-Vấn đề này tôi cũng đang suy nghĩ, tuy nhiên tôi cảm thấy chúng tôi có nên nhường cơ hội này cho Hồng Cốc Trại không?
Diệp Phàm nói.
-Nhường cho Hồng Cốc Trại, Trợ lý Diệp, cơ hội này thì nhường thế nào đây? Có thể nói rõ một chút không?
Xa Quân theo sát vấn đề, trong lòng người này không thoải mái. Tuy nhiên cứ có cơ hội sẽ lật ngược ngay.
-Bộ tài chính không phải đã chi cho Hồng Cốc Trại 100 triệu nhân dân tệ sao? Chúng ta dùng khoản tiền này để mua lại trạm phải điện Hồng Cốc. Về sau đem toàn bộ lợi nhuận của trạm phát điện trả Hồng Cốc Trại thực làm công tác phát triển, dẫn dắt lãnh đạo của trại dân làm giàu. Đương nhiên trong chuyện này còn liên quan đến một số vấn đề về trình độ, các đồng chí có thể trao đổi giao lưu với nhau một chút.
Diệp Phàm nói.
- Trợ lý Diệp, vấn đề trong chuyện này không phải là ít. Ví như giao cho trại Hồng Cốc Trại, họ có quản lý được không?
Không phải chúng ta đánh giá thấp bọn họ, dù sao bọn họ cũng chỉ là dân thường, phương diện tố chất văn hóa thấp khó có thể so sánh với bộ ngành chính phủ.
Thứ hai, chính quyền của thành phố chúng ta nếu như hoàn toàn buông tay, trạm phát điện này xem ra cũng là một thứ đồ nguy hiểm.
Nếu quản lý không tốt mà xảy ra vấn đề gì chúng ta cũng không thoát khỏi liên quan. Tôi cảm thấy vấn đề của việc này tương đối nhiều.
Trần Đại Hải ngẫm nghĩ nói.
-Dân thường không thể quản sao, hiện nay có rất nhiều doanh nghiệp tư nhân nắm giữ các công ty lớn có tài sản trên trăm triệu nhân dân tệ.
Người ta cũng không quản được cả đấy, Bộ trưởng Trần, có lẽ ngài đánh giá quá thấp Hồng Cốc Trại rồi.
Trong mấy nghìn trại dân lại không thể tìm ra nổi ra mấy người ưu tú sao. Hơn nữa chúng ta mặc dù là ‘ Nhường’ cho trại dân Hồng Cốc nhưng cũng không thể bỏ mặctoàn bộ không quản.
Tôi cảm thấy có thể như vậy phải không?
Vương Long Đông nói đến đây nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói,
-Sau khi mua trạm phát điện Hồng Cốc, quyền tài sản được trao về cho Ủy ban nhân dân thành phố và Hồng Cốc Trại.
Chúng ta cũng bỏ vào đó một cổ phần, ví như 1/10. Sau khi mua phải lập hiệp ước. Việc quản lý trạm phát điện Hồng Cốc phải do người của Cục điện lực thành phố tới quản lý.
Như vậy chúng ta không phải lo lắng điều gì nữa có phải không? Hồng Cốc Trại mỗi năm chờ chia lợi nhuận để phát triển là được rồi.
-Trợ lý Diệp, về mặt tài chính, tiền không còn nhều nữa. Lần trước ở Hội nghị thường vụ, anh cũng đồng ý trước tiên cho họ vay khoản tiền này của Bộ tài chính, cuối tháng hoàn lại là được. Cái này, sắp đến hạn phải hoàn trả rồi lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?
Khổng Đoan có chút căm tức, cảm thấy Diệp Phàm đang lật lọng.
-Haha, Bộ tài chính phát cho 100 triệu. Ông đề xuất cho vay nhiều nhất là 20 triệu nhân dân tệ, còn lại 80 triệu nhân dân tệ có gì mà không đủ dùng chứ. Chẳng lẽ Chủ tịch thành phố Khổng Đoan ngay 80 triệu nhân dân tệ của hội nghị thường vụ ủy quyền này đều chuyển cả đi rồi.
Diệp Phàm vừa nói xong liền vụt tắt nụ cười, nhìn chằm chằm Khổng Đoan với vẻ mặt nghiêm trọng. Biết tên này không muốn bỏ tiền ra hoặc không muốn mình được thoải mái.
