Quan Thuật

Phương Án


trước sau

- Sao lại khiến Bí thư La đứng đợi ở đây thế này?

Diệp Phàm khiêm nhường cười hỏi.

- Ha ha, khi làm việc thì tôi là lãnh đạo của cậu, nhưng việc riêng thì cứ gọi tôi là lão La được rồi.

La Khảm Thành thân mật cười nói, sự nhiệt tình khác thường này khiến Diệp Phàm thấy hết sức kinh ngạc.

Hắn nhanh chóng nói :

- Tôi đâu dám, cho dù là việc công hay tư thì Bí thư La vẫn mãi là lãnh đạo của Diệp Phàm này.

- Ha ha ha….

Bí thư La cười hài hước chọc Diệp Phàm, nói:

- Tiểu Diệp mà đi diễn thì chắc là hợp lắm.

- Tôi còn chưa nhìn ra bản thân lại có năng khiếu như vậy. Nếu như sớm gặp Bí thư La thì Diêp Phàm chắc cũng sớm tìm con đường diễn xuất rồi. Giống như Quách Đạt, Thái Minh gì đó.

Diệp Phàm cười nói.

- Phải rồi, nghe nói tập đoàn Hồng phách thiên chân sắp tới rồi à. Mà hai nhà họ Hoa – Đằng ở Phong Châu đã cùng với nhau rồi à.

Việc này rất tốt, đồng chí Đạt Thành đã báo cáo với tôi rồi. Lần này công của cậu lớn lắm, không tính tập đoàn Hồng phách thiên chân tham gia, chỉ tính tập đoàn Phong Thiên thôi, vốn đã đến hai tỷ mấy rồi.

Một khi mà tập đoàn Hồng phách thiên chân gia nhập vào thì tôi tính vỗn không dưới ba tỷ đâu. Đồng chí Tiểu Diệp, đây đúng là cơ hội rất lớn đối với Phong Châu.

Hy vọng cậu sẽ làm tốt, đồng chí tiểu Diệp, nghe nói ngày trước cậu đã tạo ra thần thoại khi ở Ma Xuyên. Tôi cũng hy vọng cậu sẽ tiếp tục mang “thần thoại” đó đến Phong Châu.

Tỉnh ủy đã có dự kiến mới, trong công việc sau này, có thể cậu phải hạ quyết tâm làm việc ở Phong Châu một thời gian nữa.

Cậu chuẩn bị tâm lý đi nhé.

La Khảm Thành vừa nói vừa đi vào phòng khách.

Diệp Phàm nghe xong thấy kinh ngạc, thầm nghĩ phiền phức rồi. Vốn nghĩ khi hoàn thành xong việc của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân thì có thể rời khỏi Phong Châu, ai ngờ chính việc này lại mang lại nhiều phiền phức thế. Nhưng hắn ta vẫn cười nói :

- Tôi hoàn toàn phục tùng sự sắp xếp của lãnh đạo trên tỉnh, tôi chỉ như cái đinh, tỉnh muốn tôi đi đâu thì tôi đi tới đó, không nói lại lời nào.

- Ủa?

La Khảm Thành xoay người nhìn Diệp Phàm, thản nhiên cười nói :

- Cậu nói vậy như nghĩ một đằng nói một nẻo thế.

- Sao lại là nghĩ một đằng nói một nẻo, bí thư La đã coi trọng Diệp Phàm thì tiểu Diệp sẽ đồng ý đến bất cứ nơi nào của Tấn Lĩnh.

Diệp Phàm tỏ vẻ chân thành nói.

- Được, tốt.

La Khảm Thành vui vẻ, nói liền hai từ, rồi tiến về phòng khách.

Diệp Phàm phát hiện lần này vợ của bí thư La – Lôi Hương nằm trên ghế. Thấy Diệp Phàm đến Lôi Hương bền đứng dậy đi pha trà.

- Thím Lôi, từ từ đã, không cần phải uống trà. Cháu thấy hãy cứ nói chuyện đã sẽ tốt cho việc trị liệu của thím.

Hai ngày nữa tập đoàn Hồng phách thiên chân đến đây, cháu muốn hoàn thành xong việc của thím rồi mới đi được.

Diệp Phàm nhanh chóng bước lên, nhẹ nhàng cầm lấy tay Lôi Hương.

Mà biểu hiện nhiệt tình với công việc nên tự nhiên đã diễn cho La Khảm Thành thấy.

- Đúng đấy. Trà từ từ pha. Khám bệnh trước đã.

la Khảm Thành xua tay.

- Thím Lôi, lần trước cháu đã đưa đi xét nghiệm cho thím rồi.

Kết quả cho thấy bên trong có chứa nhiều chất có tính dính cao. Vì dụ như chất hóa học có tên là TRO.

Loại chất này là do dùng thuốc dạ dày dài ngày mà thành. Chắc chắn thím Lôi có dùng loại thuốc chữa dạ dày dài ngày này đúng không ạ?

Diệp Phàm hỏi.

- Đúng vậy. Ở nhà toàn những thuốc chữa dạ dày. Mỗi lần đau là tôi uống hai viên.

Sau này đau nhiều hơn thì càng uống nhiều. Đến lúc cứ nhìn thấy thuốc là tôi đã muốn nôn ra rồi.

Nhưng không có cách gì khác vì ít ra cũng ngăn chặn được một cơn đau. Mấy năm nay uống nhiều thuốc đến nỗi có thể mở quầy bán thuốc được rồi.

Lôi Hương đau buồn nói.

- Bởi vì chất TRO này thực ra là bên trong có những chất không tiêu hóa được, đọng lại trên ruột của thím.

Hơn nữa lại hút hết chất dinh dưỡng của những vi khuẩn trong ruột nên ngày một phát triển. Từ đó lại gây ra những phản ứng bệnh biến. Trở thành tế bào bệnh biến đặc biệt trên thành ruột.

Bởi vì tế bào bệnh biến này có tính dính cao nên dù có dùng nước rửa ruột cũng không thể rửa sạch hết được.

Nếu muốn rửa sạch thì phải dùng đến những thuốc, nước rửa ruột mạnh. Nếu như vậy thì tế bào bệnh biến sẽ cuốn đi hết.

Nhưng ngược lại có thể là ruột của thím sẽ bị tổn thương nghiêm trọng hơn.

Diệp Phàm nói đến đây, La Khảm Thành không chịu nổi bèn hỏi :

- Vậy phải làm thế nào? Không rửa không được, rửa thì lại không được rửa quá mạnh. Như vậy thì chẳng phải những chất gây bệnh kia sẽ vẫn phát triển sao. Có phải bệnh này không chữa được tận gốc không?

- Bí thư La đừng nóng vội, tôi cũng đã cân nhắc lâu rồi. Cũng chính là vì chúng dính chặt trên thành ruột cho nên ruột không thể hấp thu được dinh dưỡng.

Ăn vào gì là lại nôn ra, khiến thím Lôi bị tiêu chảy. Cứ như thế này không hấp thu được thức ăn thì cơ thể thím làm sao mà chịu được.

Nhưng, cháu có một phương pháp. Đó chính là vẫn dùng thuốc rửa mạnh nhất để rửa ruột.

Và cháu sẽ kết hợp châm cứu cùng khí công đặc biệt của đất nước chúng ta để bảo vệ ruột của thím.

Sau đó sẽ để lâu lâu mới rửa, như vậy vừa có thể rửa sạch ruột cho thím mà vừa bảo vệ được ruột của thím.

Nếu hai người muốn thử thì sẽ thử. Đương nhiên nếu thấy không thích hợp thì không thể thử.

Cháu phải nói một điều, đây là biện pháp mà cháu nghĩ. Có thành công hay không cũng không biết chính xác.

Diệp Phàm thận trọng nói.

- Xác xuất thành công là bao nhiêu?

La Khảm Thành cũng thận trọng hỏi.

- 60%.

Diệp Phàm nói.

- Nếu như không thành công thì sẽ có hậu quả thế nào? Tiểu Diệp, cậu phải nói thật cho tôi biết.

La Khảm Thành nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

- Hậu quả lớn thì không có nhưng nhỏ thì sẽ khiến cảm giác đau dạ dày càng mạnh hơn. Có thể phải mất khoảng một năm thì dạ dày của thím Lôi mới khôi phục lại như xưa được.

Diệp Phàm nói.

- Chỉ cần một năm sao?

La Khảm Thành vội vàng nói.

- Có thể khẳng định như thế. Trong một năm có thể khôi phục lại như ban đầu.

Diệp Phàm gật đầu nói. Thực ra hắn ta biết phải đến 90% thành công, chỉ có điều trước khi bệnh chưa khỏi thì chưa dám nói hoàn hảo trước được.

Nếu nhỡ mà thất bại thì thảm rồi. La Khảm Thành sẽ không tỏ thái độ ra mặt nhưng có lẽ cơ hội đề bạt đồng chí tiểu Diệp tiếp tục ở Tấn Lĩnh này chắc chắn không thể rồi.

- Nếu nói là không thành công, trong một năm
có thể khôi phục lại, tôi đồng ý thử. Bằng không còn có chút hy vọng. Nếu không thử thì bệnh này cả đời sẽ không khỏi. Ngày ngày hành hạ tôi cũng đau đớn lắm. Ông La, ông hãy để cho tiểu Diệp thử đi?

Thái độ của Lôi Hương rất kiên quyết, có thể là đã bị bệnh tật hành hạ không thể chịu nổi.

- Không có nguy hiểm đến tính mạng thì thử thôi.

La Khảm Thành chỉ ngón tay lên trên mặt bàn, khí thể trên người toát ra, đó đúng là khí thế của nhân vật số một trong Tỉnh ủy.

Hành động này cực kỳ hiếm thấy đối với một cán bộ cao cấp như Bí thư La. Đây phải là ra sức cố gắng mới có thể có cử động như vậy.

Đương nhiên, hành động này của Bí thư La cũng khiến cho Diệp Phàm có một áp lực trước giờ chưa có. Đó là không được thất bại, chỉ có một con đường duy nhất là thành công.

