Diệp Phàm lại hừ lạnh một tiếng, mồ hôi của Tề Thiên cuối cùng cũng toát ra, cầm lấy điện thoại lẩm bẩm nói:
- Đại…đại ca...em thật sự không có bản lĩnh này, người ta là cùng cấp bậc với Đoàn trưởng Thiết, còn em là rễ hành nào chứ.
Chuyện này quan trọng là nể mặt mũi của cha em, là chiến hữu của ông ấy.
Thậm chí là loại quan hệ chiến hữu sống chết có nhau, cho nên lúc ấy em cũng là tận dụng cơ hội, ha ha-.
Tề Thiên vội vàng giải thích, gã vẫn thật sự sợ nếu Diệp Phàm lại hừ lạnh một lần nữa thì tình cảm anh em sẽ gặp trở ngại mất đi.
Trong thời quan qua, không dễ dàng gì mới tạo được chút tình cảm với người thanh niên xuất sắc này, công lực của bản thân cũng có hi vọng đột phá được tam đoạn Quốc thuật.
Đây cũng là lý tưởng của Tề Thiên, chuyện này nếu thất bại Tề Thiên thật sự không dám tưởng tưởng bản thân sẽ chán chường đến mức nào.
Hơn nữa đại ca Diệp Phàm cũng là một người rất coi trọng tình cảm anh em, Tề Thiên cho rằng rất đáng để kết giao với hắn.
- Ha ha ha! Lẽ nào cha cậu lại là một đại nhân vật gì sao?
Diệp Phàm đi vào chủ đề chính, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên tự nhiên, tựa hồ giống như lơ đãng hỏi mà thôi, thoáng hiện ra vẻ ngạc nhiên.
- Cũng không tính là đại nhân vật gì đó, Tề Chấn Đào đoán chừng anh không nghe nói đến rồi, công tác ở tỉnh ủy thôi.
Như vậy đi đại ca, dù sao ngày mai anh cũng phải tới Thủy Châu, dứt khoát anh phải đến nhà em chơi một chút, làm quen với ông ấy.
Nhưng nói thật, em thật sự có chút sợ cha em.
Anh gặp ông ấy đừng nhắc đến chuyện xe cộ là được rồi, ha ha.
Tề Thiên nói đến cha của gã lại có chút chột dạ, tựa hồ nhìn thấy khi Diệp Phàm gặp Tề Chấn Đào, dáng vẻ chật vật, tay chân luống cuống, nhất thời thất thanh cười ra tiếng.
- Sợ gì, bình thường thôi. Anh tốt xấu gì cũng đã gặp qua bí thư, chủ tịch rồi, chính là Phó bí thư Tạ của thành phố Mặc Hương cũng gặp qua rồi, chỉ có quan lớn tỉnh ủy thật sự là chưa từng gặp qua, nhưng cũng là người có hai lỗ tai, một cái miệng, có gì phải sợ.
Diệp Phàm cố ý ra vẻ là người mạnh mẽ.
- Được! Ngày mai đến rồi nói tiếp, đến lúc đó đừng đái trong quần là được-
Tề Thiên lắc đầu, quan uy của Tề Chấn Đào lại cộng thêm khí thế của thiết huyết quân nhân, có thể đè sập người khác.
Gã không tin Diệp Phàm lúc gặp không có một chút hoảng sợ nào.
- Được! Đợi một chút, tôi đi vệ sinh một chút lát nữa nói chuyện.
Diệp Phàm cúp điện thoại rồi nói với hai người kia.
- Cậu ấy nói cha cậu ấy tên là Tề Chấn Đào, làm ở tỉnh ủy, nói là ngày mai kêu tôi tới nhà cậu ấy chơi. Anh Tào, anh Vu, Tề Chấn Đào là ai?
Diệp Phàm hỏi, thật sự cũng không biết Tề Chấn Đào là thần thánh phương nào.
- Ha ha ha…
- Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần có chút vui mừng như điên, nhưng che giấu rất tốt.
