-Phải, Cục trưởng Vương vừa lúc đi ngang qua cho nên cũng đã nghe nói
vài việc. Kỳ thật ở đây có hiểu lầm, việc bên đó không có liên quan với
công ty Liễu Mạn. Có lẽ là Cục trưởng Vương không hiểu rõ chân tướng của sự việc.
Liễu Sinh Thông nói.
- Nếu thật sự không liên quan gì, tôi phảinói chuyện với anh ấy, đừng có việc gì cũng nhúng tay vào, mệt người.
Diệp Phàm thản nhiên nói, liếc nhìn Liễu Sinh Thông một cái, nói,
-Chẳng qua gần đây bận quá. Đồng chí của phòng kiểm toán còn đang ở
Đồng Lĩnh làm công việc kiểm tra. Tôi thật sự không thể phân thân, đợi
bọn họ đi khỏi, tôi có việc sẽ tới thành phố Bắc Kinh đích thân nói
chuyện với Vương Triều.
-Đúng vậy, trợ lý Diệp rất bận. Một thành phố lớn như vậy, còn có việc trong Tỉnh. Ý của trợ lý Diệp là đợi phòng kiểm toán đi rồi liền có thời gian rảnh phải không?
Liễu Sinh Thông còn xúc động một lúc.
-Thì đương nhiên, anh không ở trong chính quyền, phỏng chừng không rõ ràng
kiểm toán. Việc này vô cùng nghiêm trọng. Mọi việc đều phải ứng phó, nếu như tôi rời đến thủ đô Bắc Kinh, bọn họ cần cái gì tôi cũng không làm
được. Hơn nữa người ta sẽ nói Diệp Phàm tôi khinh thường họ. Những người này nói thật tôi không được đắc tội.
Diệp Phàm thở dài.
Đôi bên lại tán gẫu vài câu, Diệp Phàm lập tức triệu tập Hội nghị thường vụ lâm thời, đem chuyện của trạm phát điện Hồng Cốc nói lại lần nữa.
-70 triệu mua về tuyệt đối không lỗ, tuy nhiên tôi cũng có chút không rõ.
Theo số số liệu đáng tin cậy giá trị tuyệt đối của trạm phát điện Hồng
Cốc năm nay là 150 triệu nhân dân tệ.
Đây vẫn là con số khiêm
tốn, xem ra không chừng lên đến 200 triệu nhân dân tệ cũng nên. Đầu của
Liễu Tây Hà của tập đoàn Vạn Thắng tuyệt đối vẫn chưa cháy đến hồ đồ,
ông ta sao lại đồng ý bán trao tay cho chúng ta.
Trong việc này lại không kèm theo bất cứ điều kiện nào, thật khiến người ta không hiểu ra sao...
Không ngờ Xa Thiên là người đầu tiên nhảy ra nói, Diệp Phàm biết người này
không có chút ý tốt nào. Căn bản là muốn khiến mọi chú ý đến, về sau đem việc này vây quanh người Liễu Tây Hà, lại mở miệng gây sự.
-Ừ, thì có chút khác thường. Tuy nhiên cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Khoản mua bán này chúng ta tuyệt đối có lời.
Trì Hạo Cường nói.
-Có lời, tôi sợ sau này chúng ta sẽ phiền phức.
Xa Quân lạnh lùng hừ nói, rõ ràng đối với lời của Trì Hạo không hề dễ dãi.
-Phiền toái, có gì mà phiền toái chứ. Liễu Tây Hà người ta đầu óc mơ màng muốn làm việc thiện. Người ta có tiền, không giống như chúng ta lấy chút
tiền lương ít ỏi của mình, đương nhiên cảm thấy mấy chục triệu này thật
kinh khủng. Nhưng trong con mắt chủ tịch Liễu mấy ngàn vạn nhân dân tệ
có ăn nhằm gì. Người này làm việc thiện cũng vì danh tiếng mà! Anh thấy
đấy, mấy đương kim tỷ phú, có năm nào là không từ thiện mấy chục triệu
nhân dân tệ đâu. Con người là vậy, thiện hữu thiện báo!
Trì Hạo Cường cũng đả kích không hề khách khí.
