Quan Thuật

Liễu Gia Chịu Thua


trước sau

-Anh, hôm nay thật ngại quá. Có chút mất hứng, về sau sẽ không vậy đâu.

Tề Thiên mặt trướng đỏ lên, nói,

-Trước hết xin anh lưu lại chút đã, hai anh em chúng ta cạn vài chén, tôi uống cùng anh.

-Tề Thiên, lời này của anh có ý gì?

Liễu Nguyệt trừng mắt nhìn chằm chằm Tề Thiên hỏi.

-Cô nghĩ là có ý gì, cô nói đi?

Tề Thiên nổi giận, vằng một tiếng đứng phắt dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt sáng quắc, nói:

-Thực sự nghĩ rằng Tề Thiên tôi nhu nhược có phải không? Liễu Nguyệt cô là con nhà quyền quý, điểm này Tề Thiên tôi không bằng.

Những ngày qua Tề Thiên tôi kính trọng cô, đó bởi vì cha cô nhân viên tư lệnh Liễu chứ không phải là cô. Nói thật lòng, không phải có tư lệnh Liễu, Tề Thiên tôi căn bản không muốn nịnh bợ cô.

Cô thật sự cho rằng bản thân đã là một nhân vật có phải không? Tề Thiên tôi đã nói rồi, ai bất kính với anh tôi chính là kẻ thù của Tề Thiên tôi, bất cứ người nào bao gồm cả Liễu Nguyệt cô..

Cô muốn đi cũng được, giờ đi luôn đi, tai tôi cũng thanh tịnh một chút. Về phần nói cô quay về làm thế nào khóc lóc kể lể trước mặt tư lệnh Liễu, tùy cô nhé. Trời phải có mưa con gái phải thành gia, Tề Thiên tôi chờ là được.

Về phần nói chủ tịch Liễu của tập đoàn Vạn Thắng, thực sự cho rằng Tấn Lĩnh này các anh muốn thế nào thì như thế đó, có phải không? Tấn Lĩnh này còn có bố tôi, Tề Chấn Đào ở đó.

Tề Thiên có là gì cũng không quan trọng, hoàn toàn có thể từ bỏ tất cả. Thẳng thừng trực tiếp thương lượng

-Haha, sư trưởng Tề, tập đoàn Vạn Thắng ở Tấn Lĩnh không là cái gì. Nhưng trên Chủ tịch Tề không phải còn có Bí Thư La sao! Về phần nói Liễu gia chúng tôi, cũng có mấy người có chút phân lượng.

Liễu Sinh Thông cũng không thể không đứng lên nói, vì Liễu Nguyệt bị chọc tức.

-Haha, nói hay lắm. Nếu nói đến phân lượng, Diệp Phàm tôi cũng biết vài người. Hay là nói cả ra.. Dùng cân cân xem, bên nào nặng hơn.

Diệp Phàm bộ dạng châm chọc hừ nói.

-Chú, không nói vớibọn họ nữa, kẻ điên!

Liễu Nguyệt tức giận đến mức đạp cửa xông ra, Liễu Sinh Thông lắc đầu xoay người đuổi theo.

-Anh, cạn chén. Việc này thành ra thế này đều do lỗi của tôi, tôi sai...

Tề Thiên lấy chén rượu trên bàn uống liên tiếp ba ly. Phun ra toàn mùi rượu, nói.

-Đừng lo lắng, Liễu Tín Đông cũng không thể bắt cậu làm gì cả? Nếu anh ta thật sự ra tay với cậu, Diệp Phàm tôi sẽ tìm lại công đạo qua bầu trời củaUỷ ban Quân Giới. Hơn nữa Hải gia cũng không phải là chén đèn cạn dầu.

Lời của Diệp Phàm có lực âm vang, nói năng có khí phách.

-Tôi không phải sợ bọn họ trả thù. Việc này tôi vẫn nhìn rất thoáng. Tôi cảm thấy đấu không nổi rồi anh ơi. Liễu Nguyệt, con quỷ nhỏ này quá kiêu ngạo. Con gái nhà quyền quý quá kiêu ngạo, quá tài giỏi rồi. Tề Thiên tôi dầu gì cũng là một công tử. Cô ấy như vậy với anh là không được. Không được!

