- Ồ, công lực của tôi có thể mạnh gấp đôi. Nếu như công lực càng mạnh
hơn thì hiệu quả tăng lên cũn như thuyền gặp nước lên vậy nhỉ. Đây đúng
là thứ đồ quý.
Diệp Phàm cười nói, dán mắt vào nhìn chiếc đỉnh không nỡ rời tay.
- Hay là anh cứ trả lại nhà họ Đằng rồi tìm cách lấy nó là được. Xa Nhất Đao tôi không ngại mà làm trộm cướp một phen đâu.
Xa Nhất Đao cười nói.
- Tạm thời chưa vội, mà làm như thế thì quá bỉ ổi rồi. Biện pháp thì
tôi cũng đã nghĩ được một cách rồi, cứ đợi xong việc của tập đoàn Hồng
Phách Thiên Chân đã rồi hãy bàn tiếp.
Diệp Phàm cười thần bí, Xa Nhất Đao cũng không dài dòng nữa.
- Tiền bối, độc tố đã được thải ra rồi, ốc thể giờ trong cơ thể còn tồn tại nhiều nhất là một phần mười độc tố thôi. Tiền bối hãy luyện công để ép ra ngoài.
Hơn nữa một phần độc tố này không hề gây ảnh hưởng lớn đến sức khỏe. Tôi đã thử rồi, không thể ép ra thêm được nữa.
Như này là đã đạt đến mức tối gia rồi. Vì thế chỉ có thể dựa vào bản
thân tiền bối tự luyện thôi. Nhưng trong thời gian này nếu có thời gian
tôi còn muốn nhờ tiền bối giúp cho một chuyện.
Diệp Phàm nói.
- Có việc gì cứ nói đi, cái mạng này cũng do anh cứu giúp mà.
Xa Nhất Đao nói luôn.
- Xin tiền bối đừng nói thế, người là tiền bối của Diệp Phàm, mãi mãi là như thế.
Diệp Phàm chân thành nói :
- Thời gian này muốn người giúp đỡ cho sư bá Phí Thanh Sơn đột phá.
Sư bá là một trong sáu người được tôn kính của nước ta. Đã nhiều năm là cao thủ thập đẳng, chỉ có điều không có vận may, nên chiến đấu với quân Nhật đã bị thương.
Cho nên không thể đột phá được. Sư bá vẫn canh cánh trong lòng việc đó. Tôi nhất định phải giúp ông ấy hoàn thành tâm nguyện này.
Có người và Lạc Phi giúp đỡ cộng thêm trận
tứ tướng kỳ lạ của chúng ta, rồi cộng thêm cả pháp Bút Nhã, tôi nghĩ
chắc chắn sẽ giúp sư bá đột phá được.
- Được, đến lúc đó cậu cứ cho tôi biết là được.
Xa Nhất Đao gật đầu.
Tốc độ của Lý Tuyên Thạch đúng là không chậm, ngay sáng sớm ngày thứ
hai đã cho người mang mảnh vải cũ trong mộ cổ đến cho Diệp Phàm, dưới sự chỉ đạo của Diệp Phàm, Xa Nhất Đao đã rất thuận lợi dùng nội công để
cho phương pháp giả lên trên miếng vải. Lý Ngưu vội vàng mang miếng vải
đó về đập Thiên Thủy.
Xa Nhất Đao vừa nhận điện thoại của
Cung Khai Hà nói rằng có nhiệm vụ liền vội vàng trở về Bắc Kinh. Đây có
thể là nhiệm vụ đầu tiên mà Xa Nhất Đao làm vì đội đặc nhiệm A.
Ngày 1 tháng 6 năm 2005 dương lịch, đúng là ngày quốc tể thiếu nhi thế giới.
Vào cái ngày mà thiếu nhi cả thế giới đều yêu thích, thì có lẽ Diệp
Phàm không có thời gian để mà đến các trường học, thăm những bé nhỏ đáng yêu.
Bởi vì một trong 100 doanh nghiệp lớn trên thế giới là
tập đoàn Hồng phách thiên chân do chủ tịch Hội đồng quản trị Chu Do Tiếu đích thân là người dẫn đoàn đến khảo sát Phong Châu.
Ngay từ sáng sớm, Phong Châu đã náo nhiệt rồi. Đâu đâu cũng thấy lá cờ nhiều
màu sắc tung bay, đường phố cũng rực rỡ hẳn lên.
Một đoàn
người do trưởng ban thư ký Đỗ Thanh Linh và trợ lý chủ tịch tỉnh Diệp
Phàm đi đầu đã đứng ở cửa vào thành phố Phong Châu.
Đây cũng
là lễ chào đón long trọng nhất đối với Chu Do Tiếu. Hình thức này thông
thường chỉ dùng để đón tiếp hai vị tỉnh ủy là chủ tịch Tề và Bí thư La.
Và Thái Lượng cũng chuyên viên Lâm cũng không dám chậm trễ, dù sao thì
trưởng ban Đỗ đã đích thân đến thì đây không thể là trò đùa được. Thề là cũng phải cùng địa ủy và những thành viên khác đến đông đủ.
Vốn Thái Lượng không muốn đến nhưng có trưởng ban Đỗ ở đó nên không thể kiếm cớ mà thoái thác không đến được.
10 giờ sáng Chu Do Tiếu và đoàn người đã đến Phong Châu.
- Trợ lý Diệp đích thân đến, Do Tiếu tôi không dám nhận.
Vừa xuống xe, Chu Do Tiếu đã nói tiếng phổ thông, đến bắt tay Diệp Phàm. Có thể là cũng mới học được những câu này.
- Chủ tịch Chu, vị này chính là đồng chí Đỗ Thanh Linh – trưởng ban thư ký của tỉnh Tấn Lĩnh.
Diệp Phàm quay người cười nói rồi giới thiệu cho chủ tịch Chu biết. Hai bên vui vẻ chào hỏi.
Nhưng, Diệp Phàm cảm thấy Chu Do Tiếu không nhiệt tình lắm với Đỗ Thanh Linh, chỉ là giao tiếp công việc mà thôi.
Đương nhiên Đỗ Thanh Linh cũng cảm nhận được. nhưng biết rằng Diệp Phàm và vị chủ tịch này có quan hệ tốt nên cũng không so đo gì cả.
Đương nhiên, Đỗ Thanh Linh cũng thấy mối quan hệ của Diệp Phàm và Chủ
tịch Chu này có chút kỳ lạ. Không hiểu được sao Diệp Phàm lại có thể
giao du được với phú ông nổi tiếng thế giới này.
Diệp Phàm
cùng mọi người tiếp đoàn của Chu Do Tiếu đến những nơi mà tương lai sẽ
làm công ty như xưởng nhà họ Đằng, nhà họ Hoa.
Khi thấy tứ vật ngự trên bàn nhà họ Hoa, Chu Do Tiếu thấy rất thú vị.
- Công nghệ làm da của Phong Châu các anh rất cổ.
Chu Do Tiếu cười, nhẹ nhàng sờ đế vương giám kia, nói.
- Đương nhiên rồi. Hai vị này chính là hai người làm da lớn nhất Phong
Châu, cũng là người đứng đầu cho ngành da của Phong Châu.
Công nghệ làm da của hai nhà họ là được lưu giữ từ thời nhà Đường. Bắt
đầu từ triều đại nhà Đường, đến đời sau như Tống, Nguyên, Minh, Thanh
cũng có thay đổi.
Nhưng hàng năm trong cung đều cho người đến đay mua. Một phần lớn các sản phẩm từ da của hai nhà họ Hoa –Đằng đều
là cung cấp cho triều đình.
Cho nên rất cao quý và hoa lệ.
Diệp Phàm vui vẻ giới thiệu.
Và hai nhà họ Hoa – Đằng cũng giới thiệu cho chủ tịch Chu về lịch sử và kỹ thuật làm da của hai nhà họ.
Chủ tịch Chu tương đối hài lòng với ấn tượng ban đầu của Phong Châu.
Nhưng, sau khi ăn cơm tối, Chu Na cùng cha là Chu Do Tiếu đến thăm Diệp
Phàm ý nói cha cô đã muốn cùng với hai nhà họ Hoa – Đằng, hùm vốn để
thành lập ra tập đoàn Phong Thiên do hai nhà họ làm chủ.
Nhưng còn không thích gì đến đường của Phong Châu. Yêu cầu chính quyền
tỉnh Tấn Lĩnh phải cho tu sửa đường thì mới dễ đàm phán.
- Cô Chu Na, đường cao tốc Kinh Ngân đã bắt đầu khởi công rồi.
Diệp Phàm nói.
- Trợ lý Diệp, chúng tôi cũng đã nghe nói đến đường quốc lộ Kinh Ngân.
Nghe nói vốn chưa suy xét đến xác nhập vào thành phố Đồng Lĩnh.
Sau đó trợ lý Diệp đã ra tay làm. Về điểm này tôi rất khâm phục, nhưng
Đồng Lĩnh là thành phố thứ ba của Tấn Lĩnh mà đường cao tốc Kinh Ngân
không bận tâm đến, thì Phong Châu nơi hẻo lánh này làm sao có thể
có khả năng là đường cao tốc sẽ chạy qua?
Chúng tôi đã tìm hiểu
rồi, đường cao tốc Kinh Ngân là cao tốc nối liền mấy tỉnh. Chứ không
phải là đường cao tốc chuyên dùng của tỉnh Tấn Lĩnh.
Cho nên, Phong Châu không thể có đường cao tốc. Đương nhiên nếu trợ lý Diệp lại
có thể lập ra kỳ tích, giúp Phong Châu làm ra một đường cao tốc nhập vào cao tốc Kinh Ngân thì Chu Do Tiếu tôi không nói hai lời, sẽ lập tức cấp vốn luôn.
Chu Do Tiếu cười nói. Con người này thật là khôn khéo. Có thể sớm đã biết hết tình hình của nơi này rồi.
- Chủ tịch Chu đã quá khen Diệp Phàm rồi. Quy hoạch cao tốc Đồng Lĩnh
vào cao tốc Kinh Ngân, Diệp Phàm cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Hơn nữa, nói thật, Phong Châu có lịch sử lâu năm, nhưng vị trí địa lý
của Phong Châu không bằng Đồng Lĩnh, nói vậy chủ tịch Chu cũng hiểu.Tôi
cũng không dài dòng nữa.
Có cố gắng thì Phong Châu cũng không có điều kiện để quy hoạch đường cao tốc. Ngay từ đầu nguyên Phó bộ
trưởng Bộ Giao thông Chu cũng đã đến Phong Châu, đã bác bỏ dự án này.
Hơn nữa, nếu nói Đồng Lĩnh không có tính toán về mặt này thì tôi có thể vì Phong Châu mà đứng lên.
Nhưng hiện giờ Đồng Lĩnh đã xác định chuyện cao tốc rồi, thì bên Phong Châu này không thể có dự án cao tốc.
Một thứ không thuộc vào cao tốc tỉnh Tấn Lĩnh không thể khiến Tấn Lĩnh
bỏ đi nhiều tài nguyên được. Nếu cho tôi làm bộ trưởng Bộ Giao thông thì tôi cũng không đồng ý như vậy.
Nhưng chủ tịch Chu, ông không nên chỉ nhìn vào dự án cao tốc, thực ra, năm nay chính quyền tỉnh đã
quyết định giúp đỡ cho Phong Châu.
Lấy kênh Thiên Phong của
Phong Châu làm trung tâm xây dựng khu phát triển sinh thái. Phạm vi có
thể đến một phần ba dân số Phong Châu.
Chính quyền tỉnh vì thế đã đưa ra 5 phương án giúp đỡ. Tổng vốn đầu tư trước và sau đạt 5 tỷ.
Đợt rót vốn đầu năm nay là 500 triệu đã nhận rồi, Mà chính quyền tỉnh
còn kêu gọi các tỉnh xung quanh để hỗ trợ cho Phong Châu.
Chỉ riêng Đồng Lĩnh là một thành phố thôi cũng đã giúp đỡ cả chục triệu
rồi. Nghe nói thành phố Long Đông còn giúp đỡ bảy, tám mươi triệu.
Nếu tính như thế, cộng thêm cả ủng hộ của Bộ Thủy lợi, thì năm nay sẽ
đạt được vốn đầu tư đến tỷ mấy để xây dựng khu phát triển sinh thái.
Vì thế con đường này cũng là một dự án quan trọng mà tỉnh đang suy xét
cải cách. Chính quyền tỉnh đã quyết định xác nhập đường cao tốc của Tấn
Lĩnh và đường cấp 2 của Phong Châu.
Chuẩn bị lần nữa khiến có đường nhựa sơ cấp thành đường xi măng rộng 12 mét.
Một khi hoàn thành thì cũng sẽ cải thiện nhiều tình hình giao thông của Phong Châu. Và cũng sẽ mang lại nhiều lợi ích cho sự phát triển của tập đoàn Phong Thiên.
Diệp Phàm giới thiệu tỉ mỉ.
- Ha
ha, ngạn ngữ Trung Hoa các anh có câu : Nước xa không cứu được lửa gần.
Hơn nữa, nếu trợ lý Diệp đã nói là chính quyền Tỉnh có quy hoạch, thì
xin đưa ra những văn bản hay chứng minh quy hoạch đó của chính quyền
tỉnh.
Tuy chính quyền không thể nói suông nhưng một khi mà
chính quyền đã nói ra thì phải có văn bản, nếu không có văn bản thì cũng chỉ là lời nói vô nghĩa.
Hơn nữa, nếu có văn bản xuống thì
tức thì cũng thay đổi được. Nếu như chúng tôi đầu tư, chúng tôi yêu cầu
chính quyền tỉnh Tấn Lĩnh phải bắt tay vào làm mới được. Bằng không
chúng tôi xây dựng công ty lên rồi. Nhưng giao thông không thông thoát
sẽ mang lại nhiều phiền phức cho chúng tôi.
Hơn nữa, vô hình
chung sẽ khiến hao tổn vào chi phí vận chuyển cho chúng ta. Và quan
trọng hơn chính là nếu như có khác hàng đến thì đã bị những con đường cũ kỹ của Phong Châu dọa chạy mất rồi.
Không có khách hàng thì
làm sao mà phát triển được. Tập đoàn chúng tôi hợp tác là muốn quảng bá, đưa sản phẩm da của Phong Châu vào thị trường quốc tế.
Điểm
nhìn của chúng ta là quốc tế chứ không chỉ là Phong Châu hay một tỉnh
Tấn Lĩnh. Lấy ngay như cả nước các anh, thì chúng tôi nghĩ thị trường
cũng vẫn chưa đủ lớn.
Chu Do Tiếu cười, nghiêm chỉnh nói.
- Như vậy đi chủ tịch Chu, trước tối ngày kia tôi sẽ đưa hết tài liệu
có liên quan đến quy hoạch con đường này cho chủ tịch xem.
Và hy vọng chủ tịch có thể ở lại Phong Châu một, hai ngày. Thực ra phong cảnh Phong Châu cũng rất đẹp.
Mà xây dựng khu sinh thái Thiên Phong cũng là con đường phát triển
ngành chăn nuôi. Chúng tôi đã quy hoạch đồng cỏ và khu chăn nuôi chuyên
nghiệp.
Sẽ là nguồn cung cấp nguyên liệu lớn cho tập đoàn Phong Thiên. Nhưng nếu chủ tịch Chu đồng ý chuyện này rồi.
Một khi mà đường này quy hoạch lại thì ông sẽ ký hợp đồng chứ, chủ tịch Chu?
Diệp Phàm nói.
- Quy hoạch rồi, nhưng phải lập tức khởi công mới được. Tôi không muốn
nói cán bộ chính quyền nước anh có những cán bộ chuyên có hành vi kéo
dài thời gian.
Nhưng quy hoạch là quy hoạch, khởi công lại là một chuyện khác. Nếu như các anh kéo dài ra những mấy năm thì sao chúng tôi chờ được.
Hơn nữa, nếu như vậy thì xưởng sản xuất của
chúng tôi thành lập cũng là lúc con đường được hoàn thành. Cũng như là
viên gạch góp phần cho sự phát triển của công ty chúng ta rồi.
Chủ tịch Chu nói.