải vài tháng nữa mới ngồi được. Trước tiên phải giải quyết vẫn đề gấp gáp của tôi cái đã.
Diệp Phàm cười nói.
- Có phải là dụ dỗ thiếu nữ nhà người ta đầu tư cho Đồng Lĩnh không?
Lam Tồn Quân đảo mắt và đã hiểu ra, nên châm chọc Diệp Phàm.
- Còn là thiếu nữ sao? Cậu cũng còn nói ra được à? Nhưng không phải bảo
cô ấy tới Đồng Lĩnh mà là khu Phong Châu của tỉnh Tấn Lĩnh…
Diệp Phàm nói.
- Phong Châu, con chim ấy không chịu đến nơi nghèo nàn đấy đâu. Người ta
là con nhà danh giá của “Hồng Phách Thiên Chân” nổi tiếng trên thế giới, lại không phải chơi trò ẩn cư, có thể đầu tư gì?
Không ngờ Lam Tồn Quần cũng hiểu về Phong Châu vậy.
- Cậu đã tới rồi sao?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc.
- Đương nhiên là tôi tới đó rồi. Ngày trước còn làm trong bộ tôi có qua
đó. Ở đấy đúng là quá nghèo khổ, giao thông lại không tiện, mà ngay cả
cơ sở hạ tầng cũng ít thấy. Nơi này mà muốn kêu
gọi tập đoàn đầu tư thì
chỉ như đùa giỡn mà thôi. Đồng Lĩnh còn có chút hy vọng.
Lam Tồn Quân không ngại ngùng gì, nói thẳng với Diệp Phàm.
- Không thể nói như vậy được, mỗi vùng có một ưu điểm riêng chứ. Ví dụ
như Phong Châu, cơ sở hạ tầng đúng là còn tồi tàn nhưng ngành nông
nghiệp của nhân dân phát triển cũng không tệ lắm.
Hơn thế đất trồng rộng rãi, ở đó có vùng đất đồi thoai thoải, ngành chăn nuôi gia súc phát triển.
Số lượng thực phẩm gia súc hàng năm Phong Châu xuất đi không hề nhỏ. Tôi nghĩ tập đoàn lớn này chủ yếu sản xuất mặt hàng da.
Mà Phong Châu lại không phải nơi phong phú về da, nhưng vì nơi đây không
phát triển nên nhân công rất dễ thuê. Vì vậy mà tiền lương cũng rẻ hơn
nhiều. Vì vậy có thể làm chút gì đó ở đây chứ?
Diệp Phàm nói.
- Quái, anh không lo vun vén cho Đồng Lĩnh, lại cứ nói hộ Phong Châu là ý gì thế? Có thể lộ ra chút cho tôi nghe chút không? Tôi rất hứng thú với việc này rồi đấy.
Lam Tồn Quân hỏi.
- Ha ha, là thế này…
Diệp Phàm cũng không giấu, nói thẳng ra tất cả.
- Hay quá, chiêu này của anh quả thật là rất ranh ma. Vì ai, vì đồng chí
bí thư La Khảm Thành của Tấn Lĩnh phải không? Đến lúc tạo ra thành tích
cho Phong Châu rồi, kinh tế khu kênh Thiên Phong phát triển thì bí thư
La chắc chắn sẽ không quên được trò “ranh ma” này của anh.
Lam Tồn Quân cười mờ ám.
- Cười cái gì, rốt cuộc cậu có giúp không?
Diệp Phàm lớn tiếng, có vẻ không nhịn được nữa.
- Ai nói không giúp, nhưng quả thật tôi cũng bận, phải để tâm vào những
việc đó, chỉ sợ không thể thuyết phục được Chu Na. Nếu như vui vẻ thì
chắc chắn tài mồm mép này cũng không tệ.
Lam Tồn Quân nói, Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu có người muốn ra điều kiện đây.
Đành phải hậm hực nói:
- Được, mấy ngày nữa tôi sẽ giúp anh, còn nữa, người anh em, anh phải
hiểu phải giữ cái mũ, còn nói gì mà có thể giúp được gi thì giúp, chẳng
bằng, lập tức bàn về điều kiện.
