- Trợ lý Diệp, dự án nhà máy điện là dự án lớn. Giúp đỡ Hồng Cốc Trại cũng là việc lớn đúng không?
Lúc đó Ngọc Xuân Phong hỏi.
- Đương nhiên cũng là việc lớn rồi, dự án được Bộ tài chính quan tâm
chẳng nhẽ không phải là việc lớn sao? Dự án nhà máy điện là việc về phát triển kinh tế, còn việc của Hồng Cốc Trại lại là vấn đề dân sinh, cũng
không phải việc nhỏ. Chủ tịch Ngọc, nếu có khó khăn gì, anh cứ nói ra.
Hôm nay có mặt các đồng chí ở đây sẽ có cách giải quyết mà.
Diệp Phàm nói.
- Thực ra các vấn đề khác không sao chỉ là có chút vấn đề về khoản tiền.
Ngọc Xuân Phong nói.
- Tiền không phải do Tỉnh đã cấp sao? Mà tỉnh không giữ lại đồng nào, đều cấp hết cho chúng ta thi? Chắc đã đến Sở tài chính thành phố rồi. Chủ
tịch Tất, có phải như vậy không?
Diệp Phàm quay sang hỏi Tất Vân Lý. Bởi vì Sở tài chính cũng là do bên Tất Vân Lý quản.
- Đúng là đã báo tài khoản, và đã đến thời gian trước rồi.
Tất Vân Lý gật đầu.
- Tôi muốn nói đôi điều về việc này. Khoản tiền này đã báo về tài khoản.
Nhưng vì vừa năm mới giống như các khoản thuê đều phải trả xong mới bắt
đầu.
Mà khoản tiền rót từ trên cũng phải mất mấy tháng mới đến
tài khoản của chúng ta được. Vì thế thời gian gần đây tình hình trong Sở tài chính thành phố rất căng thẳng.
Vì thế tôi đã dùng vào việc khác một khoản để chống đỡ lại. Một khi vốn thu hồi lại sẽ trả lại cho ngân sách của Hồng Cốc Trại.
Hôm đó chủ tịch Ngọc đến tôi đã nói rõ với anh ta rồi. Hy vọng bên này có thể thông cảm với những khó khăn của thành phố.
Khổng Đoan biết không thể giẩu giếm được, rõ ràng Diệp Phàm đã túm được eo
của Ngọc Xuân Phong rồi. Mếu không nói ra thì sẽ bị hai người họ Diệp –
Ngọc kia tra ra. Đến lúc đó sẽ ở thế bị động, vì thế Khổng Đoan đã chơi
nước chủ động.
- Ồ, việc này cũng hết sức bình thường. Ngẫu nhiên rút ra một khoản cũng được. Nhưng tôi muốn nhắc nhở chủ tịch Khổng,
dùng vào việc khác chỉ có thể dùng một chút, không thể dùng quá nhiều
được.
Không thể vượt quá 20 triệu mà hôm nay có mặt đông đủ các
đồng chí ở đây, cũng phải xác định một mốc thời gian để tiền vốn thu hồi lại.
Ví dụ như khi nào thì khoản tiền kia trở lại. Nếu đến lúc
đó không trở lại được, rất có thể sẽ kéo việc xây dựng Hồng Cốc Trại bị
thụt lùi.
Con đường nhỏ của Hồng Cốc Trại cũng chuẩn bị thi công
rồi, lại còn xây dựng hệ thống thủy lợi, cải tạo ruộng đất thấp kém. Gần đây đã phát hiện ra chữ khắc trên vách đá.
Không chừng trong
ngày kia hoặc 3 hôm nữa, “tập đoàn Thên Cảnh” sẽ đến khảo sát. Không
chừng họ hài lòng, sẽ hợp tác để khai thác khu du lịch.
Tất cả
các hoạt động này đều cần dùng tiền. Mà tôi vẫn còn một cách khác, muốn
nhân dân Hồng Cốc Trại giàu có lên thì khoản tiền này chính là vốn của
Hồng Cốc Trại.
