-Hahaha , Bí thư Tống nói rất sâu sắc, hậu sinh thật sự lĩnh giáo rồi.
Là gió đông thổi bạt gió tây hay gió Tây thổi bạt gió Đông đây, vậy thì
phải xem kết quả vật tay của hai nhân vật đầu sỏ.
Mà đồng chí làm nhân bánh bích quy thì nhất định sẽ rất buồn đấy. Tuy nhiên, lúc trước
nếu Diệp có thể chuyên trách Trợ lý tỉnh rời khỏi Đồng Lĩnh thì tôi
chằng phải có cơ hội càng lớn sao.
Đáng tiếc việc này cũng không thể cứ được như tôi mong muốn, chỉ có thể chờ mà thôi.
Khổng Đoan sau khi cười nói lại thở dài.
-Chờ đợi lại cũng đâu hẳn không phải là cơ hội tốt, chúng ta làm cán bộ cũng phải học cách chờ đợi mà. Anh luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng cũng chính là đang đợi chờ, một khi cơ hội đã đến rồi anh nhảy vọt mà lên, đi ra rồi. Cái này gọi là cái gì nhỉ, cơ hội luôn cho những người biết chờ đợi.
Bí Thư Tống cười.
-Tôi huôn luôn chuẩn bị sẵn sàng.
Giọng Khổng Đoan rất trang trọng.
Thủ đô Bắc Kinh là một sân cũ.
Đêm khá sâu rồi, tuy nhiên đại sảnh vẫn sáng đèn. Con trai của chuyên viên
Kiểm toán quốc gia Liễu Minh Triết là Liễu Thái miệng đầy mùi rượu từ
bên ngoài lảo đảo về nhà lúc ba giờ sáng.
Thằng này hoa mắt, thật sự là uống rượu nặng rồi, cho nên chao đảo đi lên lầu, đột nhiên một giọng uy nghiêm truyền đến:
-Đứng lại cho cha.
-Oh, là cha, oh, mẹ cũng ở đây à. Quái, em họ cũng đến à. Quái sao mọi người còn chưa ngủ, đã mấy giờ rồi?
Liễu Thái phun ra mùi rượu, không hiểu ra sao cả mà hỏi.
-Mày là đồ khốn kiếp, mày xem mày đã làm được việc gì tốt đẹp chưa?
Liễu Triết Minh rất kích động, chỉ vào đứa con trai giáo huấn quát mắng.
-Chú, có gì thì từ từ nói, đừng tức giận không tốt cho sức khỏe.
Lúc này Liễu Tín Đông vội vàng khuyên nhủ.
-Không tức giận làm sao được? Cái tên tiểu tử khốn kiếp này đã làm ra cái
chuyện gì rồi. Liễu gia tôi một đời trong sạch, toàn bộ bị nó phá hoại
rồi, khốn kiếp!
Liễu Triết Minh vô cùng tức giận chỉ vào thằng con trai, giọng cũng đang run lên.
-Được rồi chú, việc đã rồi, vẫn là sau khi hỏi Liễu Thái chuyện này trước đã
rồi tính thì tốt hơn. Hơn nữa việc này cũng chưa dẫn đến hậu quả không
cần thiết, có phải không chứ?
Liễu Tín Đông khuyên nhủ.
-Cha, con không hiểu con đã làm sai điều gì? Cha dù sao cũng phải nói ra rồi
hẵng mắng con có phải không? Tuy nói con là con của cha, nhưng có chết
cha cũng để cho chết một cách minh bạch chứ, có phải không nào?
Liễu Thái trong lúc hỗn loạn cũng vội vàng hỏi.
Hơn nữa giọng của thằng này cũng mạnh hơn rất nhiều, xem ra là do rượu tiếp thêm can đảm, bằng không, mượn mười lá gan của Liễu Thái cũng không dám nói như lúc bình thường với cha mình như vậy.
Bởi vì bình thường Liễu Thái là người tương đối khiêm tốn. Liễu Triết Minh này luôn luôn
nghiêm khắc dạy dỗ con cái, không hề lơ đễnh.
-Nói, Liễu Sướng ra giá bao nhiêu tiền cho mày có được cô người mẫu Thôi Cầm kia? Đừng có
cho rằng chúng ta không biết gì. Gần đây mày luôn đi sớm về muộn. Ngoài
việc đi làm ngoài ra còn ở cùng cô người mẫu xinh đẹp kia.
Bốp
một tiếng, Liễu Thái bị một cái bạt tai. Thằng này lập tức ngã nhoài ra
ghế salon. Liễu Triết Minh sau khi thu tay về nghiêm khắc hừ nói.
Liễu Thái trán liền toát mồ hôi. Thằng này đã tỉnh một nửa rồi. Ấp úng nói:
-Cái này, con cũng không rõ, là Liễu Sướng nói Thôi Cầm có tố chất trở thành người mẫu. Cho nên công ty của Liễu Sướng muốn đưa cô ấy lên. Cái này,
Thôi Cầm nếu như may mắn cũng có thể làm mấy cái quảng cáo gì đó cho
công ty của Liễu Sướng. Ví như hình tượng người phát ngôn cũng được. Hai người họ căn bản là đôi bên cùng có lợi
-Nói láo!
Thịch một tiếng, chiếc bàn bị Liễu Triết Minh đập một cái.
-Ông Liễu. Đừng quá nóng giận, xem ông dọa Liễu Thái mặt mũi trắng bệch rồi kìa.
Bà xã của Liễu Triết Minh khuyên nhủ.
-Dọa tái nhợt mặt mày là chuyện nhỏ. Sao có thể so với ngồi tù!
Liễu Triết Minh lạnh lùng hừ nói.
-Ngồi tù là có ý gì chứ ông Liễu. Tốt đẹp gì cái chuyện ngồi tù chứ?
Bà xã của Liễu Triết Minh, Lan Hải thật sự bị dọa một trận vội vàng truy hỏi.
-Tôi không muốn nói, việc này, Tín Đông, cháu nói với thím cháu đi.
Liễu Triết Minh nói đến đây giơ tay gõ vào đầu con, quát,
-Mày nghe rõ cho tao, lọt một chữ tao đánh cho gãy chân.
-Cha, con đang nghe đây.
Liễu Thái khá chột dạ, cho nên thằng này hơi cúi đầu xuống, giọng cũng yếu dần đi
-Thím, là như thế này. Liễu Thái gần đây có theo đuổi một người mẫu tên là
Thôi Cầm. Thím cũng biết đấy, muốn tán tụng được một người mẫu bình
thường không bỏ ra một số tiền lớn thì sao có thể chứ.
Mà Liễu
Thái chỉ là một cán bộ cấp phó Cục, tuy nói bộ ngành của anh ấy cũng
không tệ lắm. Phúc lợi đãi ngộ còn rất nhiều nữa kia.
Tuy nhiên,
số tiền này mười năm không ăn không uống cũng không đủ để nâng đỡ một cô người mẫu. Mà việc này vừa vặn bị Liễu Sướng biết được.
Tiểu tử
này năm nay mở công ty gọi là ‘Liễu Mạn’. Nghe nói cũng kiếm được chút
tiền. Cho nên Liễu Sướng liền chi ra một khoản tiền tương trợ Liễu Thái
nâng đỡ Thôi Cầm.
Tuy nhiên gần đây đã xảy ra một chuyện ngoài ý
muốn, chúng cháu mới biết được công ty của Liễu Sướng căn bản cũng không có bao nhiêu tiền.
Nhưng Liễu Sướng lại sợ mất mặt, ngại nói
chuyện này với Tây Hà. Bởi vậy, vừa vặn bên thành phố Đông Lĩnh, tỉnh
Tấn Lĩnh có một trạm phát điện Hồng Cốc…
Liễu Tín Đông vẻ mặt nghiêm trọng nói.
-Số tiền Liễu Sướng cho Liễu Thái kia là số tiền kiếm được từ việc bán trao tay trạm phát điện Hồng Cốc.
Lan Mai vội vã hỏi.
-Kiếm là kiếm, nhưng đây là dùng thủ đoạn trái pháp luật để kiếm tiền. Nếu
như Liễu Sướng thật sự kiếm được cũng là cái tốt, đáng tiếc ở đây không
phải vậy.
Giờ sự việc đã bại lộ. Ba cán bộ quan trọng liên quan
đến việc mua bán trạm phát điện Hồng Cốc khi ấy đã bị khống chế bởi Ủy
ban kỷ luật Tỉnh.
Hơn nữa còn tra ra hậu quả tiền căn của việc
này. Mặc dù nói chú Lan Chính đảm nhiệm chức Ủy ban kỷ luật Tỉnh. Việc
này vốn là có làm cho chuyện to hóa nhỏ, nhiều nhất là bồi thường chút
tiền là xong.
Tuy nhiên hiện giờ không được nữa rồi. Trại dân
Hồng Cốc đã tìm đến Phó cục trưởng Vương Triều của Bộ công an hình sự.
Người này đã nhúng tay vào.
Hơn nữa còn tương trợ cho Ủy ban kỷ
luật điều tra rõ việc này. Trong tay nắm giữ một phần tài liệu, hoàn
toàn có thể đưa Liễu Sướng vào đại lao.
Đến lúc đó khi việc này
đào sâu xuống dưới, truy xét khoản tiền, không phải Liễu Thái cũng không thoát khỏi liên quan sao. Bên Tây Hà cũng có tìm người tiếp cận với
Vương Triều.
Tuy nhiên, người kia tính tình rất cứng nhắc nhất
quyết không chịu buông tay. Hơn nữa người này
không ngờ tìm ra chú của
cô, chính là Bí thư Lan Chính.
Nói là nếu nội trong mấy ngày không bắt được Liễu Sướng anh ta sẽ lấy danh nghĩa của Bộ công an ra tay.
Liễu Tín Đông nói.
-Lẽ nào một chút linh động chuyển vòng cũng không có?
Lan Mai hỏi.
-Tên kia quá nóng nảy rồi, tính tình cục cằn như đầu trâu.
Liễu Tín Đông lắc đầu.
-Trên đời này còn có cán bộ tốt như vậy, một lòng vì dân. Tôi tin Tây Hà có
thể tìm được đồng chí có phân lượng lớn hơn nhiều người đó. Anh ta có
thể đứng vững trước áp lực lớn như vậy, chính tôi cũng phải khâm phục
đồng chí tên Vương Triều này.
Trong mắt Liễu Triết Minh không ngờ lại hiện lên một chút khen ngợi.
-Chưa chắc!
Liễu Tín Đông lắc đầu.
-Nói gì vậy Tín Đông?
Liễu Triết Minh có chút nghi hoặc nhìn đứa cháu họ một lúc.
- Bởi vì người này rất kiên cường, cho nên Tây Hà đương nhiên chú ý đến
người này rồi. Sau khi điều tra chi tiết về người này lại tìm ra một vài manh mối.
Người này đã từng là thủ hạ của Bí thư Thành ủy Diệp
Phàm. Lúc ấy Diệp Phàm nhậm chức ở Việt Đông Ngư Đồng, người này chính
là thủ hạ của anh ta.
Trong chuyện này không thể không có chút
liên quan nào. Sau này cháu đã tìm hiểu qua mới biết Tây Hà đang ‘ngấm
ngầm đấu đá’ với Diệp Phàm.
Về việc này...việc này, xem ra sau
lưng Diệp Phàm đang ủng hộ cho Vương Triều rồi. Bằng không chúng cháu đã điều tra ngọn nguồn của Vương Triều.
Người này xuất thân cũng
không có gì đặc biệt, một gia đình phổ thông. Anh ta dựa vào cái gì kiên quyết đến cùng với cán bộ đầu ngành.
Trừ khi là đầu óc đã hỏng rồi cũng không chừng.
Liễu Tín Đông nói.
- Tây Hà cũng thậtlà, ông ta làm tốt chuyện buôn bán là được rồi sao phải làm khó trại dân Hồng Cốc.
Không ngờ lại làm việc đến nông nỗi này, theo góc độ nhìn của Diệp
Phàm, không lấy được trạm phát điện Hồng Cốc thì không giải quyết được
vấn đề nước.
Hắn ta cũng bị ép đến đường cùng rồi, tôi nghi ngờ
ngay cả bức thư báothực danh cùng với tài liệu có phải Diệp Phàm sai
khiến Vuơng Triều làm ra hay không.
Bằng không dựa vào một phóng viên của tờ nhật báo đâu có bản lĩnh lớn như vậy để làm đươc tài liệu tường tận chi tiết như vậy.
Liễu Triết Minh nói chuyện, khen chê không đồng nhất.
- Lão Liễu, giờ nói đến cái này còn có tác dụng gì nữa chứ. Người ta muốn đưa con trai ông vào nhà lao ông còn nói giúp người ta. Tôi thấy Diệp
Phàm kia không đơn giản, anh ta muốn nước thì nhẹ nhàng thương lượng với Tây Hà là được rồi làm gì mà phải chỉnh ra nhiều chuyện như vậy. Hơn
nữa rõ ràng còn ngấm ngấm ra tay đùa bỡn .
Lan Mai có chút tức giận.
-Haha, trong chuyện này Tây Hà xử lý quá qua loa rồi. Nhìn theo góc độ của
Diệp Phàm người ta cũng không sai. Nhưng nhìn theo góc độ của Tây Hà
cũng không sai.
Cái sai này sai ở chỗ ngay lúc bán trạm phát đện
có vài vấn đề, vưa rồi tôi cũng đã nói qua. Những thứ này thật ra tên
tiểu tử Liễu Sướng không tranh giành thì cùng không xảy ra chuyện.
Lại nói tới Liễu Thái, vẫn là bị anh ta liên lụy. Tên tiểu kia cứ yên ổn
kinh doanh không phải tốt hay sao, cứng đầu giận dỗi với bố đi mở công
ty, cuối cùng làm ra cục diện như thế này.
Cho rằng kinh doanh dễ như vậy hay sao? Thế thì không phải tỷ phú tràn lan khắp thiên hạ rồi?
Liễu Tín Đông không ngờ thản nhiên mỉm cười.
-Tín Đông, giải quyết việc này tôi thấy nhân vật mấu chốt không phải ở Vương Triều mà là ở Diệp Phàm?
Liễu Triết Minh hỏi
-Tám phần là như vậy.
Liễu Tín Đông gật gật đầu.
-Diệp Phàm chỉ cần nước, ta không chắc là anh ta sẽ hướng vào Liễu Sướng. Chỉ cần tháo nước tôi nghĩ Diệp Phàm sẽ không tranh chấp việc này không
buông nữa. Làm Bí thư thành phố Đồng Lĩnh, còn có một trái tim vì dân.
Khó có!
Liễu Minh Triết nói đột nhiên lại khen ngợi một câu.
-Hẳn là như vậy, xem ra Diệp Phàm cũng quá rõ gia tộc nhà chúng ta. Chúng ta cũng không phải đèn cạn dầu, anh ta dựa vào cái gì đấu với nhà chúng
ta?
Liêu Tín Đông lại tự hào một phen.
-Tín Đông, cháu
không phải là quá tự tin đấy chứ. Xem ra cách nghĩ của cháu với Tây Hà
cũng không có gì khác biệt. Cho nên mặc dù biết việc này bị người ta
chọc mà lại không nghĩ xem phải giải quyết ra sao.
Chỉ muốn muốn
không có chuyện này. Nghĩ là làm thế nào lại có thể lần nữa chèn ép Diệp Phàm có phải hay không? Có những lúc các cháu vừa xao nhãng là sẽ mất
Kinh Châu đấy.
Liễu gia có chút thực lực, chẳng lẽ người ta không thể có chút thực lực. Có những người thực lực ẩn tính so với bên ngoài
nhiều lắm.
Người bình thường đều thích khoe khoang, có thực lực
đều đường đường bày ra trước mặt cho người ta xem. Còn người ẩn tính là
lợi hại nhất, người ta âm thầm có thể bắt ngược lại anh.
Đến lúc đó anh vẫn không biết ai nhằm vào anh. Loại người này là cao nhân, thực sự là cao nhân.
Liễu Triết Minh không hổ là tên lõi đời, vừa nhìn đã nhìn thấy điểm mấu chốt ẩn trong lớp áo đang mặc.