Vu Kiến Thần cười nói:
- Chú Diệp, chú kiêu ngạo rồi. Dám gọi thẳng tên nhân vật nổi tiếng có vị trí xếp thứ năm của tỉnh Nam Phúc chúng ta,. Phó chủ tịch Tề, lại còn thêm danh hiệu thường vụ, cũng chính là thường vụ Phó chủ tịch tỉnh.
Trong mười mấy thường vụ tỉnh ủy, ngoài Bí thư, Chủ tịch tỉnh và hai Phó bí thư chuyên trách ra thì người tiếp theo chính là ông ấy, đoán chừng ngay cả Bí thư Dương Quốc Đống của tỉnh chúng ta gặp ông ấy chân cũng run rẩy, ha ha. Chú lợi hại thật, anh Vu tôi bái phục.
- A! Trời ạ! Phó chủ tịch thường vụ tỉnh. Chuyện này….chuyện này…
Diệp Phàm nhất thời kinh ngạc, há hốc miệng khiến cho Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần cười sằng sặc.
Nói không sợ chính là nói dối, người đó là tai to mặt lớn chân chính trên quan trường, mình ở trước mặt ông ấy thật sự trở thành con tôm nhỏ.
- Anh Tào, em định ngày mai mời khách ở Thủy Châu, món ăn là đặc sản rừng núi, chế biến thêm một loại thảo dược đặc biệt.
Món này các anh hôm đó ở quán rượu Xuân Hương của thị trấn Lâm Tuyền cũng đã ăn rồi, chính là lẩu sói chuột lông xanh, mùi vị rất ngon!
Diệp Phàm tự tin.
- Dĩ nhiên rất ngon, có thể nói là đại bổ vô cùng. Chú Diệp, tối hôm đó tôi bị chú hại cho thê thảm, chị dâu của chú bị tôi quần suốt hai ngày, ha ha…
Tính cách thổ phỉ của Vu Kiến Thần lại thể hiện rồi, đem cả chuyện bí mật làm với vợ mình nói ra, khiến Diệp Phàm cảm thấy vô cùng thân thiết.
- Ý tứ của chú Diệp chính là làm một món đặc sản thú rừng đến Thủy Châu mời Phó Chủ tịch tỉnh thưởng thức, đây thật sự là chủ ý không tệ.
Tào Vạn Niên khen ngợi, nhìn chằm chằm vào Vu Kiến Thần nói tiếp:
- Vấn đề món đặc sản núi rừng này, anh Vu sẽ phụ trách. Anh làm công an, chắc là cũng có quen bên kiểm lâm, kiếm một con thú rừng chắc cũng không khó, tuy nhiên không thể là động vật cần bảo vệ cấp một, cấp hai của quốc gia, bằng không sẽ tạo ra phản cảm cho Phó chủ tịch Tề.
- Được! Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại hỏi thăm, có lẽ không khó.
Vu Kiến Thần lập tức ra ngoài gọi điện thoại, mười mấy phút sau quay trở lại trước rễ cây vui vẻ:
- Lão Tào, đúng là may mắn, thật sự là bắt được một con sói chuột lông xanh. Anh chàng bên huyện Hồng Mạch gọi điện tới, nói là vừa mới bắt được còn chưa giết, nặng gần trăm cân, lúc ban đầu mọi người còn tưởng là heo rừng.
Sau khi nhìn kỹ mới nhận ra là sói chuột lông xanh. Tôi đã bảo y mang tới ngay đêm nay, lần này chú Diệp có thể thể hiện tài năng rồi. Đem chế biến thành lẩu thảo dược, đảm bảo cực ngon
- Tề Thiên, ngày mai tôi định mời khách ở Thủy Châu, làm một con sói chuột lông xanh rất lớn. Đoàn trưởng Thiết cũng gọi tới thưởng thức một chút. Anh muốn tìm một chỗ nào đó giết thịt lột da làm một nồi lớn uống với ruợu Mao Đài mới đủ mùi vị, cậu có chỗ nào hay hay không.