-Thì không phải vậy, chẳng qua ngay lập tức đi rút 70 triệu nhân dân tệ, tôi vẫn đang suy nghĩ. Mặc dù nói trạm phát điện có chia tiền lãi. Nhưng một năm, ngoài việc phát lương cùng với việc chi trả cho một vài việc tất yếu, nhiều nhất còn lại chừng 10 triệu nhân dân tệ.
Dựa theo tiến độ này thì đến ngày tháng năm nào mới có thể tiến hành công tác phát triển Hồng Cốc Trại.
Nếu cho lãnh đạo trong bộ biết rồi, người ta sẽ trông mong phải làm ra thành tích. Hơn nữa chính là nội trong vài ba năm này chứ không phải mười mấy hai mươi năm.
Cho đến lúc đó, rau cúc vàng đều đã nguội rồi. Cách này tôi cảm thấy mặc dù nói đối với nhân dân Hồng Cốc Trại mà nói, là một khoản thu nhập ổn định, nhưng lại chẳng hề có trợ giúp gì đối với Hồng Cốc Trại, ví như cải thiện đất, khởi công xây dựng thủy lợi...vv.
Những cái này không thể hoàn thành, thì nói gì đến chuyện làm thế nào để phát triển Hồng Cốc Trại một cách triệt để. Còn lãnh đạo trong bộ sẽ cho rằng chúng ta đang tham ô trắng trợn khoản tiền này. Đến khi đó sẽ xảy ra chuyện lớn.
Khổng Đoan hừ nói.
-Phải, tôi thật sự không nghĩ tới điều này. Hôm nay lại được chủ tịch Lỗ nhắc nhở. Vấn đề này suy nghĩ kỹ cũng tương đối nghiêm trọng. Cái này nói trắng ra chính là tham ô khoản tiền tài trợ chuyên dùng. Mà đúng như điều chủ tịch Khổng đã nói. Người ta đưa tiền đương nhiên trông chờ thành tích xuất hiện kịp thời. Không có thành tích người ta có thể xuất ra khoản tiền thứ hai sao?
Xa Quân lập tức nói, cảm thấy cơ hội để gác lại sự kiện mua trạm phát điện Hồng Cốc lại đến.
-Điều này có thể gọi là tham ô sao? Tôi thấy như vậy không tính là tham ô. Bộ tài chính muốn vực dậy Hồng Cốc Trại, không sai.
Còn mua trạm phát điện Hồng Cốc cũng là vực dậy Hồng Cốc Trại mà! Lợi nhuận này còn rất cao. Hơn nữa tài sản bỗng chốc lại tăng lên rất nhiều.
Trạm phát điện vừa mới có tài liệu chứng minh rất đáng tin cậy, tyệt đối đáng giá 150 triệu nhân dân tệ có phải không. Vậy chẳng phải 70 triệu nhân dân tệ lúc đầu biến thành 150 triệu nhân dân tệ sao?
Cái này tương đương với việc quyết định của trợ lý Diệp khiến khoản tiền hỗ trợ Hồng Cốc Trại tăng lên gấp mấy lần. Loại lợi nhuận cao này còn có thể gọi là tham ô, đấy mới đúng thật là ngụy biện?
Mễ Nguyệt thản nhiên nói.
-Đúng rồi, vừa nói đến điều này tôi đột nhiên có một ý nghĩ lạ lùng. Vừa rồi thông qua sự nhắc nhở của Trưởng ban thư ký tôi nhất thời có một ý kiến.
Vẫn là dùng số tiền của Hồng Cốc Trại để mua trạm phát điện Hồng Cốc, sau đó, sau khi trải qua cuôc kiểm tra biết trạm phát điện không có vấn đề gì về an toàn, chúng tôi lập tức có thể đem trạm phát điện nhượng bán ra ngoài.
Đương nhiên không phải bán đi toàn bộ mà là dưới hình thức góp vốn chia nhỏ ra bán lẻ. Cái gì gọi là chia nhỏ ra bán lẻ, chính là bán ra một phần cổ phần, ví như bán ra 45% cổ phần.
