- Tổ trưởng Cung, lần này tôi đã lập được công lớn cho Tổ, cung cấp cho các ông một cao thủ thất đẳng.
Cao hơn một cấp so với nhiệm vụ các ông giao cho. Vì thế lần này việc của Nhà máy Phi Không quả thực đến khi gặp vấn đề thì ông phải giúp đỡ rồi.
Bọn họ bắt tôi phải đến xin phê duyệt của Cục Phòng vệ. Ông chẳng phải chính là cố vấn đặc biệt của Cục Phòng vệ sao? Hơn nữa còn là thượng tướng, ủy viên ủy ban Quân giới. Việc tôi giúp ông đã giúp rồi.
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Hừ, lần này cậu chỉ là cung cấp thông tin. Cậu vẫn chưa đưa được Điền Nhất Đao vào Tổ. Người này thân thủ thất đẳng, đồng ý hay không vẫn là một vấn đề lớn. Hơn nữa, hộ khẩu của người ta ở Cảng Cửu, nếu không đến thì chúng ta thực sự có chút phiền phức. Đương nhiên, nếu cậu có thể thuyết phục được anh ta gia nhập thì tôi sẽ xem xét việc của cậu. Chúng ta đều là đồng chí mà, giúp đỡ lẫn nhau là đương nhiên.
Cung Khai Hà nói.
Cáo già, Diệp Phàm thầm chửi một câu, miệng nói:
- Vậy thì Tổ phải lập tức phái người xuống bàn bạc cùng anh ta.
- Ôi, đáng tiếc lão Lý ốm rồi. Nếu không ông ta đi là hợp lý nhất. Thế này nhé, bảo đồng chí Phá Thiên phụ trách việc này. Nếu Điền Nhất Đao có thể chiêu mộ được, cho anh ta gia nhập Đội Bảo vệ núi Xương Bối. Đương nhiên, ban đầu anh ta sẽ không quen, cứ từ từ, người ta luôn phải có giai đoạn quá độ mà. Đội bảo vệ núi Xương Bối chính là nơi tốt để cho anh ta rèn luyện ý chí và sắp xếp công việc.
Cung Khai Hà nói.
- Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ trong Tổ.
Diệp Phàm nói.
- Ừm, thái độ của cậu rất tốt.
Cung Khai Hà nói tiếp:
- Tôi phải nhanh chóng cho người đi điều tra thân phận của Điền Nhất Đao. Thẩm tra chính trị chính là cửa thứ nhất của việc gia nhập Tổ A. Thẩm tra chính trị không qua thì dù có là cao thủ lợi hại chúng ta cũng không thể sử dụng được.
Nửa giờ sau, Lang Phá Thiên ngồi trên chiếc xe jeep quân dụng đã đến Nhà máy Phi Không.
- Người anh em, tôi vẫn tưởng rằng cậu không để ý đến tôi nữa.
Diệp Phàm cười và ra đón tiếp.
- Anh còn nói không biết ngại…
Lang Phá Thiên vẻ mặt lạnh lùng nói.
- Xin lỗi, việc này nhất thời tôi không cẩn thận đã để lộ ra. Ngực cũng có lúc mất đi móng trước, người cũng có lúc sẽ nhỡ lời.
Diệp Phàm nói.
- Thôi đi, thôi thừa biết là anh cố ý. Đừng ở đó mà giả vờ nữa, không phải Tổ trưởng Cung người ta giao việc của núi Xương Bối cho anh, anh không thành thật. Vì bản thân mà nỡ bán đứng anh em. Đáng xấu hổ là tôi lại xem anh là anh em tốt nhất. Hóa ra anh em cũng là để đem ra bán đứng.
Lang Phá Thiên đặt mông ngồi xuống.
- Đừng nói những lời như vậy lão Lang, thân thủ võ công của cậu bây giờ không phải tiếc nuối nữa rồi. Bây giờ không lộ nhưng qua một thời nữa cũng sẽ bị lộ ra thôi.
Hơn nữa, có lẽ cậu cũng không nỡ rời khỏi Tổ phải không. Đừng có giả bộ nữa.
Vị trí này của cậu nhanh chóng lấy được, chỉ là ở bên núi Xương Bối một chút chứ không phải là bảo cậu đi quỳ gối trước núi Xương Bối.
Một công đôi việc. Tư lệnh Lang cậu chính là tư lệnh quân khu một tỉnh lớn là Việt Đông, uỷ viên thường vụ tỉnh, mang cấp bậc thiếu tướng, hoành tráng quá rồi.
Nếu không phải có việc này của núi Xương Bối thì có lẽ việc của cậu cũng vẫn có chút liên quan có phải không nào?
Diệp Phàm nói.
- Đúng thế. Diệp lão đại, anh bán đứng anh em tôi vẫn đến đây đó là sự không phải của tôi rồi. Thôi đi, thôi đi, không nói đến những thứ vớ vẩn này nữa. Dù sao tôi có đánh cũng không đánh lại được anh, chỉ có thể đành chấp nhận xui xẻo. Tuy nhiên, sau này đừng như thế nữa.
Lang Phá Thiên mới làm tư lệnh được một ngày, không ngờ lại ra dáng như vậy.
- Buổi tối tôi tổ chức tiệc tiếp đãi anh em.
Diệp Phàm vội vàng chuyển đề tài.
- Hì hì, đồng chí tiểu Diệp. Có phải bây giờ anh đang gặp phải phiền phức phải không?
Không ngờ Lang Phá Thiên lại cười trên nỗi đau của người khác.
- Phiền phức gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Chính là việc của Nhà máy Phi Không các anh, chắc anh cũng không hiểu rõ. Sáng tôi đi làm, vừa muốn ngồi xuống làm quen với những thành viên trong bộ máy quân khu tỉnh.
Không ngờ Cục trưởng Cục Hậu cần Quân khu Việt Châu tên là Long Học Tiến lại đến. Nói chuyện với tôi, hy vọng tôi đứng ra kết nối với tỉnh uỷ tỉnh Việt Đông một chút.
Do địa phương đứng ra thương lượng với Nhà máy Phi Không các anh.
Lang Phá Thiên nói.
- Cậu đừng có giậu đổ bìm leo đi.
Diệp Phàm có chút nghi ngờ liếc nhìn Lang Phá Thiên.
- Ha ha, quân khu Việt Châu người ta đều đã ra mặt cả rồi tôi còn có thể lui sao? Hơn nữa, tôi còn kiêm chức Tổng tham mưu huấn luyện Quân khu, là cấp dưới thì phải làm điều gì đó cho quân khu có phải không nào? Nếu không người ta chẳng còn cấp giầy cho chúng ta đi nữa.
Lang Phá Thiên cười khan hai tiếng.
- Cậu thật đã liên hệ với tỉnh uỷ Việt Đông rồi sao?
Diệp Phàm có chút tức giận, trừng mắt liếc nhìn gã.
- Anh nói xem.
Lang Phá Thiên lại ra vẻ.
- Ha ha. Lão Lang à lão Lang, đừng ở đó mà trêu tôi nữa. Nếu cậu dám làm thế mà cậu còn dám ngồi đó mới lạ. Cậu là người như thế nào chúng ta còn không hiểu sao?
Đột nhiên Diệp Phàm cười.
- Thật sự là như vậy, anh tin tôi lần này cũng không được.
Lang Phá Thiên có chút buồn bực nói.
- Nói đi, sau đó như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi nói tôi vừa đến đây, chuyện gì cũng chưa quen. Việc này muốn phản ứng cũng có thể, nhưng cũng phải chờ sau khi tôi tìm hiểu tình hình rõ ràng cụ thể đã rồi mới liên hệ với bên phía tỉnh uỷ. Việc này, có lẽ nhất thời tôi chưa thể làm được. Nếu chờ được thì chờ.
Lang Phá Thiên nói.
- Ừm, đây là việc mà một tư lệnh quân khu tỉnh Việt Đông như cậu nên làm.
Diệp Phàm gật đầu, liếc nhìn Lang Phá Thiên nói tiếp:
- Tuy nhiên, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua đâu.
- Đó là đương nhiên, có lẽ sẽ bỏ qua việc tôi trực tiếp liên hệ với tỉnh uỷ tỉnh Việt Đông. Việc này, tôi có thể không giúp được. Hơn nữa, tôi tin thủ đoạn của Diệp lão đại anh. Chỉ một chuyện nhỏ thế này sao có thể làm khó được anh.
Lang Phá Thiên nói.
- Cậu thật là quá đáng, không giúp được còn nói những lời khó nghe. Diệp Phàm tôi dựa vào cái gì mà có thể vượt qua được quân khu Việt Châu?
Diệp Phàm nói.
- Diệp lão đại anh không vượt được thì ai có thể vượt qua?
Lang Phá Thiên vẫn không đồng tình nói:
- Dù sao việc này tôi cũng không thể lộ diện, hơn nữa, quân khu tỉnh chúng tôi vẫn là đơn vị cấp dưới của bọn họ. Cùi chỏ làm sao có thể vươn quá đùi phải không? Vì thế việc
này tôi xin lỗi.
- Thôi đi, cậu cũng chẳng còn tình anh em nữa. Đừng nói nữa, bên phía Xương Bối Sơn cậu đã qua đó chưa?
Diệp Phàm đành không bàn vấn đề này nữa.
- Mẹ nó. Qua ngày mai chắc thực sự là phiền phức. Tư lệnh quân khu tỉnh phải tự do tiêu diêu một chuyến, không ngờ lại phải lo việc đau đầu này.
Lang Phá Thiên chửi một câu.
- Có lợi cũng có hại mà, núi Xương Bối tuy nói không thể trực tiếp tạo ra thành tích, nhưng cũng có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của cậu trong quân đội. Nếu núi Xương Bối có thành tích thì những đồng chí có phân lượng trong quân đội có thể chú ý. Điều đó có lợi cho việc thăng quân hàm trung tướng hoặc chức vụ cao hơn nữa sau này của cậu.
Diệp Phàm nói.
- Tôi cũng nhìn thấy điểm này, nếu không tôi cũng không làm cái việc mệt người này.
Lang Phá Thiên rất khí phách.
- Thế nào, chưa đàm phán được?
Tư lệnh Đàm sửng sốt hỏi.
- Ừm, tư lệnh Lang nói là mới vừa đến, chưa quen với mọi thứ. Qua thời gian nữa hãy nói, tuy nhiên, tôi cảm thấy anh ta không nói thật, hình như đang muốn thoái thác.
Trưởng ban Long có chút buồn bực nói.
- “Thoái thác”. Anh ta có lý do gì mà thoái thác. Hơn nữa tôi và anh ta đã chào hỏi qua rồi, anh ta biết anh là do tôi bảo đến. Quân khu tỉnh Việt Đông lại là đơn vị cấp dưới của quân khu chúng ta mà.
Tư lệnh Đàm có chút nghi ngờ.
- Còn không phải sao, tuy nhiên, tôi vẫn có cảm giác anh ta đang cố ý “thoái thác”. Lão Đàm, anh cũng biết, trực giác của tôi có lúc rất chính xác.
Trưởng ban Long nói.
- Điều này cũng lạ, đồng chí Lang Phá Thiên trước kia là Cục trưởng Cục Cảnh vệ trung ương. Lẽ nào lại có quan hệ với Diệp Phàm?
Tư lệnh Đàm lẩm bẩm, đột nhiên sửng sốt, trầm ngâm một chút, gật gật đầu nói:
- Tôi hiểu rồi.
- Hiểu cái gì?
Trưởng ban Long vẫn mơ hồ.
- Bọn họ đã từng làm cùng nhau, tôi đã điều tra qua tư liệu của Diệp Phàm, hắn đã từng đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Phòng Thanh tra Trung ương. Mà lúc đó Lang Phá Thiên là Cục trưởng Cục Bảo vệ Trung ương. Hai người cũng xem như là đồng nghiệp. Có lẽ Lang Phá Thiên vừa nghe thấy Diệp Phàm nhất thời cũng không đành lòng. Cho nên đành phải “thoái thác”.
- Không ngờ hai người này còn có quan hệ như thế.
Trưởng ban Long gật gật đầu hỏi:
- Vậy tiếp theo làm thế nào?
- Tư lệnh Trương thúc giục rất gấp. Vừa rồi đích thân gọi điện đến. Tôi cũng đã báo cáo tình hình cụ thể với ông ta.
Tư lệnh Trương nói việc của cấp trên sắp có tin tức rồi, yêu cầu chúng ta đẩy nhanh tiến độ, việc này đã thúc ép rất gấp.
Thế này thì tôi sẽ đích thân qua đó một chuyến, nếu có thể gặp được Bí thư Triệu thì hãy nói.
Tư lệnh Đàm nói.
3 giờ chiều, vận khí của tư lệnh Đàm cũng không tồi, Bí thư tỉnh uỷ Việt Đông Triệu Xương Sơn giành cho ông ta 15 phút.
Hai bên hàn huyên rồi ngồi xuống.
Tư lệnh Đàm đem việc thu đất kể qua một lượt cho Bí thư Triệu nghe.
- Diệp Phàm, không ngờ hắn lại quay trở lại.
Không ngờ Triệu Xương Sơn nghe xong lại mỉm cười.
- Bí thư Triệu quen hắn sao?
Tư lệnh Đàm hỏi.
- Có lẽ anh đã điều tra qua quá trình công tác của hắn, lẽ nào không biết hắn đã từng làm ở Ban Tổ chức Tỉnh uỷ Việt Đông, hơn nữa còn giữ chức Bí thư Đảng uỷ Công an thành phố Ngư Đồng. Mà thảm án nổi tiếng ở Ngư Đồng chính là do hắn phá.
Triệu Xương Sơn nói.
- Việc này, tuy tôi đã tìm hiểu qua, nhưng cũng không ngờ Bí thư Triệu lại nhớ hắn.
Nụ cười của Tư lệnh Đàm hơi cứng ngắc.
Ông ta cảm thấy cảm giác của Triệu Xương Sơn đối với Diệp Phàm hình như cũng không tồi. Nếu quả thực như vậy thì việc hôm nay chẳng phải có chút lạ lùng.
- Ha ha ha, con người này rất có đặc điểm, vì thế ấn tượng của tôi đối với anh ta khá sâu.
Bí thư Triệu không hề trốn tránh vấn đề này.
- Thế việc thu đất này?
Tư lệnh Đàm nói nửa câu.
- Ha ha ha, thu đất là nên làm, đại nghiệp xây dựng quốc phòng mà. Chúng ta đều phải ủng hộ phải không nào?
Triệu Xương Sơn cười ba tiếng, sau đó nói tiếp:
- Tuy nhiên, Diệp Phàm mạnh mẽ như vậy, các anh có phải có lệnh gì để cưỡng chế không? Tính cách của anh ta thích mềm dẻo chứ không thích cứng rắn. Có lúc các anh làm việc cũng phải chú ý biện pháp và phương thức, tuỳ bệnh mà bốc thuốc mà.
- Chúng tôi chưa hề làm việc gì khác người, hơn nữa, tất cả đều là dựa vào quy định bồi thường hiện hành.
Chỉ là con người Diệp tổng này tương đối tham lam, lại nhắm vào mảnh đất trống Yến Nguyệt vốn là của quân khu chúng ta.
Nói là dùng Nhà máy Phi Không của bọn họ để đổi. Việc này, chúng ta đương nhiên sẽ không đồng ý. Mảnh đất trống Yến Nguyệt đó muốn dùng để làm thao trường huấn luyện quân sự.
Hơn nữa, dù không làm thao trường thì giá cả cũng không thể ngang nhau. Nếu lấy nhà máy Phi Không đổi lấy Yến Nguyệt chỉ có thể đổi lấy hai phần của mảnh đất.
Làm sao có thể cho hắn tất cả. Nhưng nếu Diệp Phàm cứ muốn toàn bộ thì chẳng phải là gây khó dễ cho người ta sao?
Vẻ mặt Tư lệnh Đàm khó xử nói.