Diệp Phàm cũng không khách khí nữa, liền vào ngồi trong một phòng khách
nhỏ bên ngoài. Khi Bí thư Lưu đem trà đến, Diệp Phàm cũng thuận tay đặt
chiếc cặp da lên trên bàn. Sau đó mở cặp da rồi lấy bao thuốc thơm đã mở sẵn ra nhét vào trong đó.
Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm phát
hiện, ánh mắt của đồng chí Tiểu Lưu dường như cũng để ý đến bao thuốc
thơm này. Hơn nữa còn nhếch cằm lên như một thói quen.
Diệp Phàm vừa nhìn đã biết có cửa rồi, hắn liền chau mày lai nói:
- Đúng là phiền thật, lão Điền này cũng thật là, cho cả cây thì không cho để cầm cho dễ, đằng này đưa mỗi có bảy tám bao. Nhét vào cặp này đầy
quá, làm giấy tờ nhăn nheo hết cả.
Nói đến đây, Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Lưu một cái, cười nói tiếp:
- Bí thư Lưu, giúp tôi cái, đem mấy bao thuốc này về cho người thân ai hút thì hút. Nếu không cái cặp của tôi đầy quá rồi.
Nói xong Diệp Phàm liền đẩy ba bao qua.
- Cái này….
Bí thư Lưu tỏ vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra nhận, sau đó cười nói:
- Nếu Bí thư Diệp đã nói như vậy thì tôi cũng cầm vậy.
8 giờ đúng, Bí thư La đến.
- Cậu đến thật đúng lúc, tôi cũng đang muốn tìm cậu nói chuyện đây.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, La Khảm Thành đã lên tiếng trước, sau đó hai người cùng bước vào phòng làm việc.
La Khảm Thành không ngồi trước bàn làm việc mà dẫn Diệp Phàm đến chỗ ghế
sô pha trong góc rồi mới ngồi xuống. Kiểu nói chuyện thế này không mang
tính nghiêm túc như cách bàn việc công bình thường.
Hơn nữa còn
tăng thêm tình cảm giữa lãnh đao và cấp dưới. Đương nhiên, có những lúc
lãnh đạo muốn thể hiện sự quan tâm đến cấp dưới thì cũng làm như vậy.
- Bộ Tài chính đã quyết định đối với chuyện của Hồng Cốc Trại rồi. Tôi hy vọng trong lòng cậu đừng có nảy sinh bất mãn. Chuyện này, cậu cũng phải hiểu cho cái khó của tỉnh. Đương nhiên, khoản tiền này đúng là do các
cậu tranh thủ được. Đăc biệt là cậu đã phát huy tác dụng chủ yếu trong
việc này, lãnh đạo trên tỉnh cũng đều rõ cả.
La Khảm Thành nói trực tiếp vào vấn đề.
- Ha ha, Bí thư La, tôi không có bất mãn. Địa khu Phong Châu và thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi cũng là anh em, đều thuộc tỉnh Tấn Lĩnh. Vì vậy,
tôi nghĩ bộ Tài chính đã giúp đỡ thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi như vậy
thì tai sao thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi lại không giúp địa khu Phong
Châu một chút chứ? Khoản tiền mà bộ Tài chính cấp lần này cũng là một hỗ trợ đáng kể, nhưng tôi lo 40 triệu này vẫn còn thiếu một chút nữa, về
tôi sẽ bàn bạc với các đồng chí trong bộ máy Thành ủy xem ngoài khoản 40 triệu mà bộ Tài chính cấp ra thì có thêm sự giúp đỡ về mặt nhân lực và
các mặt khác hay không.
Hơn nữa, tôi còn có một cách. Sự hỗ trợ
của bộ Tài chính liệu có thể mở rộng ra bên ngoài thì tốt. Một khi Đồng
Lĩnh trở thành thành phố giúp đỡ địa khu Phong Châu thì liệu bộ Tài
chính có thể chiếu cố đến điểm này được không.
Các cụ có câu ‘Đã thương thì củ ấu cũng tròn’ mà. Đương nhiên, không biết ý nghĩ này của
tôi có chín chắn hay không, nhờ Bí thư La chỉ dẫn một chút.
Diệp Phàm cười nói, vẻ mặt thể hiện một sự nhẹ nhàng thoải mái, nhưng thực ra trong lòng hắn đang rất lo lắng.
- Suy nghĩ này rất tốt mà. Đã thương thì củ ấu cũng tròn, câu này nói hay lắm. Ban đầu tôi còn lo lắng cậu nghĩ không thông, nhưng lúc này thì
tôi yên tâm rồi. Cái này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ rằng các đồng chí
của chúng ta đã biết nhìn về đại cục, nhìn về cái lớn. Hơn nữa, cũng
chứng minh đồng chí Diệp Phàm rất chu đáo.