- Không mũ quan rồi thì làm gì
còn có tình cảm mãnh liệt nữa đúng không anh Diệp, thế này nhé. Ngày mai Chu Na chuẩn bị đi, vé máy bay đã đặt rồi.
Giờ tôi đi gặp cô ấy
ngay xem có thuyết phục được cô ấy không. Nhưng tỉ lệ thành công có vẻ
không lớn lắm. Tốt nhất là anh đưa tài liệu liên quan đến Phong Châu để
tôi nghiên cứu thì mới dễ dàng mở lời được.
Bằng không nói suông cũng chẳng ích gì. Người ta chẳng ngu ngốc gì mà mang tiền ném đi cả.
Lam Tồn Quân nói.
- Tài liệu còn đang được thu thập, mai sẽ đưa cho cậu. Cậu cứ dò thăm xem sao, nếu có ý thì tốt. Bằng không người ta mà về Pháp mình phải sang
Pháp mà nói chuyện này à?
Diệp Phàm nói, Lam Tồn Quân tự nhiên thấy như mình cũng đang làm “trò ranh ma” này.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm đã đứng đợi bên ngoài phòng làm việc của Bí thư La Khảm Thành. Vì sáng sớm đã thông báo trước nên Bí thư La cũng đến
văn phòng rất sớm.
Thư Ký Lưu Minh của Bí thư La đã đến văn phòng lúc 7 giờ 30 phút. Đúng lúc đó thì thấy Diệp Phàm đứng đợi ngoài hành
lang đang hút thuốc. Lưu Minh cũng hơi sững sờ
Sau đó mau chóng chào hỏi:
- Chào Bí thư Diệp.
- Xin chào Thư ký Lưu.
Diệp Phàm cười rồi mời thư ký Lưu một bao thuốc.
- Cảm ơn bí thư Diệp, tôi không nghiện thuốc lắm, anh cứ hút đi à.
Thư ký Lưu nhẹ nhàng từ chối bao thuốc Diệp Phàm mời.
Có hai nguyên nhân, một là chê ít hai là ngại không dám cầm cả bao ở đây.
Dù gì thì đây cũng là cơ quan, lại sợ tai vách mạch rừng.
- Giờ vẫn chưa tới giờ làm mà, anh cứ hút một điếu cho có tinh thần.
Diệp Phàm cười, cũng không khách sáo nữa, thu lại bao thuốc, lấy ra một điếu mời Lưu Minh.
- Như vậy sao được Bí thư Diệp, đáng nhẽ tôi phải mời thuốc anh chứ, thật ngại quá.
Thư ký Lưu cũng có chút nghiện thuốc lá nhưng trước mặt Bí thư La lại không dám hút.
Nhưng giờ Bí thư La chưa đến nên anh ta cũng có chút do dự. Và cuối cùng cũng nhận lấy một điếu, miệng thì nói khách sáo nhưng cũng lấy bật lửa ra
châm hút.
Hơi thứ nhất rất mạnh. Nửa tiếng sau thì Bí thư La đến. Đồng chí Lưu Minh này đương nhiên là tranh thủ hút vài hơi rồi nếu
không lại phải nhịn một ngày.
Việc này tương đối khó khăn đối với con nghiện thuốc lá như Lưu Minh. Ngày trước anh ta cũng vậy, đều phải
tranh thủ vào nhà vệ sinh hút 2 điếu sau đó đánh răng để bỏ mùi thuốc.
Nhưng con ngươi của anh ta vẫn co lại. Vì hút liền lúc hai điếu.
Sau này con mắt tinh anh của Diệp Phàm đã nhìn thấu. Thấy ánh mắt của Lưu Minh dính vào điếu thuốc kẹp trên tay.
Chủ nhiệm Điền tặng quà tốt như vậy mà anh lại không động lòng sao. Diệp
Phàm đắc ý trong lòng, có thể vì làm thư ký của Bí thư La, nên thỉnh
thoảng cũng ngửi được mùi khói thuốc hạng này.
- Bí thư Diệp, mời vào trong, anh uống trà gì ạ?
Lưu Minh nhiệt tình mời, nhiệt tình hơn lúc trước nhiều.