Tề Thiên tức giận đấm một nắm đấm lên bàn. Ngay tức thì rất nhiều chiếc đĩa bị vỡ.

-Qúa không thức thời, là cái gì chứ?

Liễu Sinh Thông vừa ra khỏi cửa, rốt cục nhịn không nổi phát bực.

-Sớm đã nói qua với mọi người, người kia chính là tảng đá thối trong gầm cầu, rửa thế nào cũng vẫn thối. Còn không tin, bây giờ vui rồi, mất hết cả mặt mũi rồi.

Lúc đầu cháu không đồng ý với cách của cha cháu. Chuyện như vậy áp dụng cưỡng chế mạnh mới được. Chỉ cần chú đồng ý lên tiếng kêu gọi. Ra quân nhiều một chút, vừa kiểm toán vừa điều tra. Đồng Lĩnh còn có thế gách vác được không.

Đến lúc đó Diệp Phàm lau đít còn không kịp. Đâu còn thời gian đi quản chuyện của Liễu Sướng.

Liễu Nguyệt tức giận nói.

-Đừng oán trách anh ấy nữa, anh ấy cũng có chỗ khó của mình. Kiểm toán này mặc dù nói có thể chỉnh, nhưng cũng cần thời gian phải không? Chỉ sợ Liễu Sướng đến lúc đó không đỡ được bị bắt vào. Người một khi đã bị bắt vào rồi muốn ra cũng phiền toái. Huống chi tên Vương Triều kia tính tình cũng không khác gì Diệp Phàm, đều là người đồng bóng.

Liễu Sinh Thông hừ nói.

-Họ Vương thực vẫn nhất quyết không buông?

Liễu Nguyệt vẫn có chút kinh ngạc, liếc nhìn Liễu Sinh Thông một cái, nói,

-Cháu không rõ, một Phó cục trưởng cấp giám đốc sở dựa vào cái gì cứng rắn mạnh mẽ đến vậy. Người chú dù thế nào cũng có phân lượng hơn anh ta.

-Còn không phải ôm chặt lấy chân lớn của Diệp Phàm, cho là đại viện Kiều gia đang chống đỡ, điều gì cũng không sợ rồi. Chú thấy cũng không chắc.

Liễu Sinh Thông lắc đầu, gọi điện thoại. Dù sao cũng phải cùng với Liễu Tây Hà thương lượng đối sách cho việc này.

Diệp Phàm gọi điện cho Thiết ca.

-Xem ra khiến Liễu gia thua hoàn toàn là rất khó. Tôi thấy trong đây vấn đề không phải là mấy chục triệu. Liễu Tây Hà có tiền, những cái này không thiếu. Còn chẳng phải là một mặt đang tác quái. Liễu gia mặc dù nói chịu thua thiệt chút, nhưng không chịu ‘quá thua thiệt’. Tuy nhiên, cậu em, thấy được thì cứ nhận.

Thiết Chiêm Hùng khyên nhủ.

-Không nhận được.

Diệp Phàm nói.

-Nói thế nào, nhìn nhận tất cả những điều cậu nói. Cho dù là 100 triệu nhân dân tệ các cậu cũng có lợi nhuận đúng không? Tôi không rõ sao lại không nhận được?

Thiết Chiêm Hùng hỏi.

-Chúng tôi căn bản là không bỏ ra được 100 triệu nhân dân tệ tiền mặt, hơn nữa tôi cũng không muốn bỏ ra nhiều tiền đến vậy.

Nếu trong cuộc mua bán trạm điện Hồng Cốc, Liễu gia đã vi phạm pháp luật, thì phải trả giá đắt. Chẳng những không thể trả 100 triệu nhân dân tệ mà ngay đến 10% của 70 triệu nhân dân tệ cũng không đưa.

Vừa rồi tôi còn nể mặt Tề Thiên đồng ý giá 10%, từ bây giờ, sẽ là 70 triệu nhân dân tệ, bằng không một chữ cũng không phải nghĩ.

Nếu không chúng tôi liền ‘Đấu pháp’ đến cùng. Chuyện này, tôi cũng đã nghĩ đến khoản phân bổ của Bộ tài chính. Phong Châu đã lấy mất 40 triệu,còn lại 60 triệu, lấy lại trạm phát điện cũng khó khăn.