La Khảm Thành cười nói.
Ông ta nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói:
- Cậu có suy nghĩ này là rất tốt, Ủy ban tỉnh sẽ ủng hộ cách nhìn này của cậu. Đối với hướng phát triển của
Phong Châu, tầm nhìn của cậu đúng là rất xa. Tuy nhiên, vừa nãy cậu nói về
việc giúp đỡ về các mặt khác đó, thì tôi muốn nghe cụ thể hơn một chút
nữa. Ví dụ như cậu dự định sẽ giúp đỡ Phong Châu như thế nào? Tôi muốn
nghe chi tiết về ý tưởng của cậu.
Bí thư La rất có hứng thú。
- Nghe nói, địa khu Phong Châu lấy trục Thiên Phong làm chính để xây dựng thành một khu đa năng, nông nghiệp làm chủ đạo, công nghiệp là bàn đạp
cho sự phát triển…Không thể không nói quyết định này của Ủy ban tỉnh rất là sáng suốt. Một khi kế hoạch này trở thành hiện thực thì nón sẽ trở
thành động lực để kéo kinh tế Phong Châu phát triển.
Hơn nữa, còn giải quyết được vấn đề dân sinh cho một triệu dân Phong Châu. Việc xóa
đói giảm nghèo của Phong Châu sẽ hoàn thành được đến tám mươi phần trăm. Diện tích của địa khu Phong Châu rộng, địa thế cũng hơi hẻo lánh, công
nghiệp phát triển còn chậm. Nhưng ưu thế để phát triển nông nghiệp thì
vô cùng rõ ràng. Bởi vì, bọn họ có đất đai rất rộng, lại có ưu thế về
địa lý và điều kiện tự nhiên.Ngành chăn nuôi của Phong Châu hoàn toàn có thể trở thành một mắt xích quan trọng để phát triển. Tuy nói số lượng
của ngành chăn nuôi ở Phong Châu rất lớn, nhưng chưa hình thành được một dây chuyền có ưu thế và có giá trị cao. Mà chủ yếu ở đây là các loại
thịt, lông cừu chất lượng thấp và sữa thô chế. Thực ra, hoàn toàn có thể phát triển ở phương diện này được.
- Diệp Phàm nói.
- Ồ,
làm thế nào. Hơn nữa, việc tiến hành cải tạo trục Thiên Phong sẽ bổ sung nguồn nước cho hai bên trục. Khi nguồn nước dồi dào thì cỏ cây sẽ trở
nên tươi tốt. Mà cỏ cây tươi tốt sẽ có ảnh hưởng tích cực đến ngành chăn nuôi. Cũng như cậu vừa nói, làm sao để biến một ngành chăn nuôi chất
lượng thấp thành một ngành có chất lượng cao thì việc hình thành một dây chuyền sản xuất là một mắt xích vô cùng quan trọng.
Như truyền
thống thì chính là xây dựng công xưởng, nhưng địa khu Phong Châu nằm ở
nơi tương đối hẻo lánh, hơn nữa
cơ sở giao thông thì nghèo nàn lạc hậu.
Thông thường việc kéo đầu tư là một khâu yếu nhất, nếu không có người
đến đầu tư thì đừng nói gì đến việc phát triển. Đồng chí Diệp Phàm, cậu
đưa ra một cách cụ thể để hình thành một dây chuyền sản xuất, coi như là giúp địa khu Phong Châu một việc lớn vậy. Điều này còn quan trọng hơn
nhiều so với việc cậu cho bọn họ mấy triệu tiền.
Xem ra, La Khảm Thành đúng là quan tâm đến địa khu Phong Châu rồi. Không ngờ lại ‘hạ mình’ để xin Diệp Phàm ‘chỉ giáo’ như vậy.
- Bí thư La, ngành chăn nuôi của địa khu Phong Châu phát triển, sản lượng da, lông tương đối cao. Nước Pháp có một tập đoàn tên là Hồng Phách
Thiên Chân chắc Bí thư La cũng nghe qua rồi chứ.
Diệp Phàm nhìn La Khảm Thành một cái, hỏi.
- Ừ, có phải là tập đoàn nổi tiếng về ngành sản xuất sản phẩm thuộc da
không? Khách hàng của bọn họ đều là những đại gia cả, một chiếc túi hoặc áo da đến cả vài ngàn thậm chí là cả vạn tệ.
La Khảm Thành nghi ngoặ nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Tuy nhiên, bọn họ cao cấp như vậy chăc không để ý đến Phong Châu đâu.
