Mà La Mễ Sinh có tư tưởng lớn nên nếu việc này trở thành đề tài y học thì cũng là trách nhiệm của La Mễ Sinh ở bệnh viện.
Nếu như viện trưởng Trương đích thân làm chủ thì La Mễ Sinh ít nhất
cũng là thành viên hạt nhân của tổ đó. Đến lúc đó mà thành công thì
không thể thiếu mât chân của La Mễ Sinh.
Khi Đảng ủy của bệnh viện Đệ Nhất đang gấp rút mở cuộc họp thì Diệp Phàm lại đang tắm, mặt
nhàn nhã nằm trên chiếc ghế, gọi điện thoại. Còn Lý Cường như một lính
gác đứng như cây đại thụ ở bên ngoài.
- Tuyên Thạch, có lẽ các anh sắp có kịch xem rồi.
Diệp Phàm cười ha ha nói với Tuyên Thạch của đập Thiên Thủy ở đầu dây bên kia.
- Lẽ nào anh Diệp đã giới thiệu vị khách nào đến đầu tư vào đập Thiên
Thủy sao? Vậy tôi xin đại diện cho hàng vạn nhân dân ở đây cảm tạ trấn
trưởng Diệp.
Tuyên Thạch cũng cười nói.
- Khách cái con khỉ ấy, không phải thế, hôm qua…
Diệp Phàm nói một lượt câu chuyện cho bên kia nghe.
- Ý anh Diệp là bảo chúng tôi cố ý tạo ra bí mật, muốn có được bí mật
thì viện trưởng Trương phải bỏ chút công sức ra sao. Nhưng bí mật này
chúng tôi đâu có, làm sao mà diễn kịch được? Huống chi, họ là giới quyền uy trong y học, nếu như không làm được bí mật thì cũng không nên lừa
dối họ chứ?
Tuyện Thạch đau đầu nói.
- Chuyện này rất dễ, khi đó trong mộ cổ thời nhà Đường không chỉ đào được mảnh vải cũ này.
Tôi còn nhớ khi đó anh đã đào được một mảnh, anh lập tức bảo Lý Ngưu mang đến đây tôi sẽ xử lý.
Đảm bảo ngay cả những chuyên gia văn vật cũng không phát hiện ra đây là hàng nhái. Bởi vì tấm vải là có thật, chúng ta làm cách đặc biệt là
được.
Ví dụ như nội công của chúng ta có thể tạo ra thuốc
giả. Tuyên Thạch, anh còn chưa tới trình độ này, đến lúc dùng nội công
để viết những chữ kia lên trên vải là được rồi.
Mà chúng ta
làm bí mật thì đương nhiên phải làm lớn chứ. Ví dụ, không phải nghe nói
đập Thiên Thủy đang tiến hành mở rộng bệnh viện sao?
Như vậy
thì phải yêu cầu viện trưởng Trương giúp các anh xây dựng một bệnh viện. Viện trưởng Trương ở tỉnh Tấn Lĩnh là một người tương đối có tiền.
Nghe nói ông ta có một người thân làm trong Bộ tài chính. Vì thế làm chút chuyện này không thành vấn đề.
Các anh có thể hoàn toàn được giúp đỡ. Hãy để cho bệnh viện số 1 tỉnh
Tấn Lĩnh giúp đỡ các anh xây dựng bệnh viện cho đập Thiên Thủy.
Nhưng vấn đề chính là phải diễn làm sao cho đạt mới được. Anh nên thận
trọng, phải cẩn thận. Có thể viện trưởng Trương sẽ không đích thân tới,
khắc chắn là cho Phó viện trưởng cùng người đến.
Bệnh viện tỉnh là một bệnh viện lớn. Phó viện trưởng mà được phái đi cũng là người lão luyện. Nhất định không được để lộ.
Diệp Phàm dặn dò.
- Ha ha, anh Diệp, anh đừng quá xem thường người trong đập Thiên Thủy. Thời đại khác nhau rồi, anh đã đi gần 10 năm rồi.
Đập Thiên Thủy từ 7, 8 nghìn người ngày xưa bây giờ đã đến mười mấy
nghìn người rồi. Bây giờ đập Thiên Thủy cũng không kém gì thị trấn Lâm
Tuyền hồi đầu rồi.
Nếu nói về xây dựng thì quy hoạch của
chúng tôi đã hoàn thiện hơn. Đương nhiên, năm đó trấn Lâm Tuyền là do
anh có con mắt đoán trước tương lại để quy hoạch ra.
Và bây
giờ những cán bộ của thành phố Lâm Tuyền vẫn tiếp theo kế hoạch trước đó của anh Diệp. Không thể không nói anh đã tạo ra kỳ tích ở Lâm Tuyền.
Còn đập Thiên Thủy chúng tôi qua nhiều năm kinh doanh, cũng đã luyện được một thân thể tốt rồi.
Đương nhiên trở thành thế nào. Anh Diệp quay lại chúng tôi sẽ tiếp đón anh với thái độ chân thành nhất.