-Nhà từ thiện, tôi thấy không phải vậy. Trước kia ông ta thà chết cũng không cấp nước cho trại dân Hồng Cốc, giờ đã đã biến thành nhà từ thiện rồi?
Tư tưởng của người dễ thay đổi như vậy, những công tác tư tưởng của chúng
ta cũng dễ dàng hơn nhiều. Tôi đang hoài nghi trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Nếu chúng ta hiện giờ không thể nghĩ đến, đến lúc đó sợ khi xảy ra vấn đề nghĩ đến thì cũng muộn rồi.
Xa Quân nói đến đây phát hiện mọi người đang lắng nghe, thằng này có vẻ hơi đắc ý, sờ cái cằm nhẵn thín còn nói:
-Các vị nghĩ xem lần trước không phải đã xảy ra sự cố lớn về miệng cống ngăn của khe suối Cốc Khê sao.
Miệng cống này nghe nói thay được mấy năm lại hỏng rồi. Nếu như gặp mưa to
miệng cống lâp tức sụp đổ thì không phải là tạo thành tai họa lớn rồi
sao. Hạ du lại có mấy trăm ngàn dân đang sinh sống.
Tôi nghĩ, vấn đề chất lượng của trạm phát điện Hồng Cốc có phải là rất nghiêm trọng
không, trạm phát điện Hồng Cốc hiện giờ đã trở thành một cục diện rối
rắm. Bản thân Liễu Tây Hà cũng không giải quyết nổi nữa rồi, không thể
không nhượng bán.
Nếu chúng tatiếp nhận, căn bản chính là nhận
thứ đồ mục nát của Liễu Tây Hà. Đến khi đó làm làm không ra gì thì phải
làm sao? Đó là 70 triệu nhân dân tệ chứ không phải là 70 nhân dân tệ.
-Đây chỉ là đánh giá thôi, miệng cống bị áp lực nước đè ép liên tục, sụt gãy bất thình lình là điều bình thường. Trạm phát điện Hồng Cốc có thể có
vấn đề gì, nhiều nhất hàng năm chúng ta vì chuyện phải thoát nước ra
suối mà bị giảm doanh thu mà thôi. Chỉ cần chúng ta có thể duy trì được
nước , điều hành một cách hợp lý, những tổn thất này căn bản là chuyện
nhỏ. Hơn nữa cũng có thể giải quyết triệt để vấn đề nước dùng của mấy
nghìn dân Hồng Cốc.
Vương Long Đông nói
-Anh sao có thể
khẳng định tôi đánh giá cái này không chính xác, làm việc gì cũng đều có dự liệu trước. Mà không phải là không thể hiện chút gì, biểu hiện khác
thường như vậy của tập đoàn Vạn Thắng, sự việc kỳ lạ như vậy anh nói xem lẽ nào không có ‘Yêu tinh’ xuất hiện? Hơn nữa nếu như không điều tra rõ ràng, cứ để lằng nhằng như vậy ngộ nhỡ ra xảy ra vấn đề thì phải làm
sao? Đến lúc đó, trách nhiệm này đồng chí nào gánh đây.
Xa Quân
hôm nay đã hạ quyết tâm tìm hiểu chuyện này, cho nên nhằm thẳng vào
Vương Long nói một tràng với với vẻ mặt rất nghiêm túc.
-Haha, Bí thư Xa, anh nói cũng có chút đạo lý. Tuy nhiên nếu chúng ta không kịp
thời mua trạm phát điện, vấn đề nước dùng của Hồng Cốc Trại sẽ không có
cách nào giải quyết triệt để.
Đây chẳng phải là muốn đổ cho Trợ
lý Diệp mang tiếng bất nhân bất nghĩa sao? Điều này không thể được, tôi
tuyệt đối tán thành việc lập tức ký hợp đồng với tập đoàn Vạn Thắng để
lấy về trạm phát điện.
Chúng ta đều là thủ hạ của Trợ lý Diệp, vì lãnh đạo làm việc là điều nên làm.
Chiêu này của Tất Vân Lý thật là không phải mưu mẹo bình thường, lập tức đẩy Xa Quân đến thế đối lập vơi Diệp Phàm.
