- Bí thư Thôi, thực ra cũng không có tài liệu gì. Dự án đường
cao tốc tôi không lo xong vì không gặp được chủ đầu tư dự án là chủ tịch tập đoàn Thần Lộ - Tống Hương Quân.
Việc này, Tôi thực sự không
kham được rồi, chân đã nhừ cả ra rồi. Năng lực của Tất Vân Lý tôi có
hạn. Nhưng lần họp trước tôi cũng đã đánh cuộc với đồng chí Trì Hạo
Cường.
Nói thực, trong cuộc họp nghiêm trang này mà nói đánh cuộc thì đúng là không hợp. Nhưng chúng tôi không phải đánh cuộc tiền mà là
đánh cuộc năng lực.
Tôi thừa nhận tôi hoàn toàn thất bại trong dự án đường cao tốc, nhưng đồng chí Trì hiện vẫn chưa thắng. Tôi vẫn đang
chờ đợi đồng chí Trì ra tay tiếp nhận dự án này của tôi.
Đến lúc tiếp nhận dự án này, tôi sẽ cam tâm tình nguyện gọi đồng chí đó một tiếng “anh Cường”.
Sắc mặt Tất Vân Lý trầm ngâm, rõ ràng là không còn cần sĩ diện nữa, quyết định chơi Trì Hạo Cường đến cùng.
Căn bản Tất Vân Lý không tin Trì Hạo Cường có thể nắm được dự án cao tốc vì thế đúng lúc đó Trì Hạo Cường đã bị đưa vào vòng xoáy của ông ta. Lần
này mất mặt cũng có người chịu cùng, trong lòng cũng thanh thản đi chút.
- Chủ tịch Tất, lần trước tôi thừa nhận có đánh cuộc như vậy. Nhưng đối tượng đánh cuộc không công bằng.
Trì Hạo Cường vội vàng nói.
- Ồ, nói xem nào, tôi rất hứng nghe. Hai đồng chí này tuy nói đến đánh
cuộc nhưng lại đánh cuộc vì nước, vì dân. Chứng tỏ hai đồng chí đều có
lòng vì nước, vì dân. Như vậy là rất tốt, tốt lắm.
Thôi Dương có chút giọng cán bộ cấp cao, híp mắt lại nhìn Tất Vân Lý và Trì Hạo Cường.
Lão này như đã ngửi thấy mùi thuốc súng. Người trong nước đều là việc tốt.
Có thể thấy hai ủy viên thành ủy dũng mãnh xung phong như thế này đúng
là rất phấn khích.
Nhưng lão ta nghĩ mình là người trên tỉnh xuống. Nên nhiều đồng chí ngồi đây cũng không thoái mái cho lắm.
Thôi Dương cũng không hơn gì một cán bộ cấp Phó giám đốc. Các vị ngồi đây
không phải cấp bậc này. Chẳng qua anh là loại cáo đội lốt hổ mà thôi chứ oai cái khỉ gì.
- Ban đầu chủ tịch Tất nói khó mà gặp được Tổng
giám đốc Tống Hương Quân của tập đoàn Thần Lộ, còn tôi nói có thể có
cách gặp cô ta.
Còn chủ tịch Tất nói nếu tôi gặp được cô ta thì
phải gọi tôi là “anh Cường” chứ không phải là tôi tiếp nhận dự án đường
cao tốc này.
Chỉ cần gặp được cô ta là tôi thắng phải không? Nếu hiện giờ đồng chí Tất vẫn muốn đánh cuộc thì tôi cũng đồng ý đi thử xem sao.
Trì Hạo Cường cũng ép cả Thôi Dương và Tất Vân Lý lên tận trên núi không xuống được. Anh ta nhìn chằm chằm vào Tất Vân Lý.
Đương nhiên nếu nói chuyện riêng thì Trì Hạo Cường cũng có chút kiêu ngạo.
Căn bản anh ta không tin rằng không có cách nào gặp được tổng giám đốc
kia.
Và Trì Hạo Cường cũng đã điều tra rồi. Dù Tống Thị là người
có tiền nhưng không phải là con cháu 3 đời, 2 đời truyền lại trong nước.
Cho nên có nhiều tiền hơn thế thì cũng dùng quan chức mà áp chế được. Nếu
là con cháu 3 đời, 2 đời thì khó nói rồi. Anh dùng quan chức áp chế họ,
nhưng họ lại có thế lực hơn cả anh, như vậy thì chỉ mình rước nhục vào
thân thôi.
- Thôi được rồi, hai người còn cược cái gì nữa. Không
phải khi nãy tôi nói rồi sao. Không phải yêu cầu các đồng chí làm việc
là phải làm được đúng không? Chỉ là năng lực còn chưa đủ. Mà đồng chí
Vân Niên cũng đã cố hết sức rồi. Không làm được cũng không thể hiện được gì cả, còn nói về đánh cuộc chẳng qua chỉ đơn thuần là câu nói đùa
thôi, có phải không? Anh nói xem đồng chí Trì Hạo Cường?
Khổng Đoan lại ép Trì Hạo Cường.
- Được, đấy là anh nói đấy nhé. Tôi đây không có bản lĩnh đi gặp Tống Hương Quân, anh thử đi gặp cô ta đi.
Chỉ cần chứng minh anh gặp được Tống Hương Quân. Tất Vân Lý này sẽ gọi anh
là “anh Cường”. Quân tử nhất ngôn, có các vị ở đây làm chứng.
Đương nhiên là phải gặp ở nơi đàng hoàng, không thể nói anh lại mai phục
người ta rồi đột nhiên xuất hiện gặp, như vậy không được tính là gặp.
Nhưng nếu không gặp được cô ta thì sao?
Tất Vân Lý tức quá đâm hồ đồ, cũng nói ra được câu này.
- Nội trong 5 ngày, Trì Hạo Cường tôi không gặp được Tống Hương Quân, tôi sẽ gọi anh là “anh Vân”.
Trì Hạo Cường cười nói, hai người quả thực đã tức giận lắm rồi. Tức đến nỗi Khổng Đoan muốn xông ra cho mỗi người mấy cái bạt tai.
- Hai vị
đúng là có khí phách. Thôi Dương tôi phải nể phục. mà trong công việc
hai người lại bày ra cuộc thi đua. Đây không thể gọi là đánh cuộc được
đúng không?
Tôi rất mong chờ kết quả 5 hôm sau. Khi nãy cũng nghe chủ tịch Tất nói rồi, phải thuyết phục được tập đoàn Thần Lộ, đầu tiên
phải gặp được tổng giám đốc Tống Hương Quân.
Đây là điểm mấu
chốt, người còn không gặp được thì còn nói gì đến bàn chuyện làm ăn. Mà
dự án này liên quan đến dự án nhà máy điện, vì thế không thể kéo dài
thêm.
Thôi Dương nói đến đây rồi nhìn Diệp Phàm, nói :
-
Trợ lý Diệp, chủ tịch Khổng, nên đưa ra một thời hạn nhất định đi. Nếu 5 ngày sau còn có biến cố thì lập tức chuyển sang phương pháp khác. Bằng
không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Được, vậy quyết định 5 ngày
đi. Nếu không được thì chúng ta lại phải mở cuộc họp khẩn cấp. Sau đây
đồng chí Long Đông báo cáo tình hình của dự án nhà má điện.
Diệp Phàm gật đầu nói.
Khi Vương Long Đông báo cáo xong, Khổng Đoan chỉ ra:
- Đồng chí Long Đông, tôi không thể không phê bình đồng chí.
Năm trước chúng ta đều nói rồi, nhất định phải tăng ca để hoàn thành cơ sở
hạ tầng. Mà vì vậy tôi đã đặc biệt bổ sung thêm 5 triệu nữa rồi.
