- 500 năm, tôi cũng muốn nhìn thấy một người có thể đi qua tam quan. Đây cũng là tâm nguyện 500 năm qua của các trưởng lão.
Trong 500 năm qua, trong phái cũng không có đỉnh cực thiên mới xuất hiện, đối với các trưởng lão trong phái mà nói, là một việc rất mất mặt, một chuyện rất tàn khốc.
Hơn nữa, phái Lao Sơn đã mất 500 năm để chinh phục tam quan, vì cậu đi qua tam quan khiến nó không còn giá trị rồi.
Bởi vì, chúng ta hiện tại đã không có khả năng khôi phục được tài liệu xây dựng tam quan.
Chúng ta có cách thức, thủ tục và phong thủy. Nhưng, ở trong xã hội hiện đại này, không ai có thể thực hiện một kế hoạch như vậy chỉ với những tài liệu.
Có thể người xây dựng tam quan là một cao thủ, đó là cao thủ ở giai đoạn hai của Thần tiên. Chính tôi cũng không có khả năng làm được.
Mà ngay cả ngàn năm nữa chúng ta cũng không có thể lấy được. Cho nên, đối với tam quan, nếu cậu có thể vượt qua được, trong phái chúng tôi sẽ không còn tam quan nữa.
Quyền Thiên thở dài, phỏng chừng trong lòng đang hết sức mâu thuẫn.
- Có thể giảm bớt một vài yêu cầu, ví dụ như, dùng hà thủ ô trăm năm thay thế cho hà thủ ô nghìn năm. Tôi nghĩ, vẫn có hiệu quả.
Hơn nữa, có thể làm cho mình có động lực hơn. Khiến cho một số các đệ tử có ý chí kiên nghị tiến vào rèn luyện một chút, rất có lợi cho việc đột phá công lực ở tầng cao hơn.
Nếu các học trò không nỗ lực quyết tâm, anh còn có thể cứu bọn họ ra ngoài, chẳng phải là một bước đột phá rất tốt để khống chế tam quan.
- Được, kiến nghị này của cậu thật không tệ, chúng ta có thể thử xem sao.
Không ngờ Quyền Thiên đồng ý.
- Tuy nhiên, có một số điều tôi không rõ. Nếu như tôi đã vượt qua được tam quan, coi như là không ai có thể đi qua tam quan đấy. Chẳng lẽ hai cửa phía trước không thể khôi phục lại sao? Nếu như có thể tự khôi phục, nhân tài đó sẽ từ nơi nào đến?
Diệp Phàm hỏi.
- Tuy nhiên đã đi qua cửa thứ ba, cửa thứ ba vĩnh viễn không còn. Nhưng, hai cửa phía trước đóng lại.
Quyền Thiên nói.
- Hiểu rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu. Lại cảm ơn lần nữa.
- Rốt cuộc đây là cửa gì?
Trong lòng Diệp Phàm hừ một tiếng, cảm giác cửa thứ ba này phỏng chừng mới là cửa khó khăn nhất.
Đôi mắt ưng liếc nhìn xung quanh.
Thấy một cái thung lũng ở phía dưới, xung quanh đều rậm rạp chỉ có một chục mét đất trống. Lá rụng dưới mặt đất cao đến ba mét.
Kỳ lạ là cũng không có một chút mùi nào, vốn đang lo lắng là có khí độc và những thứ khác, Diệp Phàm lại giả bộ hít một chút khí ô xi.
Tuy nhiên, sau khi gửi có thể cảm thấy là vô hại, Diệp Phàm liền thở lại bình thường.
Những tầng lá rụng cũng không có thể ngăn cản được Diệp Phàm, hắn dùng khinh công nhẹ nhàng lướt qua trên lá.
Ở phía trước có tiếng nước chảy róc rách. Trong lòng Diệp Phàm vui vẻ. Bởi vì miệng đang rất khát.
Diệp Phàm đi men theo tiếng nước, đột nhiên, hắn dừng bước, bởi vì, có âm thanh du dương truyền đến.
Nước xanh xanh
Tri âm tri kỷ lưu luyến
Tiếng khóc như kêu oan
Rên rỉ
Than là
Đời người khó có được người tri kỷ
Nghìn đời khó nhất là tìm kiếm tri âm…
Không ngờ. Có một cô gái đang hát khúc ‘tri âm’
Hắn nghe theo tiếng hát mà đi, thấy ở phía trước có rất nhiều sương mù, nhìn cái gì cũng mơ hồ không rõ.
Đi tới gần.
Diệp Phàm ngẩn ngơ cả người.
Bởi vì, phía trước có một đầm nước, bên trong đầm nước rất trong và gợn sóng, liếc mắt một cái có thể nhìn sâu đến tận bảy tám mét.
Mà giờ khắc này, lại có một thiếu nữ đầu cài hoa với đôi chân thon thả nhẹ nhàng khoe sắc trong đầm nước.
Nhìn thấy khuôn mặt của thiếu nữ. Diệp Phàm lại ngẩn ngơ cả người, trong lòng tự nhủ đây không phải là cô gái thổi tiêu mình đã giúp trong đại sảnh sao?
Trên đầu thiếu nữ cài hoa, còn trong đầm có một đóa hoa trắng trôi theo dòng nước. Tuy nhiên, hình như là cô gái này không mặc quần áo. Cơ thể lúc ẩn lúc hiện.
Diệp Phàm chấn động, đúng lúc này, cảm giác trên bầu trời càng ngày càng nhiều sương mù, cả mấy ngày cũng không trông thấy.
Hay là thiếu nữ này cũng là một loại ảo giác. Trong lòng Diệp Phàm kinh ngạc đã nghĩ tới đi sang hướng khác.
Chủ yếu là lo lắng bị cô gái quyến rũ khiến đôi chân của mình vấp ngã chẳng phải là rất oan. Tuy nhiên, tâm trạng đột nhiên thay đổi. Diệp Phàm cảm thấy trong người muốn nổ tung giống như kê tình.
Có vẻ như kê tình di chuyển khắp nơi trong mạch máu, khiến cho Diệp Phàm muốn tấn công bằng mọi giá.
Xong đời rồi, phỏng chừng sương mù này chính là độc hữu tình.
Diệp Phàm nhanh chóng muốn đi đào mũi hút, tuy nhiên, đã quá chậm. Hai mắt muốn nhìn thiếu nữ trong đầm nước.
Vừa nhìn thấy đã không thể thu ánh mắt lại được.
Hình như cô gái cũng cảm thấy, không ngờ Diệp Phàm cười trong đầm, lập tức, trăm ngàn đóa bách hợp thuần khiết cùng nhau nở rộ, dường như Diệp Phàm ngửi thấy được mùi thơm tự nhiên.
Không kìm nổi, có chết thì chết đi. Diệp Phàm hét to một tiếng rồi nhảy vào trong nước, bắt đầu hoàn vốn giống như là đang thi triển ngư long thập bát để đề phòng cô gái tấn công.
Sau đó, toàn bộ tâm trí cảm xúc mạnh liệt mê loạn rồi.
Nhất thời trong đầm nước, hai người cá mắc lại vào nhau trong nước.
Lúc thì trên mặt nước lúc thì ở sâu dưới nước, như hai con rồng đang đùa nghịch nhau dưới nước.
Mùi vị lần này không giống với mọi lần, từ đầu đến cuối Diệp Phàm cảm thấy hoa bách hợp thuần khiết cũng bình thường. Tình cảm mãnh liệt kia biến thành chút mùi vị thuần khiết.
Thân thể cô gái giống như nước, rất mềm. Thật ra, Diệp Phàm có thể cảm giác được cơ thể cô gái giống như là nước.
Khi Diệp Phàm sắp lên tới đỉnh, là lúc một sự lạnh lẽo truyền đến Diệp Phàm. Đi qua Diệp Phàm truyền trực tiếp vào kinh mạch Diệp Phàm, đánh thẳng vào kinh mạch chính, không lâu sau, là toàn bộ cơ thể.
Lúc này, Diệp Phàm phóng xuất năng lượng lúc trước ăn hà thủ ô ngàn năm ra. Không lâu sau, dung hợp với cái lạnh giá đến kỳ lạ của không khí, hai mạch này chạy xung quanh thân thể.
Ba ba ba…
Dường như Diệp Phàm nghe được một âm thanh hơi yếu, hắn không có cảm giác đã đến được đỉnh của sự sung sướng. Hơn nữa, trong cơ thể có một vài sự ngăn cản trở nên thông suốt.
Cảm giác bên trong hơi thở nhanh hơn vài lần so với bình thường.
Chẳng lẽ tôi đã đạt được tới cảnh giới bán thần tiên rồi sao? Trong lòng Diệp Phàm thì thầm, dần dần sự mê loạn trôi
qua.
Cũng không hiểu được khi nào thì ngủ. Hắn đảo qua, lập tức mặt đỏ bừng. Bởi vì, không ngờ toàn thân của mình nằm ở trên bụi cỏ, mà không ngờ đạo trưởng Quyền Thiên ngồi bắt chéo chân ở trên cây nhìn mình.
Lão Tạp Mao, chẳng lẽ là pha – lê, trong lòng Diệp Phàm nghĩ xấu xa, khẩn trương tìm quần áo.
- Ha hả. Người nào chẳng có da thịt, làm sao phải bối rối thế.
Quyền Thiên cười cười tay vẽ một cái, quần áo Diệp Phàm bay tới.
Hắn khẩn trương mặc vào qua loa, ánh mắt ngắm vào trong đầm nước, thấy đầm nước vẩn đục rồi.
- Có phải muốn tìm cô gái đó không?
Quyền Thiên cười nói.
- Ngại quá, vừa rồi tôi không có ý định đấy. Chắc là ở trong sương mù có thuốc kích dục. Vì thế, tâm chí của tôi không ngờ bị lạc, ‘Thiên quan’ này tôi xem như đã thất bại.
Diệp Phàm có chút buồn bực. Cúi đầu xuống.
- Ha hả, cậu có biết cô gái đó là ai không?
Quyền Thiên cười nói.
- Hình như chính là cô gái thổi sáo trong đại sảnh tôi đã giúp ông công kích đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, tuy nhiên, cô gái còn có một biệt hiệu là Hồng Phấn Thiên Yêu.
Quyền Thiên nói một câu ra, Thạch Phá Thiên kinh sợ.
Diệp Phàm thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hồng Phấn Thiên Yêu đúng thật là một người phụ nữ quỷ dị. Cứ 20 năm lại cướp đoạt một lần, Hồng Phấn Thiên Yêu không là đối tượng cho các đệ tử phái Lao Sơn.
Trong lòng Diệp Phàm thấy thật sự mất mát, có cảm giác nhặt được “chiếc giày mục nát”.
- Cậu lại loạn tưởng rồi, Hồng Phấn Thiên Yêu đúng là con gái. Nhưng, được bồi dưỡng từ trong bụng mẹ, mãi đến năm 20 tuổi mới có thể thành đấy.
Trong này chúng ta phải dùng rất nhiều nhâm sâm trăm năm. Có liên quan đến bí pháp lại càng phức tạp.
Khi một ngày mới có người luyện công dung hợp cùng một chỗ với cô ấy, thân thể cô ấy liền rách. Hơn nữa. Võ công toàn thân của cô gái từ đây sẽ bị phế.
Mà cô gái cũng mất đi tư cách Hồng Phấn Thiên Yêu. Tuy nhiên, trong phái đã sớm có sắp xếp bồi dưỡng một Hồng Phấn Thiên Yêu khác rồi. Sẽ luân phiên nhau một cách tuần hoàn.
Quyền Thiên nói.
- Tiền bối, cái này không phải là một tác dụng của ‘Nữ đỉnh’ sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu hỏi hay đang xác thực, thật ra. Bí pháp Hồng Phấn Thiên Yêu lấy từ thuật sum họp trai gái Hợp Hoan Tông cổ xưa
Tuy nhiên, sau khi tổ tiên chúng tôi cải tiến đã không giống với Hợp Hoan Tông hái mặt trời.
Hơn nữa, hiệu quả của Hồng Phấn Thiên Yêu là rất rõ ràng. Hơn nữa. Cô gái này là hồn của thiên nhiên tạo thành, rất thuần khiết tự nhiên.
Hiệu quả chắc chắn sau này vẫn sẽ còn từ từ hiện ra. Bởi vì. Hồng Phấn Thiên Yêu tích tụ trong cơ thể đúng là khí âm.
Nói chung người đàn ông luyện công đều là dương khí. Khí âm không có, khí dương không tự sinh ra, khí dương không tự sinh ra, khí âm không có.
Giữa âm và dương, cũng không phải là không có liên quan với nhau, chúng tồn tại song song với nhau, sống nhờ vào nhau, có quan hệ với nhau.
Mà loài người kết hôn với nhau là để tiếp tục giữ nòi giống, đó là một nguyên nhân quan trọng tại sao âm dương lại hài hòa.
Giống như nam nữ độc thân, tính cách thường trở nên kỳ lạ, nóng nảy dễ bị kích thích.
Điều này là do mất cân bằng về âm dương. Nếu như cậu có thể điều hòa được khí âm trong cơ thể người đàn ông, vậy cậu bắt đầu luyện công cứ như làm chơi ăn thật vậy.
Quyền Thiên dầy dạn kinh nghiệm nói.
- Nếu nói như vậy thì hai cửa ‘Âm quan’ và ‘Dương quan’ có mối quan hệ âm dương sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là có quan hệ, cậu đang qua âm quan thì phải có bước điều trị sơ bộ cho cơ thể. Mà sau khi cậu ăn hà thủ ô ngàn năm, âm khí trong cơ thể cậu đã nhiều đến mức cậu không thể tưởng tượng được.
Mà lập tức cậu lại đụng phải dương quan. Cái này dương khí lại quá lơn. Hai phương diện đều đạt đến trạng thái bão hòa.
Nếu lúc cậu có thể vượt qua ở cửa thứ ba ‘Thiên quan’, vậy thì có thể điều hòa âm dương rồi.
Mà Hồng Phấn Thiên Yêu chính là sự hòa hợp âm dương tốt nhất.
Tuy nhiên, ngay cả tôi cũng không nghĩ ra lần này Hồng Phấn Thiên Yêu lại ưu tú đến vậy, không ngờ có thể làm cho cậu đột phá vào cảnh giới ‘Bán thần tiên’.
Việc này, ngay cả lão phu tôi cũng không dám tưởng tượng đến kết quả lại viên mãn đến vậy.
Quyền Thiên cảm thán nói.
- Có điều tôi không hiểu, trước kia Hồng Phấn Thiên Yêu dường như có thể tuyệt vời cũng không có nghe nói bọn họ đã qua tam quan.
Bởi vì, chưởng môn nói 500 năm qua không có ai vượt qua được tam quan. Các học trò kiệt xuất trước kia làm thế nào để điều hòa tốt âm dương?
Ít nhất đã 500 năm trôi qua, phái Lao Sơn không thể nào tạo ra một đệ tử kiệt xuất?
Diệp Phàm hỏi, tương đối tò mò.