Hơn nữa mua lại trạm phát điện là vì Diệp Phàm đã hứa chuyện hoàn trả nước
cho dân. Nếu xảy ra vấn đề về chất lượng thì Diệp Phàm chẳng phải là tội nhân thiên cổ sao.
-Đó là hai chuyện khác nhau, tôi hoài nghi
trong chuyện này có vấn đề, chúng ta hoàn toàn có thể mời các chuyên gia đến phân tích.
Nếu chuyên gia thông qua máy móc cùng với thủ
đoạn đặc thù phỏng đoán, cảm thấy trạm phát điện hoàn toàn không có vấn
đề về chất lượng chúng ta vẫn có thể mua lại mà
Giúp lãnh đạo chi sẻ nỗi lo, đấy là đều nên làm, tuy nhiên, vấn đề chất lượng lại không
thể không để mắt đến. Huống chi đây không phải là đang mua một cửa hàng
tạp hóa nhỏ mà là một trạm phát điện.
Một khi vấn đề chất lượng
làm tổn thất nghiêm trọng cuộc sống của mấy trăm ngàn dân dưới hạ du, về vấn đề này chúng ta
nhất định phải xử lý cẩn thận mới được.
Không thể vì việc nọ mà xem nhẹ việc kia? Bằng không đến lúc xảy ra vấn đề
hối hận cũng đã muộn rồi. Hơn nữa trên nguyên tắc thái độ trách nhiệm
đối với Đảng và Quốc gia và với nhân dân, chúng ta giờ mở Hội nghị Thành Ủy, bản chất là một sự kiện rất quan trọng.
Xa Quân đương nhiên hiểu được tâm tư của Tất Vân Lý, nhưng bản thân Xa Quân cho rằng cũng không nhất thiết phải chịu thua.
Thoạt nhìn còn giống như mắc bẫy Tất Vân Lý . Tuy nhiên Xa Quân nói chuyện
cũng có chút uyển chuyển. Không bằng ngôn từ sắc bén trước mặt. Dù sao
cũng là dính dáng đến Diệp Phàm, Xa Quân không thể không suy xét vấn đề.
-Kiểm tra đo lường một chút cũng có lý, tuy nhiên, hiện nay hiệu xuất kiểm
tra đo lường cũng có chút vấn đề. Bộ phận kiểm tra đo lường đều là những nhân viên công tác lâu năm, chúng ta phải cầu cứu họ. Đến lúc đó chỉ e
sau mấy tháng cho ra kết quả.
Tuy nhiên, tập đoàn Vạn Thắng người ta đột nhiên lại thay đổi chủ ý thì phải làm sao đây? Hơn nữa làm như
vậy cũng có khả năng chọc giận tập đoàn Vạn Thắng.
Tôi nghĩ,
chúng ta phải quyết định thật nhanh, lập tức mua lại trước trạm phát
điện. Đuơng nhiên sau đó sẽ lập tức kiểm tra đo lường.
Nếu như
phát hiện vấn đề ở chỗ nào đó phải lập tức chỉnh đốn. Tôi nghĩ thời gian xây dựng trạm phát điện này đến nay cũng chỉ khoảng mười năm, không thể một lúc là có thể sập ngay được, có phải hay không.
Nhất định một công trình lớn như vậy phải có thiết bị giám sát các phương diện.
Phó chủ tịch thành phố Ngọc Xuân Phong nói.
-Đúng vậy, vấn đề nước dùng của Hồng Cốc Trại cũng là vấn đề lớn. Nếu như
không nhanh chóng mua trạm phát điện người ta sẽ nhất định không tháo
nước.
Vừa đầu xuân, đồng ruộng vùng núi về sau sẽ phải dùng đến
một lượng nước lớn. Hơn nữa bên Bộ tài chính đã đưa cho cái cần câu,
lãnh đạo trong bộ nhất định lúc nào cũng quan tâm đến vấn đề phát triển
của trại dân Hồng Cốc.
