Hơn nữa, đồng chí Trì cũng muốn thể hiện uy phong của Bí thư Đảng uỷ
công an, khoe khoang giám đốc sở công an chỗ anh chẳng phải là dưới
quyền của tôi sao. Lão Trì muốn trả thù ý coi thường mình của Ninh Mãn.
- Sẽ phải làm thế nào thì mới có thể lại làm xuất hiện việc “sói” tấn
công người? Việc này chỉ có thể là cô Liễu nói, chứ không phải là Ninh
Mãn tôi nhiều lời.
Ninh Mãn mờ ám nói, y không hề sợ Trì Hạo Cường một chút nào.
- Cô Liễu, có thể nói địa điểm cụ thể không, chúng ta cũng nhân việc này để triển khai công việc, có phải thế không nào?
Vì Trì Hạo Cường không hiểu rõ việc của Liễu Nguyệt, cho nên nói vẫn còn
khách khí. Dù sao Liễu Nguyệt cũng gọi Liễu Tây Hà là chú, thực lực của
Liễu Tây Hà có thể cũng phải đắn đo một chút.
Ông ta chẳng sợ gì Diệp Phàm như vậy, thì trong mắt ông ta mình căn bản chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
- Việc này, tôi sợ Bí thư Diệp phê bình là tôi nhắm vào thành phố Đồng Lĩnh, không dám nói.
Liễu Nguyệt lắc đầu lại nhắc tới Diệp Phàm.
- Yên tâm, chỉ cần cô nói là thực thật, tin rằng Bí thư Diệp sẽ không phê bình cô. Việc thế này cần phải sớm ngăn chặn thì tốt, nếu không sẽ tạo
nên việc lớn hơn thì sẽ phiền phức lắm có phải không nào Bí thư Diệp?
Trần Húc cố ý ép Diệp Phàm.
- Ừm, Chủ tịch Trần nói rất chính xác.
Diệp Phàm gật đầu.
- Cô Liễu, cô nói đi. Nếu Công an thành phố Đồng Lĩnh không có cách giải
quyết, thì Sở công an tỉnh chúng tôi sẽ giúp bọn họ giải quyết. Như thế
còn ra gì nữa!
Hồ Quý Thiên “hừ” một tiếng, thể hiện tư thế hiên ngang.
- Xin cô Liễu hãy nói sự thật, tôi lập tức phái người đi giải quyết. Dù
liên quan đến ai Ninh Mãn tôi cũng nhất quyết làm đến cùng. Cô phải tin
tưởng công an thành phố chúng tôi hiện nay. Lực lượng đã được tăng cường không ít, không còn là công an thành phố trước kia nữa rồi, sẽ làm cho
cô vừa lòng.
Ninh Mãn nói, dõng dạc thậm chí khoe khoang một chút.
- Đúng vậy, Tiểu Nguyệt, nói đi. Có nhiều lãnh đạo ở đây như thế, tin rằng họ sẽ giải quyết dứt khoát.
Liễu Tây Hà cũng nói.
- Tôi gặp mấy tên “sói” ở Thiên Khâu Cốc.
Liễu Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cô Liễu, nơi đó cô không nên đến.
Ninh Mãn thốt ra.
- Vì sao?
Liễu Nguyệt quay đầu hỏi.
- Nơi đó rất nguy hiểm, rắn độc rất nhiều. Hơn nữa sói cũng rất hung dữ.
Bởi vì trước kia đó là một cái giếng trời, sau này không hiểu vì sao lại bị nứt ra rồi người ta có thể đi vào trong đó. Tuy nhiên, rất nguy
hiểm. Bình thường thì không có người vào.
Mặt Ninh Mãn nghiêm túc nói.
- Cục trưởng Ninh vừa mới nói rất rõ ràng rồi đấy, thế nào, đến mấy người cũng sợ sao?
Liễu Nguyệt không nể tình nói:
- Vừa rồi giám đốc sở Hồ và chủ tịch tỉnh Trần cũng đã nói rồi có phải
không? Vừa nãy tôi cũng đã nói những lời không được nói, các anh còn cổ
vũ tôi.