Đương nhiên, đối với đám người viện trưởng Trương, chúng tôi sẽ dùng
thủ đoạn hơn cả hồ lý để ông ta phải cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra là
được.
Vốn dĩ chúng tôi cũng đang muốn thu hút đầu tư để xây
dựng bệnh viện kiểu trung bình. Ít ra cũng phải đạt được tiêu chuẩn như
của huyện Ngư Dương có đúng không?
Cũng để tránh cho người
của đập Thiên thủy đến bệnh viện rất khó khăn. Đươn nhiên bây giờ có
người mang đến tận cửa chuo, thì Lý Tuyên Thạch tôi tuyệt đối không tha
cho ông ta.
Lý Tuyên Thạch không ngờ lại cười phá lên.
- Anh cứ đắc chí đi, đến lúc đó mà làm hỏng việc thì tôi không tha cho anh đâu.
Diệp Phàm hừ nói.
- Yên tâm, tuyệt đối sẽ khiến viện trưởng Trương chắp tay đưa ra 10 triệu cho chúng ta.
Lý Tuyên Thạch cười nói.
- Ồ, sở thích cũng không nhỏ nhỉ. Mở miệng ra là đòi 10 triệu luôn à? Anh nghĩ bệnh viện tỉnh là ngân hàng có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Nói thật với anh Diệp, hiện tại tập đoàn đập Thiên Thủy có tài sản lên tới 200 triệu.
Nếu như không được 10 triệu thì Lý Tuyên Thạch này không thèm nhìn.
Muốn làm thì cũng phải làm lớn chứ, mà hàng năm khách du lịch đến đập
Thiên Thủy cũng không ít.
Cứ tính rat rung bình mỗi ngày cũng phải có 10 xe du lịch lớn. Vì thế đề nghị về bệnh viện này cũng chỉ là tầm mắt thôi.
Việc này chỉ là đến đúng lúc, đang lo bệnh viện thì lại có điều tốt
đến. Một khi làm xong việc, Lý Tuyên Thạch tôi thay mặt cho nhân dân đập Thiên thủy cảm tạ anh Diệp đã không quên chúng tôi.
Lý Tuyên Thạch có chút động lòng.
- Ôi, Tuyên Thạch, cô ở đâu, tôi làm sao có thể quên được đập Thiên
Thủy chứ. Nhưng nếu đã có cơ hội thì tôi sẽ dành cho đập Thiên Thủy.
Đập Thiên Thủy cũng là nơi đầu tiên gây lên sự nghiệp của tôi. Cũng là
ký ức cả một đời của Diệp Phàm này. Tôi cũng tận mắt chứng kiến sự
trưởng thành của đập Thiên Thủy.
Từ một thôn đã thành một trấn. Tôi phỏng chừng các anh còn cố gắng để phát triển lên thành cấp huyện nữa.
Nhưng Tuyên Thạch, quy hoạch cần phải làm cho tốt. Còn nữa, các anh lấy ngành du lịch để phát triển thì phải bảo vệ được môi trường cho tốt.
Không đời nào người ta lại muốn đến một nơi dơ dáy bẩn thỉu để mà du
lịch đâu. Cho dù là ở nơi đó có đặc sắc đến mấy thì cũng vô ích.
Hơn nữa, nếu như có thể quy hoạch tốt thì không chừng sau này các anh
còn có thể trở thành thôn nổi tiếng cả nước. Cũng giống như tiếng tăm
của thôn Hoa Đông đấy.
Diệp Phàm phân tích nói.
-
Chúng tôi đã cân nhắc việc này ngay khi ngày trước anh đưa ra dự án du
lịch. Lần trước không phải anh đã đến rồi sao. Thôn của chúng tôi sạch
sẽ và đẹp như thế mà.
Năm trước tôi có
đến Macao, thấy rằng ở đó rất sạch, và họ xử lý những người vi phạm làm mất vệ sinh rất nghiêm khắc. Thôn của chúng tôi không như thế, chúng tôi đã giáo dục từ khi
còn nhỏ.
Hơn nữa, con người phải sống hài hòa với thiên
nhiên. Trước kia con người thường xuyên đi săn bắt lợn rừng, hiện nay
chúng tôi không cho phép làm như thế nữa, mà còn tích cực bảo vệ động
vật hoang dã.
Các du khách đến đây còn có thể nhìn thấy lợn rừng chạy, thấy chim bay, thỏ chạy và cả cá bơi lội.
Những thứ đó đều là kết quả cố gắng của toàn thôn. Hơn nữa, quy hoạch này cũng là nhìn trước cho tương lai.
Ít nhất cũng là 20 năm. Mỗi một ngôi nhà trong thôn muốn tu sửa cũng phải được công ty tập đoàn phê duyệt mới được làm.
Hiện nay có rất nhiều người ở nơi khác muốn đến sống tại thôn. Nhưng chúng tôi rất nghiêm khắc trong việc phê chuẩn.
