- Ừm, thế này nhé, tôi sẽ đi phối hợp với tư lệnh mới của tỉnh ủy Việt Đông Lang Phá Thiên trước một chút. Xem anh ta nói thế nào, tin rằng tư lệnh Lang sẽ ủng hộ chúng ta. Rồi thông qua anh ta phối hợp với tỉnh ủy. như vậy thì tiện hơn, hơn nữa hợp lý, hợp tình, hợp pháp.
Tư lệnh Đàm nói.
- Ừm, tư lệnh quân khu tỉnh thay người rồi sao?
Trưởng ban Long vẻ mặt ngạc nhiên, tin này sao mình không biết gì.
- Ừm, đồng chí Lang Phá Thiên đến.
Tư lệnh Đàm nói.
- Quá đột ngột, việc này dường như không có một chút tin tức nào. Thật là lạ. Sao lại đột ngột như vậy? Trước kia đều phải trưng cầu ý kiến của quân khu trước mà.
Trưởng ban Long vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.
- Lão Long à, có gì lạ đâu, sao anh cứ đa nghi thế. Cấp trên quyết định như vậy chắc chắn có lý của cấp trên, hơn nữa, điều chỉnh vị trí cũng là việc bình thường mà.
Chỉ là lần này điều chỉnh rất nhanh, căn bản không thông qua cấp dưới. Một tiếng trước đồng chí Lang Phá Thiên đã đến nhậm chức, tôi và tư lệnh Trương cũng đã cùng đến đó.
Khi đó không có ai tôi hỏi nhỏ tư lệnh Trương, không ngờ tư lệnh Trương cũng nói trước đó cũng không gặp cấp trên.
Tuy nhiên, tư lệnh Trương cũng nói. Đây là quyết định của cấp trên, chúng ta phải phục tùng vô điều kiện. Hơn nữa, đồng chí Lang Phá Thiên là Cục trưởng Cục Cảnh vệ Trung ương xuống.
Đồng chí có thể ngồi vào vị trí này nhất định là một hảo thủ. Anh ta đến thực sự có thể tăng cường thực lực của quân khu chúng ta.
Hơn nữa, đồng chí Lang Phá Thiên còn kiêm cả chức Tham mưu trưởng quân khu về huấn luyện. Anh nghĩ thế nào?
Tư lệnh Đàm cười hà hà.
- Tham mưu trưởng quân khu về huấn luyện, chức vụ đó chính là tổng chỉ huy về công tác huấn luyện. Không có thực lực thì không thể nào ngồi vào đó được.
Tuy nhiên, đồng chí Lang Phá Thiên từ chỗ đó xuống, ở vị trí này chắc là chẳng ai dám nói gì.
Nghe nói đồng chí ngồi ở vị trí đó là người của Tổ A, tổ chức thần bí nhất đất nước. Hơn nữa trong tổ đồng chí phải là người có phân lượng tương đối thì mới có tư cách đảm nhiệm chức vụ thủ trưởng Đoàn bảo vệ nội bộ.
Trưởng ban Long không ngờ lại lắm chuyện đến thế.
- Ha ha ha, đối với chúng ta Tổ A chỉ là truyền thuyết. Tuy nhiên, tin rằng tư lệnh Trương nhất định sẽ biết bí mật này. Cấp bậc của anh và tôi vẫn chưa đủ cao mà.
Tư lệnh Đàm cười nói.
- Ha ha ha. Cũng sắp đến lúc tư lệnh Đàm biết rõ về bí mật nay rồi.
- Còn xa lắm, lão Long anh thật biết nói đùa.
Diệp Phàm rất lấy làm lạ, lão Lang nghe nói người này tối đã đến Việt Đông nhậm chức. Gã phải biết mình giờ đang ở thành phố Việt Châu, nhưng lão Lang lại không hề liên lạc với Diệp Phàm.
Chẳng lẽ gã đã giận rồi, Diệp Phàm trong lòng có chút buồn bực, không hiểu thế nào.
Tuy nhiên, 9 giờ tối đồng chí Cung Khai Hà đã gọi điện đến nói:
- Diệp Phàm, việc ở núi Xương Bối cậu có thể bỏ qua. Tổ đã sắp xếp đồng chí Lang Phá Thiên đến tiếp nhận rồi. Tuy nhiên về việc người cậu phụ trách chiêu mộ, trong tổ phân công cho cậu một nhiệm vụ. Đó là trong vòng nửa năm cậu phải chiêu mộ được một cao thủ lục đẳng vào Tổ.
- Đồng chí Lang Phá Thiên tiếp quản, việc này đồng chí Lang Phá Thiên công lực đã bị phế rồi. Ông để cho cậu ta phụ trách hộ vệ bên cạnh núi Xương Bối chẳng phải là có chút không phù hợp sao. Đến lúc đó đừng nói là cao thủ kiểu Dạ Đương, một người tứ, ngũ đẳng cũng có thể xử lý đồng chí Lang Phá Thiên.
Diệp Phàm đương nhiên cố ý giả ngốc, bởi vì việc này là do Vương Nhân Bàng tiết lộ mà.
Nếu không giả vờ thì chẳng phải là đã biến thành lừa dối Tổ rồi. Việc này nếu Cung muốn truy cứu thì trách nhiệm sẽ rất lớn.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng tin rằng Cung Khai Hà sẽ không làm thế đối với mình. Chỉ là nếu Cung lấy việc này để uy hiếp yêu ầu mình phải nhận thêm một việc nữa để che đậy việc này thì chẳng phải là lại bận rộn rồi không.
Hơn nữa việc mà Cung giao phó đều là những việc rất khó, trong Tổ đều không còn cách gì. Diệp Phàm đương nhiên không thể biến mất được.
- Ồ, việc này cậu vẫn chưa hiểu rõ sao?
Cung tổ tỏ ra có chút ngạc nhiên hỏi.
- Việc gì?
Diệp Phàm đương nhiên vẫn tiếp tục giả vờ.
- Đồng chí Lang Phá Thiên lần này đã giẫm phải phân chó rồi, không ngờ lại được sự tương trợ của tiền bối “Phi Linh Đang Nha Nha”. Không chỉ đã khôi phục lại công lực.
Mà còn đột phá lên đến cảnh giới cao nhất của thập đẳng. Vì thế dựa vào thực lực của gã thì hoàn toàn có thể đảm nhiệm tốt nhiệm vụ bảo vệ núi Xương Bối.
Việc này cũng là giảm bớt gánh nặng cho cậu mà. Hơn nữa lại có mấy Dạ Đương đến nữa. Lần này lại trang bị thêm cửa sắt công nghệ cao dày 5 phân nữa.
Dù Dạ Đương có đến thì cũng không thể mở ra được trong thời gian ngắn. Chúng ta có sung ống, Dạ Đương thực sự muốn đến để chết à.
Cung Khai Hà cười ha hả, xem ra cảm xúc của lão đang rất tốt.
- Thế thì phải chúc mừng Tổ lại có thêm một đại cao thủ nữa rồi.
Diệp Phàm men theo sườn núi để “xuống”..
- Cậu thực sự không biết đồng chí Phá Thiên đã hồi phục được công lực?
Cung Khai Hà hỏi.
- Bây giờ đã biết rồi, tôi phải nhanh chóng gọi điện cho lão Lang để chúc mừng một chút.
Diệp Phàm nói và muốn gác điện thoại.
- Chờ đã, đồng chí Diệp Phàm. Đừng vội nhé, nghe nói đồng chí Phá Thiên lần này đột phá là nhờ gặp được tiền bối Tuyết Nha Nha ở biệt thự Hồng Diệp Bảo.
Câu này của Cung Khai Hà vừa nói ra trong lòng Diệp Phàm thầm kêu lên “xui xẻo”, ai đã tiết lộ thế.
- Ha ha…
Chiếc kim trong bọc đã bị lòi ra, Diệp Phàm gượng cười hai tiếng, đương nhiên không thể trả lời được.