Nếu chúng ta không có động tĩnh gì thì
chẳng phải chọc giận bọn họ hay sao. Đến lúc đó còn muốn tranh thủ xin
tiền viện trợ lần hai e rằng rất khó khăn.
Hơn nữa con đường của
chúng ta còn dài. Tuyệt đối không thể làm mất sức ảnh hưởng của Đồng
Lĩnh trong mắt họ. Vậy chẳng phải trở thành tội nhân của nhân dân Đồng
Lĩnh sao.
Mễ Nguyệt mở miệng nói.
-Đây đích xác là một vấn đề không hề nhỏ. Tôi thấy, Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt nói cũng có lý.
Cứ mua trước rồi hãy nói, nếu như đúng thật là một cục diện rối rắm,
chúng ta cũng phải cứu vãn trách nhiệm của tập đoàn Vạn Thắng. Hơn nữa
trại dân Hồng Cốc không chờ đợi trì hoãn thêm nữa. Cho nên sau khi mua
lại trạm phát điện, kiểm tra đo lường là điều nhất thiết không thể
thiếu. Phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra thôi mà!
Phó bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lý Vi vốn không mở miệng bao giờ, đột nhiên lại đưa ra ý kiến.
-Được rồi, nhất định phải mua lại trạm phát điện, bằng không không giải quyết được vấn đề lớn của trại dân Hồng Cốc. Đương nhiên kiểm tra đo lường là điều ắt phải làm.
Hơn nữa cũng nên cẩn trọng, sinh mạng, tài sản và an toàn của người dân sống ở hạ du cũng rất quan trọng có phải không chứ? Nếu trạm phát điện Hồng Cốc thật sự là hạt nhân của rắc rối, sau
khi chúng ta kiểm tra đo lường sau lập tức phải tra cứu trách nhiệm của
tập đoàn Vạn Thắng.
Thứ hai, trên nguyên tắc thái độ trách nhiệm đối với Đảng và nhân dân, nên xử lý thế nào thì xử lý như vậy.
Nếu chúng ta không mua lại, nếu xảy ra chuyện lớn tập đoàn Vạn Thắng người ta lại không để ý đến chúng ta.
Đến lúc đó xảy ra vấn đề thật thì đã quá muộn rồi. Nhưng trạm phát điện này trong tay chúng ta vẫn an toàn hơn một chút. Nếu nói tổn thất cũng
không thể mất không 70 triệu nhân dân tệ được.
Diệp Phàm nói ra với nhịp điệu bình tĩnh.
-Vậy được rồi, Trợ lý Diệp nói rồi tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa. Tuy
nhiên tôi vẫn giữ nguyên lời nói vừa rồi về việc kiểm tra đo lường một
cách nghiêm túc trước khi mua lại trạm phát điện. Khi chuyên gia nói với chúng ta trạm phát điện này không có vấn đề gì thì khi đó chúng ta mua
lại trạm phát điện.
Xa Quân càm ràm một câu.
-Ừ, mua lại
kịp thời trạm phát điện cũng là điều nên làm. Tuy nhiên còn có một vấn
đề đó là trong một khoảng thời gian ngắn chúng ta không thể lấy ra một
khoản tiền lớn như vậy.
Mà tập đoàn Vạn Thắng có điều kiện là phải tiền trao cháo múc, chúng đào đâu ra nhiều tiền như vậy.
Mặc dù tạm thời có thể vay, sau này chúng ta trả khoản nợ này ra sao. Còn
nữa, trở về với vấn đề sở hữu của trạm phát điện, trạm phát điện thuộc
về chính quyền thành phố hay quy về cái gì?
Đối với việc mua lại trạm phát điện, Khổng Đoan đương nhiên cũng động tâm rồi.
Mắt người này có thể nhìn thấy thứ có thể kiếm tiền đương nhiên vui mừng
rồi. Tuy nhiên phải bỗng chốc giúp Diệp Phàm giải quyết được vấn đề nước dùng. Khổng Đoan trong lòng cũng có chút không cam.
Cho nên tâm
tình của Khổng Đoan tương đối mâu thuẫn. Đương nhiên tìm mấy cái cớ đến
quấy rối hay để Diệp Phàm khó chịu một chút rồi hãy nói.