- Ừm, đồng chí Ninh Mãn, Bí thư Trì đã giao chuyện này cho anh rồi. Hi vọng anh sẽ dốc toàn lực làm cho tốt.
Phải công minh, công chính, phải giải tỏa được oan khuất cho người bị hại,
chúng ta nhất định phải nêu cao chính nghĩa, thể hiện tính công bằng của Cục công an thành phố trên vấn đề pháp luật.
Phải làm cho nhân
dân toàn thành phố nhìn thấy, chỉ cần là cái ác, bất kể liên quan đến
người nào, Cục công an thành phố Đồng Lĩnh có quyết tâm xử lý.
Diệp Phàm phun ra những lời mang tính cổ vũ Ninh Mãn nghe thấy suýt chút nữa thì phải chạy mất rồi.
- Đồng chí Ninh Mãn, anh phải nhớ kỹ chỉ thị của Bí thư Diệp. Làm vụ án
này thành vụ án “sắt”, bất kể liên quan đến cái gì, khi điều tra được
đến cùng.
Trì Hạo Cường vẻ mặt nghiêm túc nói, y lại đẩy Diệp
Phàm lên trước làm bia đỡ đạn. Cái gì mà chỉ thị của Bí thư Diệp đưa lên trước.
- Việc này nếu liên quan đến người thân của đồng chí
Đường Vân, tôi thấy đồng chí Trì Hạo Cường cũng phải chú ý theo dõi,
thường xuyên báo cáo với tôi tình hình tiến triển của vụ án.
Diệp Phàm lại kéo Trì Hạo Cường vào trong vụ án. Hai đồng chí Trì Hạo Cường
và Ninh Mãn chỉ có thể là hai vị Hắc Bao Công gật đầu.
- Đội trưởng Thái, anh lập tức dẫn theo mấy người gọi Đường Sở đến Cục.
Ninh Mãn hạ lệnh cho một cảnh sát viên.
Đội trưởng Thái hành lễ rồi xoay người đi, tuy nhiên, Ninh Mãn lại nhắc nhở:
- Đội trưởng Thái, phải chú ý tác phong, nhân cách của cảnh sát, phải chú ý chấp pháp văn minh.
- Chủ tịch Trần, giám đốc sở Hồ, Bí thư Diệp... chúng ta bắt đầu cắt băng chứ? Sắp đến giờ ăn cơm rồi.
Lúc này Liễu Tây Hà nói, tuy nhiên nụ cười trên mặt là cố gượng ép. Không rạng rỡ tự nhiên như vừa rồi.
Mấy người cùng đi đến trước băng lụa.
- Chủ tịch Liễu làm việc thật là hiệu quả cao. Nghe nói qua tết còn tăng
ca, tăng giờ, tăng tiền công mời công nhân đến dọn dẹp đường cống. Chủ
tịch Liễu toàn tâm toàn ý vì cuộc sống tinh thần của người dân Đồng Lĩnh khiến chúng tôi phải học tập.
Diệp Phàm cười ha hả.
-
Cũng tàm tạm, lắp đặt miệng cống sớm một ngày cũng là để trữ đủ nước sớm một ngày. Đến khi đủ nước có thể phát điện rồi, điện của chúng ta phần
lớn đều là cung cấp cho người dân Đồng Lĩnh.
Hơn nữa, điện phát
ra cũng có thể kiếm được tiền, chúng tôi có thu nhập, còn tài chính
thành phố các anh chẳng phải là cũng có thể thu thuế sao.
Nếu
không, trạm điện Hồng Cốc không có điện chúng ta không có thu nhập tài
chính thành phố các anh cũng mất đi một khoản không nhỏ.
Liễu Tây Hà gượng cười châm chọc. Y đương nhiên biết Diệp Phàm đang châm chọc y.
- Đúng vậy, Chủ tịch Liễu một lòng tạo phúc vì nhân dân Đồng Lĩnh là kiểu mẫu để chúng ta học tập. Nếu các xí nghiệp ở Đồng Lĩnh đều có lòng như
Liễu tổng. Thì Đồng Lĩnh chúng ta không lo gì không phát đạt có phải
không nào?