- Thôi, lần này sẽ không truy cứu, sau này không được giả dối nữa. Đồng chí Diệp Phàm, cậu nghĩ xem, cậu để một đại cao thủ lãng phí trong quân đội bình thường như vậy, đây là thể hiện vô trách nhiệm đối với Đảng và đất nước. Vốn phải đánh vào “mông” cậu, tuy nhiên cậu nhanh chóng chieu mộ cao thủ lục đẳng vào, xem như là lấy công chuộc tội.
Đương nhiên Cung Khai Hà không thể dễ dàng bỏ qua cho Diệp Phàm, tiếp tục gây sức ép.
- Việc này là đồng chí Phá Thiên yêu cầu không nói ra. Tôi cũng chẳng có cách nào, quan hệ giữa tôi và cậu ta ông cũng không phải không rõ. Không thể bán bạn cầu vinh, đến khi đó, đồng chí Phá Thiên chẳng
trách tôi chết mất. Tôi cũng là không có cách nào mà thôi.
Diệp Phàm dở bài tình cảm.
- Bạn bè thì bạn bè, đại sự có lợi cho nước, cho dân thì cậu phải kiên quyết lập trường với của mình.
Hơn nữa, đây cũng là một việc tốt mà, chúng ta không tiếp tục để cậu ta đến công tác tại quân khu địa phương nữa.
Hơn nữa, lần này nhiệm vụ truyền xuống rất nhanh. Chủ tịch Đường đích thân chủ trì bộ máy lãnh đạo quân giới thảo luận, chỉ có 5 phút, toàn thể thành viên bộ máy đều thông qua.
Điều này chứng tỏ mọi người vẫn rất coi trọng đồng chí Phá Thiên.
Cung Khai Hà ra vẻ đang cảnh cáo Diệp Phàm.
- Đúng vậy, đúng vậy, tiểu Diệp tôi sẽ nhớ kỹ lời dạy bảo của Tổ trưởng Cung.
Diệp Phàm cười nói.
- Nghiêm túc một chút, còn dạy bảo, tôi vẫn chưa chết.
Cung Khai Hà nói, cũng nói đùa.
Sáng ngày hôm sau, Lang Phá Thiên còn chưa điện thoại. Diệp Phàm đã không chịu được muốn gọi trước để hỏi thăm.
Tuy nhiên, ngẫm lại cũng nhịn được, không chừng lão Lang vừa nhậm chức việc rất nhiều. Hơn nữa bên phía núi Xương Bối lại muốn qua thăm. Chẳng có thời gian để gọi điện.
Tuy nhiên, 10 giờ sáng Diệp Phàm lại nhận một cuộc điện thoại lạ. Giọng một người đàn ông truyền đến nói:
- Xin hỏi Chủ tịch Diệp của tập đoàn Hoành không phải không?
- Ừm, anh là ai?
Diệp Phàm vừa nghe, giọng nói này dường như đã nghe qua ở đâu đó rồi.
- Tôi là Điền Nhất Đao ạ, chính là nhà hàng Mì Đao Tước Điền Thị ở thành phố Cảng Cửu. Có lẽ Diệp tổng cũng đã nghe qua chúng tôi. Trước mắt chúng tôi vẫn chưa khai thác thị trường đại lục. Tuy nhiên, không lâu nữa sẽ tiền công vào đại lục. Chuẩn bị kinh doanh liên hoàn.
Điền Nhất Đao nói.
- Thế thì chúng tôi chúc mừng Điền tổng.
Diệp Phàm cười nói, trong lòng đã hiểu rõ một chút. Có lẽ là lời nói ngày trước của mình đã có tác dụng với Điền Nhất Đao. Trong lòng nghĩ bẫy ta giăng ra ngươi cứ thế mà chui vào.
- Việc này, Diệp tổng, hôm đó anh nói bệnh của tôi bệnh viện không có cách điều trị khỏi. Việc này, có phải là có ý gì khác phải không?
Điền Nhất Đao không giấu nổi, hỏi thăm dò.
- Ha ha, bệnh viện Cảng Cửu cũng có sự nổi tiếng nhất định trên thế giới. Họ chữa khỏi bệnh của anh sao không?
Diệp Phàm cố ý hỏi, Điền Nhất Đao bị Ngũ Độc Giáo hạ độc “Si tử”, bệnh viện có thể chữa khỏi mới lạ.
- Bọn họ nói kiểm tra không ra, việc này, không giống như bệnh. Tuy nhiên, toàn thân của tôi đau, ngứa, rất khó chịu. Những lời hôm đó Diệp tổng nói, có phải Diệp tổng biết có người có thể chữa khỏi bệnh của tôi?
Quả nhiên Điền Nhất Đao gọi đến có mục đích, gã cũng là một người thông minh.
- Thật sao?
Diệp Phàm hỏi, đương nhiên muốn gã cắn câu.
- Ừm, đúng là như thế. Hơn nữa, tôi còn phát hiện. Tôi vốn đã cùng một dị nhân luyện võ công một thời gian.
Dường như năng lực của loại võ công này dường như mất đi theo thời gian. Hơn nữa mất rất nhanh, tôi vốn một cước có thể đá vỡ 6, 7 viên gạch liên tiếp là không vấn đề gì.
Sáng nay thử thì thậm chí chỉ 5 viên gạch cũng không vỡ, có lẽ chính do bệnh này.
Nếu Diệp tổng biết người nào có thể chữa khỏi bệnh của tôi, Điền mỗ tuyệt đối sẽ hậu tạ chu đáo.
Điền Nhất Đao không nhịn được nữa.
Thất đẳng của ngươi đừng nói là đá vỡ 7, 8 viên chứ 10 viên cũng chẳng thành vấn đề mà, trong lòng Diệp Phàm nghĩ vậy và nói:
- Việc này tôi vốn không rõ tình trạng của anh. Tuy nhiên, tôi đã từng thấy qua người có tinh trạng giống như anh. Khi đó người đó dường như là bị người ta ám hại. Sau đó có một vị lão tiền bối ra tay chữa khỏi bệnh của anh ta.
- Vị tiền bối đó là ai, bây giờ ông ấy ở đâu?
Điền Nhất Đao thốt ra, gã tỏ ra rất lo lắng.
- Việc này…
Diệp Phàm tiếp tục giăng câu.
- Diệp tổng, nếu anh có thể cung cấp tin tức nơi đó. Tôi sẽ đưa ra một cái giá. Tiền triệu Điền mỗ cũng có thể trả. Chỉ cần tìm được vị tiền bối đó, bất kể chữa được hay không, Điền mỗ lập tức trả một triệu đô la Hồng Kông.
Điền Nhất Đao còn cho rằng Diệp Phàm muốn làm giá, đành phải đưa tiền ra.
- Tôi cũng lâu rồi không gặp ông ta, tuy nhiên, tôi có người bạn có cách liên lạc với ông ta. Tôi có thể cung cấp cho anh. Có điều nghe nói vẫn có chút vấn đề.
Diệp Phàm cố ý thả câu.
- Vấn đề gì, xin Diệp tổng hãy nói.
Điền Nhất Đao truy hỏi.
- Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ, có lẽ người ta không cần tiền. người ta là một đại cao thủ, tiền căn bản không đáng để chú ý.
Diệp Phàm nói.
- Có điều kiện thì có thể thương lượng, Diệp tổng, anh hãy nhanh nói cách liên lạc cho tôi đi.
Điền Nhất Đao gần như cầu khẩn.
- Thế này nhé, nếu anh có thời gian đến thành phố việt Châu. Người đó cũng đang ở đây, bây giờ tôi cũng đang ở thành phố Việt Châu giải quyết công việc của phân xưởng. Anh qua đây tôi sẽ cho giới thiệu anh.
Diệp Phàm thừa cơ thả câu.
Sau khi cúp điện thoại Diệp Phàm lập tức báo cáo tin này cho đồng chí Cung Khai Hà, ông ta nghe xong rất thoải mái cười không ngớt, khen ngợi Diệp Phàm làm việc tốt, có mắt nhìn người, là một “Bá Nhạc” bẩm sinh.