Kỳ thực khi Diệp Phàm giúp Yến Chiếu Nguyệt đòi tiền, đám người Trần Hổ Lâm gây sự vì muốn bảo vệ cho Yến Chiếu Nguyệt đã ôm cô đẩy ra sau lưng.
Lúc ấy Yến Chiếu Nguyệt có cảm giác rất mạnh, sau khi Diệp Phàm đi rồi vẫn còn nhớ rõ.
Còn Diệp Phàm thì lúc ấy đang trong tình thế cấp bách mà làm vậy, thật ra cũng không có cảm giác gì, chỉ là Yến Chiếu Nguyệt nghĩ nhiều mà thôi.
- A! Xin lỗi cô Yến, tôi thất thố rồi.
Diệp Phàm ngượng ngùng, thật sự chỉ muốn phù phép làm con chuột trốn xuống dưới đất.
- Không…không sao! Diệp tiên sinh là đại ân nhân của Chiếu Nguyệt mà.
Yến Chiếu Nguyệt tế nhị.
Tuy nhiên trong đầu cô đang nghĩ lung tung, thậm chí đang nghĩ nếu Diệp Phàm nhắc đến suy nghĩ không hay gì đó, thì bản thân mình rút cuộc là bằng lòng hay là không bằng lòng.
Mới vừa rồi khi nhìn thấy Diệp Phàm toàn bộ sợ hãi trong lòng như biến mất, hình ảnh cao lớn của Diệp Phàm đã in sâu trong tâm khảm của Yến Chiếu Nguyệt.
Cộng thêm chồng đã qua đời hơn nửa năm, thân thể lâu ngày cũng mơ hồ có một khao khát được ngả vào vòng tay che chở của một người đàn ông.
Thấy hai con mắt Diệp Phàm dường như đang trượt từ trên khoảng giữa trước ngực mình đi xuống, trong lòng Yến Chiếu Nguyệt cũng vui vui vì cô vẫn luôn tự hào về bộ ngực của mình, còn cố ý ưỡn thẳng ra trước.
Tiện thể cô ngồi lên một chiếc ghế nhỏ bên cạnh Diệp Phàm, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, khe rãnh trước ngực càng sâu, dáng vẻ càng thêm kiều diễm.
Cái ghế của Yến Chiếu Nguyệt đang ngồi thấp hơn một chút so với cái Diệp Phàm đang ngồi, lại cộng thêm người hắn khá cao nên ánh mắt lướt qua có thể nhìn thấy rất rõ khe rãnh cực sâu của Yến Chiếu Nguyệt.
Yến Chiếu Nguyệt cũng không tránh né, dù biết hắn đang liếc nhìn mình, thầm nghĩ, “ Muốn nhìn thì để cậu nhìn cho thỏa thích, hy sinh một chút nhan sắc coi như là báo đáp đại ân của cậu đối với Yến Chiếu Nguyệt tôi
Có lẽ Diệp tiên sinh là một chính nhân quân tử, là mình đa tâm thôi.
Nếu Diệp tiên sinh thật sự muốn làm những chuyện quá giới hạn, chỗ dựa mà mình có thể tìm được tựa hồ cũng không tệ.
Ài! Một phụ nữ muốn sống mà không bị người ta gây khó khăn thật sự là không dễ.”
- Bà chủ Yến, tôi muốn mạo muội hỏi một vấn đề, cô cứ nói thật với nhé, lợi nhuận mỗi năm mấy năm nay của nhà máy cô là bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi.
- Khoảng chừng có 40 vạn, nhưng vì ban đầu mượn tiền bên ngoài, cho nên vẫn phải trả nợ.
Đến khi xưởng giấy vừa kiếm được lời thì ai ngờ lại gặp phải chuyện như vậy, ài…
Tối nay các công nhân đó đều là đến lĩnh tiền lương còn nợ.
Vừa rồi Thu Lâm nói nhiều tiền như vậy để trong nhà máy, buổi tối sẽ không an toàn, cho nên kêu những công nhân lớn tuổi toàn bộ ở lại cùng một tối. Yến Chiếu Nguyệt vừa nhớ tới người chồng đã mất, trong lòng lại có chút buồn bã, nước mắt ở viền mắt lại chực rơi xuống, càng làm cho người ta thương xót.
Lúc này Yến Thu Lâm và Dư Thảo Thảo cũng vừa quay lại làm trong lòng Diệp Phàm cũng cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nếu không phải Yến Thu Lâm không ở đây, biết đâu hắn đã đưa tay ra giúp cô vén tóc lần nữa.
- Bà chủ Yến có định mở nhà máy một lần nữa không?
Diệp Phàm hỏi.
- Mở một lần nữa? Làm thế nào chứ? Ngay cả tiền mua máy móc cũng không đủ rồi.
Yến Chiếu Nguyệt nhíu mày nhìn Diệp Phàm, không biết hắn có ý tứ gì.
- Ý tứ của Diệp tiên sinh có phải là muốn dùng những máy móc này mở lại nhà máy ở đây, kêu bà chị tôi hùn vốn có phải không?
Yến Thu Lâm rất thông minh, liếc mắt đã đoán được tâm tư của Diệp Phàm.
- Ha ha! Thu Lâm rất thông minh, không sai!
Diệp Phàm gật đầu, cảm thấy Yến Thu Lâm là một thiên tài, đầu óc linh hoạt, am hiểu lòng người.
- Nếu Diệp tiên sinh chịu đầu tư, tôi đương nhiên là đồng ý, dù sao số tiền này nếu không dùng mở nhà máy tôi cũng định mang đến thành phố Mặc Hương mở một quán nhỏ sống qua ngày.
Yến Chiếu Nguyệt nói.
- Nhưng Diệp tiên sinh, hiện tại nếu xây dựng lại một lần nữa thì cũng khó khăn đấy. Thị trấn Giác Khê chúng tôi cách khu vực thành thị cũng đến 15 km.
Sau này nếu khu vực thành phố mở rộng ra sẽ tương đối gần, nhà máy chắc là khó có thể hoạt động vì ảnh hưởng đến môi trường.
Yến Thu Lâm phân tích rất có lý.
- Mọi người trước kia làm thế nào vượt qua khâu bảo vệ môi trường?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha! Riêng khâu bảo vệ môi trường nhà máy cũng tiêu tốn mất chừng 10 vạn.
Nhưng nếu nói đạt được tiêu chuẩn loại bỏ hoàn toàn thì không có khả năng, chỉ có thể nói là khâu loại bỏ nước thải sẽ không quá tồi tệ mà thôi.
Lúc ấy nếu có người của Cục bảo vệ môi trường khu vực Bàn Long tới thì ôm mấy túi tiền mời khách ăn cơm, hơn nữa ở Cục bảo vệ môi trường chúng tôi cũng có người quen, cho nên mấy năm vừa rồi cứ yên bình trôi qua.
Tuy nhiên mấy năm trước vẫn bình thường, nhưng mấy năm nay tình thế càng ngày càng bất lợi.
Yến Thu Lâm lắc đầu thở dài.
- Ồ! Là như vậy à! Giả dụ trong nhà máy muốn lắp đặt thiết bị xử lý nước thải đạt tiêu chuẩn thì sẽ tốn bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm suy nghĩ một lát rồi hỏi.
Kỳ thực Diệp Phàm cũng là người ghét cay ghét đắng chuyện xả nước thải quá đậm đặc, nếu không có biện pháp bảo vệ môi trường, hắn khẳng định cũng sẽ không đi kiếm đồng tiền trái với lương tâm.
- Chuyện này đoán chừng phải lỗ vốn mới làm được, nhà máy nhỏ giống như chúng ta lắp đặt thiết bị xử lý chất thải kém nhất chí ít cũng phải mất hơn 100 vạn, chi phí vận hành hàng năm cao tới 10 vạn.
Diệp tiên sinh anh thử nghĩ xem, nhà máy chúng ta tổng đầu tư không quá một 100 vạn, chi phí xử lý chất thải đã cao hơn 100 vạn.
Hàng năm riêng tiền chi tiêu ở khâu quản lý nước thải cũng đến 15 vạn tệ, cộng thêm chi phí khấu hao của thiết bị đoán chừng cũng 20 vạn tệ.
Vốn là chỉ có thể kiếm được 40 vạn, cứ như vậy phải khấu trừ khoản tiền 20 vạn ở khâu xử lý nước thải trước rồi.
Nếu tính vào tỷ lệ đầu tư, một nhà máy tổng đầu tư hơn 200 vạn một năm mới kiếm được 20 vạn, ha ha, còn không bằng đem sức lực ném vào đầu tư cá nhân lợi nhuận kiếm được còn nhiều hơn! Hơn nữa lại rất ổn định!
Yến Thu Lâm nói như vậy, Diệp Phàm cũng ngớ người, thấy đúng là mình còn quá non nớt.
Chi phí xử lý nước thải của nhà máy giấy quá lớn, một nhà máy giấy nhỏ căn bản là không gánh vác nổi.
Đây cũng là vấn đề nan giải của nhà máy giấy Lâm Tuyền sau này.
Nghĩ đến những điều này, tâm tình háo hức của Diệp Phàm như mất hẳn toàn bộ.
- Không ngờ làm một nhà máy giấy còn có nhiều chuyện như vậy, tôi đúng là suy nghĩ không thấu đáo.
Diệp Phàm gật đầu, cũng hơi hụt hẫng.
Đây là lần đầu tiên trong đời Diệp Phàm nghĩ đến chuyện mở nhà máy kiếm tiền.
Bởi vì đại ca Diệp Cường đang thất nghiệp nên Diệp Phàm muốn đầu tư đem một chút tiền xây dựng một nhà máy giấy nhỏ, kêu đại ca tới quản lý.
Ý định ban đầu là đem những máy móc này chở về nhà máy giấy ở thị trấn Lâm Tuyền, mấy giờ trước nghe Yến Thu Lâm nói nhà máy này có thể bao tiền mới có dự định này, ai ngờ tình hình lại rối rắm như vậy.
- Tuy nhiên Diệp tiên sinh cần phải hiểu rõ, nhà máy đầu tư càng lớn thì chi phí nước thải ngược lại càng nhỏ, không tính đến số máy móc anh vừa mới mua được, nếu trang bị toàn bộ máy móc mới tinh thì trị giá hơn hai trăm vạn.
Cho nên về điểm này anh kiếm được rất nhiều, giả dụ có thể tái đầu tư gấp đôi, nhà máy này sẽ có lời.
Yến Thu Lâm nói rất tự tin, nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một chút lại nói bổ sung: - Nếu Diệp tiên sinh thật sự có tự tin đầu tư, vậy thì thiết bị xử lý nước thải chúng ta không cần đi mua mới, tôi biết ở bên tỉnh Tích Ninh cũng có một cái nhà máy giấy nhỏ do huyện mở.
Những máy móc khác toàn bộ đều bán sạch rồi, chỉ còn lại thiết bị xử lý nước thải trị giá một trăm năm mươi vạn vẫn còn chưa bán.
Lúc ấy tôi cũng tới xem qua một chút, nhưng người phụ trách trong nhà máy nói là phải cần có 60 vạn mới đồng ý chuyển nhượng.
Nhà máy giấy của chúng ta lúc ấy vẫn đang trả nợ, căn bản không mua được.
Nếu Diệp tiên sinh đồng ý mở lại nhà máy này một lần nữa, tôi có thể đi xem thế nào.
Bình thường mà nói 50 vạn cũng có thể mua được rồi, bởi vì bộ thiết bị xử lý nước thải đặt ở đó không bán đi thật sự chỉ trở thành đồng nát sắt vụn, nếu bán sắt vụn thật sự giá trị không được bao nhiêu.
Nhà máy giấy nhỏ hiện tại căn bản không có thiết bị xử lý nước thải, nếu nhà máy lớn thì thiết bị lại hơi ngại sẽ nhỏ một chút.
Cho nên nhất thời đoán chừng bọn họ cũng chưa bán được.
Tuy nhiên nếu thế thì đầu tư của Diệp tiên sinh đối với nhà máy này lại tăng thêm không ít.
- Tôi có thể lấy ra 50 vạn để góp cổ phần, dù sao tiền này cũng là tự nhiên đòi lại, nếu không có Diệp tiên sinh đoán chừng đều mất sạch toàn bộ rồi, nếu kiếm được tiền thì cũng đáng
Yến Chiếu Nguyệt đột nhiên lên tiếng, liếc trộm Diệp Phàm.
- Được! Thu Lâm cậu xem xem, nếu như mở rộng đầu
tư ngoài 50 vạn của chị cậu và máy móc của tôi ra còn cần bao nhiêu, cổ phần này tính như thế nào mới xem là hợp lý-
Diệp Phàm cười nói, liếc mắt nhìn Yến Chiếu Nguyệt.
Hai người tựa hồ có một chút “tình trong như đã….”
- Được, để tôi tính xem xem.
Yến Thu Lâm lấy giấy bút ra tìm cuốn vở tính toán hồi lâu, mới gật đầu.
- Nếu xây dựng lại một lần nữa, mở rộng hơn gấp đôi.
Trừ máy móc của anh ra, chị tôi đầu tư 50 vạn.
Diệp tiên sinh lại lấy ra 100 vạn, mỗi năm trừ tiền bỏ ra cho xử lý môi trường đoán chừng cũng có lợi nhuận thuần đến 80 vạn tệ.
Nếu đầu tư lớn hơn thì lợi nhuận cũng lớn hơn.
Còn về cổ phần chính là máy móc của Diệp tiên sinh, tôi có thể định giá được 60 vạn tệ.
Thật ra nó vẫn không dừng lại ở con số này, nếu theo giá thị trường trừ đi chi phí chiết khấu có khoảng 100 vạn.
Còn phía bên chị tôi ngoài tiền mặt còn có một số thiết bị cố định lắp ráp của nhà máy và tiền thuê ruộng đất cộng lại có khoảng 20 vạn.
Tính tổng lại thì chị tôi đầu tư 70 vạn, Diệp tiên sinh đầu tư 180 vạn.
Tính toán cổ phần như vậy hai người xem đã được chưa?
Yến Thu Lâm tính lên sổ sách có bài bản hẳn hoi, vô cùng rõ ràng, vừa chiếu cố Diệp Phàm lại không để chị cậu ta thiệt thòi.
Chỉ có điều máy móc này lúc trước Diệp Phàm bỏ ra mua cũng chỉ có 20 vạn, thoáng cái khi góp cổ phần lại biến thành 60 vạn, kỳ thực chẳng khác nào tự nhiên kiếm được 40 vạn, chỉ trong mấy giờ.
Kỳ thực là Yến Thu Lâm muốn báo đáp ân nhân của mình., dĩ nhiên trước khác nay khác.
- Diệp tiên sinh, nhà xưởng và ao nhuômj xây dựng trước đó tôi cũng không tính tiền, anh cứ tính 50 vạn cổ phần đó cho tôi là được rồi.
Yến Chiếu Nguyệt lên tiếng, cô làm vậy vì muốn trả ơn.
- Chị…chuyện này…
Yến Thu Lâm cảm thấy chị mình chịu thiệt quá nhiều, muốn mở miệng nhưng lại ngại mở miệng, sau khi kêu lên một tiếng thì không nói nữa.
- Đừng nói nữa, cứ quyết định như vậy đi Diệp tiên sinh.
Yến Chiếu Nguyệt cực kỳ dứt khoát.
Người phụ nữ này thật sự là cầm được bỏ ra cũng được, nhà máy 20 vạn và các thiết bị khác nói báo ân liền báo ân.
Thật ra Yến Chiếu Nguyệt không phải kẻ ngốc, năng lượng hiện giờ của Diệp Phàm rất lớn, nếu có thể cột chặt lấy chỗ dựa vững chắc này, sau này còn sợ không có tiền để chia, không có đại thụ để hóng mát bên dưới sao.
Lại nói người này trượng nghĩa như vậy, xác định là người có tinh thần trọng nghĩa, hiện tại đàn ông giống như vậy không còn nhiều, năng lực nhìn nhận của người phụ nữ này rất lớn.
Dĩ nhiên có tình ý mập mờ gì bên trong hay không thì không ai biết rõ, chỉ có bản thân Yến Chiếu Nguyệt là rõ ràng nhất.
Có thể cũng không có quá nhiều tình cảm, trước mắt Yến Chiếu Nguyệt mới có chút thiện cảm mà thôi.
- Ha ha, cám ơn ý tốt của bà chủ Yến, nên tính như thế nào thì cứ tính như thế.
Như vậy đi, bà chủ Yến vẫn là góp cổ phần 70 vạn, máy móc của tôi theo Yến Thu Lâm nói tính là 60 vạn.
Ngoài ra tôi lại đầu tư 150 vạn
Như vậy tôi có 210 vạn, bà chủ Yến 70 vạn.
Tổng cộng là 280 vạn, dứt khoát là tròn số.
Tôi thấy Lâm tiên sinh rất biết cách quản lý, 20 vạn còn lại xem như là chi phiếu của Lâm tiên sinh góp cổ phần, cổ phần cũng là tiền.
Tổng cộng vốn đầu tư là 300 vạn.
Sau này mở nhà máy thì tôi sẽ kêu anh trai tôi làm Giám đốc.
Anh ấy chính là Tổng giám đốc, bà chủ Yến đương nhiên là Phó tổng, Thu Lâm cũng là Phó tổng, chuyên môn liên hệ giao dịch để tiêu thụ và thu mua.
Cô Yến không phải tốt nghiệp học viện tài chính kinh tế sao? Vấn đề sổ sách giao cho cô Yến chịu trách nhiệm thì thế nào?
Đầu óc Diệp Phàm cũng không ngốc, chia trắng 20 vạn ích lợi cho Yến Thu Lâm, khiến gã rất kích động, lập tức đứng lên nói:
- Không được… Diệp tiên sinh là ân nhân của nhà họ Yến chúng tôi, Yến Thu Lâm tôi không thể lại chiếm tiện nghi của Diệp tiên sinh được.
Tôi chỉ là một người làm thuê, mọi người trả cho tôi bao nhiêu tiền lương cũng được-
- Thu Lâm, như vậy đi Diệp tiên sinh, Thu Lâm là phó tổng là được rồi.
Tôi cũng không cần chức Phó tổng, phần vốn của tôi cũng giao lại cho Thu Lâm toàn bộ.
Cổ phần của Thu Lâm thật sự không cần thiết.
Yến Chiếu Nguyệt cũng vội vàng từ chối nói.
- Không cần nói nữa, cứ quyết định như vậy đi.
Thu Lâm là nhân tài, tôi cảm thấy vẫn là tôi có lời.
Chuyện này đợi tôi từ Thủy Châu quay về hãy bàn tiếp.
Trong thời gian này Thu Lâm có thể tới bên Tích Trữ thương lượng một chút để mua thiết bị xử lý nước thải.
Bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi bàn bạc, mấy ngày nữa tôi sẽ gọi anh tôi tới chỗ này trông coi nhà máy, tránh có người tới quấy rối gì đó, tôi đoán chừng Trần Hổ Lâm tạm thời cũng không dám gây sự đâu-
Diệp Phàm sau khi dặn dò xong trực tiếp lái xe quay về thành phố, trên đường đi cũng tính toán ví tiền của mình.
Trước mắt tiền mặt của mình chỉ có 70 vạn, khoảng cách tới 150 vạn vẫn còn xa! Xem ra có thể nói chuyện với anh Thiết trước một chút, đem 50 vạn thù lao quốc gia trả cho sau này tới Tam Giác Vàng thực hiện nhiệm vụ cơ mật ra cấp cứu trước.
Có được 50 vạn, chỉ còn thiếu 30 vạn, thật sự không thể không hỏi thăm thần tài Lô Vỹ để mượn chút tiền này.
Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Diệp Phàm cũng không muốn đi làm phiền anh em tốt của mình.
Anh em vẫn là anh em.
Coi trọng tình cảm chứ không để ý phương diện tiền bạc.
Có thể không phiền toái thì tận lực không phiền toái là tốt nhất, đây chính là thái độ làm người của Diệp Phàm.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Phàm kéo theo Ngọc Mộng Nạp Tuyết và Vân Y, ba người nhắm thẳng hướng Thủy Châu.
Trên đường Diệp Phàm vui vẻ hỏi:
- Vân Y, tối qua có gọi đồng chí Lô Vỹ quỳ trên miếng ván giặt quần áo không?
- Quỳ rồi! Quỳ trên ván giường!
Ngọc Mộng Nạp Tuyết cười mờ ám, bóc trần nội tình của Vân Y.
- Nói bậy, tôi đánh chết nha đầu miệng lưỡi xuyên tạc sự thật nhà cô bây giờ. Hắn căn bản không có ở đây, sớm chuồn đi rồi…
Hai cô gái ở trong xe thiếu chút nữa ồn ào như cái chợ.
- Vân Y, người anh em Lô Vỹ đó của anh không tệ chứ?
- Diệp Phàm cười cười trêu chọc, có vẻ có chút thô tục.
Hai má của Sở Vân Y ửng đỏ, hung hăng liếc hắn một cái hừ nói:
- Không tệ cái gì? Diệp đại ca, em và anh ấy y chỉ là bạn bè bình thường, anh ngàn vạn lần đừng có nghĩ linh tinh.
“Ài! Xem ra cậu nhóc Lô này vẫn cần phải cố gắng!”, Diệp Phàm thở dài trong lòng, cố ý nói:
- Cũng phải, cậu nhóc Lô này chính là như vậy đấy, lần trước ở Phi Vân các của Thủy Châu, cô gái đó giống như…
Ài, không nói nữa, nói nữa cậu nhóc Lô đó sẽ giận dỗi, ha ha.
- Cô ta là ai?
Trong giọng nói của Sở Vân Y đã có vị ớt.