- Con người, cô Liễu. Vừa rồi cô nói là “sói” phải không?
Ninh Mãn sửng sốt hỏi.
- Là sói háo sắc chứ không phải sói bình thường.
Liễu Nguyệt nói.
- Thật chẳng ra gì, cô Liễu xin hãy nói rõ hơn một chút. Là bọn lưu manh nào. Chúng tôi nhất định xử lý nghiêm khắc.
Ninh Mãn lấy lại khí thế.
- Tên cầm đầu tên là Đường Sở, dẫn theo một đám người muốn bắt nạt tôi. Tuy nhiên may là có người đến cứu.
Nói đến đây Liễu Nguyệt cố ý đưa ánh mắt nhìn Trần Húc, Hồ Quý Thiên đến Ninh Mãn, rồi nói tiếp:
- Không biết tên Đường Sở này các anh có dám bắt hay không?
- Nhà của hắn có phải là ở thị xãChương Hà không?
Khi Ninh Mãn hỏi dường như giọng nói có chút run sợ. Y thực sự lo lắng
không biết có phải Đường Sở của Đường gia hay không, tên công tử lưu
mạnh này thật là bệnh hoạn.
Còn Hồ Quý Thiên và Trần Húc đều giữ
nguyên sự trầm mặc, Diệp Phàm cười thầm, trong lòng nghĩ Liễu Nguyệt
đúng là ranh ma. Căn bản là đang cố ý đùa giỡn những tên này.
-
Nghe nói đúng là như thế, cha hắn hình như là trường công an thị xã
Chương Hà gì đó. Tôi một mình ở nơi đất khách bị ăn hiếp cũng đã ăn hiếp rồi, có cách nào nữa đâu.
Liễu Nguyệt thản nhiên nói.
- Tiểu Nguyệt, bọn xúc sinh đó làm gì cháu?
Liễu Tây Hà tức giận, lần này Liễu Tây Hà vốn là muốn mời anh họ Liễu Tín Đông.
Cuối cùng đã phái Liễu Nguyệt đến cũng coi như là nể mặt rồi. Dù sao Liễu
Tín Đông cũng quá bận, không thể đến được. Nếu có chuyện gì xảy ra với
Liễu Nguyệt ở Đồng Lĩnh thì Liễu Tây Hà còn chỗ nào để mà chui nữa.
- Thực ra cháu không làm sao cả, may là có người kịp thời cứu cháu mới không làm cho hắn không thực hiện được.
Liễu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Súc sinh!
Liễu Tây Hà tức giận mắng một câu rồi nhìn chằm chằm vào Ninh Mãn nói:
- Cục trưởng Ninh, tôi yêu cầu các anh lập tức bắt tên súc sinh Đường Sở
xử lý nghiêm khắc. Nếu không, Liễu Tây Hà tôi lẽ kiện lên tận Tỉnh ủy.
- Việc này... tôi...
Vẻ mặt Ninh Mãn lập tức tím đen lại, y nhìn Hồ Quý Thiên, Trần Húc và Xa Thiên.
- Chủ tịch Trần, anh là lãnh đạo phân công phụ trách công an trong tỉnh.
Còn giám đốc sở Hồ, anh là lãnh đạo sở công an tỉnh. Vừa rồi các anh nói phải xử lý nghiêm khắc việc này có phải không nào?
Liễu Tây Hà ép tới.
- Việc này nhất định phải điều tra, tuy nhiên, việc này xảy ra trong ranh giới của thành phố Đồng Lĩnh. Vì thế việc này xảy ra thế nào các anh có thể báo án với Cục công an bản địa hoặc cục công an thành phố Đồng
Lĩnh. Còn việc xử lý thì phải chờ đến khi điều tra có kết quả rồi do cục công an sở tại quyết định.
Trần Húc trong nháy mắt miệng lưỡi đã thay đổi, biến “xử lý” thành “điều tra”.
