-Trước kia các nhân viên phòng kiểm toán xuống còn mang theo vẻ mặt tươi cười, thông thường mà nói khi không phải quan hệ thiệt hơn thiết thân
của mình họ sẽ không ép quá chặt.
Hơn nữa, đôi khi có thể mở một con mắt nhắm một con mắt. Dù sao đâu có thứ gì ngay một chút mưu mẹo cũng không có.
Bới xương trong trứng gà, không vấn đề, cũng có thể đưa ra vấn đề, vấn đề
nhỏ hội thẩm sẽ ra vấn đề lớn. Mà lần này rất kỳ lạ, người của bọn họ
vừa đến, từ chối việc chúng ta sắp xếp mở tiệc chiêu đãi, ngay cả bữa
cơm công việc cũng không tham gia.
Rõ ràng ra vẻ làm việc công.
Hơn nữa, lần này người phụ trách của phòng kiểm toán khá có tiếng nói,
chỉ là nhân vật thứ ba sau Phó giám đốc thường vụ Tỉnh, cũng chính là
Phó giám đốc sở Từ Kiếm Sinh.
Anh ta đích thân trấn thủ văn phòng chỉ huy hạng mục cải tạo phố Tân Long. Vẻ mặt nghiêm túc chăm chú nhìn. Còn thủ hạ của anh ta đòi cái này cái nọ. Anh muốn rút khoản tài chính
để chi tiêu chúng tôi cũng không phản đối. Thế nhưng bọn họ vừa tới đã
yêu cầu chúng ta đưa ra tất cả hóa đơn thuyết minh tỉ mỉ các khoản thu
nhập và chi tiêu...
Mà ngay cả khoản dự trù tài chính cũng phải
yêu cầu đối đãi giống với việc rút khoản tài chính, một chút ý tứ lơi
lỏng cũng không có.
Tôi cảm thấy lần này bọn họ xuống dưới là động thật rồi. Hơn nữa, tôi lo họ có thật sự muốn “Bới xương trong trứng’ hay không.
Mễ Nguyệt có vẻ hơi phẫn nộ nói.
-Bới thì bới đi.
Diệp Phàm đập tay xuống cái bàn.
-Bí thư Diệp, không riêng gì bên Mễ Nguyệt, tôi hôm nay đến cũng là để nói chuyện này.
Vương Long Đông nói.
-Bên anh lại có vấn đề gì sao, lẽ nào cũng có quan hệ với đồng chí ở phòng kiểm toán?
Diệp Phàm thực sự có chút kinh ngạc.
-Đúng vậy. Bọn họ không ngờ phân ra ba người đi đến thành phố Chương Hà của
chúng tôi. Yêu cầu kiểm tra tình hình triển khai tiền vốn của khoản đầu
tư thời kỳ trước của nhà máy nhiệt điện chúng tôi.
Vương Long Đông nói.
-Hai mặt nở hoa, họ muốn làm gì? Hạng mục nhiệt điện vạn sự mới bắt đầu, hơn nữa còn đang trong giai đoạn tranh thủ. Huống chi điều này căn bản
không được tính là một hạng mục quy hoạch chính thức. Chỉ là một loại
chăn đệm có tác dụng chuẩn bị trước mà thôi. Bọn họ đến kiểm toán làm
gì? Không hiểu ra sao cả, cái này nếu động tác làm quá mạnh để lộ phong
thanh, truyền đến phương Nam thì không phải là rước phải phiền phức hay
sao?
Diệp Phàm có vẻ hơi tức giận.
-Người ta xử lý việc chứ không xử con người, tôi cảm thấy họ phản hết rồi.
Vương Long Đông hừ nói.
-Trái lại thì chẳng phải là xử lý người chứ không xử lý việc sao, người này là chỉ ai? Lẽ nào là chỉ tôi?
Diệp Phàm lo lắng.
-Có chút ít, anh xem, cán bộ Đồng Lĩnh đều biết tôi và đồng chí Long Đông
đều là thủ hạ thân cận của Diệp Phàm, hạng mục mà bọn họ chọn rất khéo
léo, sao lại có quan hệ với thủ hạ của anh. Lẽ nào bên chủ tịch thành
phố Liên Ngọc cũng muốn nhúng tay vào hạng mục trạm phát điện Hồng Cốc?
Mễ Nguyệt hừ nói.
-Chẳng lẽ phòng kiểm toán thực sự hướng về phía tôi? Chẳng lẽ là thủ hạ của
Liễu gia dùng cách này để áp chế chúng ta gác lại chuyện điều tra trạm
phát điện Hồng Cốc này.
Diệp Phàm lẩm bẩm.
-Tôi thấy có
chút giống, với năng lực của Liễu Triết Minh, sai khiến phòng kiểm toán
xuống chẳng phải chỉ việc mở miệng thôi sao.
Vương Long Đông nói.
-Hình như không giống bút tích của Liễu Triết Đông.
Diệp Phàm lắc đầu, trong lòng hết sức buồn bực vì vấn đề chư được làm rõ.
Buổi tối Khổng Đoan có chút bực mình, sau khi ở trong căn phòng mấy chục
vòng tròn cảm thấy mệt mỏi không chịu được nữa mới đành ngồi xuống,
chóng mặt khiến bà vợ cũng phải đau đầu.
Khổng Đoan phân vân mãi rút cuộc vẫn nhấc điện thoại lên gọi, nói:
-Bí thư Tống, việc trong tỉnh ngài nghĩ thế nào? Sao không nhận được
chút tin tức gì vậy. Miệng của tên họ Diệp kia vẫn đóng rất chặt. Rõ
ràng còn giả ngô trong cuộc họp.
- Điểm này anh thật sự đã lầm rồi, ở trong tỉnh đã từng nói trước tiên không để lộ bất cứ thông tin nào để tránh phiền toái.
Anh nghĩ xem, một khi truyền thông tin này ra, các đồng chí toàn Tỉnh còn
vị nào đủ tư cách tiếp tục ngồi vào vị trí hiện giờ không.
Đến
lúc đó gây sức ép nhanh chóng, bộ máy thành ủy tỉnh sẽ không được yên.
Cho nên chính Diệp Phàm cũng không biết được chuyện này.
Ý của Bí thư La là sau khi lấp liếm chuyện này gọn gàng lại dùng dao sắc xử lý đám đay rối.
Tống Tử Luơng nói, Tống Tử Lương là Phó bí thư tỉnh ủy, nhân vật số bốn ở
tỉnh Tấn Lĩnh, đứng sau Bí thư Đảng quần chúng Chiếu Tiền.
-Điều
này quả là kỳ lạ, Diệp Phàm lẽ nào không đi yêu cầu. Điều này sao có
thể? Trên đời này bỗng nhiên lại có chuyện không yêu cầu cũng có thể cất nhắc? Thật đúng là bất thường.
Khổng Đoan căn bản không tin.
-Có yêu cầu hay không, điều này cũng không rõ, tuy nhiên, nếu như nói chưa
có yêu cầu nào, cái này nói cũng không thông. Xem ra Tề Trấn Đào có ảnh
hưởng quan trọng trong việc này.
Năm nay Bí thư La rất chú ý khu
vực Phong Châu. Nghĩ cho cùng chính là muốn khu vực Phong Châu đi lên
trong nhiệm kỳ của mình, điều đó cũng có nguyên nhân của nó.
Về
phần nguyên nhân anh không nhất thiết phải biết. Mà đồng chí Chấn Đào
xem ra cũng lơi dụng chuyện này, bởi vì đồng chí Diệp Phàm đích xác biểu hiện tương đối bắt mắt.
Đặc biệt trong việc thu hút đầu tư, một
việc rất trình đ. Hơn nữa lần trước đồng chí Diệp Phàm đến tỉnh lần lượt gặp Chủ tịch tỉnh Tề cùng với Bí thư La.
Về một số việc của
Phong Châu, ba đồng chí có cách giải thích và nhìn nhận tương đối tương
đồng với Diệp Phàm. Đánh giá hắn cũng tương đối cao, Bí thư La ở trong
cuộc họp nhiều lần đã rò rỉ tin tức việc Diệp Phàm sẽ đến.
Nguyên nhân của việc này là Bí thư Diệp nhìn trúng Diệp Phàm muốn qua bố trí
hắn qua. Còn đồng chí Chấn Đào cho rằng nếu không kiêm một chức vụ thì
sợ không đạt được kết quả.
Bởi vì sợ đồng chí của Phong Châu
không phối hợp mà. Cái này cũng hoàn toàn bình thường. Anh nghĩ xem, anh là Bí thư thành ủy thành phố Đồng Lĩnh chạy đến vung tay múa chân, các
đồng chí có vị nào sẽ chịu phục.
Cho nên việc này để cho Diệp
Phàm kiêm chức trước. Cũng không phải như anh nghĩ, là trong Tỉnh tất cả đều coi trọng Diệp Phàm, để hắn làm khúc dạo đầu của việc bồi dưỡng cán bộ cấp Phó tỉnh.
Đương nhiên nếu Diệp Phàm có khả năng làm tốt
công tác này, thật sự khiến Bí thư La coi trọng. Đồng chí Diệp Phàm làm
cán bộ bồi dưỡng cũng có thể.
Tuy nhiên xen vào mối quan hệ mật thiết của đồng chí Diệp Phàm và đồng chí Tề. Tôi cảm thấy loại khả năng này tương đối thấp.
Tề đương nhiên sẽ đẩy Diệp, nhưng nhìn theo tình hình hiện tại La chỉ cần đến Diệp trong phương diện
công tác.
Bí thư Tống rất coi trọng Khổng Đoan, cho nên nói cũng khá rõ ràng rồi.
Một số việc không nên nói cũng đã nói rồi. Đương nhiên cũng liên quan
đến quan hệ của Khổng Chính Húc.
-Nếu đề bạt làm Chủ tịch Tỉnh hà tất còn phải kiêm chức Bí thư Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh? Chuyên môn
gọi anh ta đi quy hoạch khu vực Phong Châu không phải lực độ càng mạnh,
kết quả càng tốt hay sao? Hơn nữa trong lòng có chút lực.
Khổng Đoan nói lời này có điểm thêm chút ghen tức.
-Bí thư La vốn cũng là ý này, tuy nhiên, ý này sau khi nói với Chủ tịch Tề thì liền thay đổi rồi.
Xem ra ở đây là Tề cứng rắn không để mất đi một Bí thư thành ủy thành phố
Đồng Lĩnh là Diệp. Đó là vì thành phố Đồng Lĩnh là điển hình Tề lập nên, còn Phong Châu là điển hình mà La sẽ lập.
La muốn Diệp đi Phong
Châu giúp anh ta làm việc, Tề đương nhiên cũng không có cách nào ngăn
cản, chỉ có thể đồng ý mà thôi. Nhưng La yêu cầu Diệp bỏ toàn bộ việc
của Đồng Lĩnh chuyên tâm làm việc cho Phong Châu, Tề trong lòng đương
nhiên không thỏai mái rồi.
Hơn nữa cái này cũng phải nói trước nói sau. Dù sao Diệp Phàm trước tiên chính là tới Đồng Lĩnh không phải Phong Châu mà!
La tuy nói là nhân vật số 1 Tỉnh ủy, nhưng cũng phải chịu ảnh hưởng của
Chủ tịch Tề. Dù sao Chủ tịch Tề cũng là nhân vật số hai trong Tỉnh.
Hơn nữa phía sau Tề còn có một Phong gia đang chống đỡ. Bí thư La ở phương diện này cũng phải châm chước có phải hay không?
Các mặt quan hệ đều rất nhiều, đều phải suy tính. Đây chính là tố chất ắt
phải có của một cán bộ mà! Bằng không một suy xét không thỏa đáng dẫn
tới một hệ thống hiệu quả cũng như lợi ích quân bài Domino.
Điều này đối với một cán bộ lãnh đạo có vị trí quan trọng mà nói có thể chết người đấy.
Tống Tử Lương thản nhiên nói.
-Diệp Phàm kẹp ở trong đó như nhân bánh bích quy, nếu ra sức giúp Bí thư La
làm, xem ra Tề trong lòng sẽ mọc mụn nhọt. Nếu không ra sức phỏng chừng
Bí thư La sẽ giơ vợt lên không nể tình mà đánh. Đến lúc đó cũng không
phải chuyện vui mừng gì. Xem ra Trợ lý chủ tịch Tỉnh người này cũng
chẳng có ảnh hưởng gì, làm tốt hay dở cũng không phải vấn đề.
Khổng Đoan đột nhiên lại cảm thấy có loại nhạc họa vui tai.