Mà nếu đồng ý đến ở thì cũng phải bỏ ra một số tiền lớn mới được. Đương nhiên nếu như anh Diệp muốn quay lại thì chúng tôi sẽ miễn phí cho anh
một biệt thự.
Nếu không có anh Diệp thì không có đập Thiên
Thủy như ngày hôm nay. Chúng tôi thực sự không dám tưởng tưởng nếu không có anh thì giờ này đập Thiên Thủy sẽ thành ra thế nào.
Lý Tuyên Thạch cười nói.
- Đừng có khoa trương tôi, tôi chỉ chỉ dẫn chút thôi. Còn Lý Tuyên
Thạch anh mới chính là người vực đập Thiên Thủy dậy. Nếu nói về kỳ tích
của đập Thiên Thủy không thể thiếu công lao của anh được.
Diệp Phàm cười đặt điện thoại xuống, trong lòng cũng thoải mái.
Không kìm được bèn lôi Cửu lộc xuyên vân đỉnh ra nghịch.
Giờ ngắm kỹ mới thấy đồ vật này rất tinh xảo. Có thể không phải là do
thợ thủ công bình thường làm ra. Chắc chắn là do cao thủ trong cung đã
chế tạo ra nó.
- Quái lạ, sao lại là cửu lộc xuyên vân đỉnh
nhỉ? Trên đỉnh chẳng hề nhìn thấy đầu lộc, chỉ thấy 9 tư thế của rồng.
Rồng và lộc có quan hệ thế nào? Không liên quan gì đến nhau mà.
Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
- Chẳng nhẽ thời đó gọi rồng là lộc sao?
Xa Nhất Đao đã giải được độc ra khỏi cơ thể nên hôm qua đã đến Phong
Châu. Đúng lúc Lý Tuyên Thạch phải làm ra bí mật giả, nếu như Xa Nhất
Đao làm chuyện này thì được rồi.
Trừ phi có ai có bản lĩnh hơn cả cao thủ Xa Nhất Đao, bằng không các chuyên gia văn vật cũng không thể biết đây là hàng giả.
- Chắc chắn là không thể, người thời nhà Đường làm sao lại không thể
phân biệt được đâu là rồng và đâu là lộc sao? Chắc chắn không phải
nguyên nhân này. Có thể là chúng ta còn chưa hiểu nhiều về môn đạo này.
Diệp Phàm vừa nói vừa quan sát đồ trong tay, càng nhìn càng thấy nó càng trở nên thần bí.
Rót nội kinh vào thì cửu lộc này lại có thể tự thu phát được, cứ như là làm bằng bông ấy.
Diệp Phàm vào tổ đặc nhiệm A bảo Xa Nhất Đao vận công thử xem, anh ta nói có cảm giác như ngất xỉu.
Nhưng chỉ hôn mê một chút rồi lại tỉnh. Không khỏi thở dài nói :
- Đồ vật này đúng là một binh khí tốt. Khiến cho hôn mê vài phút cũng
là trí mạng. Sư phụ có thể nhân cơ hội mà tính sổ đối phương được.
Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện ra chất mê này phát ra từ miệng 9 con
rồng. Nên càng khiến khó phát hiện. Theo lý mà nói khi phát ra phải có
nhiều khói.
Nhưng sau khi thông qua lư hương này, cũng không
hiểu được bên trong có những biến đổi gì, khói rất mờ, mờ đến nỗi Diệp
Phàm phải dùng mắt thần mới có thể nhìn thấy. Như vậy càng làm tăng thêm khả năng tấn công của nó.
- Đúng vậy, quan trọng là phải
thần kỳ khiến người ta không biết mới được. Mà hình như đỉnh này phun ra hương mê là dùng dung dịch đặc chế bên trong. Mà cự ly xa nhất có thể
phun hương mê khoảng mười mấy mét. Có thể do công lực tôi còn chưa đủ
mạnh. Nếu đủ mạnh thì còn phun được xa hơn nữa.
Diệp Phàm cười nói.
- Sư phụ, tôi thấy lư hương này còn có tác dụng tăng hiệu quả.
Xa Nhất Đao nói.
- Tăng hiệu quả?
Diệp Phàm quay đầu lại với vẻ mặt kinh ngạc nhìn Xa Nhất Đao.
- Đúng thế, chính là tăng cường hiệu quả. Dường như có thể làm tăng
thêm tác dụng tấn công của hương mê. Nói khác khác sư phụ có thể dùng
hương mê khác mà không dùng đỉnh này thử xem.
Chắc chắn hiệu quả sẽ không kém gì. Tôi thấy đỉnh này còn có tác dụng tấn công làm tăng hương mê.
Cũng mạnh giống như bảo đao nhu của la phù cung mà Vương Nhân Bàng dùng vậy, đao này có thể mở rộng nội khí một cách khác thường.
Cửu lộc xuyên vân đỉnh này cũng có tác dụng như thế thì phải.
Xa Nhất Đao nói.
Diệp Phàm liền thử và quả nhiên đúng là có tác dụng tăng thêm hương mê.