Đến lúc đó muốn đầu tư gì cũng đều do khoản tiền
này mà ra. Có lời thì sẽ chia cho dân Hồng Cốc Trại. Hoặc chia theo hình thức ăn hoa hồng.
Nếu như có hoa hồng, đời sống dân trại sẽ được cải thiện lớn. khoản tiền này đã không phải của chính quyền Đồng Lĩnh
chúng ta mà là của người dân Hồng Cốc Trại.
Còn chúng ta chỉ là
giúp họ giữ lại, lập kế hoạch mà thôi. Không thể nói chúng ta là người
bảo quản mà lại có thể chiếm dụng hay dùng tiền của họ để làm việc khác
phi pháp như vậy.
Vốn không thể để làm như vậy. Nếu như chủ tịch Khổng nói năm mới, sở tài chính thành phố đúng là khó khăn.
Thì như thế này, tiền dùng vào việc khác sẽ không nhắc lại nữa. Nhưng trong 15 ngày, nhất định phải thu hồi vốn đó lại. Chủ tịch Khổng, anh nghĩ
thời gian đấy có đủ không?
Diệp Phàm nhìn Khổng Đoan hỏi.
- Cũng tàm tạm rồi.
Khổng Đoan bị ép buộc không còn cách nào khác đành phải gật đầu.
- Không phải là cũng tàm tạm. Tôi muốn đồng chí cho một câu trả lời chính xác. Nay đã là 15 tháng 3 rồi, thế thì để cuối tháng 3 đi, ngày 31
tháng 3 được không?
Diệp Phàm lại ép chặt hơn, bằng không chỉ một từ “ cũng được” hoàn toàn có thể làm Khổng Đoan chết cứng.
- Quyết định ngày 31 tháng 3 đi.
Sắc mặt Khổng Đoan có chút tối lại. Cảm thấy bị Diệp Phàm ép tới nỗi không thở được.
- Ha ha, phải nói rõ là ngày tháng năm nào chứ? Ai mà biết được ngày 31 tháng 3 năm nào?
Lúc này đồng chí Xa Quân lại góp phần gây sức ép.
- Khổng Đoan tôi rõ không thể lùi lại đến tận 31 năm sau được.
Khổng Đoan tức giận, lạnh lùng nhìn Xa Quân rồi hỏi :
- Hình như tôi còn nhớ năm ngoái bí thư Xa nói muốn mở lớp để đào tạo cán bộ, tư tưởng Đảng kiên định hơn.
Tạo ra một đội ngũ cán bộ có tính kỷ luật thép. Chủ yếu là triển khai nghiên cứu về việc của mỏ than Hải Sơn năm ngoái.
Đến nay sang năm mới hơn 1 tháng rồi, không biết bí thư Xa triển khai công việc đến đâu rồi?
Khổng Đoan nhắc lại việc này đương nhiên là muốn khơi lại mâu thuẫn giữa Xa
Quân và Diệp Phàm. Bởi vì Diệp Phàm không muốn nhắc lại việc của mỏ tham Hải Sơn.
- Chưa nghe nói đến việc trường Đảng thành phố mở lớp.
Hình như chỉ có lớp đào tạo cán bộ sau thôi. Chủ yếu là các cán bộ chính quy.
Tất Vân Lý lập tức phất cờ, ủng hộ Khổng Đoan công kích Xa Quân.
- Còn về việc mở lớp đào tạo tư tưởng cán bộ suy nghĩ về mỏ than Hải Sơn
tôi vẫn đang tiến hành theo kế hoạch. Một khi hoàn thành xong mọi công
tác chuẩn bị sẽ cho trợ lý Diệp xem.
Mà năm ngoái trợ lý Diệp
cũng đã nói ủng hộ công tác của tôi, tôi nghĩ trong cuối tháng này nhất
định sẽ hoàn thành công tác trù bị.
Đến lúc đó chủ tịch Khổng và
chủ tịch Tất nếu thấy tư tưởng vẫn chưa đủ kiên định thì có thể đến tham gia dự thính biết đâu lại có lợi ích phải không? Học, học nữa, học mãi
mà.
Xa Quân cười ha ha, bộ dạng rất thoải mái.