- Vâng, vốn là bọn họ không để ý. Nhưng lần này vẫn có cơ hội đấy. Thời
gian trước bạn tôi có giới thiệu cho tôi con gái của chủ tịch hội đồng
quản trị của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chu Do Tiếu tên là Chu Na.
Hôm qua sau khi nghe nói chuyện của Phong Châu, tôi liền gọi điện cho bạn
tôi. Cậu ấy đã nói với Chu Na rồi, cô ấy nói về nước sẽ đem chuyện này
nói với ba cô ấy.
Có lẽ một thời gian nữa họ sẽ đến Phong Châu
xem tình hình. Không cần nói đến cái khác, chỉ cần bọn họ chịu đầu tư
xây dựng một xưởng vài trăm triệu thì chúng ta hoàn toàn có điều kiện để triển khai. Hình thành một dây chuyền sản xuất có hiệu quả, hơn nữa
việc hình thành của dây chuyển sản xuất cũng có lợi cho sự phát triển
của ngành chăn nuôi. Sản xuất ra sản phẩm chất lượng cao, số lượng
nhiều. Hai mặt này là luôn song hành với nhau.
Diệp Phàm nói.
- Nếu họ đến thì đương nhiên đó là chuyện tốt. Tuy nhien, chỉ e rằng bọn
họ chê Phong Chân mà thôi. Phong Châu hẻo lảnh như vậy. giao thông lại
không thuận lợi nữa. Nếu xác định được bọn họ đến thì chúng ta cũng có
thể cải tạo một chút. Còn bọn họ mà không đến, thì việc chúng ta bỏ sức
ra để cải tạo đường sá và ngành chăn nuôi thì cũng sẽ không được báo
đáp. Còn trên tỉnh và địa khu Phong Châu lại phải gánh một gánh nặng
trên vai. Đương nhiên, đối với việc cải tạo hệ thống giao thông ở đây
thì trên tỉnh cũng đã có kế hoạch rồi, chuẩn bị phân giai đoạn để thực
hiện. Còn tiền thì ủng hộ từ từ, một năm cũng không cấp được nhiều. Còn
nếu tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến thì trong một năm phải hoàn
thành. Không có tiền thì làm thế nào? Chắc chắn là phải nghĩ cách để có
tền. Vì vậy việc bọn họ có đến hay không hoặc có định vị ở Phong Châu
hay không là điều rất quan trọng. Đương nhiên, chúng ta không được vì
nguyên nhân rút tiền sửa đường hay những lý do khác mà bỏ đi cơ hội này
được. Ngược lại, chúng ta phải nắm lấy cơ hội này. Cố gắng đem tập đoàn
Hồng Phách Thiên Chân đến địa khu Phong Châu. Có lẽ, bọn họ đến cũng là
hy vọng của Phong Châu. Đồng chí Diệp Phàm, chuyện này giao cho cậu làm
có được không? Đối với bên phía Phong Châu thì do cậu điểm tướng. Điểm
trúng ai thì người đó sẽ do người đó tiến hành. Nếu cầu cái gì thì cứ
trực tiếp nói với đồng chí Thái Lượng, tôi sẽ yêu cầu bọn họ toàn lực
phối hợp với cậu cùng hoạt động. Cái này, nếu như cậu cần sự giúp đỡ
trên tỉnh thì tôi có thể bố trí một phó bí thư đến phối hợp với cậu.
La Khảm Thành nói rất nghiêm túc, hơn nữa lòng tin của ông rất lớn. Khiến cho Diệp Phàm cảm thấy áp lực rất lớn.
- Bí thư La, việc bên Đồng Lĩnh nhiều lắm. Mà Đồng Lĩnh ở phía Bắc, còn Phong Châu lại ở phía nam. Khoảng cách của hai nơi cũng rất xa, tuy
rằng cùng nằm trong tỉnh Tấn Lĩnh được, nhưng ngồi xe cũng phải mất mấy
tiếng đồng hồ. Hơn nữa, bởi vì đường sá của Phong Châu quá kém, đi không mất bảy tám tiếng thì không thể đến được. Cho nên vấn đề đi lại cũng
không hề dễ dàng. Nếu như chọn cách chỉ huy từ xa thì e rằng có những
việc nhất thời nói không rõ được. Hơn nữa, suy nghĩ của tôi các đồng chí ở Phong Châu có làm theo hoàn toàn hay không cũng là một vấn đề. Dù sao Phong Châu cũng không phải Đồng Lĩnh, ở Đồng Lĩnh thì tôi có thể chắc
được, nhưng đối với Phong Châu mà nói thì khó lắm. Đương nhiên, tôi
không sợ việc hoặc sợ phải chịu trách nhiệm. Tôi nghĩ, đã quyết định rồi thì phải làm tốt. cho nên, cái này tôi rất nghiêm túc.
Diệp Phàm nói.