Tôi có kế hoạch, muốn dùng khoản tiền này mua lại trạm phát điện Hồng Cốc. Sang tay qua lại liền có thể kiếm được tầm 100 triệu nhân tệ.

Đến lúc đó có một khoản tiền khoảng sáu bảy trăm triệu nhân dân tệ, đây là nền móng làm giàu thêm cho trạm phát điện Hồng Cốc.

Diệp Phàm phân tích cho Thiết Chiêm Hùng nghe.

-Ừ, rất có lý. Đây là một khoản kinh phí lớn, lại là dùng tiền đến từ tiền cải tạo đất của Bộ tài chính để kiếm ra.

Xem ra trên đời này chỉ có cậu mới dám làm chuyện này. Cán bộ khác chú ý này chú ý nọ đâu có dám đi mạo hiểm phiêu lưu chuyện này.

Hơn nữa, cán bộ bình thường, dưới sự bức ép của Liễu Tây Hà, đã sớm chịu thua rồi. Đâu còn có được bao nhiêu lơi nhuận có thể đến tay.

Tuy nhiên lời hứa của cậu sắp đến hạn rồi, chỉ còn mười mấy ngày nữa thôi. Đến lúc đó cậu dù sao cũng phải nghĩ ra cách gì mới được.

Bằng không, cửa ải này cậu không qua được rồi. Nếu không tôi tôi trực tiếp nhúng tay vào trước, bắt Liễu Sướng lại rồi tính sau. Vẫn muốn xem Liễu gia có thể chịu đựng dến khi nào.

Thiết Chiêm Hùng sống lại thời oai hùng trước kia.

-Ủy
ban kỷ luật Tỉnh trì trệ không hề nhúc nhích, xem ra quan hệ của Lan Chính, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật với Liễu gia tương đối thân thiết.

Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì, cái này tôi cũng không rõ lắm. Tuy nhiên từ đây có thể thấy được sự chiếu cố của Lan Chính với Liễu gia.

Đương nhiên cũng không thể loại trừ có điều kiêng kị trong chuyện này. Dù sao Lan Chính chỉ là một cán bộ cấp phó Tỉnh, không muốn đi va chạm với gia tộc mạnh như Liễu gia.

Diệp Phàm nói.

-Chúng ta cho họ thêm chút ‘nguyên liệu’ là được rồi.

Thiết Chiêm Hùng cười một tiếng u ám.

-Có phải là bảo Lí Long đi gọi điện thoại điện thoại tạo áp lực?

Diệp Phàm cười nói.

-Việc này nếu như Lan Chính biết Lý Long cũng hiểu được việc này thì nhất định không thể che dấu, không thể không làm. Cho đến lúc đó, Liễu gia vẫn không thỏa hiệp liền cho Liễu Sướng vào trước.

Thiết Chiêm Hùng nói.

-Cũng không hẳn không phải là một biện pháp tốt. Tuy nhiên, tôi không muốn làm phiền Lý Long mãi. Nếu mình tự giải quyết được, bản thân tự giải quyết chẳng phải tốt hơn sao. Cho nên tôi cho Liễu gia thời gian hai ngày. Tiếp tục không có động tĩnh tôi không thể không xuống tay nặng, cái này cũng không trách được chúng ta.

Diệp Phàm giọng điệu cũng nặng hơn.

-Đúng, cho họ thêm hai ngày. Nếu như Liễu gia thật sự muốn ‘ Đấu pháp’ mấy anh em chúng ta sẽ sóng vai, cùng chơi đùa với họ một chút.

Thiết Chiêm Hùng thật sự hào hứng.

Kỳ thực, Diệp Phàm biết Thiết Chiêm Hùng đang quan tâm đến bản thân.

Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm không ngờ tới là 9 giờ sáng ngày hôm sau, Liễu Sinh Thông lại thăm hỏi.

Diệp Phàm đương nhiên đón tiếp anh ta một cách ôn hòa.

-Trợ lý Diệp. Tối qua về thương lượng với Liễu gia. Chủ tịch Liễu cũng cảm đồng với tấm lòng vì dân sâu sắc của trợ lý Diệp. Quyết định quyên tặng hai mươi triệu nhân dân tệ cho trại dân trại Hồng Cốc. Các anh chỉ cần đưa 80 triệu nhân dân tệ là có thể mua lại trạm phát điện Hồng Cốc về rồi.

Liễu Sinh Thông trực tiếp nói chuyện chính.

-Không kèm theo bất cứ điều kiện nào hay sao?

Diệp Phàm hỏi sau khi suy xét. Việc này đương nhiên phải hỏi rõ ràng. Nếu không, kèm theo vài điều kiện không thể chấp nhận được, thì khoản mua bán kia cũng không thể thành được.

-Một yêu cầu nhỏ, tôi muốn các anh nhất định phải tổ chức nghi thức mua bán. Đến lúc đó xem ra còn mời phóng viên hoặc nhà báo đến. Tập đoàn Vạn Thắng chúng tôi bỏ tiền ra bán trao tay cũng là để sớm hoàn trả nước cho nhân dân Hồng Cốc Trại. Cho nên,cái này...

Liễu Sinh Thông nói đến đây nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái.

-Oh.

Diệp Phàm sau khi có chút hơi ngạc nhiên gật đầu, cười nói,

-Cái này không thành vấn đề. Chúng tôi nhất định sẽ đem tấm lòng hảo tâm của chủ tịch Liễu đi quảng bá.

-Được. Tất cả tài liệu tôi đều đã mang đến.

Liễu Sinh Thông gật đầu, nhìn Diệp Phàm, cười nói.

-Trợ lý Diệp, nghe nói Cục trưởng Cục công an Hình sự Vương Triều đã từng làm việc với anh?

-Vương Triều có phải Phó cục trưởng Cục cảnh sát hình sự không?

Diệp Phàm đương nhiên cũng phải giả ngu một chút, cho nên cố ý hỏi.

Có một số việc, ví như đôi bên đều biết là đối phương đang trị chính mình. Nhưng đều giả không biết. Bằng không vấn đề mặt mũi này không giải quyết nổi.

Đương nhiên Liễu Sinh Thông hỏi như vậy Diệp Phàm cũng có thể đoán được. Người ta cho dù chịu thua rồi cũng phải nhắc nhở chính mình một chút kêu Vương Triều bớt giận thả Liễu Sướng ra.

-Đúng vậy.

Liễu Sinh Thông gật gật đầu,

-Cũng không biết anh ta từng đến Hồng Cốc Trại khi nào, cho nên có một vài việc anh ấy cũng biết một chút. Việc này...

-Anh ta đã đến Hồng Cốc Trại, cái này Diệp Phàm tôi thật không biết.

Diệp Phàm phun ra một vòng khói, nói.

Loại anh không biết thì đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi, Liễu Sinh Thông thật muốn tiến lên đấm một quyền cái tên giả vờ ngây ngô này một phen.

Tuy nhiên, Liễu Sinh Thông khắc chế lại, anh ta biết đồng chi tiểu Diệp này đang cố ý khiến mình khó chịu.

Vì thế trầm ngâm một hồi, nói:

-Nghe nói thời gian trước Bí thư Thành ủy huyện Hồng Lĩnh, Trịnh Mạn, thuộc hạ của Đồng Lĩnh các anh, còn có Chủ tịch huyện, Thường Thanh đều bị bắt.

-Oh, còn có việc này à?

Diệp Phàm giả bộ kinh ngạc, về sau ấp úng nói,

-Quái, rốt cuộc vì việc gì mà tới?

-Cũng không phải chuyện gì to tát, nghe nói là vài việc liên quan đến công ty Liễu Mạn ở tỉnh thành. Việc này sau này đã điều tra rồi, công ty Liễu Mạn cũng không có gì. Mấu chốt là chuyện làm trái pháp luật của hai đồng chí trước kia. Tuy nhiên có một vài người vẫn nhìn chằm chằm vào công ty Liễu Mạn không rời. Người ta không dễ dàng gì để mở công ty có phải không?

Liễu Sinh Thông vẻ mặt có chút lúng túng.

-Chẳng lẽ ‘những người’ này chính là Vương Triều hay sao? Bằng không tin tưởng Liễu tiên sinh sẽ không nhắc đến Vương Triều với tôi? Người này cũng thật là, anh ở Bộ công an sao phải chạy đến Tấn Lĩnh làm gì. Đúng là bắt chó đi cày.

Diệp Phàm cố ý nhíu mày, nói Vương Triều một câu bẩn thỉu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện