- Trộm cái con khỉ, như vậy không phải là giấu đầu hở đuôi sao?
Diệp Phàm không nhịn được cho anh ta một trận.
- Tôi không hiểu, anh đã trả lại họ rồi mà. Muốn trộm thì có cách gì.
Mà chúng ta ra tay thông minh nên chắc họ không thể tra ra được.
Lý Cường gãi gãi đầu, buồn bực nói.
- Tôi thích món đồ này, không lâu sau nó bị trộm, cậu nghĩ xem, người ta liệu không nghi ngờ tôi sao?
Diệp Phàm hừ nói.
- Việc này… việc này… cũng có thể.
Lý Cường cũng tỉnh ngộ, có vẻ như xấu hổ, nhìn Diệp Phàm rồi nói :
- Vậy phải làm sao?
- Ha ha, chỉ cần muốn có trong tay thì ắt sẽ có cách. Thời gian này đợi cho sự việc lắng lại đã rồi hãy tính.
Diệp Phàm cười thần bí.
Cuối tháng 5, tập đoàn Hồng phách thiên chân cũng đã đến. Diệp Phàm
cùng những thành viên trong tổ chức đầu tư đều bận đến nỗi không biết
ngày đêm nữa.
Chuyến bay tháng 5, đột nhiên có điện thoại của Mễ Nguyệt, nói Diệp Phàm phải nhanh chóng về. Bởi vì buổi chiều có
người trên Tỉnh đến nên Diệp Phàm vội vàng quay về.
Người đến chính là đồng chí Phó Ban tổ chức Tỉnh ủy – Liễu Hân.
Sau khi nói chuyện mới biết rằng Xa Quân đã bị điều đi rồi, về ủy ban
trung ương Bắc Kinh nhận chức hình như là điều chuyển ngang.
Diệp Phàm vội vàng hỏi người tiếp nhận vị trí của Xa Quân là ai nhưng
Phó ban Liễu lắc đầu nói do bên trên còn chưa chỉ thị xuống.
Tự nhiên Diệp Phàm lại động lòng suy nghĩ, Vương Long Đông thể hiện rất
xuất sắc ở thành phố Chương Hà, nếu như trước khi rời khỏi Đồng Lĩnh mà
có thể cho anh ta ngồi vào chỗ của Xa Quân cũng tốt.
Mà Vương Long Đông có thể làm công tác Đảng và quần chúng thì sẽ có lợi cho việc hắn ta điều người ở Đồng Lĩnh.
Và cái chức Trưởng ban tổ chức của Trần Đại Hải cũng sẽ là con cọp giấy mà thôi.
Nghĩ là làm, thế là Diệp Phàm đưa Vương Long Đông lên tỉnh.
Người đầu tiên mà Diệp Phàm đưa Vương Long Đông đến thăm là Tề Chấn Đào.
- Không ngoan ngoãn mà ở Phong Châu còn chạy lên tỉnh làm gì? Không
phải hai ngày nữa tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến hay sao?
Giờ là lúc quan trọng, cậu đừng có chạy loạn bận rộn khắp nơi thế.
Tề Chấn Đào thấy Diệp Phàm, câu đầu tiên là phê bình kiểu quan tâm như thế.
Vương Long Đông biết hai người họ Tề - Diệp có quan hệ với nhau nhưng
vẫn cảm thấy ngạc nhiên. Không ngờ quan hệ của hai người họ lại thân
thiết như vậy, cứ như hai cha con vậy.
- Cha đúng là, anh
Diệp có lòng tốt đến chơi cũng không được. Chẳng lẽ cha làm chủ tịch
tỉnh rồi thì anh Diệp lại không được đến sao? Là công việc nhưng cũng
phải nghỉ ngơi có đúng không ạ?
Tề Thiên ngáp rồi đi từ trên tầng xuống, vừa thấy Vương Long Đông đã cười nói:
- Anh Long cũng đến à?
Thế là tự nhiên lại thuận tiện cho Diệp Phàm. Có Tề Thiên cùng nói thì sẽ có lợi thế để nói chuyện của Vương Long Đông.
- Ồ, mấy đứa biết nhau sao?
Tề Chấn Đào nhìn Vương Long Đông hỏi.
- Đương nhiên là biết rồi, anh Long Đông là đại tướng giỏi nhất của anh Diệp ạ. Ban đầu khi anh Diệp đến Đồng Lĩnh và anh Long Đông đã được
chuyển từ Hải Đông của tỉnh Nam Phúc đến, đương nhiên lúc đó chỉ là giao lưu cán bộ nơi đất khách. Không dễ dàng gì.
Tề Thiên nhân cơ hội nói.
- Chào chủ tịch Tề, tôi là Vương Long Đông đến từ thị xã Chương Hà.
Vương Long Đông cung kính chào hỏi.
- Thị xã Chương Hà, một nơi tốt. Gần đây dự án đường quốc lộ và nhà máy điện đều nằm ở đấy.
Tề Chấn Đào gật đầu cười nói.
Anh ta nhìn Diệp Phàm, hừ nói
- Có gì thì nói, tôi biết cậu dẫn người đến nhà thì chắc chắn là cáo
chúc tết gà rồi, không thể yên tâm. Nói nhanh không đuổi về Phong Châu
liền đây, tôi đã thấy hết rồi, một khi việc của tập đoàn Hồng phách
thiên chân xong thì cậu hãy nghỉ ngơi.
- Bị chú phát hiện ra rồi.
Diệp Phàm gượng cười nói.
- Tiểu tử như cậu làm gì mà ta không hiểu. có phải là muốn nhằm vào vị
trí của Xa Quân không, mà là muốn để cho đồng chí Vương Long Đông này
đúng không?
Tề Chấn Đào giận nói.
- Việc này…
Diệp Phàm vò đầu, có chút ngại ngùng, nói :
- Đúng là tài đoán thần kỳ của chú Tề, cháu còn nói được gì nữa?
Việc này, chính là ý đó ạ. Dù gì thì cháu cũng là thuộc hạ của chú, mà
Vương Long Đông là bạn thân cháu, thì cứ coi như chú giúp một thuộc hạ
của chú.
Mà nếu sau này cháu đi rồi thì cũng có hạt giống là đồng chí Vương Long Đông này.
- Từ từ, cậu nói gì, muốn đi?
Tề Chấn Đào hét lên, khuôn mặt kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
- Chú Tề, đấy là cháu nói ví dụ. Không thể biết trước được điều gì đúng không. Hôm nay không thể biết được chuyện ngày mai đúng không ạ?
Diệp Phàm nhanh nói.
- Ài…
Tề Chấn Đào thở dài, một lúc sau xua tay nói:
- Trời cũng phải mưa, gái lớn gả chồng, cũng không ai ngăn được.
Cậu đã nói ra những lời như vậy thì chắc chắn đã có ý định đi rồi. Chú Tề cũng không ngăn lại.
Nếu như có nơi nào tốt hơn thì cứ đi, đừng quên chú Tề này là được. Còn nữa, cố gắng ở lại Đồng Lĩnh một thời gian nữa làm cho chú ít việc đã.
- Anh Diệp, anh muốn đi thật sao?
Tề Thiên cũng buồn bực nói.
- Không nhanh như vậy đâu, việc này, bát tự còn chưa lật lên. Thực ra tôi còn trẻ, làm thêm vài năm cũng là bình thường.
Đương nhiên nếu có thể tiếp cận với vị trí Phó tỉnh thì tôi cũng đồng ý ở lại. Nhưng tôi biết trong khoảng thời gian ngắn điều đó là không thể
được. Mà ở đây tôi lại không biết rõ thái độ của bí thư La như thế nào.
Muốn lên chức phó thì quan trọng vẫn là đề cử của bí thư La.
Mà chú Tề cũng không tiện gì mà nói thay cho cháu, dù sao, cháu cũng
không phải là người có quan hệ với cấp trên. Họ đều biết cả lai lịch của cháu rồi, vậy cũng sẽ chẳng dễ dàng chút nào.
Diệp Phàm thở dài nói.
- Cháu nói cũng chính là tình hình thực tế, đề bạt lên chức Phó chủ
tịch tỉnh không phải chuyện nhỏ, chuyện đó phải trình lên cả tổ chức
trung ương. Có thể phải nhờ đến bố vợ cháu ra tay mới có thể đưa cháu
lên được. Nhưng cũng vì ông ấy là bố vợ cháu nên con đường đề bạt cháu
lên sẽ có nhiều gong cùm
xiềng xích.
Tề Chấn Đào nói.
- Gông cùm xiềng xích, như vậy là thế nào ạ? Ủy viên Kiều là bố vợ của
anh Diệp, dưới bàn tay nâng đỡ của ông ấy, không phải bước tiến của anh
Diệp sẽ càng thuận lợi. sao lại biến thành gong cùm xiềng xích được?
Tề Thiên mơ hồ không hiểu gì bèn hỏi.
- Con có thể hiểu được thì cũng không đến nỗi giờ vẫn chỉ là một sư trưởng.
Tề Chấn Đào tức giận nói.
- Con còn nhỏ, làm sư trưởng đương nhiên là được rồi. Có mấy sư trưởng nào mà lại trẻ như con chứ?
Tề Thiên không phục nói lại cha.
- Kiêu ngạo.
Tề Chấn Đào tức giận hừ nói, nghĩ một lát rồi nói :
- Việc này, thực ra, tiểu Diệp, cháu nghĩ mà xem.
Ủy viên Kiều giữ trách nhiệm của Ban tổ chức Trung ương, lại là ủy viên ban chính trị. Những cán bộ như này sợ nhất là bị người ta dèm pha, nói năng bàn tán.
Ông ấy có muốn đề bạt cậu cũng khó nghĩ. Vì thế nếu muốn nâng đỡ cậu thì ông ấy cũng không thể ra tay.
Nếu như phải thông qua ai đó để trao đổi lợi ích để người ta nói cho cậu thì cái giá phải trả lại càng đắt.
Cháu nghĩ xem, nếu như cháu là con trai của ủy viên Kiều thì còn khác. Con rể nói là như vậy nhưng lại khác với con trai đẻ.
Những đồng chí bình thường không thể tham gia vào cuộc giao lưu quan
trọng như vậy. Cuối cùng thì cũng buông tha thôi, vì thế theo chú nghĩ,
con đường đề bạt cháu lên chức Phó chủ tịch tỉnh sẽ rất khó khăn đấy.
Không hy vọng gì đến nhà họ Kiều rồi, tìm đến cây lớn hơn, cháu xem có
cách nào không, còn bên nhà họ Phượng cháu cũng nên thăm hỏi họ cho tốt.
Nếu như có hai nhà này giúp đỡ, mà ủy viên Kiều tuy không thể thẳng
thắn giúp nhưng cũng âm thầm có những động tác giúp thì cũng được.
Như vậy sẽ thuận lợi hơn nhiều. Nhưng cái thiếu sót lớn nhất của cháu chính là cháu còn quá trẻ.
Nếu như muốn lên cán bộ cao thì phải cần ba, bốn năm nữa. Nghĩ một bước lên trời chắc chắn không được.
Cháu cần kiên nhẫn, từ từ từng bước một. Đừng thấy giờ là trợ lý của
Chủ tịch tỉnh kiêm Bí thư thành ủy của thành phố lớn, có lẽ vẫn phải ở
đó phấn đấu vài năm mới có hy vọng.
Tề Chấn Đào phân tích hết sức thấu đáo.
- Cháu hiểu, tạm thời cháu biết không có hy vọng gì. Vì vậy cháu không
gấp, mà còn ở Tấn Lĩnh cháu nhất định sẽ làm một vài việc nữa. Đây đều
là những bước đệm cho con đường đề bạt của cháu. Nhưng Long Đông là anh
em của cháu, vì thế mà cháu đưa cậu ấy đến. Hy vọng chú Tề có thể giúp
cho.
Diệp Phàm nói trắng ra.
- Việc này cũng rất khó, cháu cũng biết quan hệ của bí thư La, thực ra, Xa Quân đến cũng là ý đại diện cho bí thư La.
Ý của việc đó chú không nói nữa, Xa Quân lặng lẽ rời khỏi Đồng Lĩnh là có nguyên nhân của nó.
Chúng ta cũng không phải tìm hiểu về nguyên nhân này nữa. Nhưng việc
đồng chí Xa Quân rời khỏi Đồng Lĩnh sẽ không hay gì cho bí thư La.
Đây chẳng phải là suy tính đại diện cho bí thư La đã bị thất bại trong
một số phương diện sao. Vì thế trong lúc này chú cũng khó mà mở lời ra
để đề bạt ai.
Lúc này, ai mà giới thiệu người sẽ khiến cho người ta không thoải mái.
Nghe kỹ nhé, là không thoải mái. Cháu có hiểu ý chú không?
Tề Chấn Đào nghiêm mặt nói.
- Cháu hiểu rồi.
Diệp Phàm có chút buồn, ra khỏi nhà họ Tề:
- Anh Diệp, cảm ơn anh. Cái này không có cái gì, đích thật là như vậy. Tôi nghĩ tôi còn phải chờ đợi nữa.
Vương Long Đông quay lại nói với Diệp Phàm.
- Anh về trước đi, tôi ra đây đã. Cho dù là được hay không được tôi vẫn cố gắng để không thẹn với lương tâm là được.
Long Đông, chúng ta vừa là bạn học, lại là anh em tốt của nhau. Sau khi đến Đồng Lĩnh anh đã giúp đỡ tôi nhiều rồi.
Vì anh ngay cả chức cũng không sợ mất thì Diệp Phàm tôi còn bận tâm gì nữa.
Diệp Phàm vỗ nhẹ vai Vương Long Đông nói.
Chia tay xong Diệp Phàm lao thẳng đến nhà bí thư La.
Bởi vì La phu nhân đã có kết quả xét nghiệm đường ruột. Diệp Phàm cũng đã nghiên cứu rồi tìm ra cách chữa.
Chẳng qua là chưa cho La phu nhân thử nghiệm, vì vậy buổi tối Diệp Phàm cũng nhân cơ hội đến nói với bí thư La.
Còn chuyện của Vương Long Đông có thể nói bóng gió một chút.
Bởi vì đến trị liệu nên có lẽ bí thư La đã đang đợi Diệp Phàm ở nhà rồi.
Vì lần trước Diệp Phàm dùng biện pháp châm cứu trị liệu cũng đã có hiệu quả. Nên khiến bí thư La tin tưởng.
Diệp Phàm vừa bước đến lầu số một đã ngây cả người ra.
- Ha ha, đồng chí tiểu Diệp có phải là không nhận ra nhà tôi rồi không?
Không ngờ bí thư La lại đứng trước cửa lầu số một chờ Diệp Phàm.