Sau đó, vài người vội vàng chạy vào bệnh viện Đệ Nhất.

Có thể là thư ký của La Khảm Thành đã chào hỏi trước. Mặc dù đã là 8 giờ tối nhưng khi đến bệnh viện tỉnh đã thấy một hàng dài nhân viên đứng ở cửa chờ.

Đứng đầu là một người bụng bia. Vừa thấy Bí thư La ông ta có thái độ nhanh chóng

Ông ta nhanh như bay, bước mấy bước đến trước mặt Bí thư La, cúi mình xuống cười nói :

- Bí thư La, tôi đã chỉ thị viện trưởng Trương sắp xếp xong rồi. Viện trưởng Trương, anh hãy báo cáo tình hình chuẩn bị cho Bí thư La biết.

- Bí thư La, chúng tôi đã chuẩn bị những chuyên gia tốt nhất trong viện lập thành một tổ chuyên gia rồi.

Họ đã sẵn sang, và vì ngày trước Hội trưởng Lôi có qua điều trị ở bệnh viện chúng tôi.

Nên chúng tôi đã kiểm tra tất cả các tài liệu có liên quan, các chuyên gia đã bàn bạc và quyết định được một phương án điều trị rất có hiệu quả.

Phương pháp này là do các chuyên gia nước ngoài cung cấp. Chủ nhiêm La Mễ Sinh của bệnh viện chúng tôi sau khi ra nước ngoài học tập đã mang về nước.

Hơn nữa đã từng qua kiểm nghiệm lâm sàng, rất có hiệu quả trong việc điều trị bệnh dạ dày, đường ruột.

Đồng chí Trương Đại Đồng – viện trưởng viện Đệ Nhất nhiệt tình và cung kính giới thiệu.

- Rất hiệu quả, nếu rất hiệu quả thì Lôi Hương đã không đau đến bây giờ. Các anh xem, mấy năm nay các anh toàn nói là có phương pháp mới. Uống không ít thuốc, làm phẫu thuật bao lần rồi. Nhưng có được tác dụng gì chứ?

La Khảm Thành lạnh lùng nói, thấy viện trưởng Trương nói như đang nói khoác về phương pháp trị liệu, đồng chí La Khảm Thành không kiên nhẫn, chỉ tay nói:

- Đừng dài dòng, việc điều trị lần này do trợ lý Diệp làm chủ.

- Trợ lý Diệp, ở đâu ra trợ lý Diệp, lẽ nào là chủ nhiệm bên quản lý chuyên gia của cục bảo vệ sức khỏe quốc gia sao?

Trương Đại Đồng hỏi, ông ta có vẻ không phục. Ánh mắt đã chuyển sang Diệp Phàm đang đứng cạnh Lôi Hương.

Bởi vì bên cạnh Lôi Hương ngoài bà bảo mẫu mà La Khảm Thành mời về còn có Diệp Phàm và thư ký Lưu Minh của bí thư La. Đồng chí Lưu Minh đã nhiều lần đến bệnh viện, đương nhiên viện trưởng Trương đã biết, chắc chắn là loại ra ngoài rồi.

Còn gương mặt của Diệp Phàm, thì ông ta chưa gặp lần nào. Mà thấy người này râu còn chưa mọc hết thì sao lại có thể khám bệnh được chứ. Hình như trong nước không có chuyên gia nổi tiếng chữa bệnh dạ dày, đường ruột nào họ Diệp.

- Không phải, anh ta chính là đồng chí Diệp Phàm, trợ lý của chủ tịch Tỉnh. Người ta còn kiêm cả chức bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh.

La Khảm Thành quay người giới thiệu Diệp Phàm.

- Trợ lý chủ tịch Tỉnh, bí thư thành ủy Đồng Lĩnh…

Lập tức có những âm thanh nhỏ vang lên ở đằng sau cùng những cặp mắt tò mò. Người này sao lại trẻ như vậy, đã là trợ lý chủ tịch Tỉnh, không biết lai lịch thế nào.

- Chào trợ lý Diệp, tôi là Trương Đại Đồng – viện trưởng viện Đệ Nhất.

Trương Đại Đồng biểu hiện kiêu ngạo giơ tay ra bắt tay Diệp Phàm. Vốn Trương Đại Đồng gặp trợ lý chủ tịch Tỉnh thì phải cung kính chào hỏi mới đúng.

Nhưng Bí thư La nói Diệp Phàm là người điều hành quá trình điều trị cho Lôi Hương. Điều này vô hình chúng đã biến Diệp Phàm thành đối thủ của viện trưởng Trương rồi.

Mà, căn bản là những chuyên gia ở đây không thể tin Diệp Phàm lại có thể chữa được căn bệnh phức tạp này. Đây là căn bệnh mà ngay cả chuyên gia trong Cục bảo vệ sức khỏe quốc gia còn chưa chữa được cho Lôi Hương.

Trương Đại Đồng tức giận trong lòng nên đã biểu hiện rất táo bạo.

Nhưng Trương Đại Đồng lại không hề biết rằng hành động “cao ngạo” của ông ta đã khiến bí thư La phải chau mày.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện