- Anh làm ăn với người phụ nữ khác em mặc kệ, Tuy nhiên, cô ta rất ghê gớm.
Diệp Phàm hừ nói quay mặt đi chỗ khác.
- Ai?
Diệp Phàm nghiêm mặt hỏi.
- Còn là ai, việc kinh doanh, có lẽ cuối cùng là làm trên giường, hừ!
Lạc Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
- Tuyệt đối sẽ không thế, em phải tin tưởng anh. Diệp Phàm anh là ai? Trên đời này, trừ em và Viên Viên, em không một mảnh lá dính vào người.
Diệp Phàm nói dối lưu loát như mây bay nước chảy, rất trôi chảy.
Hắn ôm Lạc Tuyết hôn một cái, sợ đến mức Diệp Thiên khóc vang lên.
- Xem anh đấy, râu cũng không cạo.
Lạc Tuyết nói.
- Không phải phụ nữ thích đàn ông để râu sao?
Diệp Phàm cười.
- Có phải anh dùng râu của anh kẹp nhiều phụ nữ không?
Lạc Tuyết bắt được nhược điểm rồi.
- Làm sao, em nghe Vương Nhân Bàng nói. Anh cũng biết anh hai không ít phụ nữ, Tuy nhiên, sau khi kết hôn đều thu hết. Hiện giờ cũng giống anh, không một mảnh lá dính người.
Diệp Phàm cười nói.
- Chó có thể không ăn cứt sao?
Lạc Tuyết Phiêu Mai lại nói một câu, Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn.
- Ôi, việc này, nói thế nào em cũng không tin. Cứ nói thế, thật sự đáng ghét.
Diệp Phàm nói
- Đúng rồi, mẹ vợ anh đâu, cả ba nữa?
- Mẹ, em cũng không biết mẹ ở đâu. Còn ba, không phải là đã dặn anh đi tìm sao?
Lạc Tuyết Phiêu Mai lại nói.
- Thế nào, Chủ tịch Đổng thực đồng ý muốn thêm cổ phần, em thật sự không muốn cô ấy đầu tư thêm thì anh không làm nữa. Chúng ta tìm ông chủ khác đầu tư. Nếu không, hai người các em ở gần nhau mỗi ngày nghi ngờ, cái công ty này cũng không thể hoạt động tốt. Nếu để người ngoài phát hiện một chút manh mối, đây chẳng phải là phiền toái sao?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Thêm thì thêm chứ sao. Chẳng lẽ Lạc Tuyết Phiêu Mai tôi sợ cô ta phải không. Anh bảo cô ta thêm cô thêm một tỷ cũng được.
Lạc Tuyết Phiêu Mai cười lạnh nói.
- Xem em đó, em lại dỗi rồi, như thế anh nào dám làm vậy.
Diệp Phàm nói.
- Em là em nói thật, cô ta không phải muốn thêm sao. Chỉ cần hai chúng ta cộng lại giữ cổ phần khống chế là được.
Dù cô giữ 49% cổ phần cũng được. Tiền không ai ngại ít, nhà chúng ta người trong nhà nhiều, càng cần nhiều tiền.
Chúng ta cũng phải chuẩn bị một khoản tiền cho Diệp Thiên, sau này đừng để bị ông xã bắt nạt.
Lạc Tuyết Phiêu Mai nói rất nghiêm túc, Tuy nhiên, hình như chỉ là bề ngoài.
- Tốt lắm, anh sẽ trả lời.
Diệp Phàm mặt dày nói, sau đó tất nhiên là bế Lạc Tuyết Phiêu Mai vào phòng.
Mai Thiên Tuyết cử đến bốn cô bé trông trẻ và nấu cơm.
- Dượng chúng ta rất lợi hại, trước công chúa Thiên nsoi là mệt mỏi, vẫn nói là đau thắt lưng, có lẽ là dượng gây sức ép.
Cô bé cười nói.
- Thân thủ của Dượng nghe nói còn cao hơn Cung chủ. Lạc Tuyết Phiêu Mai sao có thể chịu được. Đàn ông, đặc biệt là cao thủ, đều như lang như hổ đấy.
Nếu thật sự chịu không nổi rồi, ha ha, cô nên lên đó cùng, nếu không làm bị thương Công chúa.
Cô giúp việc không ngờ vẻ mặt lộ ra một tia đáng khinh. Mai Hương xấu hổ đỏ mặt. Không đồng ý nói
- Bà Mai, bà nói bậy bà gì thế, cậu sao có thể coi trọng liễu yếu đào tơ như tôi. Trải giường chiếu cho họ coi như cũng được.
- Đây cũng không phải là tôi nói, là Cung chủ dặn dò. Nói là thân thể Lạc Tuyết Phiêu Mai không chịu được cậu.
Bởi vì cậu đã ăn Hỏa Long Tường Thiên. Hơn nữa uống tiết của con trăn mấy trăm năm. Trên đời có lẽ không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể chịu được một mình.
Mà Cậu hiện giờ công lực cao, nhu cầu đó rất lớn rồi. Lần một lần hai có thể chịu được, nhiều lần thì không được.
Cô giúp việc Mai Bình vẻ mặt nghiêm túc nói
- Hơn nữa, cô là người nhà họ Mai chúng tôi, dáng vẻ cũng không kém danh sao truyền hình.
Là Cung chủ tuyển từ hàng ngàn người của nhà họ Mai, từ nhỏ đem cô đến ở cùng Lạc Tuyết.
Cũng là tính đến việc này đấy. Đương nhiên, Cung chủ có dặn, cô nếu không chịu có thể không cần làm thế.
Xã hội hiện đại, Cung chủ nói cũng không thể ép cô.
- Không phải tôi có ý đó.
Mai Hương vội vàng nói.
- Không có ý đó thì là ý gì?
Mai Bình vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Tôi… tôi không có ý dấy.
Mai Hương nhăn nhó.
- Không có ý đó vậy cho dù… tôi nói với Cung chủ một tiếng, sau đó nói với cô.
Mai Bình nói.
- Tôi không phải ý đấy, cô, cô hiểu sai rồi.
Mai Hương đỏ mặt, ..
- Quái, rốt cuộc cô có ý gì, cô có biết tôi lớn tuổi không có văn hóa, không hiểu suy nghĩ của người trẻ các cô.
Mai Bình hỏi.
- Tôi nói là tiểu thư… đồng ý … tôi…
Cuối cùng Mai Hương xấu hổ không nói nên lời chạy về phòng mình rồi.
- Cô cũng có cùng suy nghĩ phải không, được, tôi nói với tiểu thư.
Mai Bình xông vào phòng Mai Hương cười nói.
- Anh Diệp, anh thật sự rất mãnh liệt, em có chút không chống nổi.
Lạc Tuyết Phiêu Mai mồ hôi toát đầy người, giống như chó chết ôm bên cạnh sườn Diệp Phàm.
- Em cũng biết, có lẽ là vì anh ăn Thái tuế. Cái này thật phiền phức rồi, quá độ làm em bị thương cũng không tốt. Anh cố gắng nhịn một chút là được.
Diệp Phàm nói.
- Không thể nhịn, nhịn sẽ hại cho anh.
Lạc Tuyết Phiêu Mai nói.
- Vậy làm sao bây giờ nếu không em bắn, anh là máy bay.
Diệp Phàm cười nói.
- mồm chó nhả không ra ngà voi.
Lạc Tuyết Phiêu Mai hừ nói, nghĩ một chút nói
- Anh thấy cô bé Mai Hương thế nào?
- Cô bé đó khá xinh đấy.
Diệp Phàm thuận miệng nói.
- Đó là đương nhiên, cô được mẹ em chọn ra từ nhà họ Mai đấy.
Lạc Tuyết Phiêu Mai hơi có vẻ đắc ý.
- Ha ha, cô bé kia có lẽ cũng hơn hai mươi tuổi rồi, có phải là nên tìm người cho cô rồi không? Không cần giữ người ta suốt đời.
Diệp Phàm cười khan, cũng đoán ra một chút gì rồi.
- Em nói chuyện nghiêm túc với anh, anh đừng cười. Là em nói, nếu em gánh không được, em gọi cô ấy vào thì thế nào?
Lạc Tuyết nói.
- Không được!
Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi phản đối luôn.
-
Sao lại không được, cô cũng là người nhà họ Mai, hơn nữ từ nhỏ lớn lên với em, thân như chị em. Đàn ông các anh đều thích ba bốn vợ. Có cơ hội song phi không ngờ anh không chịu.
Lạc Tuyết Phiêu Mai như cười như không nhìn Diệp Phàm.
- Không được là không được. Đây là vấn đề nguyên tắc. Anh nói rồi, đời này chỉ cần em và Viên Viên thôi, không cần ai khác. Sau này anh sẽ chú ý một chút. Hơn nữa, công lực gia tăng, khả năng khống chế của anh cũng mạnh mẽ hơn. Vừa rồi chỉ là lâu không gặp em nên cao hứng, không khống chế được độ mạnh yếu.
Diệp Phàm nói.
- Hừ, dối trá!
Lạc Tuyết Phiêu Mai chẳng phải dễ lừa.
- Thật ra anh có cấp dưới là Lý Cường. Anh thấy, gả Mai Hương cho y cũng thích hợp. Tuy nhiên, cứ như vậy lại phải tìm người giúp việc mới cho em, cũng không thỏa đáng.
Diệp Phàm nói.
- Lý Cường, em đã gặp, thật sự không tồi.
Lạc Tuyết Phiêu Mai thật ra gật đầu.
- Chuyện đó từ từ sẽ đến, có cơ hội thích hợp để họ gặp nhau, không chừng còn có thể lọt vào mắt nhau có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Vậy được rồi, anh cũng thể làm mình bị thương.
Lạc Tuyết Phiêu Mai vẻ mặt dịu dàng. Diệp Phàm trong lòng thầm đắc chí, tự nhủ, phụ nữ, không phải để lừa gạt sao?
Ngày hôm sau nhà họ Uông cho người đến dục.
Diệp Phàm cố ý kéo dài một ngày đêm. Buổi sáng ngày thứ ba, giám đốc ngân hàng xây dựng và ngân hàng Công thương thành phố Việt Châu không ngờ tự mình gọi điện thoại cho Diệp Phàm. Nói là trung tâm thương mại Hoanh Đô đã được Ủy ban nhân dân tỉnh duyệt.
Bọn họ thấy được giá trị của khu đất ở bãi Yến Nguyệt kia. Hơn nữa, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phó lại đặc biệt tổ chức hội nghị.
Cổ vũ các ngân hàng cho trung tâm thương mại Hoành Đô ưu đãi và ủng hộ.
Cho nên, hai ngân hàng lớn chủ động tìm đến tận cửa rồi. Đều nói là vì giải quyết khó khăn về tài chính cho tập đoàn Hoành Đo.
Nếu tổng giám đốc Diệp đồng ý, hai ngân hàng sẽ lập tức cử người đến định giá giá trị của bãi Yến Nguyệt.
Đối với chuyện tốt như vây, Diệp Phàm đương nhiên sẽ không từ chối. Tuy nhiên, người phụ trách hai ngân hàng cuối cùng đều hơi ám chỉ đến một tin tức hữu dụng, việc này dường như là Chủ tịch tỉnh Uông có chào hỏi trước một chút.
Diệp Phàm nghĩ sẽ hiểu ngay, đây là nhà họ Uông thể hiện thiện chí với hắn. Nếu Chủ tịch Uông đã có thành ý như thế, , Diệp Phàm đương nhiên cũng không déo dài rồi.
Đồng ý buổi tối ngày thứ ba đến trị liệu cho Uông Hoành Vĩ.
Đồng thời Đổng Oanh Oanh cũng gọi điện thoại đến nói là nhà họ Uông đã tìm tới chỗ cô, yêu cầu họ bán Thiên bảo quy tinh vương mà cô đặt ở phòng bán đấu giá cho họ.
Tuy nhiên, lúc ấy ba viên thuốc của nhà họ Đổng ra giá mười triệu, Tuy nhiên tạm thời chưa có ai mua. Nhà họ Uông vừa nghe, có chút nóng nảy, đoán chừng là không đủ tiền.
Diệp Phàm cũng hiểu được, nhà họ Uông cũng không kinh doanh, có lẽ bảo bọn họ lấy ra một hai trăm vạn vẫn không thành vấn đề. Mười triệu này cũng không phải nhà họ Uông có thể lấy ra được.
- Hiện giờ đến phiên các cô.
Diệp Phàm cười.
- Anh rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, nhà họ Uông cuối cùng đã tìm đến tận cửa rồi.
Đổng Oanh Oanh thực có chút khâm phục hắn.
- Ha ha, sơn nhân tự có diệu kế. Các cô muốn đầu tư nên nhanh một chút, dã có hai ngân hàng tìm tới tôi. Nếu không chính thức tiến hành đàm phán thì chúng tôi sẽ đổi người khác rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ngày mai, tôi sẽ cử người đến đây để đàm phán.
Đổng Oanh Oanh cũng biết kinh doanh không nắm được điểm mấu chốt sẽ không được.
- Thuốc kia các cô đã đưa cho người nhà họ Uông chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Trước tiên cho một viên, đó là tổ tiên nhà chúng tôi truyền lại. Đương nhiên, giá tiền này, lúc đó chúng tôi đặt mười triệu, cuối cùng không ai mua.
Đổng Oanh Oanh cười quỷ dị.
- Bọn họ hẳn là cho một chút tiền thuốc đi?
Diệp Phàm hỏi.
- Sau đó chúng tôi giảm một trăm nghìn một quả.
Đổng Oanh Oanh nói.
- Ha ha, một trăm ngàn là tôi tích.
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Xem anh là người keo kiệt này, chúng tôi hợp tác với các anh bị thiệt nặng đấy. Một trăm ngàn khối còn lấy, rốt cuộc anh có xấu hổ không?
Đổng Oanh Oanh châm chọc.