Diệp Phàm lại gọi điện thoại cho Tề Thiên.
- Để em nghĩ xem...
- Tề Thiên cũng vui mừng kêu lên, một lát sau cười nói:
- Có một quán rất hay, gọi là ‘Quán lẩu lão Vương- , sắc thuốc ở đó thì tuyệt đối là cực phẩm, em sẽ đặt một bàn lớn cho anh trước. Mời mười người tới không thành vấn đề, không đông người quá chứ?
- Đoán chừng có khoảng 10 người, đến lúc đó hãy nói. Nhưng cha cậu sẽ tới chứ? Diệp Phàm hỏi.
- Nếu là đi chỗ khác có lẽ không nói trước được, nhưng lần trước anh làm một nồi lẩu sói chuột lông xanh, em cũng mang về hầm cho cha em nếm qua rồi.
Sau đó cứ ép em, kêu em làm thêm một nồi nữa. Em làm gì có bản lĩnh đó, thuốc em cũng không biết chế biến, thử mấy lần thì mùi vị tệ mấy lần, suýt chút nữa bị ông ấy mắng cho mất mặt.
Vẫn là đại ca nấu là ngon nhất! Đủ vị. Ăn xong lập tức muốn đi cua bạn gái. Lần này dược tính của anh phải làm dữ dằn một chút, cha em thích mùi vị đó, cứ để ông ấy nếm thử, ha ha.
Anh chàng Tề Thiên này thật sự muốn ám hại cha mình, tuy nhiên sau khi nghị lại thì hỏi thêm một câu:
- Đại ca…Thuốc đó không có tác dụng phụ chứ?
- Không có! Về điểm này cậu cứ yên tâm, thuần túy chỉ là đồ đại bổ thôi. Chỉ cần không phải uống hàng ngày thì không có vấn đề gì, hơn nữa thuốc đó cũng không rẻ, muốn uống hàng ngày cũng không có. Nếu sợ, nhãi ranh cậu đừng ăn là được phải không?
Diệp Phàm cười cười.
- Hắc hắc. Em đây súng đạn còn không sợ, sợ gì chút chuyện vặt đấy chứ!
Tề Thiên hùng hổ.
Sau khi cúp điện thoại, báo địa điểm với Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần xong, nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ, mấy người liền giải tán, hẹn khoảng 4 giờ chiều mai gặp nhau ở quán lẩu Lão Vương.
Vu Kiến Thần lần này mặc dù nói không có chuyện gì cần xin giúp đỡ, nhưng có thể kiếm được cơ hội làm quen với Phó chủ tịch thường vụ Tề Chấn Đào cũng là một món lợi lớn.
Mặc dù nói người ta chưa hẳn muốn gặp mình, nhưng quen mặt trước lúc nào cũng có ích. Qua hai ba năm sau khi nền tảng ở Cục công an thành phố thật sự ổn định, khẳng định cũng rất có tiềm năng tiến vào chiếc ghế thường vụ.
Đối với Diệp Phàm
mà nói hắn cũng âm thầm vui mừng, Tào Vạn Niên nếu có thể lên chức lập tức chính là thường vụ, quyền uy tương đối lớn. Hơn nữa chiếc mũ quan quản lý này, sau này muốn cất nhắc mình lên trên cũng nhanh hơn không ít.
Hoa Hạ chính là như vậy, truyền thống phong kiến mấy ngàn năm qua vẫn tồn tại. Có người làm quan trong triều, cả họ được nhờ là chân lý kiên cố từ xưa tới nay, là quy tắc đã trải qua kiểm nghiệm thực tế.
Nhìn đồng hồ mặc dù đã 12 rưỡi đêm, nhưng Diệp Phàm vẫn chưa có thời gian ngủ.
May mà buổi trưa có tranh thủ ngủ được một giấc, hơn nữa sau khi tu luyện Dưỡng sinh thuật, tiềm năng cơ thể đã đề cao rất lớn, hai ba đêm không ngủ cũng có thể chịu đựng được.
Diệp Phàm lái xe chạy thẳng đến đến xưởng giấy của Yến Chiếu Nguyệt.
Hắn định gọi điện thoại trước, nhưng mãi không có người nhận, vì vậy chạy thẳng tới đây.
Mặc dù nói người ta là cô nhi quả mẫu, đến như vậy thật ra có chút đường đột, nhưng may mà em trai của Yến Chiếu Nguyệt cũng đang ở cùng, bằng không quá nửa đêm tìm đến, Diệp Phàm thật sự không dám đi quấy rầy người ta, tránh cho mình vướng vào lời đàm tiếu của người khác.
Khi đến chỗ xưởng giấy hắn khẽ giật mình vì hiện giờ ở đây đang có rất đông người, trong nhà máy đèn điện mở sáng choang.
Trong chỗ để máy móc mà Yến Thu Lâm ngủ, lúc này có mười người đang nói chuyện cười nói rôm rả, cũng không biết là người nào.
Thấy Diệp Phàm đến, Yến Thu Lâm cũng có chút ngạc nhiên, không biết đêm hôm khuya khuắt hắn tới đây làm gì, tuy nhiên cũng không hỏi gì mà vội vàng kêu chị gái tới đón vào trong.
- Đêm khuya quấy rầy như thế này thật sự có chút đường đột, nhưng ngày mai tôi phải tới Thủy Châu, cho nên không có thời gian, vì vậy phải tới đây có một chuyện cần bàn bạc với hai người, thấy đêm khuya đông người như vậy cũng hơi kỳ lạ.
Diệp Phàm cười hỏi.
Dư Thảo Thảo thấy Diệp Phàm thì rất vui vẻ, chắc cô bé cho hắn là người tốt cho nên cũng không sợ hãi. Hơn nữa cô bé cũng mới được 9 tuổi, lập tức nhào tới trước người Diệp Phàm, lắc lắc cánh tay của hắn luôn miệng kêu chú Diệp, chú Diệp, miệng lưỡi rất là ngọt ngào.
Diệp Phàm cũng cảm thấy rất vui vẻ, tiện tay bế ngồi lên đầu gối, lấy từ trong cặp da ra một con búp bê vải nhập khẩu rất tinh xảo đưa cho cô bé, Dư Thảo Thảo vui mừng đến mức thân thiết hôn lên mặt Diệp Phàm một cái.
- Thảo Thảo xuống đi, đừng làm phiền chú Diệp nữa.
Tinh thần của Yến Chiếu Nguyệt hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều vì đã đòi được tiền, áp lực cuộc sống bớt đi rất nhiều cho nên tinh thần con người cũng thoải mái trở lại.
- Cậu, cháu muốn đi vệ sinh.
- Dư Thảo Thảo đột nhiên kêu lên.
- Được rồi, để cậu dẫn cháu đi. Cháu xem cháu kìa, ăn đau cả bụng, hôm nay đã đi vệ sinh bốn lần rồi.
Yến Thu Lâm cười bế Dư Thảo Thảo tới nhà vệ sinh bên ngoài. Trong nhà máy chỉ còn lại Diệp Phàm và Yến Chiếu Nguyệt.
Yến Chiếu Nguyệt đi tới gần Diệp Phàm khẽ mỉm cười, hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh lõm sâu rất hút hồn, giống như làm nền cho hoa hồng trong nhà máy, khiến anh Trư Diệp Phàm thiếu chút nữa rớt tròng mắt, khó khăn lắm mới nuốt nước bọt vào trong, nhanh chóng liếc mắt về phía trên đánh trống lảng, thầm nghĩ, “ Lúc ban ngày thật sự không nhìn kỹ thiếu phụ xinh đẹp Yến Chiếu Nguyệt này, nghe nói cũng không quá 27 tuổi. Lúc này đưng giữa bui hoa trong ánh đèn, như cùng với ánh đèn, đóa hoa làm nổi bật cho nhau, thật sự là một mỹ nhân.
Khuôn mặt trắng hồng phối hợp với hai má lúm đồng tiền, làn da mịn màng trắng muốt mơ hồ hiện ra ánh sáng như ngọc, có vẻ càng rất dễ thấy, thuần túy chính là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như ngọc bích trong một gia đình giàu có thời xưa.
Con mẹ nó, chẳng trách tên háu gái Trần Hổ Lâm cứ quấy rầy cô ta. Nếu đổi thành bố mày, cũng là động lòng không thôi, đúng là báu vật! ài, đàn bà! Vĩnh viễn là thứ khiến đàn ông phải động lòng.”
- Diệp tiên sinh, không biết có chuyện gì muốn bàn bạc với chúng tôi?
Yến Chiếu Nguyệt lại khẽ mỉm cười, bưng chén trà thướt tha tiến lên, lúc cúi đầu khom người để đặt chén trà, bộ ngực trắng nõn trơn mềm và chiêc rãnh sâu cứ hiện ra trước măt làm Diệp Phàm phải rùng mình.
Yến Chiếu Nguyệt chắc cũng mới từ trên giường bò dậy, trên mặt vẫn có chút dáng vẻ lim dim ngái ngủ, chiêc áo ngủ xệ xuông hơi có chut trễ nải.
Nửa đôi gò bồng đào lộ ra bên ngoài, khuôn ngực đầy đặn căng đầy dưới lớp áo ngủ, mơ hồ ngay cả nhũ hoa cũng có thể cảm nhận được.
Có lẽ Yến Chiếu Nguyệt bình thường quen ngủ thoải mái với con gái Dư Thảo Thảo trong xưởng giấy, cũng không có giao thiêp với người đàn ông nào ở ở đây, thật sự không ngờ Diệp Phàm có tâm nhãn xấu xa như vậy.
Trong nụ cười mê hoặc lòng người của Yến Chiếu Nguyệt, Diệp Phàm phảng phất nhìn thấy nụ cười xinh đep của diêp Nhược Mộng, lại cộng thêm bộ dạng thướt tha mê người chỉ có ở người thiếu phụ của Yến Chiếu Nguyệt.
Bất giác hắn cảm giác thương xót, một mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể trước đây chưa từng ngửi thấy xông thăng vào hơi thở của Diệp Phàm làm hắn nhất thời có chút hoảng hốt, lại thấy trên trán Yến Chiếu Nguyệt có một dúm tóc tơ mềm mại rũ xuống che phủ đôi mắt.
Diệp Phàm giống như ma quỷ xui khiến liền tiện tay vươn ra, nhẹ nhàng vén nhẹ một nhúm tóc tơ trước măt, thầm nghĩ muốn giúp cô ta vén mái toc lên đầu để không che phủ đôi lông mày.
Tuy nhiên ngón tay giữa lúc hoảng hốt lại không chính xac, cộng thêm Yến Chiếu Nguyệt vừa vặn chuẩn bị ngẩng đầu lên làm ngón tay của Diệp Phàm tuột xuống trên bờ môi màu hồng phấn nhàn nhạt của Yến Chiếu Nguyệt.
Diệp Phàm cảm thấy ngón tay như tê dại, khuôn măt rất nhẵn mịn, nhất thời cổ tay lơ lửng trên không trung, khó có thể nhẫn tâm thu lại.
Yến Chiếu Nguyệt cũng không ngờ lại phát sinh ra chuyện như vậy, ngây người sửng sốt. Ngón tay của Diệp Phàm cứ vậy lướt nhẹ trên bờ môi của Yến Chiếu Nguyệt, hai người đưa mắt nhìn nhau, ước chừng phải hơn nửa phút trôi qua.
Yến Chiếu Nguyệt giống như được đánh thức từ trong giấc mộng, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng lên, khẽ biến sắc, khuôn miệng nhỏ nhắn thốt lên:
- Diệp tiên sinh, anh làm vậy là…