Không ngờ đến bây giờ tiến độ thi công vẫn chưa làm hài lòng chúng tôi. Nếu
có thể hoàn thành sớm hơn chút thì không phải chúng ta đã mời được đoàn
khảo sát của tập đoàn Điện lực Viễn Đông đến khảo sát sao?
Như
vậy cũng sẽ sớm được an tâm. Cứ như thế này thì còn phải chịu đến bao
giờ?Tôi nói, bắt đầu từ ngày mai, hay là mời bí thư Thôi trực tiếp xuống chỉ đạo công việc, cùng các chuyên gia tiến hành giám sát.
Nếu đồng chí Long Đông thấy không dủ năng lực , trợ lý Diệp, hãy nghĩ xem thay thế người khác chứ đừng để tình hình thế này.
Khi nãy đồng chí Tất có nói không thể trì
hoãn được.Chúng ta nên áp dụng
ngay biện pháp khác. Vì vậy đối với mỗi việc, mỗi dự án đều không giống
nhau.
Không thể kéo dài mãi được. phải quyết đoán ngay. Bí thư Thôi, anh thấy tôi nói vậy có lý không?
Thực ra Khổng Đoan cũng có ý ép Thôi Dương. Khổng Đoan cũng rất tức giận khi nãy Thôi Dương đã nhúng tay vào việc của Tất Vân Lý và Trì Hạo Cường.
Mà nói đúng ra Khổng Đoan không mặn mà gì với việc Thôi Dương thay chủ
tịch Điền như thế. Biết rằng họ đến để giành kết quả thẳng lợi của mình, cướp thành quả đây mà.
- Đúng thế các đồng chí, chúng ta phải
tiến hành nhanh chóng trong thời gian đầu nếu không việc thực hiện các
công tác cụ thể của dự án nhà máy điện do đồng chí Vương Long Đông phụ
trách sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Nhưng tôi phải hỏi, tại sao
không kịp thời giải quyết triệt để những khó khăn đó? Mà chủ tịch Khổng
mới là người chỉ đạo chính bên Đồng Lĩnh về dự án nhà máy điện này.
Tôi muốn hỏi chủ tịch Khổng, về những dự án cụ thể. Anh có hỏi bất cứ lúc
nào không? Anh có giúp đỡ đồng chí Long Đông giải quyết những vấn đề kia không?
Nói đến tiền, 5 triệu có vẻ nhiều. Nhưng nếu thật sự nắm được một dự án tới 5 tỷ thì còn gọi là tiền không?
Thôi Dương có vẻ thiên về ý kiến của Vương Long Đông, mà còn có thêm chút
phê bình Khổng Đoan, thực ra là trả thù lại khi nãy Khổng Đoan làm khó
ông ta. Đương nhiên Thôi Dương biết chủ tịch Điền rất coi trọng Diệp
Phàm. Và đương nhiên cũng không thể ra tay mạnh với đồng chí Vương Long
Đông. Mũi nhọn lần này là chĩa vào Khổng Đoan.
- Bí thư Thôi,
Khổng Đoan tôi không phải chỉ lo một dự án nhà máy điện. Cuộc sống của
hàng triệu dân thành phố tôi cũng quản. Nếu chỉ để tôi quản riêng dự án
này thì đã không vấn đề gì.
Khổng Đoan nóng giận, nói ra những lời sắc bén.
- Ha ha, cần phải kết hợp cả hai chứ. Nếu ngay cả dự án mà lãnh đạo quan
tâm đồng chí Khổng Đoan cũng không nhiệt tình, thế thì đồng chí nhiệt
tình ở đâu?
Mà không cần nói với tôi vấn đề toàn thành phố, việc
của cả thành phố đương nhiên nhiều. Nhưng dưới đồng chí còn có bao nhiêu cán bộ khác, làm gì có chuyện chỉ có mình đồng chí lo việc thôi đúng
không?
Ví dụ như có nhiều đồng chí có thể kiêm nghiệm được. Như
trợ lý Diệp chẳng hạn, người ta không những lo tốt việc của Đồng Lĩnh mà còn bày mưu tính kế cho cả Phong Châu kia.
So sánh với chủ tịch Khổng, trợ lý Diệp cũng đâu có hơn anh một cái đầu đâu.
Thôi Dương cười, nhưng trong tiếng cười ấy ẩn chứa sự bỡn cợt Khổng Đoan.
Mà còn ẩn ý sâu xa là Khổng Đoan không ra sức lo cho dự án nhà máy điện,
tức là không tôn trọng lãnh đạo. Thực ra, Thôi Dương sớm đã có thành
kiến với Khổng Đoan.
Bởi vì Khổng Đoan không thoải mái khi Tỉnh
nhúng tay vào dự án nhà máy điện. Vì vậy Khổng Đoan luôn có thái độ ơ
thờ với Thôi Dương.
Điểm này Thôi Dương đương nhiên cảm nhận được. Nếu không cũng không thể làm mất mặt Khổng Đoan trong buổi họp thế này.
- Ha ha, trợ lý Diệp không những là nhân vật số một Đồng Lĩnh mà người ta còn là lãnh đạo của Khổng Đoan tôi đây, là trợ lý của chủ tịch Tỉnh.
Đương nhiên cũng có thể nói anh ta là cấp trên của bí thư Thôi đúng không?
Nếu tôi có kỹ năng như của trợ lý Diệp thì sớm đã thăng tiến rồi.
Như vậy chứng tỏ, con người mà, năng lực không giống nhau, bí thư Thôi cũng không nên lấy tôi đem so sánh với trợ lý Diệp chứ?
Chẳng có tính so sánh gì ở đây cả. Thật ra bí thư Thôi là lãnh đạo từ tỉnh
xuống, có thể nói là đồng nghiệp của trợ lý Diệp, như vậy thì có thể
thảo luận đến thiên thu rồi.
Tuy nhiên, luôn có cảm giác, ha ha…
Khổng Đoan cũng cười, tiếng cười ẩn chứa những “lưỡi dao” sắc nhọn, nói chỉ
nửa câu, nhưng ý vị sâu xa. Ông ta muốn khơi lên mâu thuẫn giữa Diệp
Phàm và Thôi Dương.
- Vừa rồi chủ tịch Khổng có nói anh không có
gì có thể so sánh. Và tôi cũng là cấp dưới của trợ lý Diệp. Đương nhiên
cũng chẳng có gì để so sánh đúng không? Vì vậy tất cả chúng ta hãy nghe
chỉ thị của trợ lý Diệp đúng không?
Thôi Dương lại đem “lưỡi dao” đó tặng cho Diệp Phàm.
- Đúng. Dự án nhà máy điện là dự án lớn của tỉnh ta hôm nay. Đối với Đồng Lĩnh mà nói thì không dễ dàng gì.
Chủ tịch Điền rất quan tâm đến việc này. Nắm được dự án này là việc mà cán bộ Đồng Lĩnh bắt buộc phải làm.
Vì vậy công việc có bận chừng nào cũng không được bỏ bê dự án này. Các
đồng chí, chúng ta phải vất vả một thời gian, một khi dự án được xác
định cũng là lúc chúng ta được báo đáp.
Tất cả các bộ phận đều
phải nhanh chóng nắm bắt dự án nhiệt điện thị xã Chương Hà. Khổng thể để lơ là bất kỳ lúc nào. Bắt đầu từ ngày mai tổ chỉ đạo trên Tỉnh cũng vào vị trí, đến hiện trường chỉ huy.
Và đồng chí Khổng phải đi xem
xét. Cùng với đồng chí Thôi và đồng chí Vương Long Đông cùng làm việc
tại hiện trường, bàn bạc với nhau làm sao để tiến hành từng bước quy
hoạch và thực thi nó.
Diệp Phàm tổng kết nước đôi. Đương nhiên
cũng ẩn chứa phê bình Khổng Đoan chỉ nghĩ đến phân chia thành tích mà
không ra sức tư duy, tìm cách làm.