- Năm ngoái tôi cũng có nói việc này, nhưng khi đó là làm lãnh đạo trên tỉnh nói.
Đương nhiên không thể dừng việc đào tạo tư tưởng cán bộ, cũng không thể
nơi lòng giây phút nào.
Sự việc của mỏ than Hải Sơn năm ngoái chính là một bài học sâu sắc. Các đồng chí Đồng Lĩnh chúng ta phải lấy đó làm gương.
Đấy cũng là cơ hội cho các đồng chí để thay đổi tư tưởng, thay đổi cách
nhìn và nâng cao cảnh giới. Đương nhiên triển khai việc này cũng cần
phải chú ý đến điều kiện.
Riêng việc chọn lựa người được đào tạo
cũng phải có những chuẩn mực rõ ràng mới được. Nếu không sẽ gây ra hiểu
lầm, khiến các đồng chí không thoải mái.
Trước tiên tôi cũng phải nói rõ ra như vậy. Đây không phải là chỉnh đốn, không chỉnh
cái gì cả.
Mà là mà cơ hội huấn luyện luân phiên cho một bộ phận cán bộ.
Chứ không phải chỉ đào tạo những đồng chí có vấn đề về tư tưởng mới đưa ra để đào tạo. Ý tôi không phải thế.
Diệp Phàm gật đầu, nhưng cũng bày tỏ được thái độ của bản thân.
- Đúng vậy, cứ lấy sự việc mỏ than Hải Sơn, tôi thấy hoàn toàn có thể mở
hoạt động nghiên cứu. Lấy đó là cơ hội lớn để giáo dục cán bộ liêm
khiết, trong sạch và tự kỷ luật để trở thành tấm gương sáng.
Giữ
được miệng mình, khống chế được tay mình, và không chen chân khi không
phải việc của mình. Cần phải có thái độ với việc mỏ than Hải Sơn.
Nói đến đây Khổng Đoan liền nhìn Diệp Phàm, nói:
- Tôi cũng có ý kiến, hay là để đồng chí Xa Quân dẫn đầu, lấy vụ việc của mỏ than Hải Sơn yêu cầu cán bộ Đồng Lĩnh mở hoạt động nhận thức tư
tưởng, tự phê bình.
Tự tìm ra khuyết điểm của mình, để nhắc nhở chính mình. Mỗi cán bộ đều viết ra cảm tưởng về vụ việc này.
Tiến hành tự phê bình. Lấy đơn vị làm cơ sở, triển khai trong đơn vị. Như
vậy sẽ nâng cao nhận thức của cán bộ mang tính phổ thông, mà còn tiết
kiệm được thời gian.
- Tránh việc ảnh hưởng đến trường Đảng. Lãng phí thời gian, thậm chí còn làm nhỡ cả việc. Đương nhiên, trọng điểm
vẫn đào tạo một nhóm người. không nhất thiết phải đưa cả đến trường Đảng đúng không?
- Nếu như vậy thì kết quả sẽ không tốt, giờ mọi
người nói hết ra. Trong mỗi đơn vị tự điều tra, tự triển khai công tác
giáo dục tư tưởng cho cán bộ. Xem ra sẽ rất náo nhiệt.
Trên thực tế mọi người đều chỉ qua loa, đại khái. Chỉ viết ra những tổng kết chung rồi gửi lên trên cho xong việc.
Đơn giản chỉ là làm cho xong nhiệm vụ. Như vậy thì tư tưởng của cán bộ có được nâng cao lên không? Chắc chắn là không.
Mà tại sao các cấp đều có trường Đảng? Huyện có trường Đảng của huyện,
Thành phố có trường Đảng của thành phố, Trung ương có trường Đảng của
Trung ương?
Điều này chứng tỏ trường Đảng là bộ phận không thể
thiếu trong thể chế của chúng ta. Hơn nữa, trường Đảng là cơ sở đào tạo
cán bộ, như hiện nay cho thấy trường Đảng đang phát huy tác dụng càng
ngày càng lớn.