“Điều tra” chỉ là một cách nói, nói xử lý cũng được, nói người ta không có
việc gì không phải xử lý cũng được. Phải chăng đó chính là điều tra.
- Ừm, nhất định phải điều tra.
Hồ Quý Thiên cũng gật đầu nói.
- Cục trưởng Ninh, anh còn chưa phái người đi bắt tên Đường Sở sao?
Liễu Tây Hà nhìn chằm chằm Ninh Mãn.
- Bí thư Trì, anh là bí thư được phân công quản lý ngành Công an. Việc
này, hay là xin chỉ thị của anh cục công an thành phố chúng tôi nên làm
thế nào?
Không ngờ da mặt Ninh Mãn lại dày như vậy, trước mặt mọi người lại muốn đẩy việc này cho Trì Hạo Cường.
- Đồng chí Ninh Mãn, vừa rồi anh không nghe rõ chỉ thị của Chủ tịch Trần sao? Vừa rồi Chủ tịch Trần đã trực tiếp chỉ thị.
Do cơ quan công an bản địa hoặc cục công an
thành phố Đồng Lĩnh xử lý. Anh là cục trưởng kiểu gì thế, đến một chút kiến thức cơ bản như vậy cũng
nghe không hiểu.
Một việc nhỏ như vậy cũng phải xin chỉ thị sao?
Thật là vớ vẩn, nếu như ba cơ quan công an, viện kiểm soát và tòa án
thành phố Đồng Lĩnh cũng đều giống như anh thì Trì Hạo Cường tôi có phải là một chết đi rồi không?
Trì Hạo Cường đương nhiên không ngốc nghếch đưa tay đón lấy củ khoai đang nóng bỏng tay này.
Ai cũng biết Đường Sở chính là con trai của Đường Vân trưởng công an thị
xã Chương Hà. Đường gia và Khổng gia có quan hệ thân thích, thế lực rất
hùng hậu.
Hơn nữa, Trì Hạo Cường nhân cơ hội này dạy cho Ninh Mãn một bài học. Trong lòng Trì Hạo Cường thực sự rất khoái trí.
- Bí thư Trì, bố của Đường Sở là Đường Vân có phải không?
Từ nãy Xa Quân không hề lên tiếng giờ đột nhiên xen vào hỏi.
- Nếu cố Liễu nói con sói háo sắc đó chính là Đường Sở của Đường gia ở
thành phố Chương Hà thì cha của hắn chính là đồng chí Đường Vân rồi.
Trì Hạo Cường gật đầu nói.
- Cô Liễu Nguyệt, người ức hiếp cô đó có phải tên là Đường Sở, là con
trai của Đường Vân trưởng công an thị xã Chương Hà? Việc này cô phải
thận trọng, phải làm rõ ràng, không thể nói lung tung. Nếu không chính
là vu oan rồi, đây cũng là phạm tội. Hơn nữa còn liên quan đến người nhà của giám đốc sở công an, hi vọng cô Liễu thận trọng hơn một chút.
Xa Quân vẻ mặt nghiêm túc nói.
Bí thư Xa, anh hỏi thế là thế nào. Cháu tôi chỉ là thiếu chút nữa thì bị
ức hiếp, chứ không phải thực sự là bị ức hiếp. Hy vọng bí thư Xa nói
năng thận trọng một chút, đừng nói bừa. Nếu không sợ rằng sẽ dẫn đến
những phiền toái không đáng có.
Liễu Tây Hà nhíu mày nói.
Việc này, lời của Xa Quân vừa mới nói chắc chắn là không ổn rồi. Có khả năng có lẫn lộn, nếu không phải sự thật thì sau này Liễu Nguyệt đâu có thể
nhìn người ta nữa phải không?
- Tôi không chịu, bị bọn họ đánh, đặc biệt là tên súc sinh Đường Sở đã xé rách áo ngoài của tôi.
Hắn đang định xé áo trong của cháu thì cháu được người kịp thời cứu. Nếu
không chú Liễu, cháu sợ rằng hôm nay không gặp được chú rồi.