-Haha, anh có thể suy nghĩ ra điểm ấy là rất tốt. Thực ra, Diệp Phàm chỉ là
bên ngoài niềm nở, thoáng cái đã nắm lấy quyền bính của Phong Châu và
Đồng Lĩnh.
Kỳ Thật, làm như vậy đối với anh mà nói khó có thể nói là chuyện gì tốt đẹp. Bất kể nói thế nào Diệp Phàm muốn giúp Phong
Châu, đầu tiên việc bên Phong Châu nhất định phải kéo lấy hắn ta.
Thái Lượng của Phong Châu là Chủ tịch Tỉnh Vi Bá Tiêu dốc sức tiến cử lên.
Đằng sau Diệp Phàm mặc dù nói có Tề chống đỡ, nhưng đồng chí Thái Lượng
chưa chắc đã bán thể diện của hắn ta.
Đến lúc đó làm việc xem ra
sẽ chịu nhiều sự cản trở. Phong Châu kỳ thực đã thành một vũng bùn, làm
không tốt Diệp Phàm sẽ lún sâu vào trong đó, lâm vào thế tiến thoái
lưỡng nan.
Đến lúc đó, Diệp Phàm vì việc của Phong Châu mà mệt
mỏi không chịu nổi, đến lúc đó còn thời gian đâu mà quản chuyện của Đồng Lĩnh. Đến lúc đó Khổng Đoan anh không phải có thể kiểm soát rất nhiều
rồi sao.
Cái này đối với anh mà nói không hẳn là một cơ hội tốt.
Một khi chuyện Diệp ở Phong Châu làm không thành, mà còn mất cả Đồng
Lĩnh thì kiếp này của hắn căn bản không còn chút hy vọng nào nữa rồi.
Đến lúc đó Diệp Phàm thất vọng rời khỏi Đồng Lĩnh chính là thời khắc nở mày nở mặt của Khổng Đoan anh rồi. Huống chi, anh cũng phải tỉnh táo một
chút, đồng chí Diệp Phàm quả thật là người có tài năng.
Anh ta đến Đồng Lĩnh chưa nổi vài tháng đã làm được mấy chuyện đại sự .
Những điều này kỳ thật đều là anh ta đang trải đường cho mình, anh phải cố gắng nắm chắc cơ hội quý báu này.
Anh phải nhân cơ hội khi anh ta không có mặt, dần dần lặng lẽ nắm toàn bộ
Đồng Lĩnh vào trong tay. Dù sao khi Diệp Phàm có mặt và khi anh ta vắng
mặt trong lòng cán bộ Đồng Lĩnh cách nghĩ cũng khác.
Khi những việc đại sự này làm thành rồi, công lao
của Khổng Đoan anh không nhỏ đâu!
Tống Tử Lương mỉm cười.
-Việc này chẳng phải là cuộc vật lộn giữa hai nhân vật lớn số một Tỉnh ủy và
nhân vật số một Ủy ban nhân dân, mà chiến trường chính là Đồng Lĩnh và
Phong Châu.
Bên nào nở mày nở mặt hơn thì đại biểu của bên đó
cũng nở mày nở mặt. Không biết sẽ là gió Đông thổi bạt gió Tây hay gió
tây càn quét gió Đông.
Haha, đồng chí Diệp Phàm đúng là số khổ,
bên nào nở mày nở mặt anh ta đều khổ. Việc này đúng là một cách hay, mò
được cả cá và bàn chân gấu.
Khổng Đoan mỉm cười
-Đúng vậy, thế nhân đều muốn lưỡng toàn tề mĩ. Nhưng cá và bàn chân gấu đều muốn có được là việc rất khó xảy ra.
Đối với đồng chí Diệp Phàm mà nói, chỉ có thể trọng một bên mà khinh một
bên. Tôi nghĩ, nhìn theo mối quan hệ của Diệp Phàm với Tề gia, anh ta
xem ra chọn Tề.
Rốt cuộc cho dù anh ta muốn hướng tới La gia thì không thể được. Đồng chí trong quan trường ghét nhất cỏ đầu tường.
Đối với Diệp Phàm mà nói, mở cung rồi thì không thu tên lại đâu. Con đường này anh ta nhất định đi tới cùng.
Bí thư Tống thản nhiên nói.