Các đồng chí xem xem, tất cả các đồng chí trước
hoặc sau khi được đề bạt đều phải được đào tạo ở trường Đảng. Như vậy
chứng tỏ được điều gì? Chứng tỏ trường Đảng đã trở thành một bộ phận
không thể thiếu trong công việc, học tập và sinh hoạt của cán bộ.
Trường Đảng có tác dụng không nhỏ trong bước tiến của cán bộ. Vì vậy bản thân
tôi tự nhận thấy việc tự triển khai công tác tự phê bình trong đơn vị là không thỏa đáng.
Chủ yếu là được hình thức, còn không có hiệu quả. Mà chúng ta không nói về hình thức, chỉ nói về hiệu quả có đúng không?
Xa Quân ra mặt phản đối, anh ta cũng muốn nhân cơ hội này mà muốn hiểu
thêm tâm của vài người. Không thể để Khổng Đoan nói vậy được.
-
Đúng, đồng chí Xa Quân nói có lý. Trường Đảng là cơ sở giáo dục tư tưởng chính trị cho các Đảng viên chúng ta. Tuyệt đối không thể thiếu.
Nhưng theo tình hình thực tế của thành phố, cán bộ mà trường Đảng có thể đào tạo cũng có hạn. Mà như chủ tịch Khổng có nói.
Phải xin nghỉ để đến trường Đảng bàn luận từ vấn đề của mỏ than Hải Sơn thì
đúng là có chút lãng phí. Thực ra, nghiên cứu tại đơn vị, do các lãnh
đạo của đơn vị làm chủ thì cũng hoàn thành được.
Nếu nói không hề có chút hiệu quả nào thì cũng không phải. Ít ra trong quá trình nghiên
cứu cũng sẽ giúp các đồng chí nhận thức được chuyện này.
So sánh rồi tiến hành tự phê bình. Đương nhiên, chắc chắn không thể bằng đào tạo trong trường Đảng rồi.
Nói về vấn đề này, thực ra các đồng chí có thể triển khai thảo luận. Dù gì
vẫn còn thời gian, mọi người cùng nhau thảo luận vấn đề này.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói. Hắn ta tự nhiên thêm nếm vào là để Khổng Đoan và Xa Quân thêm tức.
- Tôi cũng nói hai câu. Tôi là người làm công tác tổ chức, tính nghiêm
túc trong công tác tổ chức cũng khiến tôi nhìn nhận sự việc này rất
nhiều.
Từ kinh nghiệm thực tế và tình nghiêm túc của công tác tư tưởng chính trị mà nói, nên mở vài lớp để nói về việc mỏ than Hải Sơn.
Ví dụ các nhân vật hàng đầu của các ban ngành đều là những lãnh đạo. Tư
tưởng của các đồng chí này có thiên lệch, nên sẽ cảy ra vấn đề lớn.
Cũng giống như con thuyền đi sai hướng thì sẽ trệch ra khỏi đường thuyền.
Nếu đâm vào tảng băng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Vì thế nhất định
phải mở lớp. Và số lượng cũng không thể ít.
Cán bộ của Đồng Lĩnh chúng ta không ít mà. Mà hơn nữa năm ngoái chủ tịch tỉnh Trần cũng nói qua về việc này.
Mà các đồng chí của Ủy ban kỷ luật cũng yêu cầu tăng cường công tác liêm
khiết, trong sạch, tự phê bình của cán bộ. Nếu như không mở lớp thì làm
sao khiến các đồng chí nhận thức sâu sắc được những điều đó?
-
Giáo dục tại trường Đảng và tự triển khai trong đơn vị là hai việc khác
nhau. Bởi vì môi trường khác nhau nên hiệu quả cũng khác nhau.
Trưởng ban tổ chức Trần Đại Hải ủng hộ Xa Quân.
Trần Đại Hải là con người chua ngoa. Đương nhiên đã nói đối tượng để giáo
huấn lại là những vị đứng đầu các ban ngành. Đúng là có tính định hướng.
Như vậy có ích lớn cho Xa Quân. Chỉ cần khống chế nhân vật số một, còn
những người dưới thì họ tự giám sát. Có thể chiêu này hai người họ đã
bàn tĩnh sẵn.