Diệp Phàm cười ha hả nói, khiến cho Khổng Đoan và những người khác bên cạnh không hiểu ra sao.
Trong lòng tự nhủ hôm nay đồng chí Diệp Phàm phải chăng đã uống nhầm thuốc.
Liễu Tây Hà rõ ràng là muốn đóng cửa cống không xả nước, đến khi người
dân trại Hồng Cốc lại không có nước dùng. Ngươi vẫn còn muốn khen hắn
sao? Đây chẳng phải là bị “bệnh” à?
- Ha ha ha, nên thế nên thế.
Huống hồ Bí thư Diệp đang quản lý chính trị ở thành phố Đồng Lĩnh mà. Có thể vì Ủy ban nhân dân thành phố giải quyết một số khó khăn thực tế, là vinh hạnh của Liễu Tây Hà tôi mà.
Đương nhiên, tôi cũng hi vọng
Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh các anh có thể đẩy nhanh tốc độ, sớm rút lệnh dừng sản xuất đối với trạm điện Hồng Cốc chúng tôi. Để chúng
tôi tạo cơ hội kiếm tiền cho Phòng tài chính thành phố.
Bằng
không, tua-bin nước cứ dừng như thế cũng rất dễ trở thành sắt rỉ. Hơn
nữa, không phát điện thì không có thu nhập. Đến khi đó lương của công
nhân cũng không thể trả được.
Công nhân không có lương thì không có cơm ăn. Con người mà, thực sự đến lúc không có cơm ăn thì e là sẽ như chiếc sọt thủng.
Chiếc sọt đã bị thủng to rồi thì không thể vá lại được.
Liễu Tây Hà cười nhạt nói.
- Không thể nói như vậy được, trách nhiệm an toàn nặng tựa thái sơn.
Chúng ta phải sản xuất, phải thu nhập, phải nộp thuế. Nhưng những cái
này so với sự an toàn tính mạng của con người đều là chuyện nhỏ.
Đến mạng sống cũng không còn nữa thì những cái đó lấy để làm gì nữa? Việc
kiểm tra của Phòng giám sát an toàn thành phố cũng cần qua một quá
trình, hơn nữa việc chỉnh sửa của các anh cũng cần có một quá trình có
phải không nào?
Chỉ có thể chờ đến khi các anh hoàn toàn phù hợp
với yêu cầu tiêu chuẩn an toàn thì mới có thể tái sản xuất được. Nếu
không, trách nhiệm này Diệp Phàm tôi không gánh vác nổi. Tin rằng ở đây
cũng không có vị nào dám đứng ra để gánh trách nhiệm này phải không nào?
Bao gồm cả Chủ tịch Liễu có phải thế không?
Diệp Phàm cũng vẻ mặt thản nhiên đáp lại, hai người thực tế đều đang dùng
môi làm súng để chiến đấu với nhau. Ở đây đều là những tay lõi đời nên
nghe đều hiều hết.
- Liễu tổng có thể trả lương cao gấp 3 lần để
thuê công nhân đến sử đường ống cống, tin rằng thực lực hùng hậu của tập đoàn Vạn Thắng các anh không để ý đến việc kiểm tra của giai đoạn này.
Tiền công của công nhân chắc không thành vấn đề. Còn an toàn mới là quan trọng nhất có phải thế không nào?
Lúc này Mễ Nguyệt đứng bên cạnh nói xen vào.
- Ha ha, không sao, kiểm tra đi, các anh cứ kiểm tra. Tập đoàn Vạn Thắng
chúng tôi tuy là một xí nghiệp nhỏ, nhưng trạm điện Hồng Cốc các anh
kiểm tra đã mấy năm chúng tôi vẫn duy trì được. Trạm điện Hồng Cốc là
của Tập đoàn Vạn Thắng chúng tôi, chúng tôi không quan tâm đến họ thì ai quan tâm?
Liễu Tây Hà tức giận nói năng thể hiện sự lắm tiền.
- Đừng lo lắng, tôi đã nói qua với đồng chí của Phòng Thanh tra an toàn
rồi, phải đẩy nhanh tốc độ kiểm tra. Tranh thủ trong vòng 3 tháng phải
để cho trạm điện Hồng Cốc vận hành trở lại. Tuy nhiên, đến lúc đó, tôi
vẫn phải cảm ơn Liễu tổng đã lắp đặt hệ thống ống cống mới. Chứa nước
điều hòa nước rất tốt mà!
Lời của Diệp Phàm nghe rất mờ mịt, trong lòng nghĩ ta đây mới là không thể yên tâm, ngươi muốn điều hòa nước, cửa lại không có.
- Trạm điện Hồng Cốc này là của Tập đoàn Vạn Thắng.
Liễu Tây Hà “hừ” một tiếng.
- Không sao, qua một thời gian nữa là không phải nữa rồi.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, dải băng cũng được
cắt xong. Xoay người nói:
- Thành phố còn có việc, chủ tịch Trần, giám đốc sở Hồ...chúng tôi đi trước một bước không thể cùng các anh ăn cơm được.
- Vâng, anh đi.
Trần Húc gật đầu, sau đó hỏi Liễu Tây Hà:
- Nghe khẩu khí của Bí thư Diệp có phải Tập đoàn Vạn Thắng các anh bán trạm điện Hồng Cốc?
- Bán? Ai nói vậy? Trả bao nhiêu tiền cũng không bán, dù có làm cho trạm
Hồng Cốc biến thành đống sắt vụn thì chúng tôi cũng không bán.
Liễu Tây Hà nói rất kiêu ngạo.
- Ha ha, hóa ra là thế. Đúng là kỳ lạ.
Trần Húc cười khan một tiếng rồi không hỏi nữa. Y và Hồ Quý Thiên nhìn nhau, hai người đều thầm cười trong lòng.
- Cái gì, Đường Sở phạm tội cưỡng dâm, nói láo! Nó bây giờ đang ở đâu?
Ba giờ chiều, Đường Vân vừa vào phòng làm việc đã nghe được tin này giật
mình chút nữa thì nhảy dựng lên trên ghế. Nhưng sau đó Đường Vân đã bình tĩnh trở lại ngồi xuống.
- Nghe nói Phó Chủ tịch Trần Húc, Phó giám đốc Sở Hồ Quý Thiên và Diệp Phàm đều xuống trạm điện Hồng Cốc để chỉ thị tức thì...
Chánh văn phòng Công an thị xã Chương Hà Trần Chính Văn hơi cúi đầu kể tin tức nghe được lại một lượt.
- Vậy thằng ranh con kia giờ ở đâu, lập lức gọi điện thoại cho nó, nói là tôi muốn nó lập tức về đây.
Đường Vân chút nữa thì ném cây bút trên tay xuống đất.
Trần Chính Văn rút điện thoại ra, không lâu sau lắc đầu nói:
- Bí thư Đường, không liên lạc được.
- Lẽ nào bị người của Ninh Mãn bắt đi rồi? Chắc không thể, nếu bị bắt thì đã có người nói với chúng ta rồi.
Đường Vân nói:
- Hơn nữa, Ninh Mãn hắn biết Đường Sở là con trai của Đường Vân ta, ít nhất cũng phải quan tâm một chút phải thế không nào?
- Tôi cũng bực mình, trước kia dù xảy ra chuyện gì. Đường Sở nhận được
điện thoại của hai chúng ta nhất định lập tức nghe máy. Hôm nay không
biết có chuyện gì?
Trần Chính Văn cũng trong đầu cũng mê muội.
- Lập tức gọi thêm mấy người đi tìm.
Đường Vân khoát tay, nghĩ rồi nói:
- Đúng rồi, Liễu Nguyệt kia là ai?
- Không rõ lắm, hình như là thân thích của Liễu Tây Hà. Chắc không phải là người bản địa chúng ta.