Mà còn dư lại 51% cổ phần do Cục điện lực thành phố cùng với cộng đồng dân cư trại Hồng Cốc nắm giữ. Như vậy trạm phát điện Hồng Cốc vẫn được khống chế trong tay chúng ta, phải nói rõ trước trong hợp đồng mua bán nước về cách dùng nước như thế nào.
Hơn nữa tôi phỏng chừng, mua với giá 70 triệu nhân dân tệ, nếu như Hồng Cốc Trại chi 50 triệu nhân dân tệ, Ủy ban nhân dân thành phố xuất ra 20 triệu nhân dân tệ.
Như vậy vừa chuyển tay cả cái trạm phát điện liền có thể kiếm được tầm 180 triệu nhân dân tệ. Mà 49% cổ phần có thể kiếm về hơn 80 triệu nhân dân tệ rồi.
Chẳng khác nào tiền vốn của chúng ta lập tức trở về trong ống tay áo, hơn nữa còn giúp trại dân Hồng Cốc được không một phần cổ phần của trạm phát điện.
Diệp Phàm cười nói.
Quả nhiên tất cả mọi người không có lời nào để
nói.
Lã Lâm vỗ tay một cái cười nói:
-Thật sự hay quá, chiêu này trợ lý Diệp đúng thật là thần rồi. Trợ lý Diệp không làm kinh doanh đúng thật là đáng tiếc, tiền này kiếm được còn nhanh hơn tên lửa. Hahaha...
-Tư lệnh Lã, nói thật với anh. Nghe nói ở Tỉnh quyết định để Trợ lý Diệp đồng thời quản lý Đồng Lĩnh và Phong Châu. Không có khả năng kiên trì chịu đựng như vậy làm sao có thể khiến lãnh đạo Thành ủy coi trọng.
Ngọc Xuân Phong vui vẻ cười hớn hở.
-Các đồng chí quá khen, việc này, không phải là quản lý của Phong Châu, đừng lẫn lộn khái niệm. Trong tỉnh chỉ là bảo tôi dùng chút sức mọn hiệp trợ Phong Châu, không phải quản lý. Hơn nữa chỉ là nghiệp vụ đầu tư. Những thứ khác tôi không cần đi làm, nếu không cũng sẽ rất mệt mỏi.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
-Trợ lý Diệp thật đúng là khiêm tốn quá, tuy nói chỉ là quản lý đầu tư. Chúng tôi đều hiểu được đầu tư ở đây thực ra cũng đều liên quan với những phương diện khác.
Không thể chỉ một tiếng đầu tư là có thể thu hút vốn được. Ví như đầu tư liên quan đến việc xây dựng nhà xưởng, còn các mặt như quản lý phát triển thị trường phương diện quản lý nhân sự.
Cũng coi như là xấp xỉ cả nửa giang sơn của Phong Châu rồi.
Không ngờ Xa Quân đột nhiên xen vào nói ra vẻ đang khen Diệp Phàm vậy.
Nhưng các đồng chí có mặt trong hội nghị này cảm thấy, thằng này sẽ không có lòng hảo tâm như vậy đâu. Xem ra là mượn việc của Diệp Phàm để kích động Bí thư Địa ủy Thái Lượng của Phong Châu này.
Diệp Phàm anh đi chiếm nửa giang sơn của người ta, người ta trong lòng thỏai mái mới là lạ.
Vui cái rắm, nếu không buộc Liễu Tây Hà bán đổ bán bán tháo trạm phát điện cho tôi, thì chỉ có thể nằm mơ thôi, Diệp Phàm trong lòng tự than thở một câu.
-Hahaha, Bí thư Xa quá khen rồi. Chỉ đầu tư một khoản là có thể chiếm nửa giang sơn Phong Châu, đó tuyệt đối là điều không thể. Chính là vì Phong Châu yếu kém trong khoản đầu tư, cho nên trong tỉnh mới nhấn mạnh sự hiệp trợ về mặt này đối với họ, cái này giải thích điều gì, giải thích trước kia định mức của khoản này tương đối nhỏ. Sao có nói thể chiếm nửa giang sơn, đã nói qua rồi.
Diệp Phàm cũng thản nhiên mỉm cười lập tức sửa lại.
Lúc ăn cơm tối Diệp Phàm đột nhiên nhận được điện thoại của Mễ nguyệt gọi đến, báo cáo là đám ngươi của phòng kiểm toán đột nhiên bỏ đi một cách kỳ lạ.