Hơn
nữa, tối hôm qua cháu đã hỏi thăm rồi. Tên súc sinh Đường Sở chính là
con trai của Đường Vân, trưởng công an thị xã Chương Hà.
Có người còn bảo cháu nhanh chóng rời khỏi thành phố Đồng Lĩnh, nói là ở thành
phố Đồng Lĩnh, Đường gia chính là một con hổ, không đùa được phải nhanh
chóng trốn đi.
Không ngờ thành phố Đồng Lĩnh dưới sự lãnh đạo
của bí thư Diệp lại gay go như thế, con trai của giám đốc sở công an lại là một tên cầm thú.
Liễu Nguyệt đương nhiên cũng vội vàng chứng
minh một chút, nếu không truyền ra ngoài thì còn ra gì. Hơn nữa người
con gái này cũng thật biết cách thể hiện sự bi thương. Và cũng biết cách hắt chậu nước bất về phía Diệp Phàm. Xem ra, Thành kiến của Liễu Nguyệt đối với Diệp Phàm rất lớn.
- Cô Liễu, việc vẫn chưa điều tra rõ
ràng không thể đưa ra kết luận bừa được. Hơn nữa, dù cô kể là sự thật,
nhưng đó chỉ là Đường Sở làm. Việc hổ bố sinh chó con xã hội chúng ta
bây giờ không phải là hiếm gặp. Đường Sở là Đường Sở mà, đương nhiên,
việc này nhất định phải xử lý nghiêm khắc.
Diệp Phàm nói.
- Lúc đó anh không phải là...
Liễu Nguyệt tức giận chỉ Diệp Phàm, có lẽ là muốn nói “không phải anh đã ở đó”, còn phải điều tra cái gì nữa.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vội vàng trừng mắt nhìn cô ta, Liễu Nguyệt liền nghẹn
lời lại. Bởi vì trong sắp xếp kế hoạch của Tề Thiên thì Diệp Phàm không
tiện xuất hiện ở trước mọi người.
- Loại súc sinh này không bắt thì không còn công lý, cục trưởng Ninh, tôi chờ các anh làm việc.
Liễu Tây Hà tức đến mức cơ thịt bên má cũng đang nhảy nhót lên.
- Nhìn từ những sự thật chứng minh của cô Liễu vừa nói, Đường Vân không
chỉ là trưởng công an thị xã Chương Hà, mà còn là Bí thư Đảng ủy công an thị xã, là một cán bộ cấp phó. Tầng lớp cán bộ này đối với Cục công an
thành phố Đồng Lĩnh mà nói do Ninh Mãn xử lý thì rõ ràng có chút yếu
kém.
Bí thư Đảng ủy công an các huyện phía dưới phải do lãnh đạo chủ quản bản địa hoặc bí thư Đảng ủy công an hơn một cấp xử lý.
Lời này của Xa Quân là muốn kéo Ninh Mãn ra, ném “phân” vào người Trì Hạo Cường.
- Ha ha ha, đồng chí Xa Quân. Cục công an thành phố độc lập phá án. Dù
cha ruột của Đường Sở là Đường Vân, nhưng ông ấy cũng không có quyền can thiệp vào việc phá án của Cục công an thành phố.
Hơn nữa, Thiên
Khâu Cốc nằm trong địa phận của huyện Đông Tân, việc này xảy ra ở huyện
Đông Tân, vốn là do Công an huyện Đông Tân đứng ra điều tra xử lý.
Tuy nhiên, vì chuyện này liên quan đến con trai của đồng chí Đường Vân. Cho nên Công an huyện Đông Tân đã không thể đảm nhiệm điều tra xử lý được
việc này.
Cho nên, để loại bỏ tất cả những phiền nhiễu, phải do Cục công an thành phố đứng ra điều tra xử lý việc này.
Trì Hạo Cường nói, liếc nhìn Liễu Nguyệt nói:
- Cô Liễu Nguyệt, cô có việc gì xin hãy nói cụ thể với đồng chí Ninh Mãn. Tin rằng đồng chí Ninh Mãn sẽ cho cô một kết quả xử lý vừa ý.