Trần Chính Văn lắc đầu nói.
- Cô ta giờ đang ở đâu?
Đường Vân nhíu mày hỏi.
- Tôi đã phái người ngầm theo dõi rồi, ăn cơm trưa xong cô ta nghỉ ở
khách sạn Đồng Lĩnh. Tuy nhiên, hình như có hai người đi theo bảo vệ rất sát. Một người nam, một người nữ, có lẽ là người của Liễu Tây Hà phái
đi.
Trần Chính Văn nói.
- Được rồi, cậu xuống phái thêm
người đi tìm Đường Sở đi. Sau khi tìm được lập tức liên lạc với tôi.
Thằng nhãi này đã làm ta thủng nhiều “cái sọt” lớn rồi.
Nét mặt Đường Sở trầm xuống khoát tay. Một lúc sau, Đường Vân lại cầm điện thoại lên gọi rồi lại gác máy.
Cũng 3 giờ chiều, Bí thư đảng ủy huyện Hồng Lĩnh được đề bạt lên Phó giám
đốc sở xây dựng tỉnh Trịnh Mãn Đồng đang dõng dạc nói trong đại hội công tác xây dựng của tỉnh, đưa ra bản quy hoạch xây dựng tỉnh Tấn Lĩnh.
Tuy nhiên, lúc này thư ký Tiểu Ngưu đang nói thầm bên tai Trịnh Mãn mấy
câu. Trịnh Mãn sau khi giải thích mấy câu qua microphone với mọi người
rồi rời khỏi đại hội chạy thẳng đến phòng làm việc của Giám đốc sở xây
dựng Lan Quế Hương.
Tuy nhiên, vào đến cửa định chào Giám đốc sở
Lan thì phát hiện khuôn mặt của người ngồi trên chiếc ghế xoay vừa xoay
lại, y sau khi giật mình miệng liền há to, hai mắt trợn lên, mặt biến
sắc.
- Chủ... chủ nhiệm Kỷ cũng đến ạ.
Trịnh Mãn vội vàng chào hỏi, lúc này sắc mặt đã bình tĩnh trở lại. Tuy nhiên trong lòng y vẫn run lạnh.
Bởi vì Kỷ Cương Thành là chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất của Ủy ban Kỷ
luật tỉnh, người Tấn Lĩnh gọi là Hổ mặt đen. Là lá cờ đầu chống tham
nhũng của Ủy ban kỷ luật thành phố Tấn Lĩnh.
Có lẽ, tất cả quan chức của tỉnh nhìn thấy ông ta đều phải tránh. Bởi vì Kỷ Cương Thành đã từng bắt hai cán bộ cấp giám đốc sở.
Trong đó một người là Bí thư thành ủy của một thành phố cấp 3. Còn về cán bộ
dưới cấp phó giám đốc sở thì đương nhiên còn nhiều hơn. Mấy người này
tương đối điển hình, lúc đó là oanh tạc toàn tỉnh.
Ông ta đến
phòng làm việc của Giám đốc sở Lan không phải là không có việc gì, còn
mình lại bị Giám đốc Sở Lan gọi đến, đây chẳng phải là muốn nói Kỷ Cương Thành muốn nhắm vào mình hay sao.
Vì thế, Trịnh Mãn là một người khôn ranh, nhưng trong lòng đã sớm run lên, có thể điềm tĩnh chỉ là bên ngoài thân xác mà thôi.
- Đồng chí Trịnh Mãn, có một số vấn đề cần anh đến chỗ chúng tôi xác minh một chút. Xin mời.
Kỷ Cương Thành nói rất khách khí, hơn nữa giọng điệu lại rất ôn hòa không
cứng rắn, nhưng nét mặt lại rất nghiêm túc. Nhưng Trịnh Mãn nghe lại to
như tiếng sấm bên tai.
- Tôi không vi phạm việc gì, các anh xác minh cái gì, chủ nhiệm Kỷ, nhất định là nhầm lẫn rồi.
Trịnh Mãn thiếu chút nữa thì hét lên.