-Phân tổ bên thành phố Chương Hà đã rút lui chưa?
Diệp Phàm hỏi, trong lòng tự nhủ tốc độ của Liễu gia thật đúng là không hề chậm. Xem ra là đã đi chào hỏi lãnh đạo chủ quản của phòng kiểm toán Tấn Lĩnh.
-Đều rút rồi, vừa rồi nhận được điện thoại của trưởng phòng Dư của phòng kiểm toán. Nói là đã kiểm tra đối chiếu xong sự thật, không phát hiện ra vấn đề gì lớn.
Còn có một vài vấn đề nhỏ đã đã giao cho các đồng chí của phòng kiểm toán thành phố tổng chỉnh đốn một chút là đuợc. Hơn nữa trưởng phòng Dư còn khen nói công việc tài vụ của thành phố chúng ta làm rất tốt.
Trợ lý Diệp biết cách lãnh đạo, có năng lực ngăn chặn những sự việc lớn phát sinh. Về một vài vấn đề nhỏ trưởng phòng Dư cũng nói, cái này hoàn toàn bình thường.
Mễ Nguyệt nói.
-Cô xem việc của người em họ kia xử lý ra sao?
Diệp Phàm hỏi.
-Vốn là muốn đi đầu thú đấy nhưng em họ nhất thời không có nhiều tiền như vậy. Cho nên chuẩn bị sáng sớm mai sẽ đi. Trưởng phòng Dư cũng không hỏi lại việc này, cho nên bên này tôi cấp bổ sung thêm ít tiền. Đương nhiên em họ tôi nên giải quyết thế nào thì giải quyết thế đó, dù thế nào cũng vì cậu ta mà khiến anh khó xử.
Mễ Nguyệt nói.
-Như vậy đi, ký đại khái, mất chức là được rồi.
Diệp Phàm nói. Tuy Mễ Nguyệt không muốn đem việc này ảnh hưởng đến Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm cũng phải chiếu cố một chút.
-Cảm ơn Bí thư Diệp.
Mễ Nguyệt rất cảm kích
-Đường Ý Hùng của Cục giám sát an toàn Tỉnh hôm nay gây sức ép ở đâu?
Sau đó Diệp Phàm hỏi.
-Mỏ than Hải Sơn.
Mễ Nguyệt nói.
-Còn muốn chỉnh đốn cái gì? Tôi thấy anh ta trán bị lừa đá cho hồ đồ rồi.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
-Cũng không rõ mục đích thực sự của Đường Ý Hùng là gì? Tôi cảm thấy có chút buồn bực. Căn bản sau khi trải qua sự việc năm ngoái, mỏ than Hải Sơn đã cố gắng đề cao về mặt an toàn cùng với các mặt khác. Hơn nữa Giám đốc Phượnng dù sao cũng là tiến sĩ du học, trong việc quản lý đã kết hợp một vài hình thức quản lý mới nhất của phương tây.
Khiến cho mỏ than Hải Sơn hoàn toàn vứt bỏ được cách thức quản lý thổ phỉ của Phượng Thảo Thiên trước kia. Tuy nói cái này còn phải có một quá trình thích ứng nhưng đã từng bước đi vào quỹ đạo.
Mặt an toàn cũng làm tương đối tốt. Biết rõ sẽ như vậy, Giám đốc Đường còn đi gây sức ép gì chứ?
Không bằng đổi một chỗ khác, không chừng còn có thể gây được chút sức ép gì đó.
Mễ Nguyệt nói cũng tương đối hoài nghi.
-Anh ta muốn chọc tổ ong bò vẽ, cô nghĩ xem sự việc của mỏ than Hải Sơn mặc dù nói đã qua nhưng ảnh hưởng của sự việc đó vẫn chưa hoàn toàn mất đi.
Nếu năm nay lại gây sức ép bằng một sự cố an toàn, đây chẳng phải nói rõ Diệp Phàm tôi ở thành phố Đồng Lĩnh hoàn toàn không tiếp thu giáo huấn, hoàn toàn
Đường Ý Hùng đã có chủ ý, muốn gây sức ép việc này để áp chế tôi, anh ta chỉ có thể nằm mơ mà thôi.
